TƯỜNG VY KHỐNG

Chương 35:


Gió mùa hè mang theo hơi nóng thổi đến, quay cuồng cuốn lấy hai người rồi biến mất.
Làn sương mờ ảo trong mắt Ôn Noãn dần dần phai nhạt.
Cô nghiêng qua, cúi đầu xuống, giọng nói rầu rĩ: "Bởi vì em cũng không biết câu trả lời.

"
Cô chỉ cảm thấy mình cần một câu trả lời.
Không thể tiếp tục như thế này mãi.
Một tuần trước, Từ Dụ gửi cho cô một tin nhắn.
Là thông báo về việc tuyển đợt thực tập mới của chương trình đào tạo phiên dịch EU, mỗi năm một khóa học, mỗi khóa 15 người, sẽ đi đến Brussels, Bỉ đào tạo 5 tháng.

Dự án này rất nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng lớn, ứng viên vượt qua khóa học và hoàn thành xuất sắc sẽ nâng cao được vị thế của mình.
Từ Dụ đã tham gia khóa đào tạo này và trở thành một học viên xuất sắc, thuận lợi giành được ghế phiên dịch tại EU.
Trong email, Từ Dụ ra sức khuyên cô đi thử, thực lực của cô không có vấn đề, anh cũng sẽ giúp cô viết thư giới thiệu.
Cách này sẽ đưa sự nghiệp bước lên một tầm cao mới.
Lúc đó cô không trả lời, chỉ nói mình sẽ cân nhắc.
Cô có quá nhiều thứ phải lo lắng, cũng đã từng nghĩ để cuộc sống cứ vậy trôi đi thôi.
Cho đến hôm nay, nhìn thấy nỗi buồn trong mắt thấy mẹ, nhìn thấy làn khói lượn lờ khi anh hút thuốc.
Cô cảm thấy mình phải đưa ra một câu trả lời.
Cô ở trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Những gì anh làm, cô thật sự không hận anh.
Nhưng nếu cô làm theo trái tim, cô không thể đối mặt với cha mẹ.
Mọi người không bao giờ có thể hòa giải.
Giống như cô với chính mình, giống như cô và anh.
=
Vào đến nhà, Kỷ Lâm Thâm gọi dì Trương tới hỗ trợ.
Ôn Noãn nằm lên giường, nghiêng đầu nhìn cửa sổ.
Tấm màn mỏng theo gió nhẹ bay bổng, thi thoảng chắn tầm nhìn của cô.
Gió ấm thổi đến say lòng người, mí mắt không chống đỡ được rũ xuống, khoảnh khắc đó cô nghĩ nếu lúc trước cô mang đôi giày không trượt thì tốt rồi.

-
Ngày hôm sau tan làm, Ôn Noãn không trở về biệt thự, mà đến siêu thị lớn gần đó.
Cô đẩy giỏ hàng, bước đi chậm rãi, dần dần đặt nhiều thứ vào bên trong, có trứng gà, có rau, có cá có thịt.
Cuối cùng giỏ hàng được lấp đầy, đẩy có chút khó khăn.
Cô nhớ đến, trước kia khi Kỷ Lâm Thâm ở đây, anh mang đi nhiều thứ từ cô.

Ở những nơi cô không nhận ra, anh mang gánh nặng cho cô, mang áp lực cho cô, nhưng anh không bao giờ nói ra
Anh là một người mạnh mẽ.
Một ngày nghỉ hè vào tháng Tám.

Lúc ấy sắp khai giảng, cô tranh thủ cơ hội cùng bạn ra ngoài chơi.
Chạng vạng trở về nhà, nghe thấy tiếng nói chuyện trong đại sảnh.
Cô nhón chân lặng lẽ đi về phía đó, thấy mẹ ngồi ghế còn mẹ anh trước mặt mẹ cô.
Đứng ở trước mặt mẹ cô, bà hơi khom lưng xuống nói cái gì đó.
Đến gần them vài bước, cô mới nghe rõ:
"Ôn phu nhân, lần này tạm ứng hai tháng, về sau sẽ không..."
"Lúc khai giảng Lâm Thâm phải nộp học phí cho học kỳ tiếp theo, còn có một số phí linh tinh cần phải đóng, bởi vì trước đó bà ngoại thằng bé nhập viện, cho nên..."
"Nếu như có thể tạm ứng, tháng sau tôi sẽ làm gấp đôi công việc, đem tây..."
Bà một hơi nói rất nhiều, sau đó mẹ cô ngắt lời.
Mẹ cô thoải mái đáp ứng, cũng không phải yêu cầu quá đáng, hơn nữa học phí là khoản bắt buộc, mẹ cô cũng hiểu.

Mẹ cô nói số tiền này không tính là tiền lương tạm ứng, mà là khoản tiền thưởng cho tháng này.
Ôn Noãn nghe đến đó, thở phào nhẹ nhõm.
Nếu mẹ không đáp ứng, cô sẽ xông tới cho bà Kỷ mượn tiền.
Nhưng sau đó cô mới biết được, mẹ Kỷ không lấy số tiền đó.
Là vì Kỷ Lâm Thâm đi đến văn phòng hiệu trưởng, nói chuyện cả buổi chiều, cuối cùng thuyết phục lãnh đạo trường, đồng ý miễn học phí cho anh.
Anh dùng kết quả học tập của mình để đảm bảo.
Cuộc đàm phán đầu tiên trong cuộc đời.

Không có kinh nghiệm, chỉ có lòng dũng cảm.
Anh đau lòng mẹ lao khổ đi làm nuôi anh
Nên cô không biết, khi mẹ anh gặp chuyện không may anh sẽ thế nào.
Đau đớn thống khổ
Nhưng kìm nén hận thù nhà họ Ôn
Đưa cô về đây sống
- .
Từ siêu thị trở về, Ôn Noãn bảo dì Trương đi nghỉ ngơi, cô tự mình xuống bếp.
Đeo tạp dề, rửa tay, sau đó lấy đồ ra khỏi túi, đặt sang một bên.
Một giờ sau, trên bàn bày ra bốn năm cái đĩa, cần tây xào thịt, trứng cà chua, cà tím thịt băm, măng tây xào.
Bữa ăn rất đơn giản, không có nhiều kỹ thuật, cô chỉ mới học gần đây.

Đây là lần đầu tiên cô nấu ăn cho người khác.
Lúc cô bưng thức ăn lên bàn, Kỷ Lâm Thâm vừa từ công ty trở về.
Tới cửa, động tác thay giày của anh chậm lại, ánh mắt đảo qua bàn ăn, rồi dừng lại trên người cô.

Ánh mắt không có chút bất ngờ nào, ngược lại u ám khó dò.
Ôn Noãn bưng hai chén cơm từ phòng bếp đi ra, đem một chén đặt ở vị trí anh ngồi, vẫy tay bảo anh tới ngồi xuống, sau đó lấy đũa cho anh.
Anh híp mắt nhận lấy.
Cô ngồi xuống đối diện anh, cầm đũa lên nhưng không gắp thức ăn, chỉ gấp chút cơm bỏ vào miệng, do dự hỏi: "Anh nếm thử xem, em làm không tốt lắm..."
"Rất ngon." anh trả lời cô.
Sau đó là khoảng lặng dài
"Lâm Thâm." cô gọi anh "Em có cơ hội đi EU đào tạo.

Em nghĩ...!em muốn thử.

"
Anh không nói lời nào, nhưng động tác ăn cơm dừng lại.
"Thời gian 5 tháng.

Nếu như trở thành học viên ưu tú, có thể có cơ hội ở lại EU.

"
Mắt anh khẽ rũ xuống, dừng trên bàn cơm.

Một lúc lâu sau mới nhìn cô, đáy mắt gợn sóng bị đè nén xuống.
"Em muốn nói gì?"
Cô chớp mắt, buông đũa xuống, thở nhẹ một hơi.
Nếu bây giờ không nói ra, thì chỉ tiếp tục như thế mãi mãi.
"Kỷ Lâm Thâm, nhà em khiến mẹ anh tàn tật, anh hại nhà em phá sản nợ nần." Cô cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trong suốt lấp lánh nước "Chúng ta không thể ở bên nhau "
Anh nhìn cô, không đáp lại.
Cô biết anh hiểu điều này, cô rất muốn nhắm mắt làm ngơ né tránh.
Nhưng gút mắc này tới bao giờ mới kết thúc?
Không thể tiếp tục như thế mãi
"Chúng ta thanh toán hết được không?" Thanh âm cô nhẹ nhàng.
"Em đảm bảo sau khi em ra nước ngoài, gia đình em cũng sẽ chuyển ra khỏi thành phố.

Em sẽ đến một nơi mà anh không bao giờ nhìn thấy, không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa.

Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ nghe thấy cái tên Ôn Noãn.

"
"Anh vẫn là ông trùm giới kinh doanh.

"
"Em sẽ khôi phục lại cuộc sống của em."
Giọng nói của cô yếu đi, gần như không nghe thấy nữa: "Em sẽ cố gắng quên anh, cũng sẽ không làm phiền anh nữa.

Anh cũng như vậy, được không? "

Anh trầm mặc, nhớ lại đêm đó cô hỏi anh: "Chúng ta có thể ở bên nhau được bao lâu?"
Giờ phút này hai người ngồi cạnh nhau, rõ ràng cách nhau không quá một mét, lại giống như cách một dải ngân hà, cách xa ngàn dặm vạn dặm.
Ngôi sao vỡ vụn, màn đêm vô biên.
Anh gật đầu.
Cô không nói nữa.
Không khí ngưng trệ rơi vào im lặng chết chóc.
Một lúc lâu sau, cô nói: "Em dọn đồ ăn nhé?"
Anh nhìn khuôn mặt cô, yết hầu cuộn xuống, nhàn nhạt nói: "Nấu cho tôi bát mì lần cuối đi."
——
Ngày hôm sau, sáng sớm anh đã đến công ty, anh muốn trốn tránh.

không muốn thừa nhận.
Anh lao vào công việc, xử lý hết tài liệu này đến tài liệu khác, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, thậm chí làm cấp dưới không có thời gian ăn trưa.
Màn đêm bắt đầu lan ra
Anh vẫn trở về đây.
Nhìn bên trong cánh cổng sắt chạm khắc băng giá, con đường lát đá xanh uốn lượn trải dài.
Hoa tường vy vẫn nở rộ trong bóng tối, đem hương thơm bay theo gió, nhưng không thổi đến quanh anh, mà nhè nhẹ thoảng qua.
Từng bước đi trên con đường lát đá xanh.
Căn biệt thự nguy nga vô cùng trống trải, chỉ thiếu mất một người nhưng tất cả sinh khí đều biến mất.
Mười năm trước cũng vậy.
Mỗi lần đứng trong sân, dù có bao nhiêu người giúp việc ra vào, anh đều cảm thấy trong nhà vắng vẻ, tịch mịch.
Nhưng khi cô gái nhỏ đi học về, tất cả cỏ cây hoa lá ngay lập tức trở nên sống động.
Lên lầu hai, anh dừng bước xoay người đi về phía phòng cô.
Không có ai bên trong.
Anh đứng ở ngưỡng cửa một lúc rồi bước vào.
Anh mở tủ quần áo ra, tất cả những thứ bên trong đã biến mất
Cô quyết tâm xóa sạch dấu vết của mình, không để lại dấu vết nào.
Anh đóng cửa tủ rồi quay người ra ngoài.
Trở lại phòng khách, đối diện lò sưởi.
Than đen đã cháy từ lâu, không còn chút nhiệt nào, lạnh lẽo và tối tăm.
Anh đã trở lại cuộc sống ban đầu của mình..

Chương 36: Ngoại Truyện 1: Gặp Cha Mẹ


Toàn thể nhân viên Trí Viễn đều nhìn ra được, gần đây tâm trạng của ông chủ rất tốt.


Không phải là tốt, mà là rất rất tốt.


Bởi vì Kỷ tổng luôn kiêu căng vừa lạnh lùng đã thay đổi cách chào hỏi


Trước kia mỗi lần đi ngang qua, sau khi bọn họ cung kính chào hỏi, anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua coi như đáp lại.


Nhưng bây giờ, anh sẽ giơ tay chào lại.


Mọi người kinh hãi


Ngay cả Trần Lượng cũng cảm giác được, mỗi ngày đi theo ông chủ đều có không khí mới mẻ.


Ví dụ như hôm nay anh ta đến văn phòng tổng giám đốc đưa văn kiện, vừa vào cửa đã thấy Kỷ Lâm Thâm đang gọi điện thoại.


"Nhãn hiệu không cao cấp..." Đầu dây bên kia không biết là ai, Kỷ Lâm Thâm cau mày, giằng co "Có nhiều hiệu lắm, không cần mua cái này..."


Thấy ông chủ đang bận rộn với công việc, Trần Lượng đứng lặng lẽ chờ đợi.




Ai ngờ, nghe ông chủ thở dài, có chút bất đắc dĩ có chút dung túng: "Vậy khi về nhà anh mua cho em một ly nhé? "


Trần Lượng: "..."


Thì ra chỉ là cùng Ôn tiểu thư tán gẫu chuyện mua trà sữa.


Hơn nữa, ông chủ quanh năm bất khả chiến bại cũng có lúc đàm phán thất bại bị ép cúi đầu.


Đang lúc anh ta đang suy nghĩ chuyện này, Kỷ Lâm Thâm đã buông điện thoại xuống, liếc qua.


Trần Lượng giật mình.


Anh ta nghe được chuyện không nên nghe sao?


Thấy trợ lý nhìn mình chằm chằm, sắc mặt Kỷ Lâm Thâm cứng ngắc, cụm tay ho nhẹ


"Có việc gì?"


"Đây là báo cáo hoạt động hàng quý của dự án hợp tác với khách sạn Vân Đỉnh, bộ phận tiếp thị vừa nộp lên." Trần Lượng đưa văn kiện cho anh


Kỷ Lâm Thâm mở ra, lật thêm vài trang.


Tốc độ anh xem loại báo cáo này luôn rất nhanh, nhìn các trọng điểm đã hiểu rõ. Chỉ chốc lát sau anh buông xuống, nhàn nhạt ừ một tiếng, ngón tay gõ trên trang giấy.


Trần Lượng đứng một bên, không rời đi, len lén nhìn sắc mặt anh.




"Lúc trước cậu nói..." Kỷ Lâm Thâm chậm rãi mở miệng, nhưng không nói thẳng "Lần đó ở trong xe..."


Trần Lượng không hiểu: "Trong xe làm sao? "


Kỷ Lâm Thâm kiên trì tiếp tục nói: "Phương pháp dỗ dành. "


Trần Lượng sửng sốt.


Sau đó nghe lời giải thích ngắn gọn của ông chủ, anh ta hiểu được thì ra ông chủ giấu diếm sự thật mình biết nói tiếng Pháp, cho nên Ôn tiểu thư cảm thấy bị lừa gạt, lúc mất hứng liền lấy chuyện này ra ồn ào ầm ĩ.


Trần Lượng là người thông minh biết quan sát sắc mặt, lập tức lặp lại những lời đã nói lúc trước, lấy tiền thưởng cuối năm của mình ra bảo đảm chắc chắn sẽ hiệu quả, dễ như trở bàn tay.


Vì thế, vào cuối tuần, Kỷ Lâm Thâm nắm tay Ôn Noãn đến khu vui chơi.


Ôn Noãn giật mình nhìn tấm biển hoạt hình rực rỡ


Cô không ngờ anh dẫn cô tới nơi này.


Đây là khu vui chơi giải trí lớn nhất của Thành phố Bắc Kinh, cơ sở đầy đủ, bố trí tốt, được cho là sẽ làm cho Disney không có lợi nhuận trong năm mươi năm.


Họ bước vào cổng chính, phía trước là vòng đu quay lớn nhất châu Á mang tính biểu tượng, sừng sững cao vút lên mây, mỗi một cây xà ngang được sơn nhiều màu sắc, phối hợp với nhạc chậm rãi xoay tròn, có thể thấy bóng người nhỏ bé trong mỗi ghế.


Trước đây Kỷ Lâm Thâm chưa từng tới nơi này, dừng chân dưới vòng đu quay thật lâu, ánh mắt anh híp lại.


Ôn Noãn đứng bên cạnh anh, khoác cánh tay anh, yên lặng nhìn với anh.


"Một vòng bốn mươi phút..." Kỷ Lâm Thâm đã tính toán xong.


"Đúng rồi, hình như là vậy." Ôn Noãn gật đầu, lẩm bẩm nói.





Cô ngạc nhiên, không ngờ anh sẽ thích cái này.


Mắt cô chớp chớp, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Nếu như bọn họ cũng ngồi lên, ở thời điểm quay cao nhất có thể...


Bỗng nghe Kỷ Lâm Thâm khẽ cười: "Người nhàn rỗi mới chơi cái này'


"......"


Anh cho rằng đu quay là trò giải trí lãng phí sinh mệnh, cho nên hai người lựa tốc độ nhanh đến mức thiếu chút nữa rơi vào thiên đàng.


Sau một vòng, Ôn Noãn choáng váng hoa mắt, dạ dày liên tục bốc hơi nước chua, cô ngồi xổm bên cạnh thùng rác nôn không ngừng.


Kỷ Lâm Thâm cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, anh bình yên vô sự, ngay cả sắc mặt cũng không có chút biến hóa nào. Kiên nhẫn chờ cô nôn xong rồi đưa chai nước khoáng.


Cô uống một ngụm, súc miệng rồi nôn vào thùng rác.


Anh lại đưa giấy.


Lau xong khóe miệng, thở hổn hển, vỗ ngực lẩm bẩm: "Trời ạ, sao lại nhanh tới vậy, sao lại khủng bố tới vậy. "


Rõ ràng lúc đứng phía dưới cô thấy tốc độ cũng không nhanh đến dọa người.


Sớm biết sẽ khó chịu như vậy, đánh chết cô cũng sẽ không đồng ý lên chơi.


"Chiều dài nửa trục của bàn xoay này khoảng 30 mét " Anh thản nhiên nói "Cho nên một vòng đại khái khoảng 188. "


"Thì sao?" Cô tò mò chuyện này có liên quan gì đến việc nôn mửa?


"Không có liên quan gì, chỉ là đột nhiên muốn tính toán thôi."


"......"


Ôn Noãn tức giận đánh bả vai anh, rồi đứng lên.


Nhưng đánh anh một trận, cảm giác bốc lên trong dạ dày lại biến mất, làm cô không muốn tiếp tục nổi giận với anh nữa


"Muốn chơi cái khác không?" Kỷ Lâm Thâm đứng lên theo.


Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi: "Không chơi nữa. "


Kỷ Lâm Thâm mím môi nhìn cô.


Hai má vẫn trắng nõn như trước, nhưng bởi vì vừa rồi nôn mửa, đuôi mắt cô phiếm hồng, chóp mũi nhỏ nhắn đỏ bừng, thỉnh thoảng hít hít.


Cả người điềm đạm đáng yêu, còn vẻ mặt viết hai chữ mất hứng.


Anh nhíu mày.


Tiền thưởng cuối năm của Trần Lượng đi tong.


Ôn Noãn ném giấy vào thùng rác, rầu rĩ nói: "Em muốn đi bên kia ngồi nghỉ một chút, hay là anh đi chơi đi. "


Kỷ Lâm Thâm trầm mặc: "Em đi qua khu nghỉ ngơi ngồi đi, lát nữa anh quay lại. "


Ôn Noãn há to miệng, cô không ngờ anh thật sự đồng ý bỏ cô lại rồi đi chơi một mình.


Nhưng cô không nói gì, khoát tay với anh, nghiêm mặt đi về khu nghỉ ngơi.


Khu vực nghỉ ngơi nằm ở trung tâm của khu vui chơi, có một cái ao nhỏ, nước trong vắt, những con cá nhỏ bơi thành đàn, lang thang xung quanh kiếm ăn.


Ôn Noãn ngồi trên ghế mây bên ao ngắm cảnh.


Trong tay cầm chai nước khoáng anh vừa mua, thỉnh thoảng uống ngụm nhỏ.


Thật ra cô không tức giận với anh, anh muốn đi chơi thì cô để anh đi


Trong lòng cô vui mừng, không nghĩ tới anh hứng thú với những trò giải trí này.


Anh nên như thế, vui tươi tràn đầy sức sống..


Chỉ chốc lát sau, nghe tiếng bước chân quen thuộc, Ôn Noãn quay đầu, nhìn bóng dáng anh đang đi tới.


"Anh chơi cái gì thế?"


Kỷ Lâm Thâm không trả lời, lấy túi đồ ăn vặt đưa tới trước mặt cô.





Bao bì màu trắng với một số mẫu màu cam.


Là gói que cay.


"Cho em."


Cô ngẩn người, nhận lấy.


Thì ra anh chạy đi mua cái này.


Bao bì đã thay đổi so với mấy năm trước, vệ sinh hơn và cao cấp hơn.


Cô không còn là cô gái mười năm trước hứng thú với đồ ăn này nữa.


Nhưng có lẽ trong mắt anh, cô mãi là cô gái nhỏ năm đó.


Ôn Noãn xé túi ra, mùi vị xông vào mũi.


Cô rút ra một cây ra, nhai nhai cắn cắn, vừa định ăn thêm miếng nữa, cô thấy anh đang nhìn nên đưa tới: "Anh nếm thử xem."


Kỷ Lâm Thâm ngửa đầu né tránh: 'Anh không ăn."


"Tại sao?"


"Đồ ăn vặt."


Từ bé đến giờ anh không bao giờ thích những món ăn vặt này


Ôn Noãn bĩu môi, không vui. Mười năm trước hay mười năm sau anh vẫn từ chối cô.


"Anh chỉ ngụy biện thôi. Anh không thích nước miếng của em phải không?" Cô cố tình nói ra.


"Em nghĩ quá nhiều rồi, anh ghét thứ này"


"..."


Ôn Noãn tức giận quay đầu lại, không thèm để ý tới anh.


Kỷ Lâm Thâm không bao giờ nhường bước cho ai, không bao giờ đi xuống nếu anh không muốn.


Cô nhét que cay vào miệng, cắn một cái thật mạnh.


Cô không nhìn anh nữa mà nhìn thẳng về phía trước


Đột nhiên, vai cô bị nắm sang bên phải, cô nghiêng người dựa vào ngực anh.


Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt anh.


Anh cúi đầu, cắn nửa que cay còn lại trên miệng cô.


Hai môi chạm nhẹ thoáng qua


Môi cô hơi nóng lên, không biết là vì cay hay do anh chạm vào


Một lúc sau mới cô hoàn hồn lại "Anh nói không thích mà?"


"Không nên không nghe lời vợ nói."


Ôn Noãn đỏ mặt, nhìn anh.


Khuôn mặt xinh đẹp ấy trên nền trời xanh mây trắng, tươi mát đầy nắng.


Không biết từ bao giờ, tính cách của anh dần trở nên tươi sáng hơn, không còn lạnh nhạt, không còn u ám nữa.


Anh nên trông như thế.


Tất cả những khoảng thời gian cô đã bỏ lỡ đều được bù đắp bằng chút ấm áp hòa hợp này.


Hai người ngồi cạnh nhau trên băng ghế, Ôn Noãn dựa vào vai anh, nhàn nhã ăn gói que cay trên tay, thong thả đung đưa hai bắp chân thon thả.


Thời gian trôi qua rất chậm, làn gió cuốn theo hương hoa nhẹ, không nóng cũng không khô, tóc chậm rãi thổi bay lên, từng tấc thời gian đều yên tĩnh mỹ lệ.


Đột nhiên anh nói


"Ôn Noãn, đưa anh về gặp cha mẹ"

Bình luận

Truyện đang đọc