TƯỜNG VY KHỐNG


Chiếc máy bay trên không bay ngang qua, để lại dấu vết màu trắng thật dài.
Ôn Noãn nhìn những đám mây rải rác như kẹo dẻo, nghĩ: Thực sự có một chuyện còn chưa giải quyết.
Sau lần về nước, tuy rằng tình cảm của cô và Kỷ Lâm Thâm đã xác định, nhưng làm sao đưa anh đến trước mặt cha mẹ, làm sao giải thích được tất cả những chuyện này với cha mẹ, cô chưa biết làm sao.
Tất nhiên cha mẹ nhớ anh, nhưng làm thế nào để nói hai người ở bên nhau?
Nhưng nghĩ lại cha mẹ không có ghét anh
Mười năm trước, cha mẹ luôn khen ngợi anh nên cô không cần lo lắng tới vậy
Nghĩ như vậy, trên đường trở về cô liền gọi điện thoại cho mẹ.
Nghe nói con gái muốn đưa bạn trai về, bà Ôn đương nhiên rất vui vẻ, ở đầu dây bên kia dứt khoát ấn định thời gian.
Vào thứ Bảy tuần này.
Tối thứ Sáu.
Trong phòng ngủ tầng hai, Kỷ Lâm Thâm ngồi ở mép giường, Ôn Noãn đứng trước tủ quần áo chọn quần áo cho anh.
Quần áo trong tủ đều là thương hiệu xa xỉ, một phần do phía thương hiệu gửi tới, phần còn lại là bộ phận quan hệ công chúng của công ty mua cho anh.
Phong cách không có gì để chọn, chỉ thay đổi màu sắc.
Cô lấy một chiếc áo thun màu đen, khoa tay múa chân với anh ta, lẩm bẩm: "Màu đen có phải không may mắn không?"
Sau khi đặt nó trên giường, cô quay lại lấy một cái màu trắng ra.
Đột nhiên khựng lại, tròng mắt đảo quanh, màu trắng có phải ít may mắn hơn không?
Nếu không thì màu hồng đi?
Kỷ Lâm Thâm bị cô giày vò, cô xách quần áo anh ra trải toàn bộ giường, anh cũng vui vẻ theo cô
Nhưng Ôn Noãn không có ý định buông tha cho anh, nhìn anh nhàn rỗi ngồi ở bên cạnh cái gì cũng không làm, cô đi qua lắc lắc bả vai anh.
"Anh không được làm biếng, thừa dịp lúc này suy nghĩ thật kỹ phải nói cái gì cha mẹ mới đồng ý."
"Nói con gái hai người đang nằm trong tay tôi?"
"..." Ôn Noãn trừng mắt nhìn anh
Đã tới giờ nào rồi mà còn giỡn!
Kỷ Lâm Thâm bật cười, kéo cô lại ngồi trên đùi anh.
"Ôhh...!Em nghiêm túc đấy." Ôn Noãn tựa vào cổ anh, tay vẽ tới vẽ lui trên xương quai xanh của anh "Anh không lo lắng sao? "
"Em rất lo lắng?"
Ôn Noãn yên lặng gật đầu.
"Ưm vậy anh tận lực biểu hiện tốt một chút."
Ôn Noãn hài lòng nhếch miệng cười.
Nhưng ý cười còn chưa thu hồi, một giây sau, cô đã bị Kỷ Lâm Thâm xoay người đè lên giường, sống lưng dán lên một đống vải đắt tiền.
Anh kéo nút áo cô ra, nghiêng người cúi xuống: ""Đêm nay anh cũng phải biểu hiện tốt một chút."
......
Sau khi bị giày vò cả đêm, ngày hôm sau Ôn Noãn cố gắng chống đỡ trước mười giờ.
Vừa xuống giường, cô kéo rèm cửa sổ ra, một chùm ánh sáng trắng chiếu vào.

Ánh nắng mặt trời chiếu sáng, lại là một ngày nắng đẹp
Cô híp mắt, dần dần thích ứng với ánh nắng mặt trời bên ngoài, xoay người trở về bên giường, đẩy Kỷ Lâm Thâm.
"Mau đứng lên, rửa mặt thay quần áo, đừng quên trưa nay phải đến nhà em."
Kỷ Lâm Thâm chậm rãi xoay người lại, cổ áo ngủ thuận thế trượt xuống một chút, trên xương quai xanh rõ ràng lộ ra vết hồng hồng do cô lưu lại.
Rõ ràng, bắt mắt.
"A!" Ôn Noãn kinh hãi kêu lên.
Cô cuống quít quỳ một gối lên giường, dùng đầu ngón tay chà xát dấu ấn kia.

Căn bản không xóa được, trời ơi sao cô mất khống chế thế.
Kỷ Lâm Thâm cầm đầu ngón tay cô, giọng khàn khàn: "Đừng giày vò anh nữa.

"
Với trình độ tối hôm qua, sao cô còn sức như vậy?
"Làm sao bây giờ, cha mẹ em nhìn thấy thì khó xử biết bao." Cô hoảng hốt.
Tuy rằng loại chuyện này là chuyện thường tình của con người, nhưng không thể nói ra.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua ánh mặt trời chói sáng ngoài cửa sổ.
Bây giờ là mùa hè...
Cô suy nghĩ, thuyết phục Kỷ Lâm Thâm mặc chiếc áo len cổ cao đến nhà cô.
Kỷ Lâm Thâm ngồi dậy, mắt anh chớp chớp, tùy ý kéo cổ áo, cầm remote điều hoà: "Sao lại nóng vậy.

"
Anh giảm xuống hai độ.
Được rồi, cô muốn chết.
Nhưng lập tức cô nổi nóng lên, tối hôm qua rõ ràng đang chuẩn bị quần áo cho anh, kết quả đột nhiên bị anh ấn vào đống quần áo ư ư a a..
"Em không nên chiều anh! Ôn Noãn kêu lên.
Cô hối hận muốn chết!
"Phải không? Anh không hối hận.

"Kỷ Lâm Thâm tựa vào đầu giường, ung dung nhìn cô.
Anh rất hài lòng.
Không khí yên tĩnh, hai người im lặng thách nhau
Ánh mặt trời lặng lẽ thoáng qua.
"Đúng rồi! Dùng phấn nền che cho anh " Cô hưng phấn nhảy dựng lên, thuận tiện kéo anh "Nhanh lên, lại đây cho em thử xem, bôi cho anh một lớp trước.

"
"......"
Kỷ Lâm Thâm bỗng nhiên cảm thấy, anh cũng hối hận.
Quả thật không nên lăn qua lăn lại trước khi đến nhà vợ.
Một phen lôi kéo, cuối cùng lúc hai người thu dọn xong ra ngoài, đã qua 11 giờ.
Dừng xe trước cửa tiểu khu, Ôn Noãn bỗng nhiên khẩn trương hẳn lên, tim đập thình thịch.
Cô quay đầu, còn chưa mở miệng, Kỷ Lâm Thâm đã đọc được tâm tư của cô, nói trước: "Yên tâm."
Hai chữ đơn giản, đem toàn bộ khí sôi trào trong nội tâm cô bình ổn xuống.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, gật đầu, dẫn anh đi vào trong.
Ra khỏi thang máy, cô ra hiệu cho Kỷ Lâm Thâm rẽ trái, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sơn đỏ.
Trước khi gõ cửa.
"Không được nói con gái hai người nằm trong tay tôi"
"......"
Cánh cửa mở ra.
Khuôn mặt bà Ôn từ từ hiện ra
Ôn Noãn gọi mẹ, sau đó dời sang bên cạnh một chút, để bà nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm.

Cô thấp thỏm bất an quan sát biểu tình của bà, muốn thấy bà có nhận ra anh không, hay là cô giới thiệu trước?
Bà Ôn nhìn khuôn mặt Kỷ Lâm Thâm, mi tâm khẽ động, nhẹ nhàng nói: "Quả nhiên.

"
"Chào bác gái." Kỷ Lâm Thâm chào bà Ôn trước.
Bà gật đầu, nghiêng người cho hai người đi vào.
Vào cửa, nhìn thấy ông Ôn đang đứng ở phía sau
"Cha."
"Bác trai."
Hai người đồng thời lên tiếng.
"Ay, Noãn Noãn, Lâm Thâm, mau vào đi." Vẻ mặt ông Ôn tự nhiên hơn nhiều, gọi bọn họ đi vào bên trong, còn tự mình tới đóng cửa lại.
Ôn Noãn giật mình.
Sao không giống như cô nghĩ?
Giữa anh và cha mẹ cô, có một cảm giác hài hòa tinh tế đến kỳ lạ.
Vợ chồng Ôn gia đã đi vào phòng khách, hai người còn đứng ở cửa.
Ôn Noãn túm ống tay áo Kỷ Lâm Thâm: "Cha mẹ đều biết anh.

"
"Không phải mười năm trước đã biết rồi sao?"
"Anh biết em đang nói gì mà.

"
Kỷ Lâm Thâm rũ mắt: "Em nghĩ cha mẹ em ngốc như em sao? "
Ôn Noãn sững sờ nhìn anh, suy nghĩ ý tứ lời nói của anh.
Anh khẽ cười một tiếng: "Quả nhiên không được thừa hưởng số thông minh của Ôn gia "
"......"
Từ lúc mở ra tư liệu Ôn Noãn mang về nhà, ông Ôn liền biết được sau lưng Ôn Noãn nhất định có người khác trợ lực
Người kia am hiểu tài giỏi, tinh thông tính toán, mưu lược trên thương trường.

Cho nên ông tìm được Kỷ Lâm Thâm.
Hai người đã có cuộc trò chuyện dài vào buổi chiều tại quán cà phê.

Khi ra khỏi cửa, hoàng hôn vẫn chưa kết thúc, ở cuối chân trời cuồn cuộn, màu vàng cam rắc đầy núi non.
Kỷ Lâm Thâm đứng ở ven đường, nhìn thật lâu.
Sau đó lấy điện thoại ra bảo Trần Lượng chuẩn bị máy bay đến Mỹ.
Ôn Noãn hoàn toàn hòa giải với nội tâm cô là sau khi bà Kỷ tỏ thái độ, mà anh sớm hơn cô một tuần.
Cho nên lần đó ở Mỹ, sau hơn nửa năm, rốt cuộc anh cũng không cần nhẫn nại nữa.
Kỷ Lâm Thâm đẩy Ôn Noãn còn đang ngẩn người vào phòng khách.
Trên bàn bày sách cùng dâu tây rửa sạch
Ôn Noãn lấy cho Kỷ Lâm Thâm một quả dâu tây, rồi cũng ăn một quả.

Bốn người nói chuyện vài câu, bỗng nhiên ông Ôn hướng Kỷ Lâm Thâm ra hiệu, đứng dậy đi vào phòng bên trong.
Kỷ Lâm Thâm cũng đứng dậy theo.
Ôn Noãn ngửa đầu, mấp máy môi.
Anh ấn bả vai cô, không cho cô đứng lên, lướt qua cô đi vào phòng.
Cánh cửa đóng lại.
Ôn Noãn ở trong phòng khách, nghiêng người nghiêng tai lắng nghe nhưng âm thanh gì cũng không nghe được.

Vách tường cách âm luôn luôn không tốt, tại sao giờ phút này lại kiên cố tới vậy
"Mẹ, cha nói gì thế?." Ôn Noãn dịch người sang bà, kéo cánh tay bà lắc lư.
Bà Ôn vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Không có gì cả"
"Mẹ, lời này của mẹ chẳng khác nào không nói sao?"
"Cha con lo lắng mà thôi."
Ôn Noãn lập tức phản bác: "Có gì lo lắng, chỗ nào Kỷ Lâm Thâm cũng tốt.

"
Bà Ôn nghe vậy, ho một tiếng, cười nhạo cô: "Còn chưa gả qua đã một lòng theo người ta rồi "
Ôn Noãn ngượng ngùng, mím môi không nói lời nào.
Bà Ôn cũng không tiếp tục trêu chọc con gái nữa, đứng dậy vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn.
Một lúc sau, ông Ôn và Kỷ Lâm Thâm đi ra.
Ôn Noãn lập tức đứng lên, quan sát vẻ mặt hai người, nhưng không nhìn ra cái gì khác thường.
Lúc này, bà Ôn đã bưng toàn bộ đồ ăn lên bàn, gọi mọi người qua ăn cơm.
Sau bữa cơm, Ôn Noãn mới rảnh rỗi ở chung với Kỷ Lâm Thâm, câu đầu tiên là hỏi: "Cha em không nói gì chứ? "
Anh nhìn cô: "Nói gì? "
"Ví dụ như, nói bác không hài lòng về con hoặc là lo lắng linh tinh gì đó."
Kỷ Lâm Thâm không lo: "Có gì lo lắng, chỗ nào anh cũng tốt.

"
"......"
Ngay cả câu nói cũng giống nhau.
Rất tốt, vợ chồng đồng tâm.
Buổi chiều Kỷ Lâm Thâm còn có việc, nên hai người ăn cơm trưa xong không bao lâu liền rời đi.
Nói đến cũng trùng hợp, lúc vừa ra cửa đụng phải Hứa Dật.
Cậu mang theo một hộp quà, vừa bước ra khỏi thang máy.
Bốn mắt nhìn nhau
"Tiểu Noãn?" Hứa Dật mở miệng trước.
Xưng hô này vừa nói ra, Ôn Noãn rõ ràng cảm thấy áp suất người bên cạnh trầm xuống.
Cô còn chưa kịp đáp lại cái gì, bỗng nhiên trên vai có thêm một cánh tay, Kỷ Lâm Thâm ôm chặt lấy cô.
Yên lặng tuyên bố chủ quyền
Cô đành phải tự mình đáp lại: "Hứa Dật, cậu...!Cậu đến gặp cha mẹ tớ à? "
"Đúng vậy, không phải sắp đoan ngọ sao? Tớ mang chút quà tới " Hứa Dật cười nói, sau đó chủ động chào hỏi "Kỷ tiên sinh.

"
Dự án trước đó, không biết có phải do Ôn Noãn nói chuyện hay không, Kỷ Lâm Thâm quả thật không nhúng tay vào.

Trước mắt, Hứa thị hợp tác với Vân Đỉnh tương đối thuận lợi.
Nhưng Kỷ Lâm Thâm không lên tiếng.
"Cám ơn cậu." Ôn Noãn chủ động tiếp lời, cười cười với cậu.
"Nên vậy" Hứa Dật nói xong lại hỏi một câu "Hôm nay về nhà có việc sao? "
"Không phải." Lần này Kỷ Lâm Thâm giành trước trả lời "Đến thăm bố mẹ vợ.


"
Dừng lại một chút rồi nói thêm một câu: "Muốn đến thì đến, không cần Tết Đoan Ngọ mới đến.

"
Ôn Noãn: "..."
Thừa dịp cậu không trả lời, cô tùy ý hàn huyên hai câu rồi tạm biệt.
Đi vào thang máy, cửa vừa đóng lại, Ôn Noãn lập tức nhìn anh: "Anh không nên có địch ý với Hứa Dật.

"
Kỷ Lâm Thâm: "Không có địch ý.

"
"Vậy anh nên nói chuyện đàng hoàng một chút, không cần để ý đến người ta nữa"
"Không, anh vẫn cho người nhìn chằm vào công ty của cậu ta."
"......"
Nhìn thấy bộ dáng nghẹn họng của cô, Kỷ Lâm Thâm bổ sung: "Anh ghen "
Nhất thời cô không biết nên tiếp lời thế nào.
Vừa vặn, Đinh một tiếng, thang máy mở ra
Hai người đi ra ngoài, Ôn Noãn khoác tay anh "Khi còn nhỏ tụi em thường chơi với nhau.

Hơn nữa sau khi nhà em phá sản, chỉ có cậu ấy tình nguyện giúp em.

"
Cô thăm dò hỏi: "Nếu không chúng ta mời cậu ấy ăn một bữa đi?"
Anh nhíu mày: "Tại sao phải mời cậu ta? "
"Cho cậu ấy mặt mũi "
"Không cho."
"......"
Kỷ Lâm Thâm vẫn là Kỷ Lâm Thâm, không cho bất luận kẻ nào bậc thang đi xuống.
Ngồi vào trong xe, Ôn Noãn kéo dây an toàn.
Bỗng nhiên phát hiện, Kỷ Lâm Thâm vẫn không khởi động xe.
"Sao vậy?".
Giọng anh lạnh nhạt "Cậu ta không được phép gọi em là Tiểu Noãn nữa."
Cách xưng hô này, trước đây anh đã phàn nàn
Ôn Noãn bất lực: "Từ nhỏ đến giờ cậu ấy vẫn gọi như vậy, hơn nữa miệng người ta người ta nói thế nào cũng được..."
Nhìn sắc mặt anh càng ngày càng xấu, biết mình đã giẫm phải bãi mìn, cô lập tức đổi cách nói chuyện: "Được rồi, vậy em kêu cậu ấy đổi lại được không?."
Nhưng khuôn mặt ấy vẫn âm trầm không giảm bớt chút nào, lặp lại lời nói của cô: "Từ nhỏ...!cậu ấy đã gọi nhiều năm.."
Ôn Noãn đột nhiên nghiêng người về phía anh, nhanh chóng chu môi.
"Được chứ?" Cô nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.
Cách gọi này chỉ dành riêng cho anh thôi.
Kỷ Lâm Thâm không trả lời, nhưng rõ ràng lông mày anh nhướng lên.
Cô nhân cơ hội dỗ anh: "Vậy gọi anh là Tiểu Kỷ nhé?"
Cô mong rằng anh vui hơn.
Ai ngờ anh từ chối
"Không, nghe như gọi một con gián."
".........".


Bình luận

Truyện đang đọc