TUYẾT RƠI ĐẦY NÚI (TUYẾT RƠI ĐẦY NAM SƠN)

Có một thế giới không biết tên, ở trước mắt ta biến hóa huyền ảo

-- Giản Trinh tháng tư xé vải

-

Trần Tri Ngộ trở lại chỗ ở, đi tới điện thoại. Mẹ anh gọi tới, hỏi thăm tình hình gần đây ở đại học Đán Thành.

Trên bệ cửa sổ nhà trọ có một cây quan âm, người ở trọ trước kia không có mang đi, thời điểm anh dọn vô thấy nó mọc tốt, cũng cứ tiếp tục nuôi.

Anh đứng gần cửa sổ, châm điếu thuốc, bản thân bệnh còn chưa hết nên chỉ hút một hơi, rồi kẹp ở giữa ngón tay.

“Cuối tuần con trở về sao? “

“Không biết, tạm thời không có gì an bài.”

Mẹ Trần thở dài, “Cuối tuần là sinh nhật Trình Uyển, con quên rồi? “

Anh phủi bụi thuốc lá vào trong chậu hoa, “... Con nhớ kỹ. “

“Không có chuyện gì quan trọng thì trở lại đi. không nên không ra dáng đàn ông.”

Anh “Dạ” một tiếng.

Điện thoại đã cắt đứt thật lâu, anh mới hồi phục tinh thần lại. Đêm thu gió có chút mát mẻ, anh trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều sự việc, nhưng sợ lúc tỉnh, lại không nhớ nổi chính mình đến tột cùng suy nghĩ gì.

Ngày đầu tiên của diễn đàn "Học rộng biết rộng" ở đại học Đán Thành, ngày thứ hai chuyển tới thành phố S, một nhóm giáo sư đi theo. Trường học bao xe, sáng sớm sáu giờ xuất phát.

Tô Nam đi đến sớm, thời điểm đến chỗ xe buýt, phát hiện ra mình đến quá sớm, giáo viên còn chưa tới. Sáng sớm nhiệt độ thấp, cô mặc y phục mỏnh manh, chỉ phải ngồi chồm hổm dưới mái hiên văn phòng chưa mở cửa, ôm thật chặc túi sách.

Chốc lát nữa, nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, là Giang Minh Khiêm.

Cậu là chạy tới, đến dưới một táng cây lớn, lúc này mới chú ý tới Tô Nam ngồi chồm hổm ở một bên.

“Sư tỷ.”

Tô Nam đứng lên đáp lại.

Giang Minh Khiêm cười cười, “Sư tỷ ăn điểm tâm chưa?”

Cô còn chưa trả lời, Giang Minh Khiêm đã ném tới một cái túi bánh mì, Tô Nam tiếp được, nói tiếng cám ơn.

Tô Nam nhanh ăn bánh mì, cho tới khi ăn xong, những giáo sư khác đã lục đục đến rồi.

Tô Nam cùng Giang Minh Khiêm đứng ở ngoài xe kiểm tra danh sách, đến lúc chuẩn bị xuất phát, liền phát hiện Trần Tri Ngộ không tới.

Tô Nam đang do dự có cần gọi điện gọi cho Trần Tri Ngộ hay không, liền thấy cách đó không xa một bóng người đang đi tới.

Giang Minh Khiêm ở phía sau đánh dấu lên tờ danh sách, nhướng mày cười, “Đã đến đông đủ. “

Đợi Trần Tri Ngộ đi tới gần, Tô Nam đối với anh lên tiếng chào hỏi.

Trần Tri Ngộ “ừ” một cái tiếng, lên xe.

Giang Minh Khiêm bắt vào tay vịn, nhảy một cái lên xe, Tô Nam theo sát phía sau.

Nàng nhìn lướt qua, Trần Tri Ngộ ngồi hàng cuối cùng vị trí cạnh cửa sổ, bên cạnh hắn còn có ba bốn cái vị trí trống. Giang Minh Khiêm dửng dưng ngồi xuống ở bên cạnh Trần Tri Ngộ, gọi “thầy Trần”, cô không thể làm gì khác hơn là theo sát Giang minh khiêm ngồi xuống.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, các giáo viên thức dậy sớm, đều chưa tỉnh ngủ, trong xe mờ tối, an tĩnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe buýt.

Đến bảy giờ, các giáo viên lần lượt tỉnh lại, trong xe mới náo nhiệt lên.

Lúc xe quẹo một cái, Tô Nam chợt thức dậy, chỉ có phát hiện mình bất tri bất giác dĩ nhiên cũng đang ngủ.

“Sư tỷ, dáng ngủ của chị không được tốt lắm. “

Cô vô ý thức lau mép một cái.

Giang minh Khiêm cười ha hả một tiếng, “Lừa gạt chị!”

Cô không biết làm biểu tình gì, không thể làm gì khác hơn là cũng cười theo một cái.

Tính cách Giang Minh Khiêm không sợ ngại ngùng, tự mình líu ríu nói chuyện, từ khoa chính quy chuyên ngành nói đến đại học năm 4 nghiên cứu sinh, từ hoạt động xã đoàn nói đến thể dục thi đấu, hắn dường như trời sinh bản tính không tẻ ngắt, người khác tùy ý đáp một tiếng, là hắn có thể tự nói tiếp theo.

Tô Nam bị hắn làm cho hơi nhức đầu, nhưng theo lễ phép cũng không tiện nói gì.

“Tháng sau có một trận thi đấu kinh tế, sư tỷ muốn đi cùng với em không? Em đã tìm được ba người rồi, còn thiếu một người... “

“Chị không quá am hiểu mục này...”

“Không có việc gì, marketing trong truyền thông khối này sư tỷ có thể làm a!...”

“ em không phải viết mở đề của luận văn? “

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên chen vào, Tô Nam lại càng hoảng sợ, khoảng khắc mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía bên trái, “... Thầy Trần.”

Trần Tri Ngộ nhíu lại lông mày, sắc mặt tái nhợt, trông có điểm tiều tụy. Ngồi gần cửa sổ, trên đùi bày ra một quyển sách, ngón tay kẹp ở giữa trang sách.

Tô Nam vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi...”

Trần Tri Ngộ đè huyệt thái dương, không nói gì.

Giang Minh Khiêm không dám nói nữa, ngồi im trong chốc lát, tựa hồ cảm thấy không có ý nghĩa, liền cùng Tô Nam đổi vị trí, dựa vào cửa sổ bên phải bắt đầu ngủ.

Trần Tri Ngộ mở sách, chỉ xem trong chốc lát, ánh mắt lại hướng ngoài cửa sổ, đem cửa sổ vốn đã mở, mở lớn hơn nữa, gió mang theo hơi lạnh, cũng mang theo khói xe phía sau thổi tới.

Tô Nam nhìn ra sắc mặt anh thoáng chốc càng thêm khó coi, bàn tay bóp chặc, để ở dạ dày.

“Thầy Trần...”

Trần Tri Ngộ nhìn qua.

“Thấy... Thầy có phải hay không say xe? “

Trần Tri Ngộ không có hé răng.

Nàng lấy túi sách đặt ở một bên cầm lên, kéo ra khóa kéo tìm kiếm một hồi, lấy ra một cái gì tròn tròn mảnh mảnh, đưa tới.

Trần Tri Ngộ dừng một giây, tiếp nhận lấy.

“Thầy ngửi một cái... “

Trần Tri Ngộ mở ra, để sát vào mũi nhẹ nhàng ngửi một cái.

“Dùng sức ngửi, làm cho khí vọt vào trong ót... “

Trần Tri Ngộ nhíu mày lại, vẫn là nghe theo.

Hương thơm bạc hà mát mẽ theo xoang mũi xông thẳng vào, trong nháy mắt cảm giác tích tụ ở ngực biến mất.

Anh lại ngửi hai cái, chuyển động thân thể, nhìn xem logo tiếng Anh phía trên, “Mua chỗ nào?”

“Bạn học em đi Thái Lan chơi mang về, trên taobao chắc có... Thầy lấy cái này đi!”

Anh nói tiếng cảm ơn, cất đi, “Em cũng say xe? “

“Không phải say, em dùng để nâng cao tinh thần... thời điểm bài tập đuổi đến chết, cái này so với cà phê dùng được hơn...” Tô Nam tựa như nói xong mới phát giác mình không nên nói, vội vàng im miệng.

“bài tập thầy giao đuổi chết em ah!? “

... Cô nào dám trả lời.

“Không phải, thỉnh thoảng sẽ... Thầy hẳn nghe nói qua, viện trưởng chúng ta giao bài tập đặc biệt nhiều.”

“Không sợ thầy đem lời này báo cho viện trưởng?”

“Thầy... thầy sẽ không có rảnh rỗi như vậy.”

Trần Tri Ngộ cười một tiếng.

“bạn cùng phòng em nói, thời điểm say xe, tốt nhất đừng xem sách... Ngủ cùng nói chuyện phiếm sẽ tốt hơn.”

Trần Tri Ngộ liếc nhìn nàng một cái, đem sách gác qua một bên, “Vậy em trò chuyện với thầy một hồi đi? Thầy nghe cô Lâm nói em còn không có chủ đề cho luận văn. “

Tô Nam nhất thời không khỏi kêu khổ. Trong lòng cô không dám cùng Trần Tri Ngộ trò chuyện học hành, cái này đơn giản là mang đá lên đập chân mình, “vâng... “

“Em có để ý lĩnh vực nào? “

“Em học lớp về tư tưởng nữ tôn của cô Hàm, em rất thích.” (tư tưởng nữ tôn= feminism. Đây là một chủ đề hot bây giờ ở phương tây. Họ muốn phụ nữ được đối xử bình đẳng như nam giới)

“Phương diện này thầy không hiểu nhiều, theo thầy biết, hiện tại không có đặc biệt gì nghiên cứu mới mẻ độc đáo, đơn giản chỉ là chính trị, xây dựng ngôn ngữ, công nhận thân phận, thầy chỉ ấn tượng mấy cái phương diện này...” Trần Tri Ngộ suy tư một chút, “lý luận carnival em nghe qua chưa? “

*lý luận carnival: lý luận về vấn đề thống trị, ưu thế của một đẳng cấp

“em nghe qua, thế nhưng chưa có xem qua tài liệu liên quan.”

“vấn đề này phải nghiên cứu văn học tương đối nhiều, truyền bá học trích dẫn vẫn không tính là nhiều lắm. Em nếu như đối với chủ nghĩa nữ tôn cảm thấy hứng thú, có thể thử chọn một số hiện tượng xã hội về quyền nữ tôn, sản phẩm văn hóa, dùng lý luận carnival để phân tích.”

Tô Nam sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Trần Tri Ngộ biết phân tích ra được những phần nhỏ, vội vàng nói: “Tốt. “

“Cái đề tài này làm dễ dàng, sẽ không khó để tốt nghiệp... Bất quá đệ tử của thầy muốn đậu, thầy hẳng định không cho qua.”

... Cuối cùng, vẫn là không tránh mất mặt mũi được.

Bị chê nhiều lần, cô đã phản ngược lại, cảm giác mình có chút miễn dịch, “... Có thể tốt nghiệp là được rồi. “

“Em vội vàng đi tìm việc làm?”

“... Vâng.”

“Vậy tại sao học nghiên cứu?”

“... Em không nghĩ qua, chỉ nộp đơn là được nhận học lên “

“lúc nộp đơn, em cũng không nghĩ là sẽ được qua?”

Cô có vài phần quẫn bách nhưng không lời nào để nói.

Trần Tri Ngộ đưa mắt nhìn sang ngoài cửa sổ, “... Cũng không trách em được, có rất ít người có thể cự tuyệt cơ hội được lười biếng,.. “

... Không thể phủ nhận, lời Trần Tri Ngộ nói rất đúng. Thời điểm người khác đều bận rộn nộp đơn xin việc, nàng thuận lợi nghiên cứu, chí ít hơn ba năm không cần lo lắng về con đường phía trước, đa số mọi người cũng rất khó cự tuyệt việc dễ như trở bàn tay này, mặc dù hiện tại cô đang hối hận không thôi vì sự thiếu kiên định trước đây của mình.

Tô Nam cúi đầu, thanh âm nhẹ đến mức cơ hồ nghe không rõ, trong lòng có một chút cụt hứng, “Khi đó em lười biếng, kết quả hiện tại đang bị... “

Trần Tri Ngộ xoay đầu lại, “Hả?”

Cô khẽ cắn môi, lắc đầu một cái.

Trần Tri Ngộ ánh mắt dừng ở trên mặt Tô Nam, trong mắt cô hiện ra một thần sắc lo sợ nghi hoặc, hai bả vai gầy yếu co ro... Anh nghĩ tới khuya ngày hôm trước cái bóng ốm yếu như bị một vật nặng đè lên.

“... Thầy nói quá nặng?”

“Không có... Thầy nói đúng.”

“Chớ để ý, tính tình thầy như vậy.”

“Không có... Thầy nói đúng. Học tập phải nghiêm ngặt không có gì sai, chẳng qua là em... Em quả thực không thích hợp, đã chọn nhầm... “ đầu cô hạ thấp hơn, “... Nhưng vẫn phải đi hết có phải không. “

Kỳ thực, cũng không nhất định. Anh liếc nhìn cô một cái, không đem hai chữ “Bỏ học” này nói ra khỏi miệng. Không đến mức tệ như vậy. Nhiều nghiên cứu sinh cũng là đục nước béo cò, chọn nghiên cứu để sống qua ngày, so với Tô Nam thì nghiêm trọng hơn—chỉ là thấy cô cần cù như thế, lại không có thành quả gì, ngược lại không đành lòng.

Từ khai giảng đến nay, thu hai lần bài luận văn của cô, bởi vì quen biết Lâm Hàm, cố ý nhìn kỹ trình độ của Tô Nam. Mà bài luận văn của cô lại không có quan điểm mới, về cách trình bài nói khái quát là cô làm được, chú thích, tham khảo, tài liệu cũng tinh tế tiêu chuẩn, cầm kính lúp xoi mói, cũng tìm không ra lỗi gì.

“Không nói đến cái này...” Trần Tri Ngộ dừng một chút, “Cái diễn đàn kinh doanh, em muốn đi tham gia?”

“Em không có thời gian đi. “

“Thầy không có ý gì, đi cũng có thể khiến cho CP (lý lịch) của em đẹp mắt một chút. Em nếu như cần những nơi thực tập như vậy, khi làm xong đề bài luận văn, thầy có thể giới thiệu cho em vài chỗ thực tập.”

“Cảm ơn thầy. “

Trần Tri Ngộ liếc nhìn cô một cái, vừa như còn muốn nói thêm gì, lại vừa như không có lời để nói. Anh giảm bớt cửa sổ xe, thân thể lùi ra sau, khép lại đôi mắt.

Xe chạy băng qua một phần sắc trời lại một phần, ánh nắng màu cam nhạt ấm áp, rừng cây thấp lùn được bao phủ bởi một tầng sương mù sáng sớm.

Đến thành phố S rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc