TUYẾT RƠI ĐẦY NÚI (TUYẾT RƠI ĐẦY NAM SƠN)

Nhận thấy hôm nay hoa đào nở rực rỡ, nên vợ nên chồng, con cháu đầy nhà*, hưng vượng phồn thịnh. Xin lấy bạc đầu ước hẹn, đề lên thiệp hồng, dùng hồng diệp thề nguyền, dệt khúc nhạc uyên ương. Nơi này chứng nhận.’

—— Giấy chứng nhận kết hôn của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa

(*Chỗ này nguyên văn là ‘qua điệt miên miên’ trích trong kinh Thi: nghĩa là cây dưa nhỏ năm nào sẽ lớn lên mọc lan rộng mãi không dứt, dùng để chúc con cháu đầy đàn.

– Hồng diệp: ngoài có nghĩa là lá đỏ lá phong, còn được dùng để chỉ những tán lá chuyển màu trong mùa thu, lá đổi màu trước khi rụng như đời người về bên núi.)

***

Vừa xuống máy bay, tuyết bắt đầu rơi như tơ ươm từ kén trời, đập vào cửa sổ xe, chớp mắt tan ra để lại những dấu nước đọng.

Đường vào trung tâm thành phố, chỗ nào cũng kẹt xe rối mù.

Người tài xế không ngừng thao thao bất tuyệt nào là những thay đổi bất cập của chính sách hiện tại, giá dầu bao nhiêu, phía tây thành phố đào đường hầm, phía đông thành phố cao ốc dựng lên như nấm mọc sau mưa, đời sống của người dân lúc nào cũng trôi qua trong bấp bênh thấp thỏm, nhưng năm cũ qua đi năm mới đến vẫn phải lạc quan mà sống, tất thảy đều nhìn về tương lai, rồi thì sống ở đâu mà không có trắc trở thác ghềnh phải vượt qua…

Một tiếng rưỡi, xe taxi về đến nhà ở đô thị đại học.

Tô Nam thanh toán tiền theo báo giá trên phần mềm nhưng gửi dư ra thêm mười đồng, trước khi xuống xe, cười nói: “Giáng sinh vui vẻ.”

Trần Tri Ngộ để chìa khóa ở phòng lưu giữ đồ đạc của chung cư, Tô Nam lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, vừa thả hành lý xuống, không kịp nghỉ chân, lập tức chạy tới đại học Sùng.

Giảng đường lớn có sức chứa bảy tám mươi người, cửa sau để mở.

“Edward Said từng nói, một khi khái niệm được lan truyền bởi tính hiệu dụng và tiện ích hiển nhiên, nó hoàn toàn có thể được đơn giản hóa, mã hóa và thể chế hóa trong quá trình lưu chuyển. Edward Said cho rằng những khái niệm xuất phát từ lý luận nhận thức đã chứng minh cho sự biến đổi của trường phái phê phán sau khi tiến vào thuộc địa…”

(*Edward Said, nhà học giả đa năng, một nhà phê bình văn học nổi tiếng và là một người ủng hộ tích cực nhất cho chính nghĩa của người Palestine tại Mỹ.)

Người đứng trên bục giảng, áo len màu xám tro bên ngoài áo sơ mi, khuôn mặt anh tuấn, khí phách ngang tàng.

Slide chiếu sau lưng anh chỉ có mấy từ cốt lõi quan trọng, vẫn ngắn gọn súc tích như trước giờ.

“Năm 1986, Vương Chí Hưng đã chỉ ra rằng đó là một sự sai lầm khi cho rằng tất cả các trường phái phê phán đều bắt nguồn từ trường phái Frankfurt…”

Tô Nam rón rén đi vào từ cửa sau, đếm ngược vị trí hàng ghế thứ ba ngồi xuống.

“Thế kỷ hai mươi mốt, hai trường phái phê phán và kinh nghiệm đối lập với nhau, bắt đầu tái cấu trúc…”

Anh ngước lên, ánh mắt nhìn lướt qua, dừng trên gương mặt cô, giọng nói khựng lại.

Chốc lát, trong mắt nhuộm đẫm ý cười: “Hôm nay là đêm giáng sinh.”

Sinh viên bên dưới xôn xao nhìn nhau, không hiểu anh nói gì.

Anh ném viên phấn trên tay xuống bàn: “Nếu đụng phải viện trưởng thì nói thầy Trần cho mọi người đến thư viện tìm tài liệu —— tan học.”

Cả giảng đường im lặng một giây, tiếp sau đó là tiếng reo hò bùng nổ như sấm dậy, sinh viên thoăn thoắt thu dọn đồ đạc, bay ra khỏi phòng học như chim sổ lồng, trước khi đi không quên hướng về phía bục giảng nói một câu: “Chúc thầy giáng sinh vui vẻ.”

Chẳng mấy chốc, trong phòng không còn một bóng người.

Trần Tri Ngộ bấm nút tắt thiết bị, ngước mắt nhìn về phía hàng ghế thứ ba đếm ngược từ dưới lên: “Vị bạn học cuối cùng còn lưu lại kia, đóng cửa sau lại.”

Tô Nam nén cười, đứng dậy khóa trái cửa, từ từ đi lên bục giảng.

Anh đăm đắm nhìn cô.

Mặc chiếc áo khoác cashmere màu trắng, khăn quàng xám ghi, mái tóc vung xõa ôm lấy khuôn mặt nhỏ xinh, chóp mũi phiếm hồng.

“Thầy Trần, nghỉ lễ giáng sinh có bài tập về nhà không ạ?”

“Có, đến văn phòng của anh lấy.”

Lúc lên cầu thang, bước chân của anh đã không thể dằn nén được nôn nóng.

Tình cờ gặp một vị giáo sư, lơ đãng lên tiếng chào hỏi.

Đến cửa văn phòng, quét thẻ, đẩy cửa ra, nắm cổ tay Tô Nam kéo vào.

Sách vở trên tay lộp bộp rơi xuống dưới chân, hai tay anh giữ lấy bờ vai cô, đè mạnh lên cửa, buông một tay khóa trái cửa lại, tay kia phủ lên ngực cô.

Cúi đầu hôn.

Tô Nam hít một hơi thật sâu, vòng hai cánh tay qua ôm lấy cổ anh, dâng trọn cơ thể mình nghênh đón anh.

Môi lưỡi dây dưa, hô hấp quyện chung một nhịp đập dồn dập.

Hận không thể nuốt trọn đối phương vào lòng.

Tuyết lặng lẽ rơi, sắc trời mờ tối.

Rất lâu sau, Trần Tri Ngộ mới tách ra, ngón tay ấm áp vuốt ve bờ môi gò má cô: “Em về tới khi nào vậy…?” Thanh âm khàn khàn.

“Dạ, vừa tới ạ.”

Trần Tri Ngộ nhặt sách vở, bút, USB rơi tứ tung dưới đất lên ném lên bàn làm việc.

Ra bãi đậu xe lấy xe, về nhà.

Tô Nam hạ cửa kính xuống, bông tuyết lất phất bay vào, cô lặng lẽ chăm chú ngắm nhìn, lóa mắt mê mẩn: “Em có cảm giác hình như cả đời chưa được nhìn thấy tuyết rơi.”

“Lạnh không em?”

Tô Nam lắc đầu, say mê ngắm những mái nhà và ngọn cây phủ trắng một màu tuyết, thở nhẹ một hơi, làn khói như sương quyện vào gió.

Trong thoáng chốc, xe đã đến tiểu khu.

Vào thang máy, Trần Tri Ngộ lại ôm cô vào lòng hôn thật sâu.

“Có camera….”

“Mặc kệ nó.”

Ra khỏi thang máy, ôm ấp nhau đến tận cửa, anh thõng một tay xuống mở khóa, vừa bước vào nhà lập tức bế ngang cô lên.

Dọc đường, Tô Nam đá văng giày.

Chẳng mấy chốc từng món đồ rơi xuống, anh mở điều hòa, tung chăn bọc cô lại.

Chưa làm bao nhiêu công tác chuẩn bị, Tô Nam đã ẩm ướt ấm áp.

Tiếng gió gào rít bên ngoài, cách lớp thủy tinh dày, khàn khàn mơ hồ.

Thanh âm của cô cũng khàn đục, sức mạnh dồn dập liên tục thô bạo xuyên vào.

Rất nhanh, cả hai cùng lên đỉnh.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mãi tới khi anh lật người nằm xuống, cuối cùng cũng đã có thể trò chuyện tán gẫu.

Trần Tri Ngộ đưa tay lau từng giọt mồ hôi trên trán cô: “… Sao lại khóc nào?”

Tô Nam thẹn thùng, ánh mắt trốn nấp: “Không có mà…”

Trần Tri Ngộ bật cười thành tiếng, dán sát vào tai cô, thanh âm trầm thấp mơn trớn cơ hồ nghe không rõ: “Sảng khoái hửm?”

Tô Nam kéo chăn trùm lên mặt: “Không có! Anh phiền quá!”

Dừng một lát, bắt đầu lần thứ hai triền miên mà dịu dàng.

Bên ngoài trời đã tối, có thể nghe thấy loáng thoáng những ca từ của ‘We wish you a Merry Christmas’, không tiếng từ nơi nào vọng tới.

Kết thúc, Trần Tri Ngộ cuối cùng cũng đã hài lòng thỏa dạ, bế cô đi tắm.

Không có tâm tư để vào bếp, Trần Tri Ngộ bèn gọi một nhà hàng cao cấp bên ngoài đưa thức ăn tới, quấn chặt cô trong tấm chăn lông cừu, hai người ngồi trên sofa ăn tối.

Một bát cháo bí đỏ, hầm nhừ dẻo ngọt mà không ngấy, cô húp từng muỗng từng muỗng, trên gương mặt sạch sẽ xinh xắn ắp đầy vẻ say mê thỏa mãn: “… Tổ quốc! Cuối cùng ta đã về rồi!”

Trần Tri Ngộ yêu chiều nhìn cô: “Ngốc.”

“Anh không biết đâu, Cô Điền biết em bỏ rơi cô ấy trước thời hạn, tức sắp điên luôn. Trước khi em đi, cô ấy còn đặc biệt bay từ Tanzania qua tiễn em, còn tặng cho em một đống đồ…”

Trần Tri Ngộ nhớ tới mười tám bức tượng nam nữ kia: “… Lần này lại đưa cho em cái gì thế hả?”

“Hắc hắc…”

Trần Tri Ngộ: “…”

Tô Nam thả cái muỗng trên tay vào chén, xỏ dép lê đi lục lọi hành lý của mình. Nửa ngày sau, lôi từ trong va ly ra một chiếc hộp giấy màu vàng, thảy qua cho Trần Tri Ngộ.

Trên bìa carton in phù điêu hoa văn thần bí, chính giữa là một nhóm ký tự khổng lồ không biết là chữ viết của bộ lạc nào. Lật ngược lại, mặt sau có giới thiệu vắn tắt bằng năm thứ tiếng Ả rập, Anh, Nhật, Pháp, Trung Quốc.

Tù trưởng, phương thuốc bí truyền, đao thương bất khuất, công thức thần bí, tinh dầu…

Liếc sơ qua, chính là mấy từ như thế.

Nét mặt Trần Tri Ngộ không chút biểu cảm ném thẳng cái hộp vào thùng rác: “Không có nhu cầu.”

“Lỡ như…”

“Không có lỡ như. Không có nhu cầu.” Trần Tri Ngộ giơ tay về phía cô, sa sầm mặt: “Đưa điện thoại cho anh, xóa tên Cô Điền, sau này đừng có liên lạc với cô ấy nữa.”

Tô Nam cười ngặt nghẽo.

Đêm nay, hai người ngồi trước cửa sổ uống hết nửa chai champagne, tán gẫu suốt cả đêm, mãi đến khi sắc trời mờ sáng, Tô Nam buồn ngủ mi mắt trĩu nặng không mở lên nổi nữa mới chịu đi ngủ.

Biết bao lời muốn nói, gặp lại rồi không nỡ lãng phí phút giây nào.

Lúc tỉnh dậy, trong phòng sáng bừng, nhìn kỹ mới phát hiện là ánh sáng phản chiếu của tuyết.

Tô Nam để chân trần nhảy xuống giường, đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, xa gần là cả một biển tuyết bạt ngàn. Thành Sùng ở phương nam, tuyết rơi nhiều như thế này đúng là hiếm gặp.”

Không nhịn được mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài rống to: “A a a …”

Cổ áo bị người phía sau túm vào, ngay sau đó cửa sổ lập tức bị đẩy lại, ‘bặp’ một tiếng đóng kín.

Trần Tri Ngộ không biết đã đi tới từ lúc nào, buông cổ áo cô ra: “Đừng có làm phiền dân chúng.”

Tô Nam cười toe, nhìn anh đăm đắm.

Hơn hai năm, thời gian đã khắc sâu thêm những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt anh.

Song, phong thái tài hoa của anh, tuổi tác ngày một già nua của anh, quá khứ bụi trần của anh, để được cùng người uống chén rượu hát ca* mãi ngày sau trong cuộc đời thấm thoát có là bao này, thì tất cả những khổ cực hoang mang từ khi quen biết nhau cho đến bây giờ, đối với cô đều vụn vặt tầm thường…

(*Nguyên văn là ‘Đối tửu đương ca’ trích từ ‘Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà’ trong đoản ca hành của Tào Tháo, dịch nghĩa: trước rượu ta hát ca, đời người thấm thoát là bao.)

Cô yêu hết thảy những gì thuộc về anh.

Nhào tới, ôm chầm lấy anh: “Tuyết rơi lớn quá anh nhỉ.”

“Ừ.”

“Nhất định là biết em nhớ anh rất nhiều…”

***

Hai giờ chiều, ăn cơm xong, Trần Tri Ngộ bọc Tô Nam kín mít, đi ra ngoài ngắm tuyết.

Xe thong thả lăn bánh trên đường, lễ giáng sinh được màn tuyết trắng trời bao phủ, đột nhiên tăng thêm không ít hương vị. Dọc hai bên đường những cây thông đính đầy thiệp giáng sinh, tất dài, gói quà, kẹo hình gậy; trên cửa tiệm là những dãy ruy băng xanh thẫm, những vòng hoa nhựa ruồi trái màu đỏ cùng dòng chữ lấp lánh sắc vàng, nơi nào cũng là không khí tưng bừng mùa lễ hội.

(*Cây nhựa ruồi còn gọi là cây ôrô (holly), luôn xanh tươi cho dù trong mùa đông khắc nghiệt, người ta tin là loại cây này có quyền năng kỳ diệu và do đó thường đặt chúng trên cửa ra vào để đẩy lui ma quỷ hú lên trong những cơn gió bấc lạnh lẽo. Cây nhựa ruồi có lá nhọn còn được xem như tiêu biểu cho mão gai Chúa Giêsu đội trên đầu trong khi những trái màu đỏ thượng trưng máu Ngài đổ ra để cứu độ nhân loại.)

Tô Nam ứ ư hát trong miệng.

Trần Tri Ngộ tập trung lắng nghe, cô ứ ư là ‘Jingle bells, jingle bells Jingle all the way…’

Trần Tri Ngộ: “…”

Đi ra ngoài hơn hai năm, trở về càng ngây thơ hơn, sầu.

Xe chạy qua trung tâm thương mại của đô thị đại học, nhưng không ngừng lại mà càng lúc càng tiến xa hơn về phía bắc.

Tô Nam tò mò: “Đi đâu vậy anh?”

“Đến nơi rồi em sẽ biết.”

Xe tiếp tục lăn bánh chừng hai mươi phút, bốn phía xung quanh vô cùng yên tĩnh. Đập vào mắt là ngút ngàn màu trắng mang đến cảm giác hết đỗi mềm mại, trong lành.

Xe từ từ giảm tốc độ, chạy vào một khu biệt thự.

“Dì Cố chuyển về đây ở hả anh?”

Trần Tri Ngộ không đáp, cho xe chạy chậm rãi men theo con đường rừng, cuối cùng dừng phía trước một ngôi nhà.

Xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho Tô Nam: “Đến rồi em.”

Tô Nam nín thở, phảng phất cảm thấy trái tim mình nhẹ hẫng.

Chóp mũi khóe mắt cay cay, bị anh kéo xuống, nhìn anh mở cánh cửa hàng rào gỗ màu trắng, rồi khoảnh sân nhỏ đầy tuyết, tất cả xuất hiện trong tầm mắt.

Trần Tri Ngộ đưa tay dém lại khăn quàng cổ bị rơi ra cho cô, chỉ vào từng cảnh từng vật trong sân giới thiệu.

“Sung dâu, phong đỏ… góc tây bắc, cây anh đào. Leo cao lên tận giàn khung trên tầng hai là hoa tường vi…” Anh ngồi xổm xuống, lôi từ dưới chân hàng rào ngập tuyết ra vật gì đó, ngón tay gõ nhẹ một cái: “Bát, đựng thức ăn cho mèo. Trời lạnh, mèo tới không nhiều lắm… bạc hà mèo cũng chết cóng.”

Gió vờn qua chạc sung dâu, tuyết lạo xạo rơi xuống, nện trúng ngay mũ của Tô Nam.

Trần Tri Ngộ đi qua phủi xuống: “Bên ngoài trời lạnh, vào trong nhà xem.”

Bàn chân như bị chôn chặt dưới đất, bất động, cổ họng nghẹn ngào: ‘Thầy Trần…”

Không thốt được một câu.

Trần Tri Ngộ nhìn cô, nắm chặt bàn tay ấm áp của cô, đi dọc con đường đá cuội phủ kín tuyết, bước lên mấy bậc cấp đến hiên nhà.

Gió rất khẽ rất nhẹ, vậy mà mang hết trời tuyết vào tan trong mắt Tô Nam, tầng tầng hơi nước dâng lên.

Trần Tri Ngộ lấy chìa khóa, mở cửa.

Luồng hơi ấm ngọt ngào từ trong nhà bay ra, âm thanh ‘meo meo’, một con mèo lông vàng ươm như củ nghệ không biết từ nơi nào chạy tới, cọ cọ vào ống quần Trần Tri Ngộ.

Trần Tri Ngộ thả tay cô ra, xách con mèo lên, ấn vào lòng cô.

“Tô Bắc, đây là mẹ Tô Nam của chú mày. Cô nàng này ngốc lắm, chú mày đừng ghét bỏ.”

Tô Bắc: “Meo~”

Trần Tri Ngộ mỉm cười ấm áp như ngọn gió phiêu dạt bốn phương.

“Sau này, chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi.”

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

Truyện đang đọc