TUYẾT RƠI ĐẦY NÚI (TUYẾT RƠI ĐẦY NAM SƠN)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Em ước mơ được sống cùng anh

Nơi ngôi làng có căn nhà nhỏ

Đắm mình trong hoàng hôn vô tận

Cùng những hồi chuông mãi ngân dài’

——  ‘Ước được sống cùng anh’ (Tsvetaeva)

***

Một chuyến này là Trần Tri Ngộ tự lái xe tới.

Xế chiều hôm qua, nhận xong điện thoại chất vấn của Tô Nam, bụng đầy lửa giận không cách nào trút được, nếu không phải vì đại học Sùng còn có giờ lên lớp, lúc đó anh đã lập tức chạy tới dạy cho Tô Nam một bài học ra ngô ra khoai. Kìm nén đến sáng hôm sau, vẫn không đè được cơn tức, quyết định nghỉ dạy buổi chiều thứ sáu, lái xe thẳng tới thành phố Đán —— vì phụ nữ mà bỏ lớp, quả thật có thể trở thành vết mực đen trong cuộc đời dạy học của anh.

Đến thành Đán, gọi điện thoại cho Tô Nam. Khi đó, Tô Nam đang làm kiểm tra trong bệnh viện, không liên lạc được. Anh lại gọi đến phòng công tác nghiên cứu sinh, hỏi số điện thoại bạn cùng phòng cô, làm phiền một vòng lớn cả loạt người, mới vừa vặn tóm được Tô Nam trong sảnh chờ khám ở bệnh viện.

Một phen lăn qua lộn lại này của anh, sẽ để lại ấn tượng gì cho những người bị lôi vào phiền phức, để lại tin đồn khó bề tưởng tượng thế nào, Tô Nam không dám nghĩ nhiều.

Thật ra trong vấn đề này, Tô Nam chỉ lo nghĩ cho anh, cô là nghiên cứu sinh rồi, đâu ai quản lý được chuyện cô yêu ai, nhưng anh là giảng viên, không giống vậy.

Trải qua mấy chuyện lần này, trong lòng Trần Tri Ngộ, Tô Nam đã là món tín dụng mà anh sẽ gánh vác, chịu trách nhiệm suốt đời.

Anh không cho phép cô mò mẫm, tự giày vò bản thân ở nơi anh không thể nhìn thấy, ra lệnh cưỡng chế ép buộc cô nàng phải lập tức thu dọn hành lý đi thành phố Sùng cùng anh.

Buổi chiều, Tô Nam trở về ký túc xá thu xếp đồ đạc.

Trần Tri Ngộ cho xe đậu dưới bóng cây ngô đồng, đợi cô xuống là trực tiếp xuất phát chạy về thành Sùng —— vốn dĩ anh muốn đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, nhưng bị cô kiên quyết ngăn cản.

Đợi tầm hai mươi phút, nhìn thấy Tô Nam xách vali hành lý, tấp tểnh xuất hiện ở cửa đối diện. Cô đã thay đôi dép nhà tắm, dưới chân lê một đôi dép bông màu đen.

Chờ cô chậm rì rì tới gần, anh hạ cửa sổ xuống, dòm ra, đôi dép bông có hình gấu Kumamon.

Trần Tri Ngộ: “…”

“Thầy Trần,” Tô Nam vịn tay vào cửa sổ xe: “Chiều nay em còn có chút việc, đợi em làm xong rồi đi được không anh?”

“Việc gì thế?”

“Một đàn em nữ cần hoàn thành phim ngắn tốt nghiệp, nhờ em đóng giúp một vai.”

“Chân đã như vậy còn đóng cái gì phim ngắn, em có thể đi lại được sao?”

Tô Nam cười toe: “Em diễn vai một người tàn tật ngồi xe lăn.”

Trần Tri Ngộ: “…”

Địa điểm quay phim là bãi đất trống trước tòa nhà khoa vật lý.

Trần Tri Ngộ ngồi trong xe đợi một lúc, thấy nhàm chám, xuống xe, thả bước dạo qua đó.

Tổ quay phim nhỏ có ba người, bố trí hai máy quay cận cảnh, một người làm đạo diễn, một quay phim, một phụ trách ánh sáng.

Tô Nam khoác bộ đồ bệnh nhân không biết mượn ở đâu, ngồi trên xe lăn.

Trần Tri Ngộ nhàn nhã ngồi trên băng ghế dài gần lối đi chính trong trường, cách bồn hoa một quãng ngó tổ quay phim.

Khoảng cách khá xa nên không nghe rõ được lời thoại của Tô Nam, chỉ nghe thấy đạo diễn không ngừng dập bảng Clapper Board hô cut.

Lăn qua lộn lại nửa tiếng, Tô Nam đứng dậy khỏi xe lăn, cởi quần áo bệnh nhân ra, cười rạng rỡ trò chuyện cùng ba người trong tổ phim.

Trần Tri Ngộ vô cùng kiên nhẫn, đợi.

Vất vả lắm mới thấy cuộc trò chuyện khí thế ngất trời bên kia có xu hướng dừng lại, đột nhiên từ sau bóng râm của hàng cây mọc sít trước tòa nhà khoa vật lý, nhào ra một người.

Thân hình cao lớn, giữa tháng mười mà vẫn mặc một chiếc áo ngắn tay phong phanh, bước lại gần phía sau giơ tay chọc Tô Nam một cái, y như bị mắc chứng tăng động, chuyện mờ ám xem ra chưa dừng ở đó.

Trần Tri Ngộ dứt khoát không nóng nảy, lấy điếu thuốc ra châm, vắt chéo chân, ngồi xem kịch.

Dù sao, hiện giờ Tô Nam đã nợ anh cả tá lời giải thích, rận nhiều không lo ngứa.

“Đàn chị!” Giang Minh Khiêm cất tiếng gọi rồi bước tới trước mặt Tô Nam, nhìn thấy cô mang dép lê, dùng sức trụ bên chân phải, chân trái chỉ chống hờ dưới đất, vội hỏi: “Bị sao thế?” 

“Ngón chân bị đụng trúng.” Tô Nam mỉm cười.

“Sao lại bất cẩn như vậy,” Giang Minh Khiêm gãi đầu: “… Chuyện đó, gần đây chị thế nào?” Giọng nói của hắn khàn khàn, nghe có vẻ như đang bị cảm.

“Đang tìm việc.”

“Đã xác định chỗ nào chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Em đang loay hoay viết luận văn, thật phiền.” Giang Minh Khiêm cười nói: “Sớm biết như vậy đã không học nghiên cứu, những kiến thức học được trong trường cũng không nhiều lắm.”

“Nghe cô Hàm nói em đã xây dựng xong đội ngũ rồi.”

“Ừm… Tháng sau sẽ tổ chức hội nghị ở Quảng Châu, nếu thuận lợi có thể lấy được đầu tư thiên thần…” Giang Minh Khiêm nhìn cô: “Bận rộn chẳng còn thời gian nghĩ ngợi gì, thật tốt… Chị sẽ đến thành phố Sùng phải không.”

(*Quỹ đầu tư thiên thần hay nhà đầu tư thiên thần (Angel Investor):  là những cá nhân bỏ vốn để đầu tư vào startup trong khoảng thời gian đầu, thường với những điều kiện khá có lợi cho startup, để đổi lấy quyền sở hữu một phần công ty.)

“Chị cũng chưa biết nữa.”

“… Đi tỉnh khác sao?” Đây là lần đầu tiên Giang Minh Khiêm trực tiếp nói tới vấn đề này.

Tô Nam thoáng ngập ngừng ‘Ừm’ một tiếng.

Giang Minh Khiêm cười cười, nét mặt trống rỗng nhạt nhòa, hắn đột nhiên nhảy vọt lên, đỉnh đầu chạm vào tán lá ngọc lan dày rậm bên trên.

Khi đáp xuống, nhìn Tô Nam khẽ mỉm cười như gió thoảng mây bay: “Nếu là em, sẽ không để chị đi đến nơi khác.” Dừng một lúc, nhướn mày cao giọng nói: “Em thích chị, biết không?”

Tô Nam hoàn toàn sửng sốt.

Nụ cười trên khóe môi Giang Minh Khiêm rạng ngời đến chói mắt: “Em đã liều mạng dốc hết sức lực rồi, nhưng khoảng cách mười năm thật sự đuổi theo quá khó.”

“Em…”

Ngữ khí của Giang Minh Khiêm bình lặng khảng khái mang theo khí phách tuổi trẻ, tài năng nổi trội: “Một ngày nào đó, em nhất định sẽ vượt qua thầy ấy.”

Tô Nam nhất thời không biết phải nói gì, trầm mặc giây lát, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Hai tháng không gặp, tựa hồ Giang Minh Khiêm đã đổi khác, lại tựa như chẳng thay đổi gì.

“Không cần xin lỗi, năm rộng tháng dài!” Giang Minh Khiêm đút một tay vào túi quần, lùi ra sau một bước, nhảy lên bậc cấp trước mái hiên tòa nhà khoa vật lý, cười nói: “Em có việc đi trước, lần tới mời chị ăn cơm!”

Dáng hình phóng lên mấy bước, biến mất sau cánh cửa học viện.

Nữ đàn em đạo diễn: “Đàn chị! Người này là ai vậy ạ!”

“… Đàn em cùng giáo viên hướng dẫn nghiên cứu.”

Đàn em nữ vỗ máy quay phim: “Thông báo, đã quay được toàn bộ! Thanh xuân vườn trường tuyệt đẹp á!”

Tô Nam: “…”

Ống kính của đàn em nữ di chuyển: “… Ôi trời! Đằng kia có phải là giáo sư Trần Tri Ngộ không!”

Tô Nam giật thót.

Nữ đàn em hệt như chim sổ lồng lật đật khiêng camera bay qua: “Thầy Trần, chào thầy ạ!”

Trần Tri Ngộ không nhanh không chậm đứng dậy khỏi ghế: “Chào em.”

“Có thể gặp được thầy ở đây thật là vinh hạnh, xin hỏi thầy có thể đồng ý cho em phỏng vấn mấy câu được không ạ?”

Hai người còn lại trong tổ quay phim cũng nối gót chạy tới.

Ánh mắt Trần Tri Ngộ lướt qua bọn họ, nhìn Tô Nam ở đằng sau, đang rì rà rì rà đi qua phía bên này.

Trần Tri Ngộ như cười như không: “Xin lỗi, hôm nay tôi có việc, phỏng vấn để lần sau vậy. Tôi đến đây đón người.”

Đàn em nữ: “Đón…?”

Trần Tri Ngộ nhàn nhã đứng thẳng người, khẽ nhướn mày: “Tô Nam, nhanh lên một chút nào.”

Tô Nam ‘nhanh chút’ tượng trưng cho có.

Đàn em nữ sửng sốt, hết nhắm máy quay phim về phía Trần Tri Ngộ lại từ từ lia sang Tô Nam.

Trần Tri Ngộ khẽ giơ tay như có ý cản lại. Động tác không mạnh mẽ dứt khoát nhưng mang theo khí thế không cho phép. Đàn em nữ lập tức dời máy quay.

Khoảng cách chỉ vẻn vẹn bốn năm mét mà Tô Nam bò rì rì như đi hai vạn năm ngàn dặm trường chinh.

Đứng trước mặt Trần Tri Ngộ: “… Thầy Trần.”

Trần Tri Ngộ ngoài cười nhưng trong mài răng kin kít: “Báo cáo chiều nay của em bị trễ, làm đại diện lớp phải có trách nhiệm.”

Nói thế, ý bảo Tô Nam đi ra ngoài.

Tô Nam bày ra vẻ mặt vi diệu, nói ‘tạm biệt’ đàn em nữ.

Đàn em nữ cảm thấy biểu cảm này của Tô Nam có phần ‘Yêu hận đan xen’.

… Kỳ thực Tô Nam là ‘Khẳng khái hy sinh’.

Vừa đi ra khỏi phạm vi tầm nhìn của tổ quay phim, những lời công kích của Trần Tri Ngộ lập tức tên bay đạn lạc phóng ra, toàn bộ hỏa lực tập trung oanh tạc vào vùng cứ điểm không nằm trong góc chết của Tô Nam.

(* Góc chết  là  vùng  không bị súng, pháo bắn đến dù tầm bắn vẫn thừa hoặc đủ. Đối với pháo binh, khi chọn trận địa bắn, phải chú ý bảo đảm các mục tiêu cần bắn không nằm trong  góc chết.)

—— “Trước kia gặp chuyện em chạy trốn nhanh như thế, anh còn nghĩ em có chút huyết thống Jamaica, không ngờ diễn tàn tật cũng biến hóa truyền thần sinh động như thật vậy.”

(*Jamaica: m ột vùng đảo nhỏ tại vùng biển Caribe sản sinh ra những VĐV điền kinh xuất sắc nhất thế giới,  được mệnh danh là vùng đất của những ‘Tia chớp’.) 

—— “Dù sao em cũng thích kiếm chuyện gây sự với chân mình mà, anh chỉ cần mua cho em cái xe lăn làm phương tiện đi lại là được.”

—— “Thật ra cũng không cần mua làm gì cho phí sức, mẹ anh vừa bỏ ra một cái, cho em dùng luôn nhỉ? Tích cực xây dựng mô hình xã hội tiết kiệm.”

—— “Tay đàn em kia của em có phải cầm tinh con khỉ không thế? Cái loại nứt từ núi đá có đủ các kiểu kỹ năng cướp đồ của người ta…”

—— “Mấy thanh niên trẻ tuổi bây giờ, chỉ được mỗi vóc dáng lớn, tâm nhãn hoàn toàn ngược lại.”

Tô Nam hoàn toàn không cách nào nhịn được cười: “Cậu ấy muốn tỏ tình, em cũng không thể ngăn được.”

“Tỏ tình?” Trần Tri Ngộ đứng phắt lại.

“Dạ rồi, dạ rồi, lần thứ năm! Dù sao cũng đã bị anh tóm được, anh nói đi anh muốn xử phạt thế nào!” Bày ra bộ dạng ‘Tùy anh muốn làm gì thì làm, em mà sợ một giây xem như em thua’.

Trần Tri Ngộ cười thành tiếng: “Thật sự cho rằng anh không trị được em hửm?”

***

Buổi tối, trong nhà ở đô thị đại học, Tô Nam rất nhanh chóng biết thế nào là hối hận ngàn năm.

Chắc là cô đã đọc sách đến mụ mẫm đầu óc, mới có thể nghĩ đến chuyện khiêu khích Trần Tri Ngộ.

Từ sofa lăn vào giường, đến ghế dựa ngoài ban công.

Cả đêm, ba lần ra ngô ra khoai không chút qua loa, thêm một lần ban ngày, nội trong hai mươi tư giờ, bốn lần.

Đến hé mở miệng cũng không còn sức, nói gì đến năn nỉ xin tha.

Trước khi tâm trí Tô Nam rơi vào mơ màng choáng váng, Trần Tri Ngộ hôn cô rất sâu, động tác va chạm liên tục không chút lưu tình, nhưng nụ hôn vẫn hết đỗi dịu dàng.

Giữa hai bờ mơ tỉnh cô hé mở mắt, nhìn thấy ánh mắt Trần Tri Ngộ sâu thẳm sáng lấp lánh.

Lướt qua ban công, bầu trời đêm xanh thẫm, vầng trăng non treo lơ lửng cong cong như chiếc sừng trâu.

Đến khi mở mắt lần nữa, đã nằm trên giường ngủ.

Trần Tri Ngộ đang mặc quần áo, tiếng ma sát sột soạt.

“Thầy Trần…” Mí mắt Tô Nam trĩu nặng, không nhấc lên nổi: “Mấy giờ rồi anh? Anh định đi ra ngoài sao?”

“Bảy giờ, em ngủ thêm lúc nữa đi. Trong tủ lạnh có sữa và bánh mì, thức dậy nhớ ăn. Anh vào trung tâm thành phố một chuyến, Trình Uyển tìm anh có việc.” Cúi người hôn trán cô, cài nút áo sơ mi.

“… Khi nào anh về.”

“Trước buổi trưa.”

“… Dạ.”

“Em ngủ tiếp đi.”

Suy nghĩ của Tô Nam trĩu xuống như quả cân, ngày càng nặng, câu ‘tạm biệt’ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã ngủ thiếp đi.

Ngủ một mạch đến khi tự nhiên thức dậy.

Mò tìm điện thoại, đã hai giờ chiều.

Tô Nam sửng sốt, leo xuống giường nhảy qua kéo mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời hào phóng trút vào.

Quả thật đã buổi chiều.

Trần Tri Ngộ vẫn chưa về?

Mở Wechat, có một tin nhắn anh gửi buổi trưa, ‘Anh có việc, sẽ về trễ. Em nhớ ăn cơm trưa, địa chỉ bán bên ngoài…’

Sau đó, không còn tin tức gì khác.

Tô Nam không khỏi cảm thấy lo lắng, thử gọi điện cho Trần Tri Ngộ, không có người bắt máy.

Càng thấp thỏm bồn chồn, buổi chiều gửi sơ yếu lí lịch cho các công ty tuyển dụng, mười phần tâm tư, ba phần lắng nghe tiếng động ngoài cửa, ba phần tập trung vào điện thoại, ba phần suy nghĩ miên mang, chỉ còn lại một phần duy nhất dành cho công việc.

Đến năm giờ chiều, Trần Tri Ngộ vẫn chưa về, gọi điện thoại cũng không có người bắt máy.

Tô Nam đứng ngồi không yên, lật sổ địa chỉ, mới phát hiện mình không có lấy một số điện thoại nào của bạn bè anh.

Nhưng có số điện thoại của công ty X mới phỏng vấn hôm qua, không biết gọi tới đó có thể hỏi được cách liên lạc với người đàn ông sào trúc không?

Nhưng…

Một người ba mươi bốn tuổi, còn cần cô lo lắng dư thừa sao?

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Nam đứng bật dậy, chân trái vô thức trụ lực, ngón cái bị đè ép, lập tức đau đến chảy nước mắt.

Không màng tới, nhảy lò cò ra mở cửa.

Ngoài cửa, Cốc Tín Hồng đứng đó.

Tô Nam kinh ngạc.

Cốc Tín Hồng cười nói: “Lão Trần bảo anh tới —— hắn tạm thời không thoát thân được.”

***(* Marina Tsvetaeva  (1892-1941)  sinh ở Moskva. Lên 6 tuổi đã biết làm thơ bằng tiếng Nga, tiếng Pháp và tiếng Đức. Năm 1910 in tập thơ đầu tiên “Album chiều” gây được sự chú ý. Năm 1912 lấy chồng  l à  một  người tham gia bạch vệ thời kỳ nội chiến,  nên sau cách mạng tháng Mười phải ra sống ở nước ngoài. Năm 1922 M. Tsvetaeva ra nước ngoài theo chồng. Năm 1939 cùng chồng và con gái quay trở lại Liên Xô nhưng sau đó chồng bà bị xử bắn và con gái bị bắt vào trại giam. Thời kỳ chiến tranh thế giới II, M. Tsvetaeva cùng con trai sơ tán về thành phố Elabug. Đau buồn cho số phận của những người thân và cảnh chiến tranh của đất nước, ngày 31-8-1941 bà đã treo cổ tự tử, để lại bức thư tuyệt mệnh và đứa con trai nhưng đứa con 3 năm sau cũng chết vì  súng  đạn của chiến tranh.)

***(dép kumamon)

(Bảng Clapperboard) 

Bình luận

Truyện đang đọc