TUYẾT RƠI ĐẦY NÚI (TUYẾT RƠI ĐẦY NAM SƠN)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

‘Em biết anh sẽ đến, thế là em đợi mãi.’

——  Trầm Từ Văn

***

Tô Nam ‘phụt’ một tiếng phì cười, trên mặt vẫn còn lem luốc nước mắt.

Lại bị Trần Tri Ngộ ghét bỏ, vừa khóc vừa cười, xấu không chịu nổi.

Tô Nam kéo tay Trần Tri Ngộ đến phòng bảo vệ làm thủ tục đăng ký rồi lái xe vào tiểu khu, nhưng không chạy thẳng về nhà mà rẽ qua nơi ở của Hà Bình tìm phu nhân Hà trả xe.

Phu nhân Hà đeo tạp dề đang chuẩn bị làm cơm trưa, cầm lấy chìa khóa, hỏi Tô Nam: “Em có làm xét nghiệm lại chưa?”

Tô Nam cười nói: “Dạ có, đã khỏi hẳn hoàn toàn rồi ạ. Cảm ơn chị và giám đốc Hà, em làm phiền mọi người nhiều quá.”

Phu nhân Hà cười nói: “Không phiền, có gì mà phiền chứ, mọi người đều đi làm xa nhà, chăm sóc lẫn nhau là chuyện nên làm. Em hỏi Hà Bình xin nghỉ phép thêm mấy hôm nữa đi, nghỉ ngơi tốt thì mới hồi phục nhanh chóng được. Bệnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.”

Nói xong, dời ánh mắt nhìn sang Trần Tri Ngộ đang đứng phía sau Tô Nam.

Tô Nam giới thiệu: “Đây là ông xã em… Trần Tri Ngộ, nghỉ đông anh ấy đến đây thăm người nhà.”

Trần Tri Ngộ liếc Tô Nam một cái, trong ánh mắt cất chứa tia cười, tiến lên trước một bước bắt tay phu nhân Hà.

Phu nhân Hà: “Ôi! Xin chào! Người mấy hôm trước gọi điện cho Hà Bình chính là Trần tiên sinh ngài sao?”

Tô Nam sửng sốt.

Trần Tri Ngộ gật đầu: “Tô Nam không để cho người ta bớt lo chút nào, làm phiền anh chị quá.”

Phu nhân Hà cười niềm nở nhiệt tình: “Đã tới đây rồi —— chi bằng ở lại ăn bữa cơm với gia đình anh chị, để chị gọi điện cho Hà Bình.”

Tô Nam: “Cảm ơn chị, hôm nay thật sự không làm phiền chị nữa ạ. Trần Tri Ngộ anh ấy vừa đến, ngồi máy bay liên tục suốt hai mươi mấy giờ, em định để anh ấy nghỉ ngơi một lúc, chờ đến cuối tuần giám đốc Hà được nghỉ, bọn em làm chủ mời anh chị ăn bữa cơm.”

Phu nhân Hà là một người nhanh nhẹn, cười nói: “Vậy cũng được!”

Đưa chìa khóa xe lại cho Tô Nam: “Em cứ để đó mà đi! Đưa Trần tiên sinh đi dạo một vòng quanh thành phố.”

Hai người chào tạm biệt phu nhân Hà rồi đi về biệt thự nơi Tô Nam ở.

Tô Nam chắp tay sau lưng lắc lư dòm Trần Tri Ngộ: “Anh còn không chịu khai báo với em sao.”

Trần Tri Ngộ: “Khai báo chuyện gì?”

“Anh gọi điện thoại cho Hà Bình?”

Trần Tri Ngộ rất là ghét bỏ liếc cô một cái: “Hôm đó em không nhắn tin cho anh.”

Tô Nam ngây người, nhớ lại hôm đó điện thoại bị rơi xuống đất, bất luận sống chết thế nào cũng không nhặt lên được. Vì vậy hôm đó cô đã không ‘báo cáo công tác’ với Trần Tri Ngộ như thường lệ.

Dừng bước, xoay người, chạy lại ôm chầm lấy thắt lưng Trần Tri Ngộ, rúc đầu vào ngực anh, gọi một tiếng rất khẽ: “Thầy Trần….”

Giọng nói của Trần Tri Ngộ đong đầy ý cười: “Em vừa mới nói gì với phu nhân Hà, bảo anh là gì của em?”

Tô Nam: “…”

Trần Tri Ngộ: “Hử?”

Đầu Tô Nam cắm chặt xuống đất, cất giọng lí nhí đến bản thân còn nghe không lọt: “Ông xã…”

Về đến nhà, Tô Nam hướng dẫn cho Trần Tri Ngộ nơi tắm rửa.

Trần Tri Ngộ đáp lại một tiếng rồi đi dạo một vòng trong biệt thự.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc diệt muỗi, phòng khách chỉ có hai chiếc sofa đơn và một cái bàn trà, còn lại cả không gian rộng rãi trống hoác. Nhưng phòng ngủ được cô chăm chút rất tỉ mỉ, một chiếc đệm dày đặt trực tiếp dưới đất, bên cạnh là chiếc đèn sàn chân gỗ, trước giường trải một tấm thảm trang trí màu sắc tươi tắn —— anh đã nhìn thấy nó trên wechat cô gửi, bảo là mua được từ một người Thổ Nhĩ Kỳ; đầu giường treo một tấm thảm treo tường phong cách bohemian, bên trên thảm gắn những món đồ trang trí nhỏ, bưu thiếp, ảnh Polaroid ăn liền*… phía đối diện là một dãy tủ kệ thấp, bên trên bày biện những bức tượng điêu khắc bằng gỗ đen và những món đồ chơi kỳ quái, trong tủ để sách và tài liệu.

(*Ảnh polaroid được ví với “mì ăn liền” vì ngay sau khi bấm máy chụp, chỉ cần đợi một vài phút là máy sẽ tự động in ảnh. Ảnh in trên giấy nhiệt, lên màu khi tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài.)

Tô Nam lôi ra cho anh xem một chiếc hộp thiếc: “Cái này em mua từ một người Somali, nhưng em không mở nắp ra được nên cũng không biết bên trong đựng cái gì nữa.”

Lắc lắc mấy cái, bên trong phát ra tiếng loảng xoảng loảng xoảng: “Người bán nói với em, ông ta nhặt được từ một con tàu cướp biển ở ngoài khơi.”

Trần Tri Ngộ: “… Vậy mà em cũng tin hả?”

Tô Nam cười hì hì: “Cũng không đắt mà, chỉ có năm chục đồng!”

Trần Tri Ngộ khẽ hừ một cái, nhưng không thốt ra lời châm chọc nào.

Chạy một chuyến tới nơi này, từ lúc bắt đầu đi theo cô sang nhà Hà Bình cho đến khi nhìn thấy căn phòng này, trái tim vốn đang thấp thỏm treo lơ lửng của anh bỗng chốc rơi xuống nơi yên lành.

Tuy chỉ mới có ba tháng, nhưng cô của bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Cơ thể Tô Nam vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, nên bữa trưa chỉ nấu hai món đơn giản.

Lúc cô nấu cơm, Trần Tri Ngộ tắm rửa xong đi ra phòng bếp ngồi xuống bên cạnh nghe cô kể chuyện: “Ở đây rau cải mắc ơi là mắc, gạo thì đỡ hơn một chút, nhưng một ký cũng mất hơn bốn ngàn kwacha —— xấp xỉ bốn mươi tệ của mình đó anh. Còn hành tây, cha mẹ ơi, giá vũ trụ đến hai mươi tệ…” Vừa nói vừa hít hà: “Thịt thì rẻ hơn, nhưng em lại không thích ăn thịt.”

Trần Tri Ngộ nhìn cô âu yếm.

Khó trách gầy đi.

Trần Tri Ngộ di chuyển suốt quãng đường dài, trên máy bay lại lo lắng không ngủ được, nên ăn cơm xong liền lên giường nghỉ trưa.

Tô Nam tranh thủ đi ra ngoài một chuyến. Trong khu biệt thự có mở một siêu thị tiện lợi cho người nhà cán bộ nhân viên, Tô Nam đến đó mua dép lê, bàn chải đánh răng và những vật dụng thường ngày cho Trần Tri Ngộ.

Lúc tính tiền, nghĩ đến gì đó.

Lia mắt nhìn lướt qua chiếc kệ bên cạnh quầy thu ngân, nghe thấy mặt mình nóng bừng lên, cuối cùng cắn răng, chộp hai hộp ném vào giỏ hàng.

Trần Tri Ngộ ngủ một giấc thật say đến nhá nhem tối mới tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy Tô Nam ngồi cuộn tròn trên thảm, máy tính đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ, đang lách cách gõ bàn phím.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ màn hình laptop soi gương mặt cô hết đỗi dịu dàng.

Thấy anh tỉnh dậy, cô vội vàng ngừng động tác: “Em làm anh thức giấc sao?”

Trần Tri Ngộ lắc đầu, bấm mở đèn sàn bên cạnh giường, không nói không rằng vươn tay về phía cô.

Tô Nam ngẩn người giây lát, khép máy tính lại, đi qua.

Trần Tri Ngộ cầm lấy cổ tay cô, kéo một cái.

Cô ngã xuống đệm, anh lật người lên.

Ánh mắt chìm trong nhau.

Trần Tri Ngộ đưa tay vuốt ve gò má cô: “Nhớ anh không?”

Thật ra, con người rất kỳ lạ, trước mặt người ngoài thì bền bỉ ngoan cường tựa kim cương rắn cứng tôi luyện ngàn năm vạn năm, nhưng dễ dàng bị một câu bình thường nhất trên đời của người mình yêu thương đánh vỡ tan tác.

Thanh âm run rẩy: “Nhớ…”

Trần Tri Ngộ cúi đầu xuống, ngập chặt phiến môi mềm khẽ run rẩy của cô, hết đỗi dịu dàng trao nụ hôn. Đầu lưỡi nhung nhớ tiến vào, nhưng chỉ thoảng nhẹ tựa cánh gió lướt qua rồi dừng lại.

Trong lòng xiết bao nâng niu trân trọng, cửu biệt trùng phùng xa cách đằng đẳng rồi gặp lại, như đi bao ngày mưa tìm được ngày nắng về, trái lại không dám chạm sâu vào.

Con người là loài sinh vật chạm quá gần vào hạnh phúc cũng hốt hoảng lo sợ.

Lẽ dĩ nhiên, mặt khác cũng quan tâm sức khỏe của cô chưa hồi phục hoàn toàn.

Hôn giây lát, Trần Tri Ngộ nằm nghiêng người xuống, ôm cô vào lòng.

Tô Nam: “Anh có đói bụng không?”

Trần Tri Ngộ lắc đầu.

Rất lâu rồi.

Không biết bao lần trong giấc ngủ nằm mơ thấy cảnh tượng này, vẫn như còn trong ngôi nhà nơi đô thị đại học ở thành Sùng, ngôi nhà ấm áp ngập tràn ánh nắng, có anh. Lúc giật mình tỉnh dậy, nghĩ đến núi công việc nặng nề sắp phải đối mặt, nước mắt cứ tuôn ra không cách nào ngăn lại.

Nhưng là chính cô dù cắn tứa môi cũng phải đi, Trần Tri Ngộ tôn trọng lựa chọn của cô như vậy, cô có mặt mũi nào mà khóc.

Rồi tự động viên mình nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, tập trung hết sức lực vào công việc.

Hơn một tháng đầu tiên, chưa quen với cuộc sống nơi này, ngôn ngữ không thông, ăn uống không quen, chưa thích nghi với khí hậu, trong cái tâm trạng giày vò khổ sở như vậy, ngày lại ngày cố gắng vượt qua.

“Hai tuần trước, em có kể với anh, em chạy một chuyến từ Blantyre đến Salima, anh còn nhớ không? Trên đường, em bị mấy đứa trẻ bản địa đập xe…” Cảm giác được cánh tay Trần Tri Ngộ căng cứng, vội nói: “Không có… em không có bị gì hết. Bọn chúng chỉ cần tiền, em đưa tiền là bọn chúng đi ngay. Nhưng… lúc đó em quả thật bị dọa sợ choáng váng, lúc mảnh kính vỡ văng vào người, trong đầu em chỉ có duy nhất một ý nghĩ, anh phải làm sao, làm sao bây giờ…

Sắc mặt Trần Tri Ngộ đanh lại.

Tô Nam rướn người lên hôn môi anh: “Mấy lần em định kể cho anh nghe nhưng lại thôi, sợ làm anh lo lắng…”

Trần Tri Ngộ: “Anh lo lắng cái rắm.”

Tô Nam: “… Giảng viên đại học không được tùy tiện nói những từ thô tục.”

“Em có khiến anh bớt lo được giây nào chưa? Hả? Tìm vợ mà giống như đi theo nuôi con gái.”

Tô Nam cười ngất: “Ai bảo anh mưu đồ ham muốn sắc đẹp tuổi trẻ của em chứ?”

“Em tự soi mặt mình trong gương đi, phơi đen thành ra cái dạng gì, em thử hỏi cái chữ xinh đẹp này xem nó còn biết em không?”

Tô Nam chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Không phải anh ‘xinh đẹp’ là đủ rồi sao?”

Trần Tri Ngộ: “…”

Ngàn dặm xa xôi, trăm ngày cách trở, cũng không dời chuyển được khoảng cách trái tim họ.

Vẫn hệt như thuở nào.

*

Chuyến đi lần này của Trần Tri Ngộ không chỉ là thuần túy đến thăm Tô Nam.

Trong tỉnh có một tổ chức phi chính phủ, nhiệm vụ chính là phổ biến các chủ đề nhân văn thông qua hình thức diễn đàn, tập trung chủ yếu ở miền Tây Nam Châu Phi. Một số điểm dừng chân của NGO trong kỳ nghỉ đông này là Zimbabwe, Zambia và Mozambique, Trần Tri Ngộ nhận được thư mời, nhìn thấy mấy quốc gia này vừa khéo cách Malawi không xa bèn nhận lời tham gia trạm đến ở Zimbabwe.

Trong tuần, Tô Nam đi làm, còn anh thì bay một chuyến đến Zimbabwe, năm ngày di chuyển liên tiếp sang năm thành phố, tranh thủ quay trở lại Malawi trước kỳ nghỉ cuối tuần của Tô Nam.

Thứ sáu, Tô Nam tăng ca đến mười một giờ, về đến nhà, vừa mở cửa phát hiện trong phòng có ánh sáng, sợ tới mức tay run run, suýt chút nữa đã la lên gọi bảo vệ.

Bỗng nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền đến giọng nói của Trần Tri Ngộ: “Em về rồi à?”

“Thầy Trần…”

Trần Tri Ngộ đi ra, nhìn cô mỉm cười: “Anh nhờ phu nhân Hà mở cửa giúp.”

Tô Nam vỗ vỗ ngực: “… Làm em sợ muốn chết.”

Cô chạy tới chạy lui bên ngoài cả người ướt đẫm mồ hôi, nhanh chóng vọt vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong tròng lên người một chiếc áo thun tay dài rộng thùng thình, đi ra phòng khách sấy tóc.

Trần Tri Ngộ ngồi trên sofa gõ bàn phím, lia mắt về phía cô nàng.

Áo thun dài qua đùi… có vẻ như bên trong không mặc gì. Thêm vào đó cổ áo rất rộng, chỉ cần cô khẽ cử động, hơn nửa bờ vai tròn lẳn lộ hết ra.

Ngó nghiêng một hồi, thu ánh mắt lại.

Tô Nam cũng len lén dòm anh.

Anh mặc chiếc áo thun cotton xám tro, cả tuần chạy vòng quanh khắp đại lục Châu Phi mà cũng không làm làn da anh rám chút nắng nào, vẫn trắng trẻo như vậy, lúc nghiêm mặt tập trung làm việc, lập tức lộ ra một loại cảm giác cấm dục người lạ chớ lại gần.

Tô Nam sấy tóc một chốc, liếc trộm một cái.

Trần Tri Ngộ hết sức tập trung.

Lại liếc trộm một cái.

Trần Tri Ngộ hết sức tập trung.

… Cô cố tình mặc cái áo thun này, không có miếng tác dụng nào sao?!

Tô Nam tắt máy sấy, dụi dụi mắt, đi qua: “Thầy Trần…. hình như có con gì đó bay vào mắt em.”

Trần Tri Ngộ dừng động tác, nhìn cô: “Con gì bay? Để anh xem nào.”

Tô Nam quỳ một gối xuống sofa vị trí ngay giữa hai chân anh, dí sát mặt tới trước, đầu gối thì tiến thẳng vào nơi đang đội lên.

Trần Tri Ngộ: “…”

Tô Nam nghếch mặt, dứ dứ mi dưới: “Anh xem thử…”

Một hồi.

Trần Tri Ngộ híp mắt: “Em cố ý hửm?”

Cô nàng Tô Nam trưng ra vẻ mặt vô tội ‘ậm ờ’.

Ngón tay nắm lấy vạt áo anh, ngần ngừ, mò vào trong.

Trần Tri Ngộ tóm tay cô, bế lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Ngã người xuống giường, nằm ngửa ra, để Tô Nam ngồi trên bụng mình: “Muốn lột anh hửm?”

Tô Nam dòm anh.

Trần Tri Ngộ cầm tay cô, nhướn mày: “Anh không cử động, em từ từ tới đi.”

Hưng phấn đang cuồn cuộn gào thét trỗi dậy, nhưng vẻ như lúc này Trần Tri Ngộ sực nảy ra mưu đồ, không chủ động.

Tô Nam anh dũng bất khuất, hít sâu một hơi xốc dậy tinh thần, trước tiên lột sạch anh ra. Sau đó, lấy ‘biện pháp an toàn’ trong túi đồ tuần trước đã mặt dày mua về, mò mẫm tìm cách.

Trần Tri Ngộ cũng cố chịu đựng, vẽ đường mấy câu.

Làm xong công tác bảo vệ, lại mò mẫm mân mê nửa ngày.

Dần dà, Tô Nam lò dò tự học thành tài, thử tới lui, chuẩn bị ngồi xuống.

Trần Tri Ngộ nín nhịn hết nổi, túm lấy cánh tay cô muốn bật người dậy.

Tô Nam đè vai anh: “Anh nói anh không cử động mà.”

Từng chút một, lần dò, nuốt trọn anh.

Trên trán Trần Tri Ngộ rịn ra một tầng mồ hôi, thấy cô khẽ nhíu mày: “Đau hả em?”

Tô Nam lắc đầu: “Không phải…”

“Sao nào?”

Cô cúi người, kề sát tai anh: “Hình như… rất sâu.”

Ánh mắt Trần Tri Ngộ tối sầm, không kìm nổi, tay giữ chặt eo cô, nâng lên, địa chấn ập tới.

Có lẽ do đất khách quê người, cảm xúc lạ lẫm.

Cô có phần điên rồ, đem tất cả tâm tình chất chứa trong hơn ba tháng trút hết vào đó.

Chẳng mấy chốc lần đầu tiên, nghỉ ngơi chưa đến một tiếng đồng hồ, lần thứ hai.

Đến lần thứ ba mới ngừng nghỉ.

Biệt thự yên tĩnh, điều hòa mở nhiệt độ rất thấp, nhưng trong chăn vẫn nóng hầm hập.

Cửa sổ đóng kín, bên ngoài trời đen nhánh, nơi khung kính nhỏ sát mái vòm lộ ra nửa vầng trăng.

Tô Nam rót nước, đưa đến tay Trần Tri Ngộ.

Trần Tri Ngộ bưng ly uống một ngụm lớn, giơ tay lau mồ hôi trên trán cô, cười đến ngả ngớn: “… Có tiến bộ, học với ai hửm?”

Tô Nam chớp mắt: “Anh muốn biết sao?”

Để chân trần nhảy xuống giường, lôi từ trong hộc tủ phía đối diện ra một bộ tượng gốm: “Cô Điền cho em…”

Trần Tri Ngộ nhìn lướt qua, thiếu điều sặc sụa.

Tượng gốm nho nhỏ, một nam một nữ, mười tám kiểu.

“… Em lôi ở đâu ra một người bạn như thế hả?”

Tô Nam: “Có vậy thôi mà anh cũng ngạc nhiên.”

Trần Tri Ngộ: “…”

Kéo cô lại, kề sát tai cô mơn trớn: “Muốn học, không cần xem mấy thứ này, lý thuyết vô dụng, phải tìm anh thực hành. Có thực hành mới hiểu được tường tận chính xác.”

Ma cao một thước, đạo cao một trượng.

(Phong cách bohemian)

Bình luận

Truyện đang đọc