TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Editor: Voi Coi

Beta: Mặc Doanh RF

Tiểu Ưu đi tới thành phố, trước cửa bệnh viện tư nhân, cô hít một hơi rồi đi vào, đúng là lần này không cần cải trang cũng không có người ngăn cản, đây nhất định là do Lãnh phu nhân dặn dò trước. Cô đi thang máy lên tới ngoài cửa phòng bệnh, yên lặng nhìn qua khe cửa, một lúc sau quyết định đẩy cửa bước vào.

“Ưu Ưu!” Người đàn ông trên giường bệnh kinh ngạc vui mừng kêu lên, nếu không phải chân bị treo, nhất định anh sẽ chạy đến ôm lấy cô.

Tiểu Ưu không chớp mắt nhìn Lãnh Diệc Thần trên giường bệnh, trong lòng cười khổ, Thần, nếu em không có ở đây, anh nhất định phải sống thật tốt, như vậy em mới có thể yên tâm.

“Ưu Ưu, sao còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau lại gần đây cho anh nhìn em chút nào!”

“À, được.” Tiểu Ưu như thường lệ đi tới, cô ngồi xuống bên giường bệnh, lại một lần nữa anh ôm cô vào ngực.

“Ưu Ưu, em có biết không, mấy ngày nay anh rất nhớ em!”

Tiểu Ưu mặc cho Lãnh Diệc Thần ôm, ánh mắt cô mờ mịt nhìn mặt tường, cho đến khi anh buông cô ra đối mặt với anh cô mới khôi phục lại tinh thần: “Thần, nhìn sắc mặt chắc là anh đã hồi phục tốt lắm rồi.”

Lãnh Diệc Thần cười mỉm giơ tay lên cưng chiều lắc mũi cô mấy cái, nói: “Tất nhiên rồi, vì em, anh phải bắt nó nhanh nhanh hồi phục chứ!”

“Vì em?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Được, nhưng mà, Thần, em nói này, em nói nếu mà em không có ở đây, anh–.”

“Em không ở đây? Ưu Ưu, em đang đùa gì vậy?” Lãnh Diệc Thần cảm thấy buồn cười, rồi đột nhiên nghiêm túc, nói: “Ưu Ưu, em nói vậy là có ý gì? Có phải mẹ anh uy hiếp gì em không!”

“Thần, anh hãy nghe em nói cho kỹ, không phải là Lãnh phu nhân uy hiếp em, cũng không có bất kỳ ai uy hiếp em cả, mà là—.” Tiểu Ưu dừng một chút rồi từ từ đứng lên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói: “Mà là em không hề yêu anh, diệp gia quán, đúng, không hề yêu!” Tiểu Ưu một hơi nói xong, vành mắt đã đỏ lên, nhưng mà cô tuyệt đối không thể để cho mình khóc, không thể khóc!

“Ưu Ưu, em nói gì?!”

“Tôi nói gì anh không nghe rõ sao Lãnh thiếu! Tôi nói tôi vẫn luôn lừa gạt anh, thật ra thì tôi là một cô gái ham vật chất, là do Lãnh thiếu anh quá ngu ngốc không nhìn ra mà thôi, nhưng bây giờ tôi đến để nói cho anh biết, tôi đến với anh bới vì anh là con nhà giàu, nói thật, đối với cô gái bình thường mà nói thì thân phận của anh quá cám dỗ, tôi muốn lợi dụng anh để lấy được nhiều tiền của anh, nhưng mà bây giờ anh phải kết hôn với người khác rồi, tại sao tôi phải ở bên cạnh anh nữa? Anh còn muốn tôi bỏ trốn với anh, ha ha ha, anh nghĩ tôi ngu sao, nếu thật sự cùng anh bỏ trốn thì cái gì anh cũng không có, tôi không cần một cuộc sống nghèo khổ!”

“Ưu Ưu, em, em đang nói gì vậy?”

“Lãnh thiếu, tôi biết anh nghe hiểu, bây giờ tôi không vòng vo với anh nữa, mấy hôm trước tôi gặp một người có nhiều tiền hơn anh, à đúng rồi, anh ta nói anh ta đồng ý bao nuôi tôi, đã cho tôi một số tiền lớn, tôi thấy nhiều tiền nên sáng mắt, ha ha ha, tôi rất vui! Tôi hối hận sao không biết anh ấy sớm một chút? Cũng may bây giờ cũng không quá muộn, ngày mai anh ấy phải đưa tôi về nước, cho nên hôm nay, diệp gia quán, tôi tới chào anh, dĩ nhiên tôi cũng cảm ơn anh đã đối tốt với tôi và yêu thương tôi trong thời gian qua, ha ha ha.”

“Em đừng nói nữa—-!” Lãnh Diệc Thần hai mắt đỏ au nhìn một Tiểu Ưu xa lạ, siết chặt nắm đấm: “Nói với anh, đây không phải là sự thật!”

“Lãnh thiếu, anh đừng tự lừa mình dối người nữa có được không? Sao vậy, bị người ta đá nên không chấp nhận nổi? Hay là nói anh ngu đến mức bây giờ vẫn còn yêu tôi? Đáng tiếc, đối với việc kết hôn tôi không có hứng thú, được rồi, không nói nữa, anh ấy gọi điện thoại tới, tôi phải đi rồi.”

“Ưu Ưu, em! Không được đi! Không được đi!”

Lãnh Diệc Thần giật đứt khăn treo quanh đùi, từ trên giường lăn xuống, bò về phía trước: “Ưu Ưu, Ưu Ưu!”

Tiểu Ưu lạnh lùng xoay người không hề nhìn anh lấy một lần, cô không dừng lại mà kéo cửa bước đi, ngoài cửa vang lên tiếng cô nói: “Dạ, em đây, anh chờ em một chút, em gặp phải chút chuyện, à, không sao, em sẽ đi tìm anh ngay bây giờ, được, được—.” Tiếng nói của Tiểu Ưu xa dần, lòng Lãnh Diệc Thần cũng nguội lạnh, ai có thể nói cho anh biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Tiểu Ưu, thật sự như vậy sao—! Anh đấm mạnh xuống nền rạch làm nó nứt ra….

“Cô làm rất tốt.” Trong xe, Lãnh phu nhân kiêu căng dựa vào ghế, thái độ của một người trên cao nhìn xuống cô gái co rúc bên cạnh.

“Cám ơn Lãnh phu nhân, vậy bây giờ bà đã có thể bỏ qua cho người nhà tôi chưa?”

“Cái này thì chưa được.”

“Tại sao.”

“Cô vẫn chưa rời khỏi đây.”

“Ở đây tôi còn có cửa hàng, muốn chuyển đi thì phải cần có thêm thời gian, cho nên bà—.”

“Tôi mua nó, từng này đủ rồi chứ?”

Tiểu Ưu nhìn chi phiếu trong tay, cắn chặt môi: “Đủ.”

“Rất tốt.” Lãnh phu nhân nhìn liếc mắt ra hiệu, trợ lý đưa tấm chi phiếu cho cô, nói: “ Cô Tiểu Ưu, vé máy bay phu nhân đã chuẩn bị cho cô, chỉ cần cô lên máy bay, người nhà của cô cũng sẽ lập tức được thả ra.”

Tiểu Ưu lãnh đạm gật đầu rồi nhận lấy vé máy bay, là chuyến bay tối nay, xem ra kiếp này cô và Lãnh Diệc Thần không có duyên gặp lại, lòng cô đau đớn, Tiểu Ưu cắn chặt răng, nói: “Tôi muốn thấy người nhà tôi bình yên vô sự.”

“Tiểu Ưu, cô không có tư cách mặc cả với tôi.”

“Được, tôi biết rồi, vậy xin phu nhân hãy giữ đúng lời hứa!”

“Tất nhiên.”

Xuống xe, Tiểu Ưu cúi thấp đầu nắm chặt vé máy bay đi về phía trước, khi đi tới nơi không người cô lập tức òa khóc, nước mắt rơi như mưa, cô biết tình yêu của cô từ nay đã chết, cô chỉ yêu mình anh, người đã mang lại hạnh phúc cho cô— Hẹn gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc