TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Cô nằm trên salon ngủ say sưa, Nhậm Thiên Dã từ ngoài cửa đi vào thì thấy bức tranh người đẹp ngủ, anh cởi áo khoác ra đắp lên người cô, cô cảm nhận được cảm giác ấm áp nên thỏa mãn rụt đầu một cái.

“Cô ấy ngủ bao lâu rồi?”

“Phu nhân đã ngủ được một tiếng, dựa theo lời dặn của ông chủ, nấu cháo giải cảm cho phu nhân, bây giờ chắc là cháo đã có tác dụng.”

“Phiền chị Lý rồi.”

“Ông chủ, đừng khách sáo, không có chuyện gì tôi về trước.”

Nhậm Thiên Dã phất tay, chị Lý thu dọn đồ đạc xong thì đi xuống.

Nhìn cô nằm ngủ, anh đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt cô, cảm giác như chạm vào tơ lụa, thật sự làm anh yêu thích không muốn buông tay. Trong không khí có mùi thuốc súng khác thường, anh nhạy bén ngửi ra, thứ mùi này không xa lạ gì, là mùi đạn, tại sao lại có đạn? Anh nghi ngờ nhíu chặt mày, dò xét xung quanh phòng khách, nhanh chóng phát hiện một lỗ cháy nhỏ trên thảm, anh ngồi xuống lấy tay phủi bụi, xem ra chuyện này vừa mới xảy ra không lâu, nếu anh đoán không sai thì đạn này được bắn ra từ súng giảm thanh mini.

Anh nheo mắt lại, toàn thế giới chỉ có năm gia tộc có loại súng lục này, hơn nữa những gia tộc này đều bán súng ống đạn dược, tại sao loại súng này lại đột nhiên xuất hiện trong nhà anh, trước giờ anh không có chút dây dưa nào với bọn chúng, chẳng lẽ—–, anh nhìn chằm chằm Tần Hiểu Hiểu đang ngủ say, trong mắt xuất hiện sự phứt tạp, chỉ mong anh đoán sai.

Nhậm Thiên Dã đi tới ghế salon, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ còn đang ngủ say vào lòng, anh muốn để cô ngủ thoải mái hơn, mặc dù bây giờ trong đầu anh rất loạn, nhưng không thể ảnh hưởng đến sự cưng chiều của anh dành cho cô, anh dịu dàng hôn lên môi cô, thỏa mãn cười khẽ.

Bế cô lên lầu, vừa bước được mấy bước, anh lập tức dừng lại, mùi máu tanh không dễ phát giác xông vào mũi anh, anh lui về sau một bước, thấy rõ vết máu loang lỗ dưới chân, trên khuôn mặt lạnh lẽo lập tức xuất hiện sự nghiêm túc.

Đặt cô lên giường lớn, anh vội vàng kiểm tra khắp người cô, khi chạm đến eo cô thì có một cánh tay nhỏ bé hữu lực ngăn lại, bốn mắt nhìn nhau, cô cười ngọt ngào: “Dã, anh về rồi.”

Dứt lời, cô dần nới lỏng tay, khôi phục dáng vẻ yếu đuối, trước khi anh mở miệng nói chuyện, cánh tay nhỏ bé của cô như dây leo lưu luyến vuốt ve tai anh, dần dần nâng gò má anh lên.

Nhậm Thiên Dã vốn muốn hỏi cô vết máu dưới lầu từ đâu mà có, và cả vết súng, nhưng anh lại nói: “Bảo bối, bụng đỡ hơn chút nào chưa?”

Anh cũng không biết tại sao mình lại hỏi vậy, hay vì sợ câu trả lời kia đúng như dự đoán của mình, nếu thật sự là vậy, anh không biết mình phải đối mặt như thế nào.

“Ừ, chị Lý nấu cháo rất ngon, ăn cháo của chị ấy xong em cảm thấy rất thoải mái.”

“Ừ, vậy thì tốt.”

Anh ôm cô vào ngực, đôi mắt nhìn thẳng vào tường, thất thần, chờ chốc lát anh nói tiếp: “Nếu em thích, thì ngày nào anh cũng bảo chị Lý làm cho em ăn, nuôi em có da có thịt chút xíu sờ mới thoải mái.”

“Dã——–.”

Tần Hiểu Hiểu chôn sâu trong ngực anh vẽ vòng tròn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nâng lên ngặm yết hầu của anh, mút ra tiếng: “Hì, ăn ngon, ăn ngon thật!”

“Vật nhỏ, sao hả? Anh ngon như vậy sao?”

Trong mắt xuất hiện lửa dục, nhưng anh cực kỳ cố gắng kiềm chế, anh trầm giọng nói một câu tối nghĩa pha thêm chút tò mò: “Bảo bối, chiều hôm nay, có, chuyện gì, xảy ra sao?”

“Choang——- âm thanh của thứ gì đó bị rơi vang lên…..

Chân nhỏ của Tiểu Đậu Đỏ lúc ẩn lúc hiện trên ghế, cái bụng không chịu thua kém ọt một tiếng, trên mặt toàn là mong đợi: “Thần Khí, xong chưa?!

Một lát sau, một cái đầu anh tuấn lộ ra từ phòng bếp: “Xong nhanh thôi!”

Động tác đánh trứng của Kim Thuẫn không ngừng lại, nhìn hết sức chuyên nghiệp.

Sau năm phút, những món ăn đặc sắc bày đầy cả bàn: “Gà cung đình, oa!”

Tiểu Đậu Đỏ không kịp đợi, bóc một miếng thịt gà đưa vào miệng nhai: “Oa, oa, ăn ngon, ăn ngon thật!”

Bé phồng má nói.

Kim Thuẫn nhìn Tiểu Đậu Đỏ ăn vui vẻ, trong lòng của hắn cũng rất vui vẻ, cong môi: “Nếm thử món này xem.”

Hắn gắp một con tôm chưng trứng thả vào chén Tiểu Đậu Đỏ, cưng chìu sờ đầu nhỏ của bé.

Tiểu Đậu Đỏ vùi đầu chiến đấu với thức ăn ngon, không rảnh để ý đến thứ khác, đang ăn thì phát hiện Thần Khí của bé không động đủa: “Thần Khí, thức ăn ngon như vậy, tại sao chú không ăn đi?”

Kim Thuẫn nhìn đôi mắt Tiểu Đậu Đỏ nói: “Thần Khí thích xem con ăn.”

“Hở? Vậy chú không đói bụng sao?”

Tiểu Đậu Đỏ hơi nghi hoặc một chút, gãi gãi đầu nhỏ, tỏ vẻ không hiểu.

Kim Thuẫn cười khẽ, không nói thêm gì nữa, chốc lát lại gắp một miếng bánh nếp cho Tiểu Đậu Đỏ: “Cái này ăn rất ngon, mau nếm thử một chút.”

Tiểu Đậu Đỏ vui vẻ ăn toàn bộ, nếu ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon như thế này thì quá tốt.

“Nghĩ gì vậy?”

Kim Thuẫn kéo Tiểu Đậu Đỏ từ cỏi thần tiên về hiện thực, mỉm cười búng trán bé.

“Ui da———-.”

Tiểu Đậu Đỏ kêu thành tiếng, bé vui vẻ nói: “Con đang nghĩ nếu ngày nào cũng được ăn đồ ăn của chú làm thì sẽ rất tốt.”

“À?”

Lúc này đến phiên Kim Thuẫn thất thần, hôm nay vốn là ngày Tiểu Đậu Đỏ đi nhà trẻ, nhưng Kim Thuẫn đã đồng đưa bé đi chơi, bọn họ tới khu trò chơi trước, Tiểu Đậu Đỏ hưng phấn la to, điều này làm Kim Thuẫn có cảm giác mình đang làm ba, đã lâu rồi, đây là lần đầu hắn đưa một cô gái, không, nói chính xác hơn là một bé gái tới nhà mình, hắn không thích ăn đồ ăn bên ngoài, không dinh dưỡng lại mất vệ sinh, cho nên luôn tự nấu ăn, đây cũng là một niềm vui trong cuộc sống, nhưng không ngờ niềm vui này lại có thể thỏa mãn khẩu vị của Tiểu Đậu Đỏ.

“Ợ——.”

Tiểu Đậu Đỏ ợ một cái: “Ăn ngon quá đi.”

“Ăn no rồi, chờ chút nữa chú đưa con trở lại nhà trẻ.”

“Vâng.”

Nghe thấy phải trở lại nhà trẻ, đôi mắt sáng như sao của Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên sa sầm, Kim Thuẫn nhìn thấy tất cả, hắn ngồi xuống đặt hai tay lên vai cô bé: “Tiểu Đậu Đỏ, Thần Khí bảo đảm sau này sẽ thường xuyên nhín thời gian đến chơi với con.”

“Vù——–!”

———— Hết chương 49 ————

Bình luận

Truyện đang đọc