TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Trước khi Tần Hiểu Hiểu xỉu vì thiếu dưỡng khí, Nhậm Thiên Dã ôm cô kết thúc nụ hôn sâu, chỉ bạc từ miệng cô kéo ra, vô cùng mị hoặc động lòng người.

“Hiểu Hiểu, bảo bối, làm người phụ nữ của anh được không.”

Tần Hiểu Hiểu còn đang đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, nhìn miệng Nhậm Thiên Dã mở rồi lại đóng nhưng không biết trả lời thế nào, cô chỉ cười ngọt ngào nhìn anh.

Nhậm Thiên Dã dịu dàng quấn khăn choàng cổ lên cho Tần Hiểu Hiểu, cuối cùng thắt một cái nơ bướm thật to cho cô: “Bảo bối của anh, em thật đẹp.”

Cuối cùng Tần Hiểu Hiểu được Nhậm Thiên Dã ôm vai, nắm tay đi khỏi cửa hàng đồ ngọt, một màn này làm Tiểu Ưu đứng phía xa rớt hàm, người đàn ông này là ai? Đẹp trai còn hơn cả ngôi sao, người này đúng là model số một.

“Đây là đâu?”

“Nhà anh.”

“Tới nhà anh làm gì?”

Tần Hiểu Hiểu có chút phòng bị nhìn Nhậm Thiên Dã.

“Em bị cảm, anh còn có thể làm gì. Mau lên giường nằm nghỉ đi, đợi một chút nữa anh gọi Tu Mục đến cho em gặp.”

Tần Hiểu Hiểu cởi giày nằm lên cái giường rộng lớn của Nhậm Thiên Dã, đắp chăn của anh, phía trên có mùi thuốc lá nhàn nhạt làm cô đỏ mặt nhớ lại nụ hôn vừa rồi ở cửa hàng đồ ngọt.

Có lẽ là do bệnh, hoặc vì nằm trên giường của anh rất thoải mái, Tần Hiểu Hiểu không biết lúc nào đã mơ mơ màng màng ngủ.

Giấc ngủ này rất thoải mái, Tần Hiểu Hiểu giống như con mèo con miễn cưởng mở tứ chi, lười biến đáng yêu.

“Dậy nào.” Tần Hiểu Hiểu men theo nguồn phát ra âm thanh, nhìn thấy một đôi mắt đen tuyền, sáng như sao, lúc này cô phát hiện Nhậm Thiên Dã đang nằm bên cạnh mình thì lập tức tỉnh hồn lại, sau đó chui đầu vào chăn, nói: “Sao anh lại lên giường nằm vậy.”

“Đây là giường anh, tại sao anh không thể nằm.”

“Được, vậy tôi xuống.”

Tần Hiểu Hiếu lấy hết dũng khí vén chăn lên định bò xuống giường thì bị một đôi tay hữu lực giữ lại.

“Em bị bệnh, mau nằm xuống đi.”

“Tôi không muốn———!”

“Bảo bối của anh, tính khí không nhỏ, được, anh đi xuống, em nằm đi.”

Nhậm Thiên Dã đắp chăn cho Tần Hiểu Hiểu, sau đó cưng chiều vuốt nhẹ chóp mũi của cô.

Tần Hiểu Hiểu nằm trên giường nhưng không ngủ được, cô nghe thấy tiếng nước chãy rào rào trong phòng tắm, nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh.

Màu trắng đen đơn giản, rất phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông.

….. Truyện được post tại Diệp Gia Quán và được chủ topic chia sẻ ở diễn đàn, mọi web khác đều là copy không xin phép!

“Cái gì, cậu nói Hiểu Hiểu không tới!”

“Được, được, tôi biết rồi, thật xin lỗi Nghi thiếu, nếu không hay là như vầy….”

Cúp điện thoại, dì của Tần Hiểu Hiểu tức run người, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên: “Chúng ta đã bị con nhỏ Hiểu Hiểu lừa.”

“Hiểu Hiểu làm sao?”

“Còn sao nữa! Vừa rồi Nghi thiếu gọi tới, nói tối hôm qua Hiểu Hiểu không tới, còn làm cho người ta đợi một buổi trời, con nhỏ chết tiệt này, lá gan càng ngày càng lớn!”

“Hiểu Hiểu không tới, lần này có thể không xong, Nghi thiếu là người chúng ta không đắc tội nổi, lần này phải làm sao mới tốt đây.”

“May mắn Nghi thiếu đại nhân đại lượng, không trách tội chúng ta, còn hẹn tối nay gặp mặt.”

“Được, vậy anh sẽ gọi cho Hiểu Hiểu kêu nó về ngay.”

“Ừ, nhanh lên một chút, em đi làm đồ ăn tối, giữ Nghi thiếu lại ăn tối với chúng ta.”

Tần Hiểu Hiểu nằm ở nhà Nhậm Thiên Dã một ngày, ăn cháo uống thuốc, bây giờ trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều, cô ngồi dậy mặc quần áo.

Nhậm Thiên Dã mang tạp dề bưng một ly nước trái cây và một chén cháo đi vào: “Vẫn chưa hết bệnh, không được ngồi dậy, mau nằm xuống.”

“Dượng tôi gọi đến, kêu tôi về nhà.”

“Được rồi, ăn cháo trước, lát nữa anh lái xe đưa em về.”



Xe dừng trước cửa nhà Tần Hiểu Hiểu, cô mở cửa xe nhưng lại mở không được, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt nhìn Nhậm Thiên Dã.

“Nhậm tổng——–.”

Mùi thuốc nhàn nhạt càng lúc càng gần, gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau: “Hiểu Hiểu, chuyển tới ở chung với anh đi.”

Trong phòng khách yên tĩnh, Tần Hiểu Hiểu đổi dép đi vào, đèn phòng khách bỗng nhiên được bật toàn bộ, ánh sáng bất ngờ đập vào mắt làm Tần Hiểu Hiểu khó chịu, cô nhìn xung quanh thật lâu mới thấy dì út, dượng út còn có một người đàn ông xa lạ đang ngồi đó đợi cô.

Dượng út mang theo giọng điệu của trưởng bối nhẹ nhàng ân cần nói: “Hiểu Hiểu, sao lại về trễ quá vậy? Mau tới dượng giới thiệu cho con, đây là Nghi thiếu, Nghi thiếu, đây là Hiểu Hiểu nhà chúng tôi.”

Người đàn ông xa lạ hơi ngẩng đầu coi như chào hỏi, trong mắt là lạnh nhạt hời hợt.

Đối với cô gái này, hắn không có cảm giác gì, nếu không phải cưới cô sẽ nhận được tài sản của cô, hắn sẽ không ăn no rỗi việc chạy tới đợi cô.

Tần Hiểu Hiểu thấy rõ những suy nghĩ trong mắt hắn, cô hừ lạnh trong lòng, xem ra người này cũng chỉ vì tài sản của cô mà tới, lại là một người đàn ông hám lợi.

Tần Hiểu Hiểu nở nụ cười quyến rũ mang theo chút châm chọc nói: “Nghi thiếu đúng không? Hân hạnh hân hạnh, thật xin lỗi vì bắt anh đợi lâu như vậy, anh xem bây giờ cũng khuya lắm rồi, hay cứ ở lại ngủ một đêm đi.”

———

Bình luận

Truyện đang đọc