ÚY LAM



Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
Edit: Malbec
Chớp mắt đã tiến vào tháng 12, thời tiết càng ngày càng lạnh, ngược lại bầu không khí trên đường trở nên náo nhiệt. Chỉ còn mười ngày nữa là lễ Giáng Sinh, không ít thương nghiệp đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày lễ này. 
Ngay cả phòng làm việc của Uý Lam cũng có chút chuẩn bị.
 
Dương Giai ở bàn tiếp tân đã bắt đầu mua đồ trang trí Giáng Sinh.
 
Cô một bên nhìn máy tính một bên lướt taobao, mượn thời gian rảnh rỗi trong giờ làm việc, thật sự là quá sảng khoái. Cho nên khi Trương Tiêu lại gần đưa tay vỗ vai cô, cô sợ đến mức cả người run lên.
 
"Làm chuyện gì trái với lương tâm sao?" Trương Tiêu cúi đầu nhìn máy tính cô ấy.
 
Dương Giai thở dài: "Còn không phải là lễ Giáng Sinh sao, thế mà còn có bác sĩ bảo mua tất làm quà, nói là cho khách hàng tới tư vấn, đây là họ dùng để dỗ trẻ con sao?"
 
Phòng làm việc không chỉ có Uý Lam mà còn có những đồng nghiệp khác.
 
Nhiều người thì tất nhiên không ít yêu cầu.
 
Trương Tiêu chớp mắt, cô tiếp xúc với khách hàng nhiều hơn Dương Giai, cười nói: "Vậy cậu cho rằng những khách hàng đó không cần dỗ dành sao?"

 
Khách hàng tới nơi này rất nhiều người đều có vấn đề về tâm lý.
 
Có lẽ, một số người lúc nổi cơn thì thậm chí còn khó dỗ dành hơn trẻ con. Cho nên không ít chuyên gia tư vấn tâm lý đều có cách đối phó với khách hàng của riêng mình.
 
Bởi vì đã báo trước với khách hàng tư vấn tâm lý nên Uý Lam được nghỉ một tuần. 
 
Nếu có khách hàng muốn đổi bác sĩ tư vấn, cô có thể đề cử. Nhưng mà khách hàng rất tin tưởng cô, chỉ một tuần mà thôi nên căn bản không có ai đổi người.
 
Cô vừa trở về sau một tuần, Trương Tiêu bắt đầu đặt lịch hẹn với khách hàng.
 
Mấy ngày trước Uý Lam chính thức đi làm, thời gian làm việc được sắp xếp kín mít.
 
Dương Giai thấy cô ấy bận như thế mà trên mặt vẫn nở nụ cười: "Bây giờ đi làm rất vui vẻ nhỉ?"
 
"Vui chứ." Trương Tiêu gật đầu không chút do dự.
 
Cô nói: "Trước kia khi tớ đi làm đều mong được nghỉ, cảm thấy cả đời không cần đi làm thật tốt. Kết quả lần này bác sĩ Uý cho tớ nghỉ một tuần, tớ mới phát hiện vốn không phải như thế. Lúc tớ ở nhà trừ xem phim thì là lướt Weibo, toàn làm chuyện vô bổ. Kết quả trong lòng còn phải lo lắng mình có thất nghiệp hay không."
 
Bây giờ có thể đi làm trở lại, bận thì có chút bận nhưng trong lòng lại an tâm hơn. 
 
Kết quả vừa mới nói xong, thang máy vang lên một tiếng tinh.
 
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía thang máy, nhìn thấy một người bịt kín mít đi đến, từ dáng người nhìn ra là phụ nữ, đội mũ và đeo khẩu trang, trên mặt còn đeo kính râm có thể che khuất nửa khuôn mặt cô ta.
 
Ngoại trừ biết cô ta là nữ thì không nhìn ra cái gì khác.
 
Dương Giai đứng dậy, khác khí hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
 
Người phụ nữ lắc đầu, nói chuyện cách lớp khẩu trang: “Xin chào, tôi muốn tìm bác sĩ Úy Lam.”
 
Dương Giai nhanh chóng nhìn thoáng qua Trương Tiêu, nụ cười trên mặt chuyên nghiệp khách sáo, đưa bảng kê khai trên bàn tới: “Mời cô điền vào bảng kê khai trước.”
 
Người đến cúi đầu nhìn bảng khê khai, không đưa tay nhận lấy.
 
Hiển nhiên là có chút kháng cự.
 
Cô ta nói: “Tôi không thể tâm sự trực tiếp với bác sĩ Úy sao?”
 
Dương Giai nhìn thoáng qua Trương Tiêu, lại cười: “Bình thường mà nói, người đến lần đầu tiên đều phải điền bảng kê khai, thế này giúp cho chuyên gia tư vấn tâm lý tạm thời có thể hiểu rõ tình huống cơ bản của cô.”
 
Trương Tiêu nhìn người phụ nữ đang cẩn thận nhìn hai bên, lại thấy cách ăn mặc của cô ta gói mình thành cái dạng này.
 
Thế là cô trực tiếp đưa tay cầm lấy bảng kê khai, chỉ vào không gian tiếp khách riêng tư bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu thư, nếu như cô không sẵn lòng điền ở chỗ này thì chúng ta có thể đến phòng tiếp khách bên cạnh. Cô yên tâm, mọi tư liệu mà cô điền chúng tôi nhất định sẽ bảo mật thay cô.”
 
Người phụ nữ nhìn về phía cô một cái.
 
Trương Tiêu tự giới thiệu: “Tôi là trợ lý của bác sĩ Úy, họ Trương.”
 
Dường như người phụ nữ thở dài một hơi, gật đầu với cô. Trương Tiêu dẫn cô ấy vào phòng tiếp khách, sau khi đóng cửa lại thì đặt bảng kê khai lên bàn, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi cô muốn uống cái gì không?”
 

Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
 
“Không cần, tôi không uống gì hết.”
 
Người đối diện ngồi xuống, cuối cùng cũng mở miệng.
 
Cô ấy mở miệng nói chuyện làm Trương Tiêu nghe ra tuổi người đến không lớn, chưa đến 30 tuổi.
 
Sau nửa giờ, Úy Lam tiễn vị khách thứ ba đến tư vấn tâm lý. 
 
Sau đó cho đến trước khi tan tầm hai tiếng, cô sẽ không có khách hàng nào khác, bởi vì cô luôn sắp xếp thời gian của mình như vậy, không quá đầy cũng không quá ít.
 
Lúc Trương Tiêu gõ cửa đi vào, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại.
 
Đang chuẩn bị gửi tin nhắn.
 
“Bác sĩ Úy, có một khách hàng đến lần đầu tiên.”
 
Úy Lam: “Đã điền bảng kê khai chưa?”
 
Trương Tiêu chậm rãi lắc đầu, Úy Lam không cảm thấy bất ngờ. Dù sao cô mở văn phòng tư vấn tâm lý không có khả năng trông cậy vào tất cả mọi người đều phối hợp.
 
Cô không quá ngoài ý muốn, lưng hơi tựa phía sau ghế, thấp giọng hỏi: “Cô ấy có nói rõ tình huống của mình không?”
 
Trương Tiêu gật đầu.
 
Thế nhưng cô ấy lập tức nói: “Nhưng mà cô ấy không phải tới vì mình, cho nên em thấy chị vẫn nên tâm sự với cô ấy trước thì tốt hơn.”
 
Năm phút sau, người được đưa đến văn phòng Úy Lam.
 
Úy Lam đặt bảng kê khai kia trước mặt, chỉ điền một ô, họ của vị tiểu thư trước mặt này, cô ấy họ Tôn.
 
“Tôn tiểu thư.” Úy Lam nhìn cô ấy.
 
Lúc này Tôn tiểu thư đã lấy hết trang bị trên người xuống, lộ ra khuôn mặt hơi phổ thông, chỉ có thể miễn cưỡng coi là thanh tú, cũng không xuất chúng. Nhưng mà cả người cô ấy không nhút nhát, hiện ra sự tự nhiên phóng khoáng.
 
Nghe Úy Lam gọi mình, Tôn tiểu thư gật đầu: “Bác sĩ Úy, lần đầu gặp mặt, chào cô.”
 
Úy Lam yên lặng nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Tôn tiểu thư, cô tới đây...”
 
Cô cố ý dừng lại nhìn về phía Tôn tiểu thư đối diện.
 
Tôn Dao có chút do dự nhưng may mắn là cô ấy vẫn mở miệng nói: “Bác sĩ Úy, thật ra tôi tới đây không phải vì bản thân mình mà là tư vấn thay người khác.”
 
Chuyện như thế này không phải Úy Lam chưa từng gặp.
 
Người cần tư vấn tâm lý vì vấn đề thân phận hoặc nguyện vọng nên không muốn tiếp xúc trực tiếp với người tư vấn tâm lý, sẽ để người bên cạnh đến đây.
 
Úy Lam thản nhiên nhìn cô ấy.
 
Tôn Dao vẫn còn hơi khó mở miệng, nghĩ một lát, mới thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Úy, cô có phương pháp điều trị nào với người có sở thích ăn cắp không?”
 
Úy Lam nhướng mày.
 
Trên mặt Tôn Dao lại càng lộ vẻ xấu hổ.
 
Trong mắt mọi người thì những chuyện như ăn cắp đều không vẻ vang gì, cho dù không phải là hành vi của chính cô nhưng khi nhắc tới đều có cảm giác khó mà mở miệng.
 
Tuổi Tôn Dao không lớn lắm, cách ăn mặc lại đơn giản.
 
Cô ấy được phái tới làm chuyện này có thể thấy cô ấy và người ủy thác có quan hệ vô cùng gắn bó. Nghe Trương Tiêu miêu tả, có lẽ cô ấy là trợ lý của người ủy thác.
 
Hoặc có lẽ giữa người ủy thác và cô ấy còn có quan hệ thân mật hơn.
 
Theo như hiểu biết của Úy Lam, có một số người thích dùng người thân thuộc bên cạnh mình, thế sẽ cảm thấy đáng tin hơn. 
 
Về phần sở thích ăn cắp...
 
Cô thản nhiên nhìn Tôn Dao, cười nhạt nói: “Nếu như đã phát triển thành nghiện, chắc hẳn trước đó cô cũng đã gặp không ít chuyên gia tư vấn tâm lý khác phải không?”
 

Tôn Dao nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cười khổ: “Bác sĩ Úy, quả nhiên không thể lừa được cô.”
 
Cô ấy nói: “Trước đó có đến những chuyên gia tư vấn tâm lý khác nhưng không có hiệu quả, ngược lại ngày càng nghiêm trọng. Lại thêm bây giờ hắn kháng cự bác sĩ tâm lý, căn bản không muốn đi nữa.”
 
Đối với việc này Úy Lam cũng không cảm thấy bất ngờ.
 
Nhìn ra được gia thế người ủy thác Tôn Dao vô cùng tốt nhưng lại có thói quen ăn cắp. Hành vi này thường xuất phát từ hai loại nguyên nhân, một là bị kích thích.
 
Đúng, hành vi xuất hiện trên người con nhà giàu thường là bởi vì bị kích thích.
 
Có lẽ lần đầu không phải là cố ý, bởi vì không bị người khác phát hiện nên từ đó nhận được một cảm giác thỏa mãn. Sau đó sẽ xuất hiện lần thứ hai, lần thứ ba, sau đó sẽ hình thành một thói quen, sau đó thành nghiện.
 
Về phần nguyên nhân thứ hai lại càng phổ biến hơn. 
 
---Trả thù.
 
Bởi vì trong lòng bị kiềm chế và bất mãn nên dùng cách trả thù này để phát tiết. 
 
Cho dù là nguyên nhân nào thì lúc này Úy Lam cũng không thể phán đoán được, dù sao cô vẫn chưa gặp được người cần tư vấn thật sự.
 
Vậy nên cô nói thẳng: “Tôn tiểu thư, cô hẳn hiểu rõ là nguyên nhân hình thành thói quen ăn cắp có rất nhiều loại. Còn cô hỏi tôi biện pháp chữa khỏi... Tôi chỉ có thể nói với cô là không có.”
 
Tôn Dao trợn tròn mắt.
 
Cho đến khi Úy Lam không nhanh không chậm nói: “Bởi vì thứ cần phải trị không phải là hành vi này, mà là người.”
 
Sau khi tiễn Tôn Dao về, Úy Lam thấy thời gian đã sắp đến lúc tan ca. Mấy ngày này sau khi cô tan ca đều sẽ đến bệnh viện chăm sóc Tần Lục Trác.
 
Năng lực khôi phục của người này quả thật là cấp bập quái vật.
 
Bởi vì hai ngày này anh đac bắt đầu xử lý chuyện của công ty, đồng thời có thể xuống giường đi lại.
 
Lúc Úy Lam xuống lầu, đúng lúc Tần Lục Trác gọi điện tới.
 
"Đang trên đường đến đây à?” Anh hỏi.
 
“Vừa xuống lầu, anh có muốn ăn gì không?”
 
Mấy ngày này đều có người đặc biệt đưa đồ ăn đến cho Tần Lục Trác, chắc là thư ký Tống sắp xếp. Nhưng mà ăn nhiều bữa ăn dinh dưỡng tất nhiên sẽ thấy chán, mặc dù biết tính anh ăn gì cũng được nhưng Úy Lam vẫn không nhịn được mà hỏi.
 
“Em.” 
 
Người đàn ông đối diện nói không chút do dự.
 
Úy Lam sững sờ, lúc này trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ.
 
Cái đức hạnh gì thế này. 
 
Úy Lam hừ một tiếng đối với trò đùa của anh.
 
Giờ tan ca luôn luôn tắc đường đến mức khiến người ta nghi ngờ cuộc đời, xe Úy Lam bị kẹt giữa dòng xe cộ, chỉ thấy một mảnh đỏ rực phía trước, các loại đèn sau của ô tô hoà vào nhau trông như một con rồng màu đỏ.
 
Bên ngoài hoàng hôn đã sớm buông xuống, thành phố ban đêm còn ầm ĩ hơn ban ngày.
 
Cho dù là bệnh viện cũng không ngoại lên, lúc Úy Lam lái xe đến cổng lại bị chặn lại tốn không ít thời gian.
 
Đến khi lên lầu đã là 7 giờ hơn.
 
Chỗ phòng bệnh Tần Lục Trác lại rất yên tĩnh. Thế nhưng khi cô đến cửa, vừa muốn mở cửa đi vào thì nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện.
 
Cô đẩy cửa vào, đầu giường thật sự có một người.
 
Là một cô gái.
 
Tiếng mở cửa khiến người ngồi bên cạnh và cả người ngồi trên giường đều không hẹn mà cùng nhìn qua. 
 

Nghiêm Đường không ngờ lúc này còn có người đến.
 
Trên tay cô ấy là trái cây mới gọt một nửa, Úy Lam nhìn sang, ừ gọt không tệ, ít nhất tốt hơn cô.
 
Phụ nữ vẫn luôn nhạy cảm, huống gì là người bên cạnh người đàn ông mình thích, trong nháy mắt lúc Úy Lam đẩy cửa đi vào thì Nghiêm Đường nhận ra Úy Lam.
 
Đây là cô gái đi cạnh Tần Lục Trác ngày đó trong bệnh viện.
 
Vẻ ngoài Úy Lam thật sự quá chói mắt, là kiểu xinh đẹp đến mức đã gặp là khó quên. Nghiêm Đường luôn tự tin về vẻ ngoài của mình, kết quả ngày đó khi gặp cô ấy liền không nhịn được mà ghen tị dưới đáy lòng.
 
“Chào cô.” Nghiêm Đường đứng lên cười nói với Úy Lam.
 
Cô xem xét cách ăn mặc của cô ta hôm nay, mắt ngọc mày ngài, cười một tiếng vô cùng xinh đẹp.
 
Khó trách có thể là người quay video tuyên truyền của đội cảnh sát.
 
Úy Lam đặt túi xách trong tay lên bàn, cười khẽ với cô ta: “Chào cô.”
 
Nghiêm Đường cầm hoa quả đang gọt được nửa trong tay, đi sang bên cạnh hai bước, cười nói: “Cô ngồi đi.”
 
Ngược lại giống như chuyện đương nhiên vậy.
 
Úy Lam còn chưa nói gì, Tần Lục Trác nằm trên giường đã mở miệng nói: “Cô ngồi đi, đừng khách sáo với cô ấy, để cô ấy đứng đấy.”
 
Lời này vô cùng có ý tứ.
 
Mà ý nghĩa trong ngoài khác nhau khiến sắc mặt Nghiêm Đường lập tức trở nên lúng túng.
 
Úy Lam cũng không cảm thấy vinh dự người thắng gì, dù sao chút chuyện nam nữ này thì chưa nói tới ai thắng ai thua, chỉ nhìn có phải đúng là người kia không. Nghiêm Đường không phải là người kia của Tần Lục Trác, cô không cần phải bày ra tư thái cao cao tại thượng trước mặt cô ấy.
 
“Nghiêm tiểu thư đã ăn cơm tối chưa?”
 
Nghiêm Đường gật đầu, cố nặn ra nụ cười: “Tôi chỉ tiện đường tới thăm Tần Lục Trác một chút, nghe nói anh ấy bị thương.” 
 
Úy Lam gật đầu: “Có lòng rồi.”
 
Không cần đợi người khác nói rõ, Nghiêm Đường cũng không muốn ở lại nữa, đặt hoa quả trên bàn, cười nói: “Vậy tôi về trước đây.”
 
Tần Lục Trác hất cằm nói với người đối diện: “Đưa đồ về hết đi, tôi không cần.”
 
Lúc này Úy Lam mới phát hiện phía trước bày một đống đồ, nhìn qua còn thấy có cả tổ yến.
 
Thật là có tâm.
 
Ngược lại Nghiêm Đường mạnh miệng nói: “Tôi cũng đã mua rồi, anh không muốn thì chút nữa ra ngoài tôi phải ném đi.”
 
Tần Lục Trác: “...”
 
Úy Lam không nói xen vào, Nghiêm Đường đã cầm túi xách lên đi ra ngoài.
 
Cô đưa người đến cửa rồi không tiễn nữa.
 
Sau khi đóng cửa, cô quay người lại thì người đàn ông trên giường vô cùng tự giác nói: “Em đừng nhìn anh như thế, anh cũng không biết là ai nói cho cô ấy biết việc anh bị thương.”
 
Tất nhiên Úy Lam biết không thể nào là chính anh để con gái nhà người ta tới.
 
Anh ấy không làm được loại chuyện này.
 
Chỉ là trước đó có y tá ân cần, bây giờ có hoa khôi cảnh sát tri kỉ, giá cả thị trường của người đàn ông này còn tốt hơn cô tưởng tượng nhiều. 
 
Cô chậm rãi đi đến, cầm lấy quả táo mới được gọt một nửa trên bàn.
 
Tần Lục Trác nhướng mày: “Anh không bảo cô ta gọt, cô ta nhất định làm.”
 
Úy Lam hừ một tiếng, nhìn anh chằm chằm.
 
Tần Lục Trác thật sự bị cô nhìn đến đáy lòng có hơi run.
 
Ai ngờ hai người còn chưa nói xong thì bên ngoài đột nhiên ầm ĩ cả lên, tiếng hét chói tai của trẻ con khiến tầng lầu vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.
 
Úy Lam vừa đứng lên liền nghe thấy giọng nói tức giận bên ngoài.
 
“Đứa bé này làm sao lại đi trộm đồ vậy chớ.”
 
Hai người trong phòng bệnh nhìn nhau một cái, giọng nói này bọn họ đều biết, là Nghiêm Đường.
 
Thế là, ngay cả Tần Lục Trác cũng xuống giường ra ngoài với Úy Lam.
 
Vừa mở cửa thì nhìn thấy Nghiêm Đường đang nắm lấy cổ áo phía sau của một đứa bé. Đứa nhỏ này nhìn tầm tám chín tuổi, cánh ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, bộ dáng càng khác biệt hơn với những đứa bé cùng tuổi, là một bé trai tuấn tú.
 
Đúng, mặc dù tuổi đứa bé này còn nhỏ nhưng bề ngoài thật sự vô cùng đẹp.

 
Bé trai đang liều mạng giãy dụa, dường như không muốn để Nghiêm Đường nắm lấy cổ áo nó như thế.
 
Nghiêm Đường nhìn có vẻ gầy yếu nhưng dù sao cũng là cảnh sát, chế ngự một bé trai như thế thì dễ như trở bàn tay.
 
Không lâu sau, hành lang đã tụ tập không ít người.
 
Cho đến khi một người phụ nữ trung niên đi tới nhìn Nghiêm Đường đang nắm lấy bé trai như thế bèn ôi một tiếng, nhanh chóng nói: “Vị tiểu thư này, cô buông tay ra nhanh lên.”
 
Nghiêm Đường nhìn thấy bà ấy thì hai mắt sáng ngời. 
 
Cô nói: "Dì tới vừa đúng lúc, hồi nãy chính đứa bé này đã trộm di động của dì đó, chính mắt cháu nhìn thấy."
 
Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên, sờ sờ trên người mình theo bản năng. 
 
Quả nhiên không thấy điện thoại.
 
Giờ phút này những người ở hàng lang đều nhìn về phía đứa bé, có tiếc nuối, có tò mò, tất nhiên cũng có chán ghét. Dù vẻ ngoài có đẹp hơn nữa nhưng nhỏ như thế đã trộm đồ, đối với người khác cũng đã làm sai.
 
Nghiêm Đường thả cổ áo đứa bé ra, đưa tay muốn lục soát túi đứa bé, ai ngờ bé trai giơ chân lên đá vào đùi cô ấy.
 
Chỉ là nó còn chưa đá được thì đã bị một cái tay khác bắt lấy.
 
Cả người bị kéo về phía sau.
 
Sắc mặt Tần Lục Trác âm trầm nhìn đứa bé: “Đánh phụ nữ thì còn gì là đàn ông con trai?”
 
Vốn dĩ khuôn mặt đứa bé tỏ vẻ không cam lòng, kết quả bị anh nói câu này bỗng yên tĩnh lại. Hồi lâu sau, nó chỉ vào Nghiêm Đường nói: “Cô ta bắt nạt trẻ con thì cũng đâu phải người tốt lành gì.”
 
Nghiêm Đường không ngờ đứa trẻ nghịch ngợm này lại còn mạnh miệng như thế.
 
Cô ta tức giận nói: “Vừa rồi ở dưới lầu dì đã nhìn thấy cháu trộm đồ của người khác. Nếu như cháu không chạy, dì đuổi theo làm gì.”
 
Bé trai liếc cô ấy, thế mà còn không sợ.
 
Nó nói: “Dì thấy cháu trộm đồ sao, nói mà không có bằng chứng, cháu nói là dì trộm đồ thì sao."
 
Úy Lam một bên nghe thấy mà muốn cười.
 
Hiển nhiên tâm tư đứa nhỏ này nhanh nhẹn, người trưởng thành như Nghiêm Đường không nhất định nói lại nó.
 
“Bắt trộm bắt tại chỗ, nếu như trong lòng cháu không có quỷ thì để dì lục soát tại chỗ.”
 
Nghiêm Đường tức giận thở hổn hển, xung quanh nhiều người nhìn xem như thế, nếu cô không đưa chứng cứ thì người khác thật sự cho rằng người lớn như cô lại bắt nạt một đứa bé.
 
Lúc này người phụ nữ trung niên mất đồ kia mở miệng nói: “Cô gái, thật sự cảm ơn cô. Thật ra cô hiểu lầm rồi, tôi là bảo mẫu của Tiểu Tuấn.”
 
Ai ngờ bé trai gọi là Tiểu Tuấn này lại đột nhiên tức giận chặn ngang bà.
 
“Ai bảo bà nói chuyện, không phải là dì kia muốn bắt trộm bắt tại chỗ sao, dì ấy mới là kẻ trộm. Vừa rồi dì ấy trộm điện thoại của bà còn muốn vu oan lên người cháu.”
 
Nếu không phải bên cạnh có nhiều người như thế, Nghiêm Đường hận không thể đánh đứa bé này.
 
Cô ta tức giận nói: “Cháu thật sự là quá xấu đi, rõ ràng cháu trộm đồ thế mà còn...”
 
Đột nhiên, trên người cô ta vang lên tiếng chuông lớn, cổ họng Nghiêm Đường giống như bị người ta bóp chặt, những gì chưa nói được nghẹn ở nơi đó, cúi đầu trợn tròn mắt nhìn túi áo khoác của mình.
 
Tiếng chuông điện thoại vô cùng vang dội.
 
Nghiêm Đường đưa tay lấy điện thoại trong túi ra, đây là một chiếc điện thoại đời cũ.
 
Vừa nhìn là biết không phải loại người trẻ tuổi sẽ dùng.
 
Người phụ nữ trung niên biến sắc, nói theo bản năng: “A, điện thoại của tôi.”
 
Úy Lam và Tần Lục Trác không khỏi nhìn bé trai đang dựa lưng lên vách tường.
 
Sau đó nhìn thấy rõ ràng khóe miệng nó cong lên.
 
Nụ cười kia vừa đắc ý lại vừa giễu cợt.










 


Bình luận

Truyện đang đọc