ÚY LAM


Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com

Edit: Malbec
 
Cảnh đêm bí ẩn, mặc dù trong xe không mở đèn nhưng ánh mắt người đàn ông lại sáng như sao trời.
 
Úy Lam ngồi ở ghế phụ nhìn thấy có chút ngẩn người.
 
Đến khi Tần Lục Trác bỗng nhiên lại gần cắn lấy môi cô, lần này thật sự dùng chút lực suýt chút nữa làm Úy Lam đau đến kêu lên, nhưng cô vừa mở môi ra, đầu lưỡi của anh đã xông vào, điên cuồng mút môi của cô.
 
Trải qua một màn như vậy, Úy Lam mềm mại như một vũng nước, dựa vào trong ngực anh.
 
Anh còn ngại không đủ, bá đạo ôm lấy gáy cô, dán lên lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Sau này đừng mặc đẹp như thế nữa.”
 
Một khi lòng đố kị của đàn ông nổi lên thì nói thật, tâm tư không lớn hơn lỗ kim là mấy.
 
Cô gái của anh quá đẹp, không nỡ để người khác nhìn.
 
Nụ cười trên mặt Úy Lam nở rộ, trực tiếp bổ nhào qua ôm anh, thấp giọng nói: “Sao bây giờ anh lại biết lừa người thế?”
 
“Lừa người?”
 
Tần Lục Trác bật cười, sờ đầu cô: “Lời nói ra đều là sự thật.”
 
Lúc hai người đang nói chuyện thì thanh chắn ở cửa chính biệt thự bỗng nâng lên, một chiếc xe màu đen đi ra từ bên trong. Nhưng mà khi chiếc xe đến gần xe bọn họ đã chậm rãi ngừng lại.
 
Tiếng còi vang lên trong màn đêm càng thêm bất ngờ.
 
Úy Lam ngẩng đầu từ trong ngực anh nhìn sang, trên kính xe dán màng đen nhưng kính cửa xe đối diện đã chậm rãi hạ xuống.
 
Một bên mặt anh tuấn kia xuất hiện lần nữa.
 
Úy Lam sững sờ, ngẩng nửa đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
 
Vẻ mặt Tần Lục Trác vẫn như thường, vỗ nhẹ lên lưng cô. Sau khi Úy Lam ngồi thẳng, anh mới hạ cửa kính xe mình xuống. Một làn gió lạnh tràn vào.
 
Tần Diệc Thần nhìn thấy Tần Lục Trác, rất khách sáo mở miệng: “Đến rồi.”
 
Dường như hắn đã hoàn toàn quên mất, một giờ trước đó chính hắn đã chụp ảnh Úy Lam rồi cố ý gửi cho đối phương mới khiến Tần Lục Trác không để ý đến vết thương của mình vội vàng chạy đến.
 

Tần Lục Trác nhìn về phía hắn, đáy mắt thâm trầm.
 
Tần Diệc Thần bỏ qua ảnh mà nhìn về Úy Lam ở ghế phụ, nâng cằm lên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy là bạn gái của anh à?”
 
Vốn dĩ hắn chỉ thăm dò mà thôi.
 
Không ngờ phản ứng của Tần Lục Trác thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
 
Người anh trai ruột này của hắn ấy à, từ khi hắn bắt đầu biết đến sự tồn tại của đối phương thì anh ta giống như một người không có cái gì để uy hiếp, không để ý đến bất cứ thứ gì. Không thích tiền bạc, không quan tâm quyền thế, càng không theo đuổi danh lợi, Tần Diệc Thần thấy chuyện anh kiên trì nhất có lẽ là năm thi đại học, anh ta không đăng ký Thanh Hoa Bắc Đại mà nhất định phải ghi danh trường cảnh sát.
 
Tần Lục Trác yên lặng nhìn hắn, mở miệng: “Đúng, cô ấy là bạn gái của tôi.”
 
Thừa nhận không chút do dự.
 
Con ngươi Tần Diệc Thần hơi mở to, thật không ngờ tới anh ta lại thẳng thắn như thế. Ngón tay hắn giữ lấy cằm, đang muốn nói chuyện thì thấy cửa xe đối diện mở ra, Tần Lục Trác bước xuống xe.
 
Anh đi hai bước đến bên cạnh cửa xe Tần Diệc Thần.
 
Khom người.
 
Thấp giọng: “Cho nên đừng chọc đến cô ấy, tôi sẽ tức giận.”
 
Tần Diệc Thần nhìn thẳng vào anh, lần này trên mặt thật sự lộ vẻ kinh ngạc. Nói thật, khoảng cách tuổi tác giữa họ không lớn nhưng Tần Lục Trác luôn nhường hắn.
 
Lúc ấy, khi Tần Lục Trác vừa mới bắt đầu quay về đại viện.
 
Tần Diệc Thần ỷ vào mình từ nhỏ đã lớn lên ở chỗ này, bên cạnh lại có một đám đồng đảng nên luôn tìm cớ gây sự với anh ta.
 
Khi đó tuổi còn nhỏ, cứ luôn cảm thấy mẹ con hai người bọn họ mắc nợ mình.
 
Bởi vì Mạnh Thanh Uyển là mẹ kế, tất nhiên phải cẩn thận từng li từng tí đối với hắn, nói chuyện khách khí không nói, mọi thứ đều nghĩ cho hắn trước, ngược lại con trai mình xếp sau, sợ người khác nói bà là mẹ kế không hiền. 
 
Nhưng như vậy vẫn không đủ với Tần Diệc Thần.
 
Trẻ em ở đại viện bị hắn bắt không cho phép nói chuyện với Tần Lục Trác, càng không cho phép chơi với anh. Ngược lại, Tần Lục Trác không thèm để ý, lúc ấy Tần Lục Trác 16 tuổi, hắn mới 14.
 
Khi đó Tần Diệc Thần cũng nhám chán đến mức gì đâu, Tần Lục Trác chơi bóng trên bãi tập, rõ ràng nhiều bãi tập như vậy, hắn không chiếm bất cứ cái nào mà nhất định phải chiếm nơi của Tần Lục Trác.
 
Trẻ con đại viện không nói chuyện với Tần Lục Trác, anh ta cũng không thèm để ý, đúng lúc đội cảnh vệ đều là người trẻ tuổi.
 

Cho nên thỉnh thoảng anh ta sẽ gia nhập chơi với đội cảnh vệ.
 
Tần Diệc Thần ỷ vào cha ruột của mình mà đi cáo trạng với lãnh đạo của đội cảnh vệ.
 
Nói thế nào mà mấy người đội cảnh vệ kia chơi bóng ảnh hưởng tới bọn họ. Thật ra lãnh đạo người ta cũng thấy phiền với đám nhóc con này, nhưng đâu có cách nào, cha tên nhóc này lợi hại.
 
Cấp trên lớn hơn một bậc đã đủ đè chết người, huống gì là người nhà lãnh đạo lớn.
 
Thế là những chiến sĩ trong đội cảnh vệ đều bị lãnh đạo phê bình một trận.
 
Nhưng phê bình xong, lúc đi chơi bọn họ vẫn đưa Tần Lục Trác đi cùng.
 
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
 
Không chỉ bóng rổ, thỉnh thoảng đá bóng thiếu người cũng sẽ kêu anh ta.
 
Bọn Tần Diệc Thần thấy không có hiệu quả, trong nhóm có người nghĩ ra ý xấu đổ oan chiến sĩ người ta trộm đồ. Lúc đó, khi chơi bóng thì bọn họ đều tùy tiện đặt đồ bên cạnh sân bóng rổ. 
 
Lúc đang chơi có người rêu rao nói không thấy đồng hồ mình đâu.
 
Nhưng mà không ngờ được cái đồng hồ kia tới hơn mười vạn.
 
Cuối cùng kinh động đến cả lãnh đạo đội cảnh vệ, đi tìm một hồi thế mà lại phát hiện thấy bên trong áo khoác của một chiến sĩ đặt dưới đất.
 
Lúc ấy vẻ mặt người lãnh đạo liền thay đổi.
 
Đám trẻ nghịch ngợm này quả là diễu võ giương oai.
 
Kết quả, trên đường bọn họ về nhà bị Tần Lục Trác gọi lại.
 
Đám người bọn họ khi đó có năm người, không nhiều không ít, năm đứa con trai đều là 14 15 tuổi.
 
Mặc dù Tần Lục Trác lớn hơn tất cả bọn họ nhưng chỉ có một mình.
 
Ai mà sợ anh ta chứ.
 
Mãi cho đến hôm nay, Tần Diệc Thần vẫn nhớ ngày đó trước khi Tần Lục Trác ra tay, câu cuối cùng nói với anh là Tần Diệc Thần, đi xin lỗi người ta, nếu không tôi sẽ tức giận.
 

Anh nhớ rõ vô cùng, Đại Trang miệng rộng còn hét lên vô cùng lớn, anh tức giận sao, nói làm như chúng tôi sợ vậy.
 
Cho dù bây giờ mọi người bọn họ tụ họp, vừa nhắc tới chuyện khi còn bé đều sẽ nhắc tới trận hội đồng kia.
 
Vốn còn cho là nghiền ép đối phương, quả thật là nghiền ép.
 
Là một mình Tần Lục Trác nghiền ép năm người bọn họ.
 
Mỗi người góp một quyền cũng không đánh lại anh ta. Thiếu niên khi đó quan trọng nhất là lòng tự trọng, đánh nhau thua cũng không sao, phải nhận sợ mới là kinh khủng nhất, nhưng cuối cùng bọn bọ bị đánh đến mức cả đám ôm đầu chạy trốn.
 
Chuyện này nổi lên một trận giông tố rất lớn trong đại viện.
 
Lúc đầu mẹ Đại Trang thấy con mình bị đánh nên hỏi, hỏi thì biết được là Tần Lục Trác đánh bèn nhất định phải đến hỏi rõ ràng.
 
Kết quả sau đó Tần Khắc Giang biết chuyện đội cảnh vệ, quả nhiên là nổi giận. Lần đó ông ấy thật sự tức giận đến mức rút thắt lưng chuyên dụng của cảnh sát ra đánh Tần Diệc Thần đến nỗi đứt dây, ngay cả Mạnh Thanh Uyển mời ông nội đến mà ông cũng mặc kệ.
 
Bởi vì ông nội nghe xong chuyện này liền cho người đưa về ba chữ.
 
Đánh, thật, mạnh.
 
Về phần bốn người khác cũng không thể thoát khỏi cảnh bị đánh, từng người ở nhà bị cha đánh đến mức kêu gào thảm thiết.
 
Đánh rồi còn chưa xong, từng người mặt mũi bầm dập bị bắt đi xin lỗi người ở đội cảnh vệ.
 
Sau đó ngay cả Đại Trang cũng khuyên Tần Diệc Thần, bớt đối nghịch với anh trai đi, không có kết cục tốt đâu.
 
Chuyện bị đánh này thật sự khiến cả đời bọn họ khó có thể quên được.
 
Bây giờ lại nghe câu nói này, Tần Diệc Thần cũng hiểu rõ, anh ta thật sự nghiêm túc.
 
Hắn hừ một tiếng: “Không cần hù dọa tôi, tôi cũng không phải con nít."
 
Tần Lục Trác cười: “Ừ, có phải là hù dọa cậu không thì cậu có thể thử lại lần nữa.”
 
Lúc này, Tần Diệc Thần trực tiếp kéo cửa sổ lên. Tần Lục Trác cũng không tức giận mà chỉ lùi về sau một bước, biểu cảm bình tĩnh nhìn tấm kính màu đen trước mặt, đến khi chiếc xe trước mặt anh chậm rãi rời đi.
 
Ô tô màu đen nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
 
Lúc Tần Lục Trác mở cửa xe mang theo một trận gió lạnh, Úy Lam không nhịn nổi vòng hai tay quanh ngực. Vừa rồi cô vì muốn cho anh thấy rõ trang phục của mình nên mới cởi áo khoác bên ngoài.
 
“Mặc áo khoác vào.” Tần Lục Trác đang định cởi áo khoác gió màu đen trên người ra.
 
Úy Lam giữ tay anh lại, chỉ ghế phía sau: “Em có áo khoác rồi.”
 
Vừa rồi cô để áo khoác phía sau.
 

Cô cố ý nhìn ra bên ngoài xe một cái, suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng hỏi: “Người vừa rồi là?”
 
“Em trai anh.”
 
Giọng điệu rất bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì. 
 
Mặc dù Úy Lam có suy đoán một chút nhưng khi nghe được sự thật vẫn rất kinh ngạc. Cô suy nghĩ: “Em ruột hả?”
 
Ai ngờ Tần Lục Trác lại nhìn cô, cười một cái, nói thẳng: "Ruột. Cùng một cha.”
 
Lần này Úy Lam có chút không vui, cô cảm thấy trước mặt Tần Lục Trác thì cảm xúc của cô dễ dàng bị ảnh hưởng. Chính là không thể duy trì bình tĩnh và lạnh nhạt như trước mặt người ngoài.
 
“Chị gái và anh rể em, anh cũng đã gặp rồi.”
 
Trong lời nói không phải là không có tủi thân, dù sao anh cũng đã gặp chị gái và anh rể cô rồi, kết quả ngay cả chuyện anh có em trai ruột cô cũng không biết.
 
Hai tay Tần Lục Trác vốn đang đặt trên tay lái, lúc này nghe lời cô nói thì đầu ngón tay gõ hai cái.
 
Đây là động tác nhỏ lúc anh suy nghĩ, không để ý nhưng lại rất chọc người.
 
Anh nhìn sang Úy Lam, thật sự bất đắc dĩ nói: “Chuyện của nhà anh thật sự rất phức tạp.”
 
“Mẹ anh là mẹ kế của cậu ta.”
 
Úy Lam đột nhiên nhớ tới những lời Tần Diệc Thần nói vừa rồi, anh ta nói cha mẹ Tần Lục Trác kết hôn 15 năm trước nhưng năm nay anh đã 31 tuổi.
 
Như vậy, anh không phải là...
 
Nghĩ đến đây, cô bỗng có chút đau lòng.
 
Người như anh, cái gì cũng tốt mà lại có xuất thân khiến người khác coi thường như thế.
 
Nhìn biểu cảm của Úy Lam, Tần Lục Trác liền biết cô nghĩ sai, anh ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Trước đó anh có nói chuyện nhà mình thật sự rất phức tạp, một hai câu không thể nói rõ ràng.”
 
Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn bao trùm lấy bàn tay anh.
 
Úy Lam nhìn thẳng vào anh, thấp giọng nói: “Không sao, em chờ lúc nào anh sẵn sàng thì nói với em.”
 
“Dù sao em cũng có thời gian cả đời, từ từ nghe anh nói.”

: lustaveland.com


 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc