ÚY LAM


 
 
Edit: Malbec
 
Tần Lục Trác cảm thấy cô dừng lại nên cũng dừng lại, nhìn về phía đối diện theo tầm mắt của cô.

 
Minh Hằng mặc áo khoác màu lam nhạt vô cùng dễ thấy đứng ở cửa sổ, dáng đứng như ngọc.
 
“Là anh ta.” Lần trước Tần Lục Trác đưa Lưu Cẩn về trường, lúc anh và Úy Lam đi tìm giáo viên cũng ngoài ý muốn gặp được Minh Hằng. Chỉ không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở nơi này.
 
Tần Lục Trác gật đầu hơi mỉm cười về phía trên lầu, xem như chào hỏi.
 
Hai tay Minh Hằng đút trong túi quần, khẽ nở nụ cười với bọn họ. Chỉ là hai bên cách nhau hơi xa, không nhìn thấy rõ ràng biểu cảm.
 
Úy Lam lấy lại tinh thần, trực tiếp kéo Tần Lục Trác rời đi: “Chúng ta đi thôi.”
 
Bởi vì bên này bị cảnh sát kéo dải niêm phong nên sinh viên đều đi đường vòng. Giữa mấy toà nhà dạy học của trường đều có đường hành lang kết nối nhưng vì để không phá hỏng hiện trường toat nhà số ba nơi phát hiện vụ án, ngay cả những lối đi này cũng bị đặt biển cảnh báo.
 
Trường học cũng cho bảo vệ đến trông coi nơi này.
 

Cho nên khi bước chân lên bậc thang liền bị ngăn cản tại chỗ.
 
Người mặc đồng phục bảo vệ lập tức chạy tới ngăn họ lại. Bảo vệ đánh giá bọn họ một phen, khách khí nói: “Hai vị, tạm thời tòa nhà này đã bị niêm phong, không thể đi lên.”
 
Ai ngờ Tần Lục Trác lấy một tờ giấy chứng nhận từ trong túi ra, nói thẳng: “Chúng tôi tới điều tra hiện trường, cảnh sát Tề đã chào hỏi với các anh rồi phải không.”
 
“A a, hóa ra là hai vị chuyên gia. Đúng rồi, cảnh sát Tề đã nói qua với chúng tôi.” Lúc bảo vệ tránh đường còn hỏi: “Hai vị chuyên gia, cần tôi đi lên cùng hai người không?”
 
Tần Lục Trác lắc đầu, khách sáo nói: “Không cần, cảm ơn anh.”
 
Bảo vệ cũng không khách sáo với bọn họ, dù sao anh ta cũng còn phải tuần tra bốn phía. Mặc dù tòa nhà này được niêm phong nhưng xảy ra chuyện như thế khiến không ít sinh viên cảm thấy tò mò. Chỉ hôm nay thôi mà bọn họ đã tóm được mấy sinh viên muốn lén đi vào đây. Bởi vì cảnh sát đã nói qua đây là hiện trường phát hiện vụ án nên bọn họ cũng hỗ trợ bảo vệ.
 
Úy Lam đi theo lên tầng, toà nhà dạy học bình thường rộn ràng nhưng bây giờ lại rất trống trải. 
 
Tiếng bước chân của hai người họ vang dội quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.
 
Bọn họ đi đến nơi giau nhau giữa cầu thang tầng bốn và tầng năm, chỉ còn một bậc thang nữa là đến tầng năm. Giang Hiêu Nghiên bị đẩy ngã ở tầng năm, lúc này vết máu trên mặt đất đã thành màu đỏ sậm, một vũng máu lớn như vậy có vẻ đặc biệt đáng sợ. 
 
Ngay cả trong không khí dường như cũng có mùi máu tươi tràn ngập mãi chưa tiêu tán.
 
Tần Lục Trác nhẹ nhàng vòng qua vũng máu, nhìn vào cầu thang phía trên và đưa tay chỉ: “Chắc là cô ta bị người đẩy xuống từ trên kia.”
 
Bởi vì trước đó Giang Hiêu Nghiên vẫn có dấu hiệu còn sống nên cô ta lập tức được đưa đi bệnh viện cấp cứu.
 
Mà pháp y cũng không có cách nào kiểm tra vết thương của cô ta, thế nhưng cảnh sát vẫn có thể dựa vào kỹ thuật điều tra, suy đoán sơ bộ hẳn là Giang Hiêu Nghiên bị người khác đẩy xuống chứ không phải tự ngã.
 
Đương nhiên, hiện tại đây chỉ là cảnh sát căn cứ dựa trên chứng cứ lưu lại ở hiện trường, tiến hành phán đoán sơ bộ.
 
Nếu như muốn xác định còn cần phải đối chiếu với vết thương trên người Giang Hiêu Nghiên. Thế mới có thể cho ra một kết quả chắc chắn cuối cùng.
 
Chẳng qua nếu như Giang Hiêu Nghiên có thể nhanh chóng tỉnh lại thì chẳng cần điều tra gì nữa.
 
Tần Lục Trác nhìn xung quanh, tầng này không có máy bán hàng tự động. Lúc bọn họ đi lên, chú ý tới đại sảnh tầng một có cái máy bán hàng tự đông, ngã rẽ tầng ba có một cái, hẳn là Trang Giai mua đồ ở tầng ba.
 
Không lâu sau, Tần Lục Trác nói với Úy Lam: “Em ở lại đây.”
 
Sau đó anh nhanh chóng đi xuống dưới, mãi cho đến khi tới tầng ba, anh đưa tay gõ vào lan can cầu thang tầng ba, hướng về phía trên bên gọi: “Úy Lam, có thể nghe thấy anh nói chuyện không?”

 
“Nghe rất rõ."
 
Úy Lam trả lời anh.
 
“Tần Lục Trác, anh là đồ ngốc.” Úy Lam đứng ở nơi giao giữa cầu thang tầng năm và tầng sáu, cũng chính là nơi bọn họ suy đoán là chỗ đứng ban đầu của Giang Hiêu Nghiên, hướng về phía tầng dưới gọi một tiếng.
 
Giọng nói cô không tính là quá lớn, cũng chẳng cố tình hướng về phía dưới lầu.
 
Kết quả, dưới tầng truyền đến một giọng nói bình chân như vại: “Ừm, anh nghe thấy rồi.”
 
Hai tay Úy Lam đút trong túi, tỏ vẻ vô tội: “Em chỉ làm thí nghiệm mà thôi.”
 
Giọng nói của cô không lớn nhưng Tần Lục Trác tầng dưới lại có thể nghe thấy, cho dù thính lực của anh tốt hơn Trang Giai thì Trang Giai cũng không thể chỉ nghe thấy tiếng thét lên cuối cùng của Giang Hiêu Nghiên khi ngã xuống lầu.
 
Nếu như Giang Hiêu Nghiên thật sự đang nói chuyện với người khác, hẳn là cô ta cũng nghe thấy giọng nói của đối phương.
 
Lúc Tần Lục Trác trở lại tầng năm lần nữa, Úy Lam đứng ở phía trên, từ trên cao nhìn xuống anh, khẽ cười nói: “Anh nghi ngờ Trang Giai.”
 
“Hôm qua cô ta nói dối.”
 
Úy Lam nhắc nhở anh: “Phải biết rằng hôm nay ở đây không có ai, nhưng ngày xảy ra chuyện mỗi tầng đều có sinh viên. Rất có thể lúc ấy thanh âm có chút ồn ào, hoặc là lúc ấy Trang Giai đang xem điện thoại, lực chú ý đặt ở nơi khác.”
 
Tần Lục Trác yên lặng nhìn cô.
 
Úy Lam khẽ cười, bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Em thừa nhận, khả năng cô ta nói dối lớn hơn.”
 
Chỉ là tại sao Trang Giai lại nói dối thì bên Tiếu Hàn đã nhanh chóng cho bọn họ đáp án. Tần Lục Trác nhận được điện thoại của Tiếu Hàn, cậu nói: “Trác ca, hôm qua nam sinh tên là Trương Hiểu Thiên cùng lớp với Giang Hiêu Nghiên cũng xuất hiện ở toà nhà dạy học số ba, chúng ta nghi ngờ cậu ấy cũng có hiềm nghi gây án.”
 
“Bây giờ người đang ở đâu?” Tần Lục Trác lập tức hỏi.
 
Tiếu Hàn thấp giọng nói: “Bên ngoài trường học có một quán net gọi là Thiên Không Thành. Tên nhóc đó cả đêm không về ký túc xá.”
 
“Được, cậu gửi ảnh cậu ta cho tôi, bây giờ tôi đi qua đó.”
 
Úy Lam lập tức định vị quán nét Thiên Không Thành này, ngay trong bán kính 100 mét ngoài cửa Nam của trường đại học. Gần trường có một nơi giống như phố ăn vặt, cả một con đường đều là các quán ăn hoặc là nơi giải trí.
 
Bọn họ đi theo hướng dẫn của điện thoại ra cửa Nam, không bao lâu đã tìm ra.
 
Căn cứ theo ghi chép thẻ căn cước của Trương Hiểu Thiên đăng ký, từ tối hôm qua cậu ta vẫn luôn ở quán net này.
 
Lúc này thậm chí Tiếu Hàn còn gửi tin nhắn số máy cậu ta ngồi.
 
Bởi vì người đang ở tầng hai nên Tần Lục Trác trực tiếp dẫn Úy Lam lên tầng hai. Lại là ban ngày, quán net không có nhiều người, cho nên không lâu sau bọn họ đã khóa được mục tiêu.
 
Căn cứ theo số máy, bọn họ nhìn thấy một nam sinh mặc áo len màu xám đang nằm ngủ trên bàn phím.
 
Nhưng khi đến gần, Úy Lam nhìn thấy giao diện máy tính cậu ta là Teiba.
 
Mà nội dung có liên quan đến vụ án Giang Hiêu Nghiên.
 
Tần Lục Trác đi đến bên cạnh, trực tiếp thử đẩy vai nam sinh, đẩy lần đầu không có phản ứng, sau khi đẩy lần thứ hai, lúc này nam sinh đang còn ngái ngủ mới ngẩng đầu lên.
 
Đến khi cậu ta nhìn thấy Tần Lục Trác, đầu tiên là lờ mờ, sau đó nói lầm bầm: “Có phải đến giờ rồi hay không? Tiền trong thẻ tôi vẫn còn đủ mà.”
 
“Cậu là Trương Hiểu Thiên?” Tần Lục Trác hỏi.
 
Trương Hiểu Thiên gật đầu theo bản năng, nghe thấy người đàn ông anh tuấn xa lạ này lại hỏi: “Có phải chiều hôm qua cậu đến toà nhà dạy học số ba không?”
 

Toà nhà dạy học số ba...
 
Trước tiên cậu ta hơi sửng sốt, sau đó giật nảy cả mình, lần này thì cơn buồn ngủ đã biến mất toàn bộ.

 
Trương Hiểu Thiên ngẩng đầu nhìn Tần Lục Trác, đang muốn đứng lên bỏ chạy đã bị Tần Lục Trác đè lại trên ghế, anh trầm giọng hỏi: “Có phải là cậu đến toà nhà dạy học số ba không?”
 
“Không, không có.”
 
Trương Hiểu Thiên mở miệng phủ nhận.
 
Nhưng nét mặt quá mức hoang mang của cậu ta lại bán đứng chính mình, ngay cả nói dối cũng không nói được.
 
Tần Lục Trác cúi đầu nhìn cậu ta, giọng nói vô cùng lãnh đạm: “Đừng có nói dối.”
 
Rõ ràng bốn chữ đơn giản như thế nhưng dường như đã đưa đến cho Trương Hiểu Thiên cảm giác áp bách vô cùng. Môi cậu ta run rẩy, đến khi ánh mắt chuyển về phía máy tính, trên màn hình là bài viết liên quan đến vụ án của Giang Hiêu Nghiên.
 
Cậu ta lập tức sụp đổ lắc đầu, liều mạng nói: “Không phải, tôi thật sự không đẩy cô ấy. Tôi cãi nhau với cô ấy hai câu, miệng Hiểu Nghiên lợi hại, tôi nói không lại cô ấy nên tôi tức giận bỏ đi.”
 
“Hai người cãi nhau?” Tần Lục Trác hỏi.
 
Trương Hiểu Thiên gật đầu, thấy đã không thể giấu diếm, cậu ta nói thẳng: “Mấy ngày trước tôi vẫn luôn hẹn cô ấy ra ngoài ôn tập, bởi vì học kỳ trước cô ấy rớt tín chỉ toán học. Tôi không muốn học kỳ này cô ấy lại rớt nữa. Chúng tôi hẹn gặp ở phòng tự học ở toà nhà dạy học số ba. Nhưng tôi không ngờ tối ngày hôm trước cô ấy lại ra ngoài đi xem phim với Hàn Uy kia. Tôi nhất thời tức không chịu nổi liền chạy đi tìm cô ấy hỏi rõ ràng.”
 
Nam sinh nói đến đây không nhịn được quay đầu đi chỗ khác.
 
Khuất nhục trên mặt vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như cũ.
 
Cậu ta tìm Giang Hiêu Nghiên, tức giận chất vấn cô ấy. Không ngờ câu trả lời của cô gái ấy là, Trương Hiểu Thiên tôi cũng không phải bạn gái của cậu, cậu quản quá rộng rồi. Tôi và Hàn Uy cũng là bạn bè, ra ngoài xem bộ phim thôi, sao mà phải xoắn thế.
 
Cô ta thấy Giang Hiêu Nghiên tức giận thế mà còn cười nói, có phải là cậu cũng muốn xem phim không, vậy được, chút nữa chúng ta ôn tập xong tôi mời cậu thôi.
 
Trương Hiểu Thiên căn bản không để ý đến chuyện xem phim, cái cậu ta để ý là thái độ của Giang Hiêu Nghiên.
 
Cho nên thấy cô ta hững hờ như vậy, cậu ta thật sự tức giận. Cậu chỉ tay về phía chóp mũi cô ta mắng: “Cô thật sự khiến tôi buồn nôn.”
 
Ai ngờ Giang Hiêu Nghiên nghe thấy câu nói này sắc mặt cũng thay đổi, cô ta trực tiếp đưa tay đẩy Trương Hiểu Thiên, nói không khách khí: “Cậu nói ai? Đừng tưởng rằng ôn tập giúp tôi liền có thể khoa tay múa chân với tôi. Còn không phải là chính cậu chủ động yêu cầu, tôi đâu có cầu xin cậu.”
 
Thái độ cao ngạo lạnh lùng của cô gái đó thật sự hoàn toàn tổn thương đến cậu ta.
 
Trong giây phút đó, sự phẫn nộ đã chiếm hết lòng cậu ta.
 
Chỉ là xưa nay tính cách Trương Hiểu Thiên ôn hòa, cho dù bị nhục nhã như thế nhưng cũng chỉ nhìn Giang Hiêu Nghiên vài lần rồi vung tay bỏ đi.
 
“Cậu đi từ chỗ nào?” Tần Lục Trác hỏi.
 
Trương Hiểu Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đi từ hành lang tầng năm đến toà nhà dạy học số bốn rồi mới rời khỏi từ bên kia.”
 
Tần Lục Trác: “Tại sao không trực tiếp đi xuống tầng?”
 
Trương Hiểu Thiên sững sờ, ngẩng đầu, có chút mờ mịt, nhưng vẫn nói: “Lúc ấy quá tức giận, vốn không nghĩ nhiều nên mới đi như vậy.”
 
“Các người sẽ không nghi ngờ là tôi đẩy cô ấy xuống chứ?”
 
Cuối cùng trên mặt cậu ta mới giật mình, ý nghĩ này khiến cậu ta vừa khẩn trương vừa kích động.
 
“Không có khả năng, cho dù tôi ầm ĩ với cô ấy hai câu chằng lẽ lại còn muốn giết người không thành. Tôi cũng không phải tâm lý biến thái.”

 
Lúc nói câu này Trương Hiểu Thiên thở hổn hển, giống như cảm thấy bọn họ nghi ngờ cậu ta là thật sự không nên.
 
Tần Lục Trác hừ một tiếng, vỗ bờ vai cậu ta, thấp giọng nói: “Bất kể là có phải hay không, trước tiên cậu về cục cảnh sát với tôi, lấy khẩu cung rồi nói sau.”
 
Trương Hiểu Thiên cảm thấy không làm việc gì trái với lương tâm, ngoan ngoãn đứng lên đi theo bọn họ.
 
Sau đó bọn họ đi trở về trường đại học, đến chỗ Tần Lục Trác dừng xe trước đó, ba người vừa mới lên xe thì điện thoại Tần Lục Trác lại vang lên.
 
Úy Lam ở ghế phụ lái cũng nghe thấy giọng nói cao vút bất ngờ của Tiếu Hàn.
 
“Trác gia, là Trang Giai. Vừa rồi Giang Hiêu Nghiên ở bệnh viện đã tỉnh, cô ta nói tên Trang Giai. Tụi em đang trên đường đến trường học, Trang Giai đang ở ký túc xá, anh nhất định phải khống chế cô ta lại trước.”
 
Úy Lam nhìn anh, hai người gần như đẩy cửa xe mình ra cùng lúc.
 
May mắn hôm nay Úy Lam đi một đôi giày thấp đế bằng nên cô có thể đuổi kịp Tần Lục Trác. Anh dừng xe ở nơi cách toà nhà dạy học số ba không xa, đồng thời cũng không quá xa ký túc xá nữ sinh.
 
Đây cũng là lý do tại sao nữ sinh đều thích đến toà nhà dạy học số ba để ôn tập.
 
Lúc đến ký túc xá, Tần Lục Trác đi vào đại sảnh, dì quản lý ký túc vừa thấy là đàn ông xa lạ bèn tiến lên ngăn lại.
 
Kết quả anh đã nhấc chân chạy tới hành lang bên trái.
 
“Ôi, anh là ai vậy, sao lại xông vào ký túc xá nữ sinh.”
 
Dì quản lý ký túc đuổi theo giữ anh lại.
 
Cũng may Úy Lam phía sau đuổi đến kịp thời, giải thích nói: “Chúng tôi đang phá án, là vụ án Giang Hiêu Nghiên, bây giờ phải lên ký túc xá của cô bé một chuyến.”
 
Chuyện Giang Hiêu Nghiên thật sự quá ầm ĩ, tất nhiên dì ký túc cũng biết.
 
Nghe xong lời này, bà lập tức buông tay, nhanh chóng nói: “Vậy hai người đi đi, đi đi.”
 
Vừa rồi suýt chút nữa Tần Lục Trác muốn trở mặt, cũng may Úy Lam giải vây một câu, lúc này hai người mới có thể thuận lợi lên lầu. Đến khi lên lầu, vừa mới tiến vào hàng lang, anh đã giữ Úy Lam lại.
 
Anh nhìn mặt Úy Lam, thấp giọng nói: “Em trốn ở phía sau, tránh xa một chút.”
 
“Một cô bé mà thôi, anh cho rằng có thể hù dọa được em?”
 
Úy Lam chê cười anh.
 
Nhưng ai ngờ ký túc xá bên cạnh lại truyền đến vài câu cãi nhau.
 
“Mẹ nó, Trang Giai, cậu làm gì vậy, sao cậu lại đổ bình nước của tôi.”
 
“Sao mà cậu lại ngu như thế chứ.”
 
Bởi vì họ đứng tại cửa ký túc xá mà lúc này cánh cửa cũng không đóng chặt, nên câu nói chán ghét này bay tới hàng lang cực kỳ rõ ràng.
 
Sau đó bọn họ nghe thấy một tiếng rên rỉ trong ký túc xá.
 
Úy Lam trợn tròn mắt, Tần Lục Trác vốn đang giữ cô lại nhấc chân đạp mạnh một cái.
 
Cửa phòng bị đá văng, Trang Giai giơ máy tính trong tay lên, nhìn Hạ Đan Dương đã ngã trên mặt đất. Lúc này Hạ Đan Dương không ngất đi, sau đầu cô ta bị máy tính đập phải một cái, đã bắt đầu chảy máu.
 
“Cứu mạng. Cứu mạng.”
 
Nhìn thấy có người đuổi tới kịp thời, Hạ Đan Dương cực kỳ sợ hãi bắt đầu kêu lên.
 
Tần Lục Trác tiến lên trực tiếp đoạt lấy máy tính trong tay Trang Giai, đồng thời dễ dàng chế trụ cô ta. Úy Lam nhanh chóng đỡ Hạ Đan Dương nằm trên mặt đất lên.
 
Úy Lam nhìn Trang Giai bị Tần Lục Trác giữ lại, lúc đầu nét mặt cô ta cực kỳ hung ác.
 
Nhưng mà lúc này, sắc mặt cô ta lại như lâm vào mơ màng.
 
Đến khi Tần Lục Trác cột cô ta vào trên ghế, cô ta ngẩng đầu nhìn bọn họ, thần sắc trở nên vừa nhu nhược vừa hoảng sợ “Tôi, tôi làm sao vậy?”
 
Hạ Đan Dương đang đưa tay giữ sau đầu, thấy cô ta còn dám hỏi thế này, tức giận nói: “Cậu giả vờ cái gì, đánh người còn không muốn thừa nhận. Có phải là cậu muốn nói mình bị bệnh thần kinh không, tôi nói cho cậu biết bệnh thần kinh cũng phải ngồi tù chịu trách nhiệm pháp luật.”

 
Hạ Đan Dương biết vừa rồi mình mắng chửi người không đúng nhưng vừa nghĩ tới vì hai câu nói của mình mà sau đó Trang Giai lại hạ độc thủ.
 
Cô ta vẫn còn cảm thấy tức giận.
 
Đáy lòng cô ta vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, đang nghĩ ký túc xá các cô có phong thủy gì vậy chứ, Giang Hiêu Nghiên còn đang ở bệnh viện, cô lại...
 
Nghĩ đến Giang Hiêu Nghiên, cô ta đột nhiên sợ hãi nhìn Trang Giai: “Là cậu, là cậu đẩy Giang Hiêu Nghiên xuống lầu.”
 
...
 
Cảnh sát nhanh chóng chạy đến đưa người đi.
 
Toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá đều ra xem náo nhiệt, mọi người cầm điện thoại ra quay chụp không ngừng, cảnh sát ngăn cản không nổi.
 
Tần Lục Trác và Úy Lam đứng ở dưới lầu, Tiếu Hàn đi tới lắc đầu thở dài: “Đây là chuyện gì vậy chứ.”
 
Giữa những nữ sinh này chỉ có lục đục tý xíu với nhau, lại nhất định phải biến thành dạng này.
 
Cậu ta chỉ về phía xe cảnh sát: “Em đưa về thẩm vấn trước.”
 
Nhưng vào lúc này, Úy Lam nhìn thấy chiếc xe cách đó không xa, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vừa anh tuấn lại ôn hòa của Minh Hằng.
 
Cô nhìn anh ta, chỉ thấy anh mỉm cười giơ điện thoại mình lên.
 
Không lâu sau, điện thoại Úy Lam reo vang.
 
Cô nhận máy liền nghe thấy giọng nói ôn hòa của Minh Hằng: “Không tệ, phá vụ án nhanh như vậy.”
 
Úy Lam không nói chuyện.
 
Nhưng Minh Hằng lại cười, anh ta thấp giọng nói: “Bất quá em cảm thấy vụ này được phá rồi sao?”
 
Úy Lam đột nhiên nắm chặt điện thoại.
 
“Sao em lại ngốc như vậy.”
 
Giọng nói anh ta nghe giống như trêu ghẹo, nhưng mà Úy Lam lại cảm thấy không thích hợp, câu nói này...
 
Nhưng đối phương đã cúp máy, cửa sổ xe bị kéo lên, Minh Hằng lái xe chậm rãi rời khỏi nơi này.
 
Trong đầu cô còn đang suy nghĩ câu nói cuối cùng của anh ta, dường như đã nghe qua ở nơi nào đó.
 
Cho đến khi cô nghe thấy một giọng nói tức giận bên cạnh: “Tôi không sao, không cần ngồi xe cứu thương.
 
Cô quay đầu nhìn Hạ Đan Dương, vết thương sau đầu cô ta đã được cầm máu, có nữ cảnh sát đang ở với cô ta. Dì ký túc khuyên cô ta nên đi bệnh viện kiểm tra.
 
Úy Lam nghe thấy giọng nói cô ta, cuối cùng nghĩ tới câu nói này.
 
Cô lập tức đi qua, nhìn Hạ Đan Dương hỏi: “Có phải các em ở ký túc xá thường xuyên nói với Trang Giai sao cậu lại ngu ngốc như vậy không?”
 
Hạ Đan Dương sững sờ, sau đó gò má cô ta ửng đỏ, xem ra là xấu hổ.
 
Đến khi cô ta quay đầu đi, thấp giọng giải thích: “Em không thường xuyên nói vậy, chủ yếu là Giang Hiêu Nghiên hay nói, chị cũng biết Trang Giai là tùy tùng của cô ta, cô ta vẫn luôn ghét bỏ Trang Giai."
 
“Sao vậy?” Sau khi Tần Lục Trác nghe Hạ Đan Dương giải thích, thấp giọng hỏi.
 
Căn cứ theo lý luận phân tích tinh thần Freud, ý thức con người giống như một khối băng, lơ lửng ở bên ngoài chính là ý thức con người, mà cái con người thật sự có thể khống chế hành vi là tiềm thức.
 
Mà một người kiểm soát bản thân một cách hời hợt thì sẽ tiến vào bên trong ý thức, là tiền thức(*).
 
Đây là xúc động bản năng và dục vọng bị kiềm nén. 
 
Bạn có tin rằng, tiền thức của một người khi bị người khác cố ý khai quật ra sẽ luôn trở thành vũ khí sắc bén hại người.
 
Úy Lam nhìn anh, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Anh có tin rằng một người có thể khống chế một người khác thông qua ý thức không?”
 
 (*)Một chút kiến thức nhỏ thú vị mà bạn editor cute phô mai que tìm được trong lúc tra từ. Tiền thức nằm giữa ý thức và tiềm thức, và phụ trách nhiệm vụ “người thanh tra”. Bản năng và ham muốn của tiềm thức không được phép xâm chiếm ý thức. Tuy nhiên, khi tiền thức mất đi sự cảnh giác, đôi khi bản năng hoặc ham muốn bị đè nén sẽ xâm nhập vào ý thức thông qua ngụy trang.


Bình luận

Truyện đang đọc