ÚY LAM

Úy Lam đứng cách đó không xa yên lặng nhìn anh, cũng không biết lúc này Tần Lục Trác đang nói gì với bố. Đến khi Tần Lục Trác cúp điện thoại rồi chậm rãi đi đến.

“Thế nào rồi?” Cô nhìn anh, sắc mặt bình thản, chắc là không cãi nhau.

Tần Lục Trác: “Bố anh nghe nói vụ cài bom nên gọi tới hỏi thăm một chút.”

Sắc mặt Úy Lam thay đối, vừa định nói sao lại biết nhanh thế. Nhưng lại nghĩ đến thân phận của bố anh nên cũng không quá khó hiểu nữa.

Cô suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn anh với khuôn mặt dịu dàng: “Vậy bây giờ về nhà sao?”

“Về nhà.” Tần Lục Trác quyết đoán nói.

Vẫn là anh lái xe như cũ, nói thật lúc này Úy Lam vô cùng bội phục anh. Bị gài bom trên ô tô không phải là chuyện người bình thường sẽ gặp phải, kết quả anh không chỉ đụng phải mà sau đó còn có thể tỉnh táo không quan tâm tiếp tục lái xe như thế.

Trái tim mạnh mẽ thế này, ngay cả Úy Lam là một người tự nhận am hiểm tâm lý học cũng phải thở dài.

Trên đường đi hai người không trao đổi gì, Tần Lục Trác yên lặng lái xe.

Xe cộ vẫn đi tới đi lui, lúc lái xe Tần Lục Trác rất ít khi dùng GPS, trong đầu anh giống như có bản đồ sống vậy. Dù sao Úy Lam ngồi xe anh nhiều lần như thế, cực kỳ hiếm khi thấy anh dùng GPS. Trước đó có hỏi thì anh nói là ngại GPS quá ồn ào.

Đến tiểu khu thì toàn bộ dải niêm phong đã được gỡ bỏ.

Sau khi bọn họ đi, cảnh sát đã điều tra từng nơi trong tiểu khu.

Gác cổng giám sát bên trong cũng bị điều ra ngoài, đoán chừng cảnh sát lại phải bận rộn.

Lúc này gác cổng cũng vô cùng nghiêm túc kiểm tra tất cả ô tô ra vào. Khi anh ta xoay người nhìn thấy Tần Lục Trác, sắc mặt bất ngờ, hô lên: “Tần tiên sinh anh về rồi.”

Người khác không biết nhưng anh ta biết rõ ràng, quả bom hôm nay là được phát hiện ở trên xe vị Tần tiên sinh này.

Trước đó thấy anh ta bị cảnh sát đưa đi, không ngờ lại trở về nhanh như thế.

Tất nhiên Tần Lục Trác nhìn ra trong lòng anh ta nghĩ gì, thế là thấp giọng nói: “Trở về dọn chút đồ đạc.”

Bảo vệ nghe xong đáy lòng thở dài một hơi, nói thật, vị đại gia này ở trong tiểu khu mà đã có thể gặp phải chuyện lớn như thế. Nếu như tiếp tục ở lại còn không biết sẽ thế nào đây. Đương nhiên anh ta chỉ là một bảo vệ nho nhỏ, cũng không có khả năng đuổi người đi. Cho nên lúc này Tần Lục Trác chủ động thu dọn đồ đạc rời đi thì tất cả đều vui vẻ.

Bảo vệ vẫn rất chân thành nói: “Tần tiên sinh, sau này anh cần phải cẩn thận một chút nha.”

“Cảm ơn.”

Tần Lục Trác gật đầu, cửa sổ xe dần dần kéo lên.

Bọn họ dừng xe dưới lầu, mặc dù xe của Tần Lục Trác đã bị kiểm tra nhưng mà cảnh sát vẫn kéo xe đi rồi, có lẽ muốn tìm dấu vân tay trên xe.

Úy Lam vừa đẩy cửa xuống xe đã gặp mấy ông bà già vốn đang đứng đó, khi thấy xe bọn họ lại lập tức đi tới. Mấy người vây Tần Lục Trác và Úy Lam vào giữa, một cụ bà đầu đã hơi bạc đánh giá Tần Lục Trác rồi mới lên tiếng hỏi: “Cậu kia, xe hôm nay là của cậu phải không?”

Mấy người hóng chuyện hồi nãy có ấn tượng khắc sâu với Tần Lục Trác và Úy Lam.

Dù sao bề ngoài đôi này quá đẹp, là kiểu người khiến người khác đã gặp sẽ không thể quên được.

Tần Lục Trác không nói gì nhưng một ông lão tính tình nóng nảy đã lập tức mở miệng: “Chính là cậu ta, còn nói nhảm với cậu ta làm gì. Tôi nói với cậu, cậu không thể ở lại tiểu khu chúng tôi. Cậu xem xem mình đã chọc phải chuyện lớn gì, nếu bom thật sự nổ làm bị thương người nào, cậu thấy cậu có xứng đáng không? Chỗ này chúng tôi đều là người tốt, người thành thật.”

Giọng điệu ông cụ không được tốt lắm, lời nói ra toàn như kiểu trên cao nhìn xuống.

Nhưng ông ta lại nói trúng tim đen những người khác bên cạnh, đám người bèn nhao nhao gật đầu.

Mồm năm miệng mười mà thảo luận.

“Còn không phải sao, thế này cũng ghê quá rồi. Cả đời này tôi chưa bao giờ thấy qua chuyện dọa người như vậy.”

“Nếu như cậu ta không đi, tôi cũng không dám gọi cháu trai về ở.”

“Ôi, còn không phải sao, tôi cũng chuẩn bị để cháu gái tôi qua nhà bà ngoại ở vài ngày.”

“Cậu kia, tôi nói cho cậu nghe, làm người quan trọng nhất chính là giữ phép tắc.”

Tần Lục Trác không phải là người hiền lành nhưng nhiều người vây quanh như thế anh cũng không tức giận. Một tay đút trong túi, một tay nắm tay Úy Lam, chỉ yên lặng đứng đấy.

Mâý ông bà già thì thầm nửa ngày, thấy anh không nói lời nào thì cũng chậm rãi yên tĩnh lại.

Chờ qua một lát, ông cụ tính tình nóng nảy gấp gáp kia trừng mắt nhìn Tần Lục Trác: “Người này có giáo dục hay không vậy, một đám chú dì vây quanh cậu nói chuyện thế mà cậu không nói gì, có biết thế nào là tôn trọng người khác không?”

Tần Lục Trác nhìn ông ta.

Chỉ là anh còn chưa mở miệng, Úy Lam bên cạnh một mực yên lặng đã lên tiếng trước.

“Tôn trọng thì phải tôn trọng lẫn nhau, làm trưởng bối như các người không phân biệt tốt xấu vây quanh như thế có tôn trọng chúng tôi không?”

Ông cụ thấy cô là một cô gái dịu dàng, nhất thời dựng râu trợn mắt nói: “Chúng tôi không tôn trọng các người hồi nào, các người gây ra chuyện lớn như vậy...”

“Chúng tôi là người bị thương, bạn trai tôi mới trở về từ bên bờ sống chết. Tôi không mong mấy người thông cảm thế nào nhưng ít nhất thì cũng không nên nói những lời như vậy với chúng tôi vào ngay lúc này, vả lại chúng tôi là chủ hộ nhà ở đây, chỉ cần chúng tôi không bằng lòng thì không ai có tư cách khoa tay múa chân hết.”

Lời này quả thật cây ngay không sợ chết đứng.

Bất quá Úy Lam cũng không phải chỉ vì xả giận, cô nhìn những người này một vòng: “Cho nên bây giờ làm phiền các người nhường đường một chút, để chúng tôi đi lên thu dọn đồ đạc.”

“Chúng tôi muốn dọn đi là vì chúng tôi sẵn lòng. Mà không phải do các người đến thúc ép, cho nên mọi người không cần đến nói những lời này đâu.”

Úy Lam không kiêu ngạo không tự ti, những ông bà cụ này cũng không hoàn toàn là người không nói lý.

Sau khi nghe xong, nhao nhao tránh đường.

Tần Lục Trác nắm chặt bàn tay cô, chờ sau khi lên tầng mới khẽ nói: “Không cần phải nói với bọn họ những điều này.”

“Em không thích người khác đối xử với anh như thế.”

Úy Lam nhíu mày, đầu mũi cau lại, vẻ mặt mất hứng.

Tần Lục Trác quay đầu đưa tay xoa gò má cô, khẽ nói: “Bảo vệ anh hả?”

“Ừ. Không cho người khác lớn tiếng với anh.”

Úy Lam nói như chuyện đương nhiên.

Tần Lục Trác cười nhẹ một tiếng, vào lúc này nhưng hai người vẫn còn nhàn hạ thoải mái.

Sau khi vào trong nhà, Tần Lục Trác lấy vali ra, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Một bên Úy Lam dọn đồ, một bên đang tự hỏi. Nhà thì nhất định phải dọn rồi, dù sao tiểu khu này cũng không an ninh, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế. Nhưng tứ hợp viện trước đó cô ở vì chuyện kia mà cho tới bây giờ cô vẫn chưa trở về.

Nhà của chị gái có thể ở lại nhưng đó là nhà của chị ấy.

Nếu đột nhiên nói ở lại, bị Úy Nhiên phát hiện nhất định lại muốn tìm mọi cách truy hỏi đến cùng.

Lúc cô đang nhức đầu, Tần Lục Trác đã đi đến, anh nói: “Mấy ngày này em về nhà ở trước.”

“Vậy còn anh?” Úy Lam hỏi theo bản năng.

Nói thật, thời gian họ ở bên nhau không lâu lắm nhưng lại rất tự nhiên, giống như là đã bên cạnh nhau rất lâu.

Thói quen có đôi khi thật sự đáng sợ, cô đã bắt đầu học cấp ba ở Mỹ.

Rõ ràng đã sớm quen với cuộc sống một mình nhưng thời khắc nay khi nghe thấy Tần Lục Trác nói thế lại cảm thấy một tia hoảng hốt.

Sợ anh bỏ lại mình.

Tần Lục Trác khẽ nói: “Em về nhà trước, anh tìm người thu dọn nơi khác một chút rồi quay lại đón em.”

“Anh còn có nhà khác?” Úy Lam hơi bất ngờ.

Nói xong, cô lại cảm thấy lời này hỏi vậy hơi kỳ.

Cũng may, Tần Lục Trác hiểu ý của cô, khẽ nói: “Lúc anh tốt nghiệp đại học, ông nội anh tặng cho anh một ngôi nhà.”

“Cho anh dùng khi kết hôn.”

Dừng một lát, anh cười khẽ một tiếng giải thích.

Lúc này gương mặt Úy Lam đỏ bừng lên, dọn dẹp phòng cưới, ý này không phải đã rõ ràng rồi sao.

Ai ngờ Tần Lục Trác thấy cô mơ hồ như thế, tâm tư trêu đùa nổi lên, đưa tay nâng cằm cô lên, thấp giọng nói: "Những lời trước đó em nói anh đều nhớ rõ ràng. Cho nên đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt.”

“Ai muốn lừa gạt, em nói lời giữ lời.”

Tần Lục Trác sờ sau đầu cô, dỗ dành nói: “Ừm, ngoan lắm.”

Úy Lam cảm thấy mình đã từng này tuổi lại bị anh dỗ dành như con nít thì bật cười một tiếng.

Nhưng mà Úy Lam lại quan tâ m đến chuyện mấy ngày này anh ở đây, Tần Lục Trác bị cô hỏi không có cách nào đành nói: “Về đại viện ở vài ngày.”

Rõ ràng Tần Khắc Giang rất am hiểu việc thương lượng, mặc dù ông nghe con trai nói muốn kết hôn thì đáy lòng vui vẻ cực kỳ nhưng mà trên mặt vẫn làm bộ bình tĩnh, uy hiếp nó trước hết phải về nhà ở mấy ngày.

Cho nên mấy ngày này, Tần Lục Trác ngoan ngoãn về nhà.

Úy Lam vừa nghĩ nhà anh ở đại viện kia nên mới yên tâm.

“Cũng tốt, ở đó an toàn.”

Nhưng mà Úy Lam cũng không lập tức về nhà mà về phòng làm việc trước. Bởi vì xe Tần Lục Trác bị người ta kéo đi nên cô trực tiếp để anh lái xe mình, trước khi đi, cô hỏi: “Vậy, bây giờ anh đi làm hả?”

Tần Lục Trác gật đầu.

Úy Lam vẫy tay tạm biệt anh.

Thế nhưng cô không biết, Tần Lục Trác lái xe ra ngoài liền gọi điện cho Lâm Kỷ Minh. Giọng nói Lâm Kỷ Minh bên kia rất vui vẻ: “Lục Trác, hiếm thấy cậu chủ động gọi điện thoại cho tôi.”

“Có việc, cậu đang ở đâu vậy.”

Lâm Kỷ Minh làm đầu tư nên sản nghiệp rất nhiều, ngành nghề gì cũng sẽ chen một chân.

Trước đó anh ta còn đầu tư vào nghề mai táng, khi đó cũng lôi kéo Tần Lục Trác làm cùng, nhưng mà Tần Lục Trác ngại phiền phức nên thôi.

Địa chỉ Lâm Kỷ Minh nói là một hội sở mới mở, trang trí kiểu Trung Quốc điển hình, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng khi đi vào mới thấy rõ sự xa hoa.

Dù sao cũng là một nơi đốt tiền.

“Có chuyện gì?” Lâm Kỷ Minh tự mình đón anh, bất quá vừa gặp người liền hỏi.

Anh ta biết Tần Lục Trác không phải loại người không có chuyện gì mà tìm anh ta nói chuyện phiếm.

Nhưng phàm là Tần Lục Trác chủ động gọi điện có lẽ thật sự có việc gấp.

Phòng anh ta đã chuẩn bị tốt, hai người vừa ngồi xuống, Tần Lục Trác hỏi: “Cậu của cậu là người thế nào?”

“Cậu tôi?” Lâm Kỷ Minh sững sờ.

Anh ta há hốc miệng: “Không có chuyện gì tự dưng hỏi cậu tôi làm gì?”

Tần Lục Trác tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế không tính là thoải mái, ngữ khí rất nghiêm túc, nói: “Muốn cưới con gái bảo bối của người ta, có phải nên tìm hiểu sở thích của cha vợ trước không?”

...

Phụt, Lâm Kỷ Minh vốn đang cầm chén trà nhỏ, thưởng thức lá trà anh ta vất vả lấy về.

Một chút đại hồng bào này thật sự là cực phẩm, nếu là người khác đến anh ta còn không nỡ lấy ra. Kết quả phun một ngụm này ra ngoài hủy hết.

Cô gái một bên pha trà cho bọn họ nhanh chóng đưa khăn mặt tới.

Lâm Kỷ Minh cũng không quan tâm, cầm khăn lông trắng lau qua loa hai lần rồi lại nhìn anh, không hiểu nói: “Cậu muốn cưới con gái cậu tôi?”

Con gái cậu anh ta không phải là Úy Nhiên và Úy Lam sao.

Úy Nhiên đã kết hôn nhất định không phải.

Vậy chỉ còn lại Úy Lam.

Anh ta trợn mắt, đáy lòng thật sự có vô số câu mẹ nó bay qua, có phần không tin nổi mà hỏi: “Cậu và Úy Lam, hai người chuẩn bị kết hôn?”

Hai người này, trước đó anh ta biết là có biến.

Nhưng anh ta không nghĩ tình hình lại nhanh chóng như vậy. Bây giờ đã bắt đầu cân nhắc đến chuyện kết hôn.

Tần Lục Trác nhìn bộ dạng tròng mắt anh ta như muốn rớt ra ngoài, cười khẽ: “Thế nào, không tin sao? Hay là cảm thấy không thích hợp.”

Sao mà không thích hợp cho được.

Không nói những cái khác, hai người này chỉ đứng một chỗ thôi thì vẻ ngoài đã xứng đôi như vậy.

Lâm Kỷ Minh nhanh chóng khoát tay, nói: “Không không, ý tôi không phải thế này, chỉ là tin tức này quá đột ngột, tôi phải có thời gian thích ứng chứ.”

Anh ta nhìn Tần Lục Trác, đột nhiên lắc đầu.

Tần Lục Trác nhướng mày.

Lâm Kỷ Minh nhanh chóng giải thích: “Tôi cảm thấy duyên phận quá là thần kỳ, nếu như sớm biết cậu và Úy Lam có duyên phận, lúc chúng ta học cấp 3, tôi nhất định sẽ kéo con bé đến xem chúng ta thi đấu bóng rổ. Nói không chừng lúc ấy hai người lại vừa ý. Cũng không lãng phí nhiều năm như vậy.”

Nhưng mà sau khi anh ta nói xong, nghĩ lại thì cảm thấy không đúng.

“Nhưng mà con bé Úy Lam kia, lúc ấy mới là một nhóc con học cấp 2, chưa chắc cậu đã để ý.”

Lâm Kỷ Minh nói đến đây rồi vỗ đùi, chỉ vào Tần Lục Trác hô: “Nói vậy tôi không phải là Nguyệt lão của hai người sao, nếu không phải lần trước tôi không ở Bắc Kinh, để cậu đi đón Úy Lam thì hai người cũng không quen nhau đâu.”

Còn không phải thế sao.

“Nói đi, muốn tôi cảm ơn cậu thế nào?” Tần Lục Trác không làm bộ với anh ta, trực tiếp hỏi.

Lâm Kỷ Minh bắt đầu cười haha, nói thẳng: “Lời này là cậu nói nha, tớ phải nhớ kỹ. Sau này nếu thật sự cần dùng đến, tôi tuyệt đối không khách khí với cậu.”

Tần Lục Trác nhìn cậu ta, ung dung nói: “Sau này chính là người một nhà, không cần khách khí.”

Lâm Kỷ Minh sững sốt, bất ngờ nhìn Tần Lục Trác. Nói thật, anh ta quen biết Tần Lục Trác nhiều năm rồi, thật sự không biết sẽ có thời điểm được đà lấn tới như vầy. Chuyện này còn chưa đâu vào đâu đã nhận thân thích.

Anh ta cũng không khách khí: “Vậy được, trước tiên gọi anh nghe một chút.”

Vốn dĩ Tần Lục Trác đang đưa tay vuốt v.e chén sứ màu trắng, nghe nói như thế ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Lúc đầu Lâm Kỷ Minh muốn trêu chọc cậu ta, kết quả bị nhìn như thế nhanh chóng khoát tay.

“Được rồi, được rồi, tiếng anh này vẫn nên giữ lại trước đi.”

"Thôi, nói nhảm nhiều thế, nói cho tôi chút, bố Úy Lam thích gì?”

Anh lớn như vậy chưa từng phí hết tâm tư lấy lòng một người như thế.

Lâm Kỷ Minh cười một tiếng:  “Cậu thấy cậu tôi rồi đó, gì cũng không thiếu, thật sự không cần cố ý chuẩn bị cái gì. Nhưng mà ông ấy và mợ tôi luôn thật sự quan tâm đến chuyện của Úy Lam, muốn nói ông ấy thiếu cái gì.”

“Đó là thiếu một người rể tốt.”

Tần Lục Trác ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm anh ta, con người đen nhánh thâm thúy, lộ ra nụ cười yếu ớt.

Vậy được, người con rể là anh đã chuẩn bị xong.

Ban đêm, Tần Lục Trác tới đón Úy Lam, sau khi hai người ăn cơm ở ngoài xong thì anh đưa Úy Lam về. Đến nhà Úy Lam, cửa lớn tĩnh mịch, sau cửa là một mảnh xanh biếc, căn bản không thấy được ngôi nhà bị che giấu phía sau.

Anh nhìn bên trong, thấp giọng hỏi: “Muốn anh đưa em vào trong không?”

“Không cần, chờ lần sau đi.” Hôm nay Úy Lam không nói trước với người trong nhà.

Tần Lục Trác cũng không kiên trì, anh nghiêng người thấp giọng nói: “Vậy được, hôm nay anh sờ cái cửa này trước, lần sau lại đến nhà.”

Úy Lam bật cười.

Khi cô kéo vali đi vào trong, Tần Lục Trác vẫn đứng ở ngoài xe.

Úy Lam quay đầu vẫy tay với anh.

Nghiêm Phong vừa tập yoga xong, đang chuẩn bị tắm rửa thì nghe bà vú trong nhà tới nói Úy Lam trở về.

Bà sững sờ, không quan tâm mình chưa tắm rửa mà chạy ra ngoài xem trước.

Úy Lam thấy trong nhà yên tĩnh, nhìn Nghiêm Phong đi ra từ phòng tập thể dục, cất tiếng hỏi: “Bố và chị đều không ở sao ạ?”

“Hôm nay ba con đi Hải Nam, bên kia có một buổi toạ đàm cần ông ấy tham gia. Chị con là người đã kết hôn, đâu thể ở nhà mẹ mãi được.”

Thật ra trước đó Úy Nhiên ở nhà mẹ đẻ không ít ngày.

Chỉ là Nghiêm Phong thấy con bé kết hôn với Phó Chi Hoành lâu như thế mà còn chưa có tin tốt, dứt khoát không cho Úy Nhiên về nhà ở nữa.

Không phải sao, mấy ngày trước Úy Nhiên bị bà ép buộc phải trở về.

Nghiêm Phong cúi đầu nhìn thấy vali bên cạnh cô thì có chút kinh ngạc: “Con muốn chuyển về ở sao.”

Úy Lam gật đầu: “Trở về ở vài ngày.”

Nghiêm Phong để bà vú đưa vali lên lầu giúp cô: “Đi lên tắm một cái, nghỉ ngơi sớm một chút đi con.”

Úy Lam vừa đi về phía cầu thang đã quay đầu nhìn Nghiêm Phong: “Mẹ, con muốn kết hôn.”

Nghiêm Phong không ngờ cô đột nhiên lại nói một câu như thế.

Sau khi sững sờ, Nghiêm Phong đưa tay vuốt sợi tóc hơi ướt chỗ thái dương: “Cùng với Tần Lục Trác?”

Úy Lam gật đầu không chút do dự.

Lần này Nghiêm Phong nhìn về phía cô.

Hồi lâu sau, bà thấp giọng nói: “Mẹ nói cũng không được tính, để bố con nhìn một cái xem.”

Úy Lam: “Vậy con có thể đưa anh ấy về ạ?”

Nghiêm Phong trừng cô: “Mẹ nói không được, con đồng ý không?”

Tất nhiên không đồng ý.

Lúc này Úy Lam không biết là Úy Kiến Huân ở Hải Nam xa xôi nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn.

Người bên kia điện thoại mở miệng liền tự giới thiệu mình: “Xin chào Úy tiên sinh, tôi là Tần Khắc Giang.”

Úy Kiến Huân thật sự sửng sốt, lúc trợ lý nói cho ông biết, ông không có chút manh mối nào. Bởi vì ông không nhớ rõ mình đã từng tiếp xúc với vị bộ trưởng Tần này lần nào.

Cho đến khi Tần Khắc Giang khách sáo nói: “Con trai tôi Tần Lục Trác bây giờ đang bàn chuyện yêu đương với thiên kim nhà ngài.”

Bạn trai Úy Lam. Úy Kiến Huân bỗng chốc hiểu ra.

Ông vội nói: “Bộ trưởng Tần, chào ngài, làm phiền ông trễ vậy còn gọi điện thoại đến. Nhưng có chuyện gì vậy?”

“Là như thế này, tôi và phu nhân tôi đều hi vọng có thể chính thức đến thăm nên mới mạo muội gọi cuộc điện thoại này.”

Úy Kiên Huân nhanh chóng cười nói: “Ngài thật sự quá khách khí rồi.”

“Nên vậy, dù sao chúng tôi là nhà trai phải chu toàn lễ nghi, nên chuẩn bị cầu hôn, chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi Úy Lam.”

Úy Kiến Huân hoàn toàn sửng sốt.

Cầu hôn?

Đây là chuyện gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc