VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN

Thi Âm bảo cô ta vào nhà ăn cơm hoàn toàn là ý tốt, bởi vì với tính cách nhạy cảm và dễ bị kích động đó, e rằng suốt mấy ngày sau khó mà sống yên ổn, dù sao thì cởi quần áo hay nôn mửa trước mặt mọi người ngay lúc khai mạc hội thao chắc hẳn sẽ trở thành bóng ma tâm lý cả đời cô ta.

Lúc ấy Ninh Từ đứng cùng Thi Âm ở phía xa trên khán đài nên không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy đội cổ vũ đang biểu diễn thì bỗng nhiên có người vọt vào, vài giây sau, đội hình chỉnh tề của đội cổ vũ trở nên lộn xộn, ai nấy tái mặt bỏ chạy tán loạn, chỉ còn duy nhất một nữ sinh đứng giữa sân gục gặc đầu và kéo quần áo của mình như đang phê thuốc, cuối cùng khuỵu xuống sân vận động nôn mửa.

Bên cạnh cô ấy có một nữ sinh trông có vẻ hư hỏng nhuộm tóc đỏ, đứng khoanh tay nhìn chằm chằm kẻ gục dưới đất.

Ninh Từ và toàn bộ người ở hội trường không hiểu ra làm sao, ngớ ra vài giây. Ninh Từ vô thức quay sang nói với Thi Âm:

“Họ…” sao thế?

Nhưng nửa câu sau chẳng thể thốt ra, bởi vì trái ngược với những người đang hốt hoảng ở đây, vẻ mặt của Thi Âm quá mức bình tĩnh, ánh mắt cô thoáng hiện lên sự ảo não, sau đó nhìn trời khẽ thở dài: “Hình như sắp mưa rồi.”

Gì cơ? Ở tình huống này mà còn chú ý tới thời tiết?

Nhưng dường như xác minh lời tiên đoán của cô, ngay sau đó, bầu trời trở nên âm u, phía chân trời có tia sấm xẹt qua, mưa đổ tầm tã. Những giọt nước to như hạt đậu rơi xuống đầu hơi đau.

Sân vận động ngoài trời, không có bất cứ nào để chỗ trú mưa, mọi người đồng loạt chạy về phía khu vực có mái che, sau đó thấy chỗ ấy đã đầy nhóc người, vừa kêu khổ vừa chạy tới căn tin gần nhất.

Loa phát thanh vang lên giọng nói hổn hển của MC: “Đừng hoảng loạn đừng hoảng loạn! Các lớp xếp hàng về lại phòng học! Không được chạy tán loạn, coi chừng giẫm đạp lên nhau…”

Nhưng không ai để ý tới MC. Sân vận động hỗn loạn hệt như người chạy nạn trong phim “Train to Busan”, bốn bề hỗn loạn tìm chỗ trú mưa. Chỉ có duy nhất một nơi là trật tự, chính là mảnh đất trống bên dưới sân vận động mà ai ai cũng muốn tránh xa.

Nữ sinh kéo quần áo lăn lộn nôn mửa dưới đất, xung quanh trống trơn vì đám người đã tự động tạo khu vực hoạt động cho cô ấy. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua sẽ dừng lại nhìn, nhưng vì mưa càng lúc càng nặng hạt mà vội vã chạy đi, hệt như cô ấy là Zombie mang theo chất độc truyền nhiễm.

Vừa cô độc vừa đáng thương.

“Ninh Từ, ngẩn ngơ cái gì đó, mưa càng lúc càng to kìa!”

Giang Diệu kéo Thi Âm đi đằng trước, quay lại gọi Ninh Từ. Ninh Từ vội vã dời mắt, nói to: “Tới ngay đây.”

Sau đó dứt khoát xoay người đuổi theo.



“Trận mưa này lạ quá! Hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay trời quang mây, thế mà mưa hơn một tiếng rồi vẫn chưa tạnh!”

Vì cơn mưa đầu tuần đến bất chợt nên hội thao hoãn lại một ngày, mấy ngàn học sinh tâm không cam tình không nguyện quay lại lớp để tự học.

Giang Diệu cầm khăn lau tóc, than vãn: “Sao không cho nghỉ luôn trời? Mắc mưa dễ bị cảm lắm đó, ban lãnh đạo trường hổng biết hay gì!”

Vừa dứt lời, loa phát thanh trước phòng học vang lên:

“Thông báo! Thông báo! Em Tiền Du Tang khối 11 vì tâm trạng quá khích đã dẫn đến hành động không thỏa đáng, gây rối trật tự công cộng. Nhưng vì không cố ý và mới vi phạm lần đầu nên chỉ phê bình công khai và bị ghi lỗi…”

Cả lớp xôn xao.

“Tiền Du Tang là con gái của hiệu trưởng đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bị ghi lỗi luôn thế? Như vậy thì sẽ bị ghi vào học bạ đó.”

Hoàng tử nhiều chuyện Hứa Tập An hết sức tò mò: “Vừa nãy bên dưới sân vận động là sao thế? Đứa kia cứ như phê thuốc ấy, Thập Thất ca, mày nhìn rõ không?”

Nam sinh hờ hững lật cuốn từ vựng trong tay: “Không nhìn rõ.”

“Mày đứng ngay hàng đầu mà, sao không nhìn rõ?”

“Ông đây đang học bài! Mẹ kiếp, đang học được một nửa bỗng đâu có một đám người đuổi theo Zombie nhào về phía trước làm cuốn từ vựng của tao rớt mẹ xuống đường cống.”

“… Mày nói mày làm gì cơ?”

Nam sinh lườm một phát, phớt lờ thằng bạn.

Bất cứ câu chuyện tán dóc nào đều sẽ không nhận được hồi đáp từ Bùi Thời Khởi bởi vì cậu chưa bao giờ hứng thú với mấy chuyện đó. Có thể là do những câu chuyện ở giới giải trí quá thú vị nên việc yêu hận tình thù trẻ con của học sinh cấp ba chẳng khác nào chuyện mấy đứa con nít mầm non giành kẹo nhau, hoàn toàn không có lực hấp dẫn với cậu.

Rất nhiều người bàn tàn về chuyện này, khi đi lấy nước, Ninh Từ nghe đám đông kể lại thế này:

Lúc ấy, đội cổ vũ của lớp A4 đang biểu diễn giữa chừng, Tiền Du Tang của lớp A5 bỗng từ đầu xông vào đội cổ vũ rồi ném túi sâu lông lên người Dương Liễu Đình. Sau đó Dương Liễu Đình như phát điên, vừa kéo quần áo vừa la hét, sau khi cô ấy cởi áo ra, người đứng gần đó trông thấy một đám sâu lông sặc sỡ bò trên người cô ấy, ai cũng hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ. Còn Dương Liễu Đình có lẽ vì quá sợ sâu nên mới khốn đốn gục dưới đất nôn mửa, cuối cùng vì không chịu nổi nữa mà ngất xỉu.

“Trời má, quá đáng kinh khủng. Thù oán gì mà phải làm đến mức đó chứ?” Nữ sinh nhát gan, vừa tưởng tượng tới hình ảnh đó là rùng cả mình.

“Nghe nói là Dương Liễu Đình hai mặt, nói xấu sau lưng Tiền Du Tang, còn chơi trò ly gián Tiền Du Tang với bạn trai dẫn đến Tiền Du Tang không những chia tay với bạn trai mà còn bị cô lập suốt một năm trời. Mấy tin đồn thổi như phá thai, lăng nhăng, đánh ghen đều do Dương Liễu Đình lan truyền khiến Tiền Du Tang suýt mắc bệnh trầm cảm.”

“Trời đất quỷ thần ơi, hai đứa đó thân nhau lắm mà, thấy toàn cùng đi học cùng tan trường thôi.”

“Vậy mới đáng sợ đó.”

Ninh Từ nghiêng đầu nhìn Thi Âm đang rửa ly, thở dài:

“Rốt cuộc tớ cũng tin là trước kia cậu chỉ đùa Bùi Thời Khởi một chút thôi.”

“Cậu lại đoán được à?”

“Vốn cũng chỉ là suy đoán, nhưng nhìn phản ứng của cậu thì tớ chắc chắn.”

Nữ sinh mỉm cười, không nói gì.

“Nhưng sao cậu biết giữa Tiền Du Tang và Dương Liễu Đình có vấn đề?”

“Bản thân Dương Liễu Đình có rất nhiều vấn đề, không với Tiền Du Tang thì cũng với người khác. Chỉ là trong quá trình kiểm chứng thì tớ phát hiện vụ việc của Tiền Du Tang mà thôi.”

“Haiz, mà bản thân cậu ta có vấn đề thế nào?”

“Cậu biết vì sao cậu ta cắt lễ phục của tớ không?”

“Vì sao?”

“Vì Bùi Thời Khởi.”

Ninh Từ ngớ người: “Học sinh trường Nhất Trung các cậu yêu mù quáng vậy luôn hả?”

“Cái gì mà Nhất Trung bọn tớ chứ, cậu không phải học sinh trường Nhất Trung à? Haiza, trọng điểm bây giờ không phải là chuyện này, trọng điểm là rất nhiều người biết tớ chơi với Bùi Thời Khởi nhưng cùng lắm là nói xấu sau lưng tớ rồi đồn thổi vài ba câu thôi, có ai sinh lòng thù hận như cậu ta không? Ai cũng bận học hành, đời thực chứ có phải phim cung đấu đâu. Hơn nữa, cậu ta lại sắp đặt kế hoạch vô cùng kín kẽ, nhà trường đã kiểm tra camera, không tìm ra bất cứ bằng chứng nào, cậu thấy có đáng sợ không?”

“… Hơi hơi.”

“Tiền Du Tang học cùng trường cấp hai với tớ, khi đó tuy cũng phá phách nhưng vì hào phóng nên các mối quan hệ bạn bè không tệ chút nào. Nhưng lên cấp ba, kể từ khi chơi với Dương Liễu Đình, Tiền Du Tang biến thành người vô hình, bị bạn trai cắm sừng, quan trọng nhất là đối tượng lăng nhăng lại là anh trai của Dương Liễu Đình. Lạ không?”

Ninh Từ trầm ngâm một hồi: “Nhưng cậu làm sao để Tiền Du Tang tin những điều này đều là do Dương Liễu Đình giở trò?”

Những điều này rất hợp lý, nhưng dẫu sao suy đoán cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan, không thể xác định thật giả. Điểm mấu chốt nhất của cả quá trình là rốt cuộc làm sao Thi Âm lại khiến Tiền Du Tang bỗng nhiên tin tưởng mình bị bạn thân hãm hại? Thậm chí sự tin tưởng ấy còn mãnh liệt đến mức phải dùng cách thức trả thù quá mức kinh khủng như thế.

Nhưng…

“Cậu đừng hỏi chuyện này.” Nữ sinh khẽ mỉm cười, “Đừng nên học những thứ xấu xa từ tớ.”

“… Đâu phải xấu xa, chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi. Hơn hết, cậu mới là người bị tai bay vạ gió.”

“Không, đó là xấu xa, vô cùng xấu xa.”

“Haiza không phải mà.”

“Haiza phải mà.”

Ninh Từ chịu thua: “… Logic gì vậy?”

“Không phải là logic mà là sự thật.” Thi Âm dựa vào lan can nhìn màn mưa, ánh mắt phiêu du: “Hồi trước tớ từng xem một bộ phim Hàn Quốc, nhân vật chính là hai chị em sinh đôi, người chị bị mất tích, người em bị mất trí nhớ và đã dùng thân phận của chị mình, đi học ở trường của chị mình…”

“Tớ cũng xem phim đó rồi, ưmmm, rất cảm động, nhưng có liên quan gì tới chuyện của Dương Liễu Đình?”

“Sau khi xem xong, tớ đã rút ra được kết luận: lấy ác trị ác sẽ chỉ liên lụy đến nhiều người hơn, lương thiện chưa bao giờ là núp trong bóng tối tìm trăm phương ngàn kế để trả thù mà là dùng phương thức chính nghĩa để phản kích, hoặc là khoan dung tha thứ đối phương.”

Cô đậy nắp bình lại, vẫn nhìn màn mưa, giọng nói mang theo sự mỉa mai và chông chênh:

“Tiếc là tớ không làm được như vậy. Nếu kẻ thù không bị trừng phạt ngay, tớ sẽ không chờ nổi công lý phán quyết, cũng không tin ông trời sẽ báo ứng họ, tớ sẽ tự mình ra tay.”

“Đáng sợ hơn cả, tớ không phải là người tiến hành bạo lực mà là dẫn dắt và truyền bá bạo lực.”

“Ninh Từ, tớ không phải xấu xa bình thường thôi đâu.”



Ninh Từ chưa từng thấy cô gái nào bướng bỉnh muốn thuyết phục người khác mình là kẻ xấu như vậy, cũng không thể hiểu nổi tại sao Thi Âm sống trong hũ mật lại có những lúc bi thương đến thế.

Thẳng thắn thừa nhận mình là kẻ đứng sau vụ việc của Dương Liễu Đình nhưng lại mỉm cười từ chối tiết lộ cách thức hành động cho thấy thẳng thắn chỉ là bề ngoài, còn trong tận cùng xương tủy là sự đề phòng cực độ. Thoạt trông nói rất nhiều, nhưng thực tế lại không để lộ bất cứ điểm yếu nào của mình.

Nữ sinh vẫn nhìn màn mưa, đôi mày khẽ chau như vương nỗi buồn và niềm hối tiếc.

Ninh Từ chợt cảm thấy Thi Âm quá bí ẩn.

***

Vụ việc của Dương Liễu Đình là đề tài bàn tán của trường rất lâu, trong mắt dư luận, cô ta và Tiền Du Tang đều không phải là hình tượng chính diện mà là tình trạng chó cắn chó.

Có điều đối với lớp thử nghiệm, bất kỳ đề tài tán dóc nào cũng chỉ là đề tài tán dóc, dẫu gay cấn đến đâu cũng không thể khiến người ta đau buồn bằng bài thi dưới một trăm điểm.

Giờ sinh hoạt lớp, thầy chủ nhiệm ôm chồng bài thi đi vào phòng học, giải đề thi thử của tháng.

Hứa Tập An rất bất mãn với việc này: “Nào giờ chỉ nghe thi thử tốt nghiệp thôi, bây giờ đến cả thi tháng mà cũng thi thử?”

“Tuần trước Lão Dương còn cầm quyển từ điển Tiếng Hán hiện đại tới cho chúng ta học, ông nghĩ còn cái gì mà thầy ấy không làm được?”

Cũng đúng. Hứa Tập An xoay người ra sau: “Cưa cưa, mày học thuộc Lâm muội muội(1) chưa?”

Thiếu niên dựa vào cửa sổ chuốt cây bút chì, giọng điệu uể oải: “Bảo Ngọc trông thấy một cô gái, đoán ngay là con cô mình, vội vàng đến chào. Ngồi xuống nhìn kỹ, khác hẳn các cô gái. Chỉ thấy đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau; đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui. Má hơi lúm, có vẻ âu sầu; Người hơi mệt trông càng tha thướt. Lệ rớm rưng rưng, hơi ra nhè nhẹ. Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ; dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió. Tim đọ Tỉ Can hơn một trăm khiếu, bệnh so Tây Tứ trội vài phân…”(2)

(1) Lâm đại muội: ý chỉ nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng.

(2) Trích đoạn trong Hồi 3 của tác phẩm Hồng Lâu Mộng, là cảnh lần đầu tiên Giả Bảo Ngọc gặp Lâm Đại Ngọc. Đoạn trên là do Sa lấy bản dịch sách ở Việt Nam được nhiều trang mạng sử dụng khi nói về tác phẩm. Vì chưa đọc tác phẩm cũng như không có sách để đối chứng nên Sa không biết bản dịch trên do dịch giả/nhóm dịch nào dịch và của nhà xuất bản nào, nếu ai biết thì làm phiền nhắn với Sa để Sa sửa lại chú thích rõ hơn.

Hứa Tập An quá mức khiếp sợ: “Mày học thuộc thật á? Sao mày phải học thuộc?”

“Giờ tự học tối hôm qua cậu ấy bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng giáo viên và bắt phải học hết những bài văn đã học trong học kỳ này.” Ninh Từ nhắc nhở.

“Đậu mòe, tao không phục, đây là Lão Dương cho mày gian lận công khai luôn đó.”

“Không, tao nghĩ là do Lão Dương không biết hôm nay trời đổ mưa to, bây giờ chắc thầy đang sầu xanh ruột.”

Bởi vì chỉ cần Bùi Thời Khởi làm phần viết thuộc lòng bài thơ và viết chính tả từ ngữ cổ đạt điểm tối đa, thầy sẽ được rảnh rang một tuần, chứ không thì việc gì phải gọi thằng chuyên tạo nghiệp đến văn phòng để tự học.

“Vậy rốt cuộc Lão Dương được cái gì chỉ điểm mà lại nghĩ ra tuyệt chiêu gọi mày đến văn phòng để tự học?” Hứa Tập An vừa hoài nghi vừa bội phục.

Nhắc tới chuyện này, Bùi Thời Khởi lại tức anh ách. Đợt thi tuần trước, vì phần thi viết thuộc lòng đoạn thơ bị không điểm nên đã bị thầy chủ nhiệm gọi tới văn phòng nghe mắng. Cậu đã quá quen với chuyện này, trừ việc có Thi Âm ngồi bên cạnh giúp giáo viên Tiếng Anh sửa bài khiến cậu hơi mất mặt một tí thì hoàn toàn bình thường.

Nhưng quan trọng là đang mắng một nửa, bỗng nhiên mẹ cậu gọi điện hỏi han tình hình học hành của cậu. Chẳng biết cái điện thoại cùi bắp của thầy chủ nhiệm thuộc hãng nào mà loa siêu to, vì vậy toàn bộ người trong văn phòng, bao gồm Thi Âm, đều nghe thấy mẹ cậu dịu dàng khiển trách.

“Thập Thất à, mẹ nói cho con biết, người học giỏi chỉ thích người học giỏi thôi, con cứ tiếp tục thế này, sau này con gái học giỏi không thèm cưới con đâu. Con có biết hiện tại trên mạng dùng từ gì để miêu tả mấy đứa không ngoãn ngoãn như con không? Là học không lo học, suốt ngày làm màu, cả ngày cà lơ phất phơ mà tưởng mình ngầu lắm!”

Bùi Thời Khởi liếc thấy thiếu nữ ngồi nắm tóc ráng nhịn cười, tâm trạng tệ vô cùng: “Mẹ à, mẹ sang lên được không mẹ?”

“À, bây giờ con còn thấy mẹ không sang cơ đấy, mẹ chưa bị con làm cho tức chết là may lắm rồi. Mẹ cảnh cáo con, nếu kỳ thi sau còn bị tụt hạng, mẹ sẽ nói cho bố con biết chuyện con xài hết tiền tiết kiệm, để coi bố con có tha cho con không! Xong rồi, đưa điện thoại cho thầy chủ nhiệm đi, mẹ không thèm nói với con nữa.”

Thiếu niên sa sầm mặt trả lại điện thoại.

“Thầy Dương ạ, làm phiền thầy quá. Thằng nghiệp chướng nhà tôi còn trẻ con lắm, đầu óc thì cũng được nhưng tuổi tâm hồn còn nhỏ xíu à, không hiểu chuyện, cần phải có người trông nom. Chỉ cần có người trông chừng nó, ép nó làm, cái gì nó cũng làm được hết, nhưng một khi không có ai quan tâm thì nó sẽ mải nghĩ chuyện chơi bời lêu lỏng thôi. Nhờ thầy cô ở trường để tâm tới cháu nó.”

“Mẹ Thập Thất cứ yên tâm, thằng bé có tố chất bẩm sinh, chúng tôi sẽ không bỏ mặc đâu. Nó ấy mà, thật ra tôi cũng rất hiểu, chưa có định hướng, không muốn đi học… Ấy, vâng, vậy thì phiền chị quá, vâng vâng vâng, vậy Thiến Thiến nhà chúng tôi xin nhờ vào chị, ha ha, đừng cất nhắc nó quá, cho nó từ từ rèn luyện là được…”

Đề tài đột ngột ngoặt sang người khác, lại còn chẳng phải là chuyện quang minh chính đại.

Thi Âm vừa chấm bài vừa vui vẻ nghĩ hóa ra thiếu niên ngang ngạnh lại có bà mẹ còn mạnh mẽ hơn.

Đang nghĩ, trên tay đã đến bài thi Tiếng Anh của Bùi Thời Khởi.

Thi tuần không có phiếu trắc nghiệm, chấm bài cũng là chấm tay, cô dạy Tiếng Anh quá bận nên lần nào cũng nhờ học trò cưng chấm bài giúp.

Vì tò mò, chấm phần thi trắc nghiệm xong, Thi Âm lật xem phần viết.

Đề viết được dịch sang tiếng Trung là như thế này: Viết về một người ở xung quanh bạn, dùng mẫu câu như ví dụ sau để giới thiệu vắn tắt về người đó.

Bùi Thời Khởi mở bài như sau:

Yin Shi (17 July 2001 – 26 September 2018) was a Chinese woman. She often called…

Thi Âm chẳng còn tâm trạng đâu để đọc tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc