VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN

Edit: Sa Mưa giăng muôn lối, lạc giữa núi rừng chỉ có mái hiên trạm xe buýt che chở cho họ.

Thi Âm lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách, gác cằm lên đầu gối, gọi nhỏ: “Bùi Thời Khởi.”

“Ừm.”

“Cậu không cảm thấy tớ rất đáng thương ư?”

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu như đang thảo luận “Bao giờ tạnh mưa”:

“Có thấy.”

“Vậy tại sao cậu không an ủi tớ?”

“Chẳng lẽ cậu muốn được tớ an ủi?”

“Nhưng… Nhưng ai cũng an ủi tớ.”

“Ồ.” Cậu nhướn mày: “Vậy có ai an ủi được cậu không?”

“…”

“Là vậy đó.”

“Nhưng sao cậu biết an ủi tớ không có tác dụng gì?”

“Tất nhiên tiểu gia biết.”

“Làm sao cậu biết?” Trên vấn đề này, nữ sinh rất bướng bỉnh.

“Biết là biết thôi, trăng sao cái gì.”

“Nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị nữa.” Thiếu niên cất điện thoại, nhếch môi nói với cô: “Xe tới rồi.”

Thi Âm nhìn theo tầm mắt của cậu, trong màn mưa giăng ngập lối, một chiếc xe việt dã lao tới, bọt nước bắn tung tóe, sau đó dừng trước trạm xe buýt. Cửa sổ xe được hạ xuống để lộ gương mặt tươi cười quen thuộc: “Tiểu Thập Thất.”

Nam sinh ngạc nhiên nhướn mày: “Sao mẹ lại tới đây?”

“Thế nào, mẹ không được tới đây?”

“Mẹ bảo hôm nay quay phim mà.”

“Giữa quay phim và con trai, tất nhiên con trai quan trọng hơn. Nghe nói Tiểu Thập Thất nhà ta anh hùng cứu mỹ nhân không về nhà được, mẹ nào còn tâm tư quay phim chứ, tất nhiên là phải đi giúp con cứu vãn hình tượng rồi.” Người phụ nữ nhướn môi cười, tầm mắt rơi về phía sau cậu, giọng nói hết sức ấm áp: “Bé con, lên xe đi, cô đưa cháu về.”

À, là mẹ của Bùi Thời Khởi, cũng chính là Lâm Mạn Thiến.

Thi Âm không quá mê trai xinh gái đẹp, nhưng khi hai gương mặt rất giống nhau cùng ở trước mặt cô, dưới ánh đèn đường mờ, tuy nhìn không rõ lắm nhưng cô vẫn có cảm giác mơ hồ hư ảo giữa hiện thực và phim ảnh.

Thảo nào Bùi Thời Khởi lại gương mặt đó. Kế thừa gen của Lâm Mạn Thiến và Bùi Nhất, cậu mà không đẹp trai thì quá là bất hiếu.

“Ngồi thừ ra đó làm gì?” Nam sinh bất đắc dĩ thở dài, đi tới kéo cô đứng dậy: “Có muốn về nhà không?”

… Có.

Cô ngoan ngoãn cảm ơn mẹ của Bùi Thời Khởi, leo lên xe, sau đó dựa vào cửa sổ ngẩn ngơ.

Chủ đề đang nói dở dang ban nãy bị cắt đứt, dẫu trong lòng Thi Âm gào xé muốn biết vì sao Bùi Thời Khởi lại lạnh nhạt đến thế nhưng phụ huynh của người ta đang ngồi ở phía trước, cô không thể tiếp tục gặng hỏi được, thậm chí cô còn rất sợ mẹ của Bùi Thời Khởi sẽ hỏi chuyện mình. Tình huống này, chắc chắn phụ huynh sẽ rất lo lắng con mình yêu sớm hay bị lừa dối, giống như đồng nghiệp của mẹ đã đến bệnh viện ngày hôm nay, cô và cháu trai bà ấy chưa từng gặp nhau nhưng bà ấy đã tự tưởng tượng ra vở kịch từ thanh mai trúc mã cho đến gậy đánh uyên ương.

Thi Âm đã chuẩn bị tinh thần và chờ đợi, nhưng… không có.

Người ta rất dịu dàng hỏi địa chỉ nhà cô, hỏi cô có muốn uống nước không, sau đó lại bắt đầu hàn huyên những chủ đề râu ria, ví dụ như bài hát tiếng Anh đang mở là của ca sĩ mà bà thích nhất, khí hậu Giang Nam mới dễ chịu và lãng mạn làm sao, đề cử những bộ phim điện ảnh đang chiếu hiện nay. Tốc độ nói chuyện vừa phải, qua ngôn từ và ngữ điệu, có thể thấy bà vô cùng tôn trọng riêng tư của người khác, hoàn toàn không có sự trịch thượng của “người từng trải”. Có thể nói đây là trưởng bối mà Thi Âm trò chuyện thoải mái nhất, thậm chí vấn đề có thể nhắc tới là “Sao trễ thế này rồi mà cháu vẫn còn ở ngoài đường?” mà bà cũng không hỏi. Rất giống Bùi Thời Khởi.

Thi Âm luôn cho rằng thói quen hằng ngày phản ánh rất lớn về hoàn cảnh và giáo dục của gia đình. Ví dụ như Bùi Thời Khởi.

Thoạt nhìn cậu rất bất cần, nói câu nào câu nấy “cà lơ phất phơ” và “bễ nghễ chúng sinh”, nhưng thực tế, cậu rất ngoan ngoãn và chính trực, tư tưởng cũng như quan điểm cực kỳ đúng đắn.

Cậu không bao giờ khinh thường ai chỉ vì vẻ bề ngoài, tuy hình tượng rất giống nam chính phim thần tượng nhưng chưa từng xem những nữ sinh thích cậu là ngốc nghếch như nam chính trong phim, cũng chưa từng xem bạn bè là tùy tùng có thể sai khiến. Như học kỳ trước, vì Thi Âm, Hứa Tập An đáng thương bị đuổi lên bàn đầu, lúc ấy cô không nói gì nhưng sau đó đã báo đáp Hứa Tập An bằng việc xóa bớt một nửa số lần cậu ấy đi học trễ, dừng lại ở số lần bị phê bình nhưng không đáng phải viết bản kiểm điểm. Thậm chí có một lần, cậu ấy đứng trước cổng trường ủ ê khổ sở vì quên đeo phù hiệu trường, cô đã tốt bụng tháo phù hiệu của mình xuống rồi đưa cho cậu ấy. Đối phương cầm phù hiệu, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng:

“Thi Thi Thi Âm bà đưa cái này cho tui làm gì? Tui đã thích thích thích thích thích một người rồi!”

“Ồ, chúc mừng ông nhé, mà ông nói với tui làm gì? Tui chỉ muốn cảm ơn ông vì đã đổi chỗ cho tui thôi.”

“Hóa ra là vậy.” Hứa Tập An thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì bà không cần cảm ơn đâu, tui đổi chỗ với Thập Thất ca mà, hơn nữa nhờ chuyện đó mà nó đã chơi Âm Dương Sư với tui hơn một tháng, rút được SSR còn cho tui cơ, hé hé, Thi Âm, sau này bà còn muốn đổi chỗ thì cứ tìm tui nha.”

Thi Âm hơi sốc: “… Tui còn tưởng cậu ấy dùng bạo lực để uy hiếp ông chứ.”

Cảnh tượng hôm ấy rất khó để người ta không nghĩ vậy.

“Hả?” Đối phương khó hiểu: “Nếu nó dùng bạo lực uy hiếp tui thì ngu gì tui đổi chỗ cho nó? Thi Âm à, bà nói rõ ràng coi, tụi mình học chung với nhau bao lâu rồi, trong mắt bà, tui gà đến mức dễ dàng bị khuất phục trước vũ lực ư?”

Đúng vậy.

“Tất nhiên không phải.” Nữ sinh nhoẻn cười, trong nụ cười hiện rõ sự thoải mái, “Là do tui hiểu lầm tình hữu nghị của tụi ông, xin lỗi nha.”

“…”

Bỏ lại một mình Hứa Tập An nhìn bóng dáng nhẹ nhõm của cô, nghi hoặc gãi đầu. Đùa tí thôi mà, sao lại xin lỗi ta? Thi Âm nghiêm túc xin lỗi cậu khiến cậu hơi sợ.



Hứa Tập An không biết người mà Thi Âm xin lỗi không phải là cậu chàng mà là Bùi Thời Khởi đã bị cô hiểu lầm sâu sắc.

Ai cũng gọi cậu là “lão đại”, nói cậu ngông nghênh ỷ mình thông minh nhà giàu mà khinh thường người khác, lúc đó mọi người đang xem bộ phim SKAM(1), cho rằng trùm sò trường học trong phim chính là phiên bản của Bùi Thời Khởi.

(1) SKAM: Bộ phim truyền hình có đề tài về thanh thiếu niên của Na Uy.

Nhưng thực tế, cậu không hút thuốc, không uống rượu, không đánh nhau, không bồ bịch. Ngỗ nghịch và thong dong là tính cách của cậu chứ không phải cố ý thể hiện để mình trông thật ngầu, thậm chí cậu là người tôn trọng phái nữ hơn bất cứ nam sinh bình thường nào. Là một chàng trai rất có gia giáo.

Nếu là trước kia, e rằng dẫu cuốn hút hơn nữa, Thi Âm cũng sẽ không tiếp xúc gần gũi với nam sinh kiểu thế, bởi vì quá chân thành, cũng quá chính nghĩa.

Yêu hay hận đều chân thành và cuồng nhiệt, hoàn toàn không cùng một đường với kẻ dối trá, giả vờ lương thiện như cô. Ở gần người như thế, cô có cảm giác mình là tội phạm lừa đảo.

Nhưng bây giờ… Phải cảm ơn một cô gái khác.

Có thứ gọi là người trong cuộc u mê, Thi Âm bỗng nhiên nhận ra cô rất dễ dàng thấu hiểu và thông cảm cho người khác, nhưng lại quá mức nghiêm khắc với bản thân. Bao nhiêu năm qua cô đã quá bi quan, không phải ông trời tàn nhẫn với cô mà là cô chưa bao giờ nhìn rõ chính mình.

***

Nhà Thi Âm cách Tây Viên khoảng hai cây số, đi xe rất nhanh, chỉ một lát là đến. Lúc xuống xe, vì từ xe vào tòa chung cư không có mái che nên Bùi Thời Khởi cũng xuống xe để che ô cho ô.

Nữ sinh vừa đi theo nhịp chân của cậu vừa cúi đầu im lặng, thật lâu sau mới như hạ quyết tâm, nói:

“Bùi Thời Khởi, nếu bây giờ tớ nói…”

“Đừng nói.”

Cô thoáng sửng sốt.

Thiếu niên cầm ô, mắt nhìn thẳng, giọng nói biếng nhác phảng phất ý cười: “Cậu tuyệt đối đừng nói.”

“Cậu biết tớ muốn nói gì không?”

“Không biết.” Tới bậc thang, cậu dừng lại, xoay người cười với cô: “Nhưng mà Thi Âm, tiểu gia không phải Naruto, cũng không muốn làm Hứa Tiên được Bạch nương tử báo ân ngàn năm.”

“… Hả?”

“Tớ chưa bao giờ thích những câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Tiểu gia không phải vì muốn cậu báo đáp nên mới cứu cậu. Tiểu Thi Âm, nếu cậu còn chưa thông suốt, vậy thì cứ từ từ nghĩ, cuộc đời này rất dài, còn một đống thời gian, tớ không vội, cậu cũng phải có trách nhiệm với bản thân.”

“…”

Cậu cầm ô, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt sáng như sao: “Thế nhé, Bé Khăn Đỏ, ngủ ngon vào.”



Thiếu niên xoay người vô cùng tiêu sái, không hề do dự hay lạt mềm buộc chặt, sau khi đóng cửa xe, bỗng nhớ tới cái gì, lại hạ cửa sổ xuống, gào to: “Đúng rồi, về nhà nhớ nhắn bài tập hè cho tiểu gia.”

Dứt lời, trong tiếng mưa vang lên tiếng động cơ của chiếc xe việt dã, vài giây sau, chiếc xe biến mất trong màn mưa, chỉ chừa lại vệt nước bắn ra tứ tung, sau đó, vệt nước cũng biến mất.

Thi Âm đứng im chốc lát, gương mặt từ thảng thốt dần biến thành ngạc nhiên và cuối cùng là thoải mái, cho đến khi làn gió đêm khe khẽ lướt qua bắp chân khiến cơ thể rùng nhẹ, cô mới cầm cái điện thoại bị hỏng của mình đi vào thang máy.

Bùi Thời Khởi nói đúng. Đưa ra quyết định vì cảm động nhất thời không phải là điều đáng tin, trong những năm tháng cấp ba mà bài vở chiếm cứ hầu hết cuộc sống của họ không phải là thời gian để họ yêu đương. Họ còn rất trẻ.

Thời gian thật tốt, tình yêu là thứ dễ thay đổi và có hạn sử dụng, mỗi người trước hết phải có trách nhiệm với bản thân, sau đó mới có thể nghĩ đến việc dung nhập vào thế giới của người khác. Đó không chỉ là có trách nhiệm với chính mình mà còn là có trách nhiệm với người khác.

Thật đáng mừng, ở phương diện này, quan điểm của họ giống nhau.



***

Ngày mẹ làm phẫu thuật, Thi Âm không ở bệnh viện cùng mẹ, hoặc có thể nói là kể từ sau khi tựu trường, cô chưa gặp mẹ. Bởi vì nhờ sự giúp đỡ của bà cô của Bùi Thời Khởi, sau khi thương lượng, cuối cùng mẹ Thi quyết định ra nước ngoài điều trị. Thứ nhất, không thể phủ nhận tỷ lệ mắc bệnh ung thư vú ở nước ngoài khá cao, số lượng thử nghiệm lâm sàng càng cao, vì vậy bất kể là trình độ y khoa hay dược vật đều phát triển hơn trong nước, điều trị ở nước ngoài sẽ dễ dàng tiếp cận các thiết bị y tế và thuốc mới hơn. Thứ hai, diễn viên nổi tiếng Châu Tinh mắc ung thư vú giai đoạn cuối nhưng được phẫu thuật thành công, đến nay đã hơn tám năm cũng tiến hành điều trị và phẫu thuật ở nước ngoài. Vì vậy, dưới tác động tâm lý, mẹ Thi vẫn có khuynh hướng ra nước ngoài hơn. Tất nhiên, tiền chữa trị ở nước ngoài cũng đắt đỏ hơn nhiều so với trong nước, may mắn là nhà Thi Âm cũng được xem là dư dả, bán đi một căn hộ là đủ để chữa bệnh thoải mái.

Trong đó, đáng cảm ơn nhất vẫn là bà cô Bùi vì đã hỗ trợ liên hệ với bác sĩ.

Mẹ Thi không biết chuyện giữa Thi Âm và Bùi Thời Khởi, chỉ nghĩ đối phương biết chuyện nên mới tốt bụng chủ động giúp đỡ, còn nói với Thi Âm là thảo nào họ lại nuôi ra một đứa bé như Tiểu Thập Thất, quả là gia phong mấy đời.

Nữ sinh mỉm cười, không nói gì.

Ngày mẹ Thi xuất ngoại, Thi Âm không đi tiễn vì cô bị vướng kỳ thi thử, mẹ Thi cảnh cáo vô số lần, bảo cô không được trễ nãi học hành vì “căn bệnh nhỏ” của bà, nếu không thì cho dù chữa trị hết bệnh, bà cũng sẽ chết vì tức. Mẹ đã nói tới nước ấy, Thi Âm chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà, hằng ngày chăm chỉ học tập, hy vọng đạt thành tích tốt để mẹ an tâm.

Mà kể cũng lạ, cả mùa hè Thi Âm không đi học hè, tuy hằng ngày đều ngâm mình trong phòng bệnh làm bài tập nhưng vì mẹ bị bệnh nên cô không có tâm tư cũng như không thể tập trung làm bài. Nhưng không hiểu sao, kỳ thi khảo sát đầu năm, cô thi được hạng hai, càng thần kỳ hơn là ba kỳ thi liên tiếp sau đó, cô cũng đứng hạng hai, ghê gớm hơn nữa là kỳ thi thử tốt nghiệp trung học hồi tuần trước, cô đã soán ngôi của lão đại Bùi Thời Khởi để leo lên hạng nhất. Toàn trường kinh hãi, bao gồm cả thầy chủ nhiệm cầm bảng điểm suy ngẫm suốt ba ngày.

Giang Diệu điên cuồng ghen tị với cô, lắc bả vai cô gào thét như Mã Cảnh Đào(2):

“A a a, Âm Âm Âm Âm, xin cậu hãy tiết lộ bí kíp, tớ không cần hạng nhất, tớ chỉ cần lọt vào top 10 để có can đảm nộp xét tuyển trường đại học C thôi a a a!”

“Từ bỏ đi, thời gian nộp đơn xét tuyển đã hết, hơn nữa đại học C cũng không có ngành thích hợp với cậu, tớ khuyên cậu vẫn nên thi đại học K thì hơn.”

“Ờ… Mà Âm Âm, sao cậu không xin xét tuyển? Tớ xem điều kiện xét tuyển rồi, lúc đó Bùi Thời Khởi vẫn chưa nộp đơn, mà cậu thì hoàn toàn phù hợp điều kiện, hơn nữa cũng có ngành cậu thích mà.”

Thi Âm đè lên quyển sách, im lặng một hồi mới cười nhẹ: “Chỉ muốn thử cảm giác thi tốt nghiệp thôi.”

“Trời ạ, bọn học giỏi các cậu quá đáng sợ.”

(2) Mã Cảnh Đào: nam diễn viên người Đài Loan, chuyên đóng những vai có cảnh gào thét.

… Thật ra không phải vậy.

Thi Âm không tham gia xét tuyển là vì cô không muốn tương lai được quyết định quá nhanh, cô nghĩ một khi tương lai của mình được an bài ổn thỏa, mẹ sẽ hoàn toàn yên lòng, giống như không còn gì để quyến luyến với thế giới, sống hoặc chết cứ phó mặc cho số phận. Thậm chí trước khi chắc chắn cô không tham gia xét tuyển, mẹ không hề nghĩ tới “tỷ lệ chữa trị thành công tại Mỹ khá cao” mà lại cảm thấy không cần thiết phải lãng phí nhiều tiền, nhà cửa sẽ càng ngày càng tăng giá, để lại cho con cái làm vốn sẽ tốt hơn. Thi Âm rất sợ suy nghĩ đó, vì vậy mới bướng bỉnh muốn thi tốt nghiệp trung học, mặc kệ người xung quanh khuyên thế nào cũng vô dụng. Hơn nữa, ngành cô muốn học nhất thì các trường cho xét tuyển lại không có. Cứ xem như bồng bột tuổi trẻ vậy, nếu thi rớt thì cùng lắm là học lại một năm thôi, với cả cô cũng không tin ông trời thực sự đối xử tàn nhẫn với mình đến nhường ấy.

Giang Diệu ủ rũ nhíu mày: “Cậu và Bùi Thời Khởi lạ lắm luôn á, một đứa chuẩn bị rất lâu để xin xét tuyển, kết quả lại không tham gia, một đứa vốn chẳng có ý định gì thì lại tự dưng nộp đơn, làm Ninh Từ nhảy qua giành suất đại học C với tớ, tức chết mất.”

Thi Âm nhíu nhẹ mày: “Ninh Từ nộp đơn đại học C? Tớ nhớ lúc trước cậu ấy nói muốn vô đại học K mà?”

“Ối xời, nó xạo đó.” Cô nàng nguýt dài, “Nó muốn nộp đơn vô đại học Q nhưng đại học Q chỉ cho trường mình một suất thôi, bị Bùi Thời Khởi hốt mất rồi, vậy là nó hết cách, buộc phải nộp đơn vô đại học C. Nó nói muốn nộp trường K là để thăm dò cậu đó, bực chết đi được, tớ đã chuẩn bị rất lâu đó, nháy mắt bị nó cướp mất tiêu.”

Thi Âm mỉm cười: “Đừng như thế, Ninh Từ hẳn là cũng buồn lắm, cậu ấy cũng bị Bùi Thời Khởi từ đâu nhảy ra cướp mất suất mà.”

“Đáng đời! Lần này tớ phải like cho Bùi Thời Khởi, trường mình chỉ có một suất của đại học Q thôi, theo bảng xếp hạng thì hoặc là Bùi Thời Khởi, hoặc là cậu, mắc gì phải nhường cho nó.”

“Diệu Diệu…”

“Cậu đừng khuyên tớ nữa. Trong chuyện của Ninh Từ, quan điểm của chúng ta không hợp nhau, vì tình hữu nghị, tốt nhất là đừng bàn tới.”

“Tớ không muốn thảo luận chuyện Ninh Từ với cậu.” Nữ sinh bất đắc dĩ chống đầu, “Tớ muốn hỏi chương trình văn nghệ năm nay cậu có muốn biểu diễn cùng tớ không?”

“Gì cơ?!”

“Tớ chỉ hỏi ý cậu thôi, cậu không muốn cũng không sao.”

“Ơ kìa Thi Âm, cậu ở với Bùi Thời Khởi nhiều, bây giờ giọng có âm mũi luôn kìa.”

“… Chúng ta đang nói tới vấn đề này à?”

“Được rồi.” Giang Diệu mở to mắt, “Vậy vấn đề là năm nay cậu uống nhầm thuốc gì mà muốn biểu diễn vậy?”

“Diệu Diệu, suy nghĩ của cậu khiến tớ ruột đau như cắt đấy, sao lại nghĩ tớ uống nhầm thuốc nên mới biểu diễn, bộ không thể vì kiếm thêm điểm cho lớp à?”

“Hồi lớp mười với mười một, trong tất cả các hoạt động lớn bé của trường, lớp phó văn thể mỹ đều cầu xin cậu tham gia để cộng điểm cho lớp nhưng cậu chưa từng đồng ý.”

“Tại tớ làm MC mà.”

“Năm nay cậu không làm MC chắc?”

“… Tóm lại, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, học lớp mười hai vất vả quá nên muốn tạo nhiều kỷ niệm cấp ba để sau này còn có cái để nhớ.”

“Hứ, méo tin.”

Thi Âm ho khan: “Tóm lại, cậu có muốn biểu diễn với tớ không?”

“Muốn! Tớ siêu muốn… Không đúng không đúng, khoan đã, cậu nói làm gì trước đi, lỡ mà khó quá thì tớ xin kiếu.”

“Không quá khó đâu, cậu biết đánh đàn guitar, tớ muốn hợp tấu với cậu.”

“Ồ.” Cô nàng sờ cằm: “Chúng ta hợp tấu bài gì?”

“Uyên ương hồ điệp mộng.”

“…”

“Biểu cảm gì đó? Bài này hồi thập niên chín mươi nổi lắm đó! Đây là ca khúc đính ước của bố mẹ tớ, nhà tớ có tới mười mấy đĩa nhạc của bài này lận đó.”

“Tớ hiểu rồi.” Giang Diệu mệt tim quá, phất tay: “Cậu muốn biết diễn cho mẹ cậu xem đúng không? Nể tấm lòng hiếu thuận của cậu, tớ sẽ biểu diễn cùng cậu, coi như thể hiện tình yêu và lời chúc phúc của tớ dành cho mẹ cậu.”

Sau khi khai giảng, Giang Diệu hỏi tới tấp vì sao cô không học hè. Với người bạn thân nhất và tin tưởng nhất kể từ sau khi chia lớp hồi đầu năm mười một, Thi Âm đã thẳng thắn kể bệnh tình của mẹ mình cho Giang Diệu. Đối phương kinh hãi vài giây, Thi Âm còn chưa kịp phản ứng thì cô nàng đã đỏ mũi, nước mắt rơi lộp bộp khiến Thi Âm ngớ người, sau đó cô nàng ôm lấy cô, nấc nghẹn: “Âm Âm, sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này, chắc chắn cậu sẽ rất rất hạnh phúc.”



Thi Âm dở khóc dở cười, rốt cuộc cô lại là người an ủi cô bạn.

Thi Âm nghĩ Bùi Thời Khởi và Giang Diệu chính là kho báu đáng yêu mà cô đã gặp thời học sinh.

“Vậy tớ đi ghi danh nhé?”

“Đi đi, đi đi.”

“Nhưng cậu có thời gian để luyện tập với tớ không?”

“Âm Âm, cậu là bà cụ hả? Chuyện mà Giang Diệu Diệu tớ đã đáp ứng thì chưa từng đổi ý, cậu chớ lo, tớ bảo đảm sẽ tặng cô một màn trình diễn tuyệt hảo.”

Thi Âm ra dấu OK, đứng dậy đi tìm lớp phó văn thể mỹ Quách Mạn Trân để ghi danh.

Thật ra cô muốn biểu diễn không chỉ đơn thuần vì mẹ, trùng hợp là sau tối chương trình văn nghệ thì mẹ cô làm phẫu thuật, vì vậy cô mới chọn bản nhạc này, coi như một cách để động viên mẹ.

Trước kia Thi Âm không tham gia bất kỳ buổi diễn nào là vì cho rằng mình vừa dẫn chương trình vừa tổ chức chương trình vừa tham gia biểu diễn thì nổi bật quá, mà con gái quá mức nổi bật thì sẽ khó được lòng bạn bè. So với việc nổi bật, cô muốn được lòng bạn bè hơn. Nhưng bây giờ, cô bỗng thấy không cần phải như vậy nữa. Ba năm trung học là quãng thời gian rực rỡ nhất của tuổi trẻ, tài nghệ đầy mình mà lại chưa từng biểu diễn thì quá là đáng tiếc. Vì vậy, hôm Quách Mạn Trân nói vu vơ chuyện này với cô, bỗng nhiên cô thoáng dao động.

***

Quách Mạn Trân đang đứng ngoài hành lang phơi nắng, Thi Âm bèn quành tới cửa sau để ra chỗ cô ấy thì phía sau cánh cửa chợt nhô ra cái đầu của Bùi Thời Khởi, tạo một bóng râm khổng lồ.

Cô giật nảy mình: “Cậu trốn ở đây làm gì?”

Thiếu niên nhíu mày, cầm cái búa nện nhẹ xuống đất: “Sửa ghế.”

“… Cậu giỡn hả?”

“Giỡn con khỉ.” Cậu bực bội vò tóc: “Thằng ngu Quý Uy chẳng những đá hỏng ghế của ông mà còn đạp trúng đinh nên lết tới phòng y tế luôn rồi, cậu có nghĩ thằng ngu đó là khắc tinh của ông không?”

“Vậy là cậu đang đóng đinh vào ghế?”

“Chứ sao.”

Thi Âm nhìn cái búa trong tay cậu và chân ghế.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Từng nhát búa rất mạnh, cứ như đang trút giận.

“Được rồi, cậu làm gì thì làm đi, đừng đứng đây cản tay cản chân tớ.”

“… Ờ.”

Nữ sinh nhìn nhịp búa đều đặn, ngoan ngoãn nhấc chân định đi, nhưng… Có lẽ cửa sau có lực đẩy cùng dấu với cô.

Lúc trước bị Bùi Thời Khởi chọi bánh bao ở đây.

Bị Vương Vũ quấy rầy dẫn đến mâu thuẫn là ở đây.

Sau đó va phải Ninh Từ và phát hiện đối phương đã nằm ngoài tầm phạm vi hiểu biết của mình cũng là ở đây.

Thậm chí hôm nay, cô đi đứng cẩn thận mà cũng bị người bên ngoài bỗng nhiên xoay người đi vào lớp đụng trúng, hơn nữa vì đối phương xoay người mạnh quá nên lực va chạm khá lớn khiến cả hai mất thăng bằng.

“Ầm!” Hai bên cùng ngã xuống đất.

Thi Âm chống tay đứng lên, nhìn về phía người đụng trúng mình.

… Lại là Ninh Từ.

“Cậu không sao chứ?”

Cô lên tiếng hỏi trước nhưng đối phương luôn cúi đầu, hồi lâu vẫn không trả lời, bên cạnh cô ấy là những cành hồng rơi vãi, hình ảnh khiến người ta có dự cảm không lành là gần tay phải của cô ấy có một nhánh hoa hồng, mà gai trên thân cành… chưa bị vọt.

Thi Âm nhíu mày, đang định hỏi lại lần nữa thì đối phương cử động, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ, trên mặt đất dính một vệt máu hãi hùng, khi ngửa tay ra thì cảnh tượng càng thêm đáng sợ. Cả lòng bàn tay toàn là máu, đỏ lọm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Tớ đưa cậu đến phòng y tế để xử lý vết thương.” Thi Âm cúi xuống, định đỡ cô ấy đứng lên nhưng còn chưa chạm vào cánh tay của đối phương thì vai bị đẩy một cái, mạnh đến mức khiến cô lảo đảo ngả người ra sau, kèm theo đó là lời trách cứ giận dữ:

“Thi Âm, cậu đừng quá đáng, Ninh Từ không giành giật gì với cậu cả, cậu thích Thập Thất ca thì đi mà nói với nó, cậu ở đây bắt nạt một nữ sinh thì có gì hay ho chứ!”



Kẻ điên bị mắc bệnh hoang tưởng nào nữa đây?

Song, cơn đau đớn trong dự đoán không ập đến, lưng được đỡ nhẹ, giúp cô đứng vững.

“Mẹ kiếp mày bị mất não hả?”

Quý Uy nhíu mày: “Thập Thất ca…”

“Ông có tên có họ, không cần mày kêu bằng anh.”

“… Mặc kệ thế nào, tranh giành người yêu thì cũng nên có chừng mực, khiến Ninh Từ bị thương ra nông nỗi này, có phải cậu ấy quá đáng lắm rồi không?”

“Hơ.” Bùi Thời Khởi ném cái đinh trong tay qua một bên, biếng nhác dựa vào cửa sau: “Sao đây, tụi mày đang hợp lực ăn vạ với tiểu gia đấy à?”

“Thập Thất ca…”

“Mày có thời gian ở đây không biết phải trái mà trách cứ tao thì chi bằng đưa cậu ta đi băng bó thì hơn.”

Thi Âm mím môi, không nhìn bất cứ ai, cúi xuống đỡ nữ sinh đứng dậy, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Xin lỗi cậu, tớ không ngờ cậu sẽ đột ngột xoay người, để tớ đưa cậu đến phòng y tế.”

“Thi Âm… Là tớ đụng cậu, phải là tớ xin lỗi cậu mới đúng.” Gương mặt nữ sinh rất vô tội, cắn môi: “Xin lỗi cậu nhé.”



Trong chớp mắt, mọi thứ bỗng yên tĩnh.

Quý Uy lúng túng: “Ơ, thì là, Thi Âm tỷ, để tớ đưa Ninh Từ đi, xin lỗi cậu nha, tớ… Ban nãy là do quá nóng lòng…”

“Tớ biết, tớ không để bụng đâu.”

Giọng nói rất bình thản, nhưng vì quá mức bình thản nên rõ ràng là có để bụng.

“Thi Âm…”

“Gọi cậu ấy làm gì?” Bùi Thập Thất kéo cánh tay nam sinh, giơ chân đạp rớt cái chân ghế còn chưa kịp đóng đinh xong: “Qua đây, gắn nó vào.”

“Thập Thất ca…”

“Sao, chẳng lẽ tác phong của mày là ức hiếp, vu vạ cho người vô tội?”

“Không phải, nhưng mà Thập Thất ca…”

“Tao nói lần cuối.” Thiếu niên đứng thẳng người, vứt cái búa xuống gần chân cậu ta, hờ hững nhìn xuống cậu ta: “Mẹ kiếp, mày gắn lại nó ngay bây giờ cho ông.”



Xung quanh họ là phòng học đầy người nhưng cực kỳ yên tĩnh.

Kim Tiểu Diêu bàng hoàng kéo cánh tay Giang Diệu, nuốt nước miếng cái ực: “Không thể tin nổi, hóa ra bọn mình luôn gán ghép sai đối tượng?”

Giang Diệu nguýt dài: “Là các cậu sai chứ tớ không sai, cảm ơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc