VẪN AN, PHÁP Y KIỀU THÊ

Khúc Mịch đích thân ra trận, mọi người đều kích động. Lục Li và Hách Minh cùng vào phòng thẩm vấn, Vương Nhân Phủ và Kha Mẫn ở bên ngoài theo dõi, Mạnh Triết nghe tin cũng gấp rút trở về.

Gần đây Mạnh Triết lo giải quyết vụ án của Thôi Minh, bận đến mức chẳng thấy bóng đâu. Vì Thôi Minh là người có địa vị xã hội nên Mạnh Triết gặp lực cản nhiều hơn tưởng tượng. Cậu ta gầy đi thấy rõ, hai mắt trũng sâu cứ như đã lâu rồi không được nghỉ ngơi tử tế.

Mạnh Triết cũng đã trưởng thành hơn, khi nhìn Lãnh Thác trong màn hình, cậu không còn điên cuồng như như lúc trước.

Khúc Mịch vào phòng thẩm vấn, Lãnh Thác mở mắt, nở nụ cười.

"Đội trưởng Khúc, tôi có nghi ngờ này, mong anh có thể giúp tôi cởi bỏ."

"Được thôi." Khúc Mịch ngồi đối diện hắn, trên gương mặt hoàn toàn không có sự đắc ý của người chiến thắng, "Có điều tôi nghĩ chắc anh cũng có đáp án rồi, chẳng qua là không cam lòng, muốn nghe chính miệng tôi trả lời mà thôi."

"Nếu chúng ta không ngồi ở hai phía đối lập nhau, tôi nghĩ chúng ta sẽ có nhiều chuyện để hàn huyên đấy." Lãnh Thác không có bạn, thế nên hắn ta thật sự thưởng thức người đang ngồi trước mặt mình, "Tôi muốn biết thằng nhóc kia có phải anh cố tình sắp xếp theo dõi tôi, có phải anh cố tình đột nhập vào nhà để tôi bắt được, việc anh bị tạm thời cách chức cũng nằm trong dự đoán của anh đúng không? Anh trêu đùa tôi như vậy là để tôi thả lỏng phòng bị, để anh nắm thóp dễ dàng đúng không?


Khúc Mịch gật đầu: "Thật ra tôi vẫn còn chiêu ở sau nữa, không ngờ anh dễ bị lừa như vậy! Thật đáng tiếc, không thể sử dụng rồi."

Sắc mặt Lãnh Thác lập tức trở nên u ám, ngay sau đó hắn lại nở nụ cười: "Đội trưởng Khúc, anh đừng vội đắc ý, tôi sẽ không thỏa mãn d*c vọng muốn biết chân tướng của anh đâu!" Nói xong, hắn lại nhắm mắt như đã hạ quyết tâm giữ im lặng.

Khúc Mịch cười lạnh, nếu anh đã quyết tâm thẩm vấn Lãnh Thác thì đương nhiên sẽ không để Lãnh Thác im lặng, anh còn rất nhiều cách.

"Thi thể của mẹ anh đã đưa đi giải phẫu rồi!"

Câu nói của Khúc Mịch chẳng khác nào trái bom, Lãnh Thác lập tức mở mắt.

Hắn kích động đứng bật dậy, quát lớn: "Anh làm gì thế hả? Thi thể gì? Sao phải giải phẫu? Mẹ tôi còn sống, mẹ tôi chưa chết!"

Rồi hắn duỗi tay muốn nắm cổ áo Khúc Mịch, nhưng hai tay lại đeo còng số 8, không thể làm gì.

Khúc Mịch nắm lấy tay hắn, có tiếng khớp xương kêu "răng rắc", hắn đau đến người toát hết mồ hôi nhưng vẫn phẫn nộ trừng mắt không chịu xin tha.

"Em gái anh bị nghi ngờ liên quan đến việc đăng ảnh rác lên mạng làm nguy hại đến cộng đồng, còn bị nghi ngờ là đồng lõa hỗ trợ anh giết Đường Ninh, Nghê Giai Ni và Yến Ni."

Nghe Khúc Mịch nói, Lục Li và Hách Minh đều sững sờ, sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ người phụ nữ bí ẩn kia là em gái của Lãnh Thác? Nhưng Lãnh Thác chỉ có một em gái, hiện còn đang ngâm mình trong formalin, chẳng lẽ...

Lục Li cẩn thận quan sát sắc mặt Lãnh Thác, lắc đầu không xác định. Bây giờ con gái chỉ cần trang điểm, nói không chừng ngay cả bố mẹ ruột cũng không nhận ra. Người phụ nữ kỳ lạ kia khá cao, dáng người có thể giống với cô gái cường tráng.

"Em gái tôi vô tội, con bé không biết gì cả!" Lãnh Thác kích động, "Mấy anh không được động vào con bé!"


"Anh cho rằng quyền chủ động vẫn còn nằm trong tay anh sao? Nếu là anh, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống." Khúc Mịch buông tay, ngồi xuống ghế.

Lãnh Thác nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cũng ngồi xuống, nhìn chằm chằm Khúc Mịch: "Tôi biết anh có chứng cứ có thể bắt tôi đền tội, tôi chờ pháp luật trừng phạt, mong anh đừng tổn thương em gái tôi, con bé đã rất đáng thương rồi!"

"Em gái anh đáng thương?" Khúc Mịch khẽ cười, "Cô ấy có quần áo đẹp như vậy để mặc, có mẹ và anh trai yêu thương, đáng thương chỗ nào?"

"Anh biết gì mà nói? Sao anh biết được? Tôi sẽ không nói cho anh biết, cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai biết!" Lãnh Thác như đang lên án, cũng giống như đang lẩm bẩm.

"Lãnh Noãn!" Khúc Mịch lớn tiếng gọi.

Không chỉ Lục Li và Hách Minh, ngay cả Lãnh Thác cũng sửng sốt, hắn theo bản năng hỏi: "Lãnh Noãn ở đâu?"

"Lãnh Noãn, cô xem!" Khúc Mịch cho đoạn video ghi lại hình ảnh một người phụ nữ thần bí ra vào quán net, đăng ảnh nạn nhân lên mạng.

Lục Li cẩn thận quan sát màn hình, phát hiện kiểu tóc của người phụ nữ kia rất giống tóc giả phát hiện trong nhà Lãnh Thác, quần áo cũng khá quen. Lại nhìn xuống chân người phụ nữ thì sẽ nhìn ra manh mối. Người phụ nữ mang đôi giày thể thao lớn, hoàn toàn không hợp với cách phối đồ bên trên.


"Lãnh Noãn, tại sao cô lại gửi ảnh nạn nhân có các tòa báo?" Khúc Mịch nhìn chằm chằm Lãnh Thác, ép hỏi.

Lãnh Thác nhìn màn hình, lại nhìn Khúc Mịch: "Lãnh Noãn? Lãnh Noãn là ai? Cô ấy ở đâu?"

"Ha ha, anh quên mình là ai rồi à?" Khúc Mịch bật cười, chỉ vào người phụ nữ trong màn hình, "Anh tự soi gương lại đi!"

Lãnh Thác nhìn chằm chằm màn hình, một lúc sau, vẻ mặt hắn bỗng trở nên quái dị.

Hắn duỗi tay vén tóc ra sau tai: "Đội trưởng Khúc, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi!"

Lục Li sửng sốt, Hách Minh kinh ngạc mở to hai mắt. Đây rõ ràng là một người đàn ông, giọng nói sao lại đột nhiên biến thành khàn khàn giống phụ nữ chứ? Lại nhìn hành vi của Lãnh Thác, không có biểu cảm gì, mỗi một hành động đều rất giống phụ nữ.

Thử tưởng tượng hắn mang tóc giả, mặc quần áo của phụ nữ, rõ ràng là người trong video!


Bình luận

Truyện đang đọc