VẪN AN, PHÁP Y KIỀU THÊ

Làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm, Lục Li đã giao tiếp với rất nhiều loại người, vừa nhìn là anh đã biết vợ của Vương Đại Tráng không phải người giữ phụ đạo, người đàn ông đầu trâu mặt ngựa mới đi kia khả năng cao là tình nhân của chị ta.

Vương Đại Trang nhu nhược yếu đuối, vợ dẫn đàn ông khác về nhà ăn chơi lêu lổng, hắn vẫn ngoan ngoãn đi kiếm tiền, rất hợp với suy đoán về nghi phạm của khúc mịch.

"Chị tìm lý do gọi Vương Đại Tráng về đi, đừng nói là chúng tôi tìm hắn." Lục Li lười nghe vợ của Vương Đại Tráng là Lý Hồng than vãn.

"Dễ thôi." Lý Hồng gọi điện cho Vương Đại Trang, nói đã nấu bữa ngon chờ hắn về, sau đó cúp máy, "Cái tên vô dụng kia suốt ngày chỉ biết ăn, vừa nhắc tới thịt là về ngay!"

"Con chó bên ngoài là ai nuôi đấy?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.

"Đại Tráng nuôi." Lý Hồng trả lời, "Chẳng biết nhặt ở đâu, lúc mới dẫn về cả người toàn ghẻ với bọ chét. Đại Tráng không chê bẩn, ngày nào cũng tắm rửa cho nó, nuôi một năm không ngờ lại to khỏe như vậy, bây giờ lúc nào cũng phải xích nó lại, nếu không thấy người lạ là nó cắn chết đấy!"

"Hắn thích thú cưng hả?" Lục Li hỏi.

"Hắn kỳ lạ lắm, chỉ thích chó, nhưng thấy mèo là sợ."

Nghe Lý Hồng nói, hai mắt Lục Li sáng lên

"Xin hỏi có thể mượn dùng WC không?"

Lý Hồng bảo Lục Li đi xuyên qua phòng khách, mở cửa sau, ở vườn sau nhà có một cái WC. Lục Li từ phòng khách đi ngang qua phòng bếp, không thấy có gì bất thường. Anh mở cửa sau nhà, xuống ba bậc thang, thấy ở góc tường có một thùng nhựa màu đen đựng rất nhiều rác sinh hoạt. Anh đi qua, nhặt một cành cây khảy khảy bên trong.


Đột nhiên có một hộp trang sức được bọc vải nhung màu đen thu hút sự chú ý của anh, anh cẩn thận đào lên, cho vào túi đựng vật chứng, sau đó tiếp tục thăm dò bốn phía.

Rất lâu sau, Lục Li mới quay lại, anh vừa ngồi xuống thì nghe tiếng chó sủa ngoài sân.

Có người chạy vào: "Vợ ơi, hôm nay lại ăn thịt hả?" Hắn đang hưng phấn hỏi, nhưng vào nhà vừa thấy có người lạ, chân tay lập tức luống cuống.

"Đây là cảnh sát hình sự, họ có việc tìm anh." Lý Hồng trừng mắt.

Vừa nghe nói là cảnh sát, hắn càng rụt rè, tay nắm chặt vạt áo.

"Anh là Vương Đại Tráng?" Lục Li hỏi.

Hắn vội gật đầu, lắp bắp: "Tôi... Tôi không có làm chuyện xấu."

"Có làm chuyện xấu hay không không phải do anh nói hay chúng tôi nói là được, tất cả đều phải xem chứng cứ. Vào ngày 15 tháng này, từ 5 giờ đến 6 giờ sáng anh ở đâu? Làm gì?" Lục Li hỏi.

Hắn nhìn vợ mình, lắp bắp: "Tôi ở nhà... Ngủ."

"Đúng vậy, việc này tôi có thể chứng minh." Lý Hồng vội nói, "Đáng lẽ hắn phải ở công trường nhưng vừa đến nơi thì đau bụng, đồng nghiệp phải đưa hắn về. Nếu mấy anh không tin thì có thể đi điều tra, cái người đưa hắn về tên Lưu Hiểu, cũng là công nhân ở công trường."


"Nói thời gian cụ thể đi. Từ giờ những gì anh chị nói đều sẽ trở thành chứng cứ, nếu nói dối sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!" Lục Li bảo Lưu Tuấn lấy sổ ra ghi chép.

Vương Đại Tráng hoảng sợ, Lý Hồng thì vẫn thản nhiên: "Chúng tôi chỉ là nông dân chân đất, không biết cái gì hợp pháp cái gì không hợp pháp cả. Tóm lại chúng tôi không trộm không cắp, mấy anh không cần hù chúng tôi. Hôm đó trời vừa sáng Đại Tráng đã tới công trường, khoảng 6 giờ thì về."

"Đau bụng sao không đi bệnh viện?"

"Đau bụng thì có là gì! Đã không kiếm ra tiền còn vì chút việc vặt mà đi bệnh viện sao? Hắn uống nước ấm, ngủ một giấc rồi đi vệ sinh là khỏi rồi." Lý Hồng nói.

Lưu Tuấn cau mày. Việc này ghi chép thế nào đây? Viết đúng sự thật thì thô quá, nhưng việc này liên quan đến pháp luật, vẫn phải viết theo câu trả lời của Lý Hồng.

"Anh chị xem lại đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên ấn dấu tay lên." Lục Li lại hỏi thêm vài chi tiết, sau đó giao cuốn sổ cho Lý Hồng.

Lý Hồng ký tên ấn dấu tay lên, Vương Đại Tráng cũng làm theo, nhìn chữ viết của hai người là biết họ không học nhiều.

Ra ngoài, con chó kia thấy Vương Đại Tráng liền ngồi xuống vẫy đuôi.

"Con chó này đúng là thông minh." Khúc Mịch nói.


Nhắc tới chó, Vương Đại Tráng lập tức có tinh thần trở lại. Hắn đi qua ngồi xổm xuống ôm lấy chú chó, chú chó liền vươn lưỡi li3m mặt hắn.

"Sao anh lại không thích mèo?"

"Lúc nhỏ tôi từng bị mèo cào, hơn nữa mèo kén ăn, còn không trung thành, nhà ai có đồ ăn ngon thì chạy tới, không nuôi được."

"À." Khúc Mịch gật đầu, lại hỏi, "Lần cuối anh ăn thịt là hôm nào?"

"Ngày 15..." Vương Đại Tráng trả lời xong liền lén nhìn Lý Hồng rồi cúi đầu.

"Mọi người thấy sao?" Lên xe, Khúc Mịch hỏi.

Mạnh Triết trả lời: "Tôi đã quan sát cẩn thận, nhà của bọn họ không phải mới xây, tuy nhiên đồ dùng trong nhà lại là mới, tôi còn thấy hóa đơn mua hàng ở dưới bàn trà, như vậy có thể thấy gần đây nhà họ mới nhận một số tiền lớn, ít nhất là 20.000 tệ. Vương Đại Tráng chỉ là công nhân, tiền lương tính theo ngày, không thể nhất thời có số tiền lớn như thế, trừ khi là trúng số. Tuy Lý Hồng có con đường kiếm tiền riêng nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt và mánh khóe thì chỉ kiếm được vài đồng lẻ từ đàn ông, chắc chắn sẽ không có ai hào phóng như vậy. Thế nên vợ chồng Vương Đại Tráng và Lý Hồng vô cùng khả nghi."

"Tôi cũng tán thành." Lục Li gật đầu, "Vương Đại Tráng cao 1m80, số giày chắc khoảng 45, khá khớp với dấu giày chúng ta phát hiện ở hiện trường, vả lại hắn là người yếu đuối, sợ mèo, là công nhân, không có trình độ văn hóa. Ngày xảy ra án mạng chứng cứ ngoại phạm của hắn cũng rất đáng nghi, đột nhiên đau bụng sao, trong đây chắc chắn có ẩn khuất!"

"Ngoài ra hôm đó vợ hắn nấu thịt cho hắn ăn cũng rất khả nghi. Lý Hồng không yêu thương gì Vương Đại Tráng, hôm đó Vương Đại Tráng đau bụng về nhà, dạ dày vốn không ổn nhưng chị ta lại nấu thịt. Tôi cảm thấy vấn đề nhà họ có liên quan tới án mạng nhà họ Đồng." Lưu Tuấn khẳng định.

Lục Li lấy một hộp trang sức ra: "Người nhà họ Đồng bị giết, hầu hết tài sản có giá trị trong nhà đều bị lấy đi. Theo lời khai của họ hàng và hàng xóm, vợ của Đồng Huy có một bộ trang sức gồm một sợi dây chuyền một lượng rưỡi, một vòng tay bốn chỉ và một chiếc nhẫn bảy phân vàng, tất cả đều đã biết mất. Tôi tìm thấy hộp trang sức này ở thùng rác sân sau nhà Vương Đại Tráng, có khả năng đã từng đựng món trang sức nào đó, nhưng tôi không thấy Lý Hồng đeo bất kỳ trang sức gì. Mang thứ này về kiểm chứng, chúng ta sẽ có kết quả thôi."

Phát hiện này làm mọi người phấn chấn, nhưng Khúc Mịch lại lắc đầu: "Vương Đại Tráng phù hợp với phác họa hung thủ của tôi nhưng hắn không phải hung thủ. Tuy hắn ghét mèo nhưng hắn không hề có dấu hiệu hành hạ động vật, việc này có thể thấy qua cách hắn nuôi chó. Tuy nhiên các cậu phân tích khá đúng, vợ chồng họ rất đáng nghi, phải điều tra."

Xe về đến cục cảnh sát ngay giờ ăn trưa.


"Đội phó Lục, bên này còn chỗ!" Nhóm Khúc Mịch vừa vào, Vương Tịnh lập tức vẫy hay với họ.

Cùng làm việc trong một văn phòng, đề nghị của mỹ nhân đương nhiên không từ chối được, Lưu Tuấn lập tức qua đó.

"Cứ tưởng mọi người ăn ở ngoài chứ. Nếu biết mọi người về sớm như vậy tôi đã lấy cơm giúp rồi. Hôm nay có món bắp cải xào ngon lắm, nhưng chắc là không còn nữa." Vương Tịnh chỉ nhìn Khúc Mịch một cái rồi quay sang nói chuyện với Lục Li.

Sáng nay bị Khúc Mịch lạnh nhạt, cô không dám tự đánh mất thể diện trước mặt mọi người.

"Bận rộn cả buổi sáng coi như cũng có chút manh mối." Đột nhiên nhớ ra Vương Tịnh là nhân tài trong ngành truy vết, Lục Li vội lấy hộp trang sức ra, "Cô có thể dựa vào vết ngấn bên trong định hình món đồ trang sức cất trong đây không?"

Vương Tịnh cầm hộp trang sức quan sát: "Cái hộp này khá phổ biến, bên trong có bọt xốp, nếu trang sức đặt trong đây lâu chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Để tôi thử xem sao."

Đừng thấy Vương Tịnh như fan não tàn với Khúc Mịch, thật ra trong công việc cô là người vô cùng thận trọng. Vương Tịnh vội vàng ăn cơm xong rồi về văn phòng, chưa đầy một tiếng đã có kết quả.

"Đội trưởng Khúc, anh xem!" Vương Tịnh đưa bản mô phỏng món đồ trang sức cho Khúc Mịch xem.

Là một chiếc nhẫn có khắc chữ Phúc.

Lục Li đứng bật dậy: "Vợ của Đồng Huy có một chiếc nhẫn y hệt. Đội trưởng Khúc, tôi đề nghị lập tức bắt giữ Vương Đại Tráng."

"Được." Nếu đã giao quyền cho Lục Li, Khúc Mịch không có ý định xen vào.

Lục Li lập tức dẫn cấp dưới quay lại ngoại ô bắt giữ Vương Đại Tráng.


Bình luận

Truyện đang đọc