VẪN AN, PHÁP Y KIỀU THÊ

"Tôi không muốn để Đa Đa biết mẹ nó là hung thủ giết người, thế nên sau khi rời khỏi đây, anh lập tức về nhà dẫn Đa Đa đi ngay, đi càng xa càng tốt, mãi mãi đừng trở về nữa!" Kha Mẫn bình tĩnh nói, "Từ lúc muốn giết Yến Ni, tôi đã biết sớm muộn cũng có ngày này, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy. Tôi còn muốn ở bên Đa Đa nhiều hơn, nhìn nó thi đỗ đại học, kết hôn sinh con, đến lúc đó chết cũng nhắm mắt. Bây giờ... Nguyện vọng duy nhất của tôi chính là để Đa Đa quên tôi đi."

Hung thủ giết người? Giết Yến Ni? Triệu Xuyên ngơ ngác nhìn Kha Mẫn, lại quay đầu nhìn Khúc Mịch.

"Sao hả? Sợ rồi?" Kha Mẫn bật cười.

"Kha Mẫn, có phải em không được khỏe nên nói mê nói sảng không?" Triệu Xuyên chạy tới nắm lấy tay Kha Mẫn, "Giết gà em còn không dám nhìn, sao có thể giết người được? Có phải có ai ép cung em không, em đừng sợ!". ngôn tình tổng tài


"Người anh nói là tôi của mười mấy năm trước. Khi đó tôi là viên ngọc quý trong tay bố mẹ, chẳng cần phải làm gì cả. Nhưng từ khi kết hôn với anh, việc gì tôi cũng phải làm, từ nấu cơm giặt đồ quét dọn nhà cửa, đến học cách tiết kiệm, mỗi ngày chỉ dám tiêu mấy tệ để mua đồ ăn. Tôi vẫn còn nhớ sinh nhật năm đó của anh, tôi cắn răng mua một con gà nhỏ. Để tiết kiệm 2 tệ, tôi phải mang về nhà tự giết. Nhìn con gà bị trói giãy giụa không ngừng, tôi không ra tay được, do dự mãi, tôi mới nhắm mắt chặt xuống, máu lập tức bắn lên mặt tôi. Thì ra giết gà đơn giản như vậy, giết cá thì càng dễ, chỉ cần gõ đầu là được. Anh có biết tôi giết con đàn bà đê tiện kia thế nào không?"

Nhìn Kha Mẫn dữ tợn như ác quỷ dưới địa ngục, Triệu Xuyên run rẩy.

Kha Mẫn bắt lấy tay anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất đơn giản, khiến cô ta hôn mê, sau đó đâm một dao lên ngực, dùng sức rạch xuống, bụng cô ta lập tức mở ra. Tôi lấy tử cung của cô ta và thai nhi ở bên trong ra, sau đó khâu bụng lại, từng đường khâu từng mũi chỉ hệt như may đồ cho anh vậy. Ngày xưa không phải anh nói tôi may đồ đẹp như thợ sao? Khi đó tôi nghĩ mãi, nếu anh thấy đường khâu trên bụng cô ta liệu có cảm thấy giống thế không? Hai thai nhi kia cũng lớn rồi. Người xưa có câu con trai giống mẹ, con gái giống bố, không biết chúng lớn lên sẽ giống ai. Tôi nhớ anh từng nói tôi không thể sinh nữa cũng không sao, đời này anh chỉ có mỗi Đa Đa là đủ. Thế nên tôi đã giúp anh xử lý chúng tôi."

"Em... Em điên rồi..."

Đây là lần đầu tiên Triệu Xuyên cảm thấy người phụ nữ ngủ cạnh mình mười mấy năm lại đáng sợ như vậy.

Anh ta muốn thoát khỏi tay Kha Mẫn nhưng không biết chị ta lấy đâu sức lực lớn như vậy.

"Điên? Sao tôi có thể điên được? Anh có biết tôi xử lý hai thai nhi đó thế nào không?" Kha Mẫn ngẩng đầu cười ha ha, "Tôi rửa sạch chúng, cắt thành lát nhỏ cho vào máy xay thịt rồi gói sủi cảo cho anh ăn đấy. Anh nhớ không? Anh ăn rất nhiều, còn khen tôi nấu ăn càng ngày càng ngon. Không phải tôi nấu ăn ngon đâu, mà là con của anh... Thịt ngon đấy!"


"Ọe!" Triệu Xuyên ngồi bệt xuống ói mửa, "Cô... Biến thái!"

"Biến thái? Ha ha, tôi biến thái cũng do anh ép thôi! Tôi nói cho anh biết Triệu Xuyên, nếu anh còn dám chia bớt tài sản của Đa Đa, tôi có thành quỷ cũng đến tìm anh. Ha ha, sủi cảo ngon không?"

Triệu Xuyên muốn bỏ trốn nhưng hai chân đã mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi. Anh ta nôn hết mọi thứ trong bụng ra, cuối cùng nôn ra cả mật, cổ họng nóng rực như bị thiêu đốt.

"Tôi sẽ xuống địa ngục, có điều tôi sẽ ở đó đợi anh!" Kha Mẫn đứng dậy, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, "Triệu Xuyên, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết. Chỉ cần anh còn sống, anh sẽ nhớ mãi tấm ảnh máu me kia, nhớ mình từng ăn thịt con của mình! Ha ha ha ha..."

Triệu Xuyên bò ra cửa, liên tục kêu la.


Khúc Mịch lắc đầu: "Chị yên tâm đi, tôi sẽ làm giám định tinh thần cho Triệu Xuyên, giúp anh ta tìm một chỗ sám hối. Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho Đa Đa ra nước ngoài, lý do là chị được phái đi làm nhiệm vụ bí mật. Với tài sản của Triệu Xuyên, Đa Đa chắc chắn sẽ không cần lo cơm áo cả đời."

"Cảm ơn."

"Thật ra dù có nhiều tiền đến đâu cũng không đổi được tình yêu. Tôi nghĩ nếu để Đa Đa lựa chọn, thằng bé sẽ vứt bỏ tiền tài, chọn ở với chị."

Một đứa bé chín tuổi trong vòng một ngày mất hết cả bố lẫn mẹ, bây giờ nói sự thật cho nó đương nhiên sẽ vượt ngoài phạm vi nó có thể đón nhận, tất cả chờ nó trưởng thành rồi tính.


Bình luận

Truyện đang đọc