VẪN AN, PHÁP Y KIỀU THÊ

Câu chuyện của Lãnh Thác nằm trong dự đoán của mọi người, trừ Hoắc Thải Ni. Cô vừa ghi âm vừa chụp ảnh, thỉnh thoảng còn ghi chép lại những điểm quan trọng.

"Tôi cải tạo lại biệt thự ở ngoại ô, mỗi ngày sống cùng mẹ và em gái."

"Thế tại sao anh lại giết Đường Ninh?"

Mạnh Triết ở bên ngoài nghe Khúc Mịch hỏi, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, hai tay nắm chặt thành đấm.

"Đường Ninh?" Lãnh Thác sững sờ.

Đã giết người rồi còn không biết tên người ta!


"Chính là cô gái anh gặp ở khách sạn Duyệt Lai!" Khúc Mịch nhắc nhở.

"À, là cô ấy." Lãnh Thác cười, "Cô ấy là một cô gái đáng thương, nhưng cũng là một cô gái may mắn!"

"Ý anh là đáng thương vì cô ấy suýt bị người ta cưỡng gian, còn may mắn vì đã gặp được anh?"

"Chỉ có đội trưởng Khúc hiểu tôi."

Trời ạ, mọi người trong phòng ngoài phòng đều bị lời Lãnh Thác nói làm cho nổi da gà, lại nhìn ánh mắt hắn nhìn Khúc Mịch cứ như có gian tình vậy.

"Tôi giúp cuộc đời cô ấy dừng lại ở khoảnh khắc tươi đẹp nhất, để tất cả mọi người thưởng thức vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy như pháo hoa nở rộ trên bầu trời tối tăm, khoảnh khắc nở rộ ấy, tất cả phàm phu tục tử đều phải ngẩng đầu lên cảm thán. Tôi giao cô ấy cho sức mạnh vĩnh hằng, cô ấy đương nhiên là cô gái may mắn nhất rồi!" Tư duy của hắn quả nhiên không giống người thường.

"Thế tạo sao anh lại chọn Đường Ninh?"

"Tại sao ư?" Lãnh Thác sửng sốt, "Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Lần đầu gặp cô ấy, trong lòng tôi đã có suy nghĩ như vậy, nhất là khi nhìn vào đôi mắt biết cười của cô ấy, tôi có cảm giác hình như đã từng quen biết."

"Không phải giống như đã từng quen biết, anh rất thân quen với đôi mắt đó, anh không cảm thấy đôi mắt của cô ấy giống hệt đôi mắt của mẹ anh sao?"


Bị Khúc Mịch dẫn dắt, biểu cảm trên gương mặt Lãnh Thác dần thay đổi.

"Khi cười cô ấy để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, khóe mắt giống lên, cực kỳ giống mẹ. Tôi nhớ mẹ thích mặc lễ phục màu trắng, giống hệt lễ phục tôi phát hiện bị vứt trong thùng rác vậy. Trên thế giới này, trừ mẹ chỉ có cô ấy mới xứng với bộ lễ phục kia. Tôi dụ dỗ cô ấy đem lễ phục về, sau đó âm thầm theo dõi cô ấy đến trường học. Hôm sau tôi canh giữ gần trường học, đến gần hoàng hôn thấy một mình cô ấy xách ba lô ra ngoài. Tôi lái xe đi theo cô ấy, tới phố đi bộ không thể lái xe, tôi cho xe đậu bên đường, một mình đi theo cô ấy, thấy cô ấy đi dạo chọn giày, tôi tưởng cô ấy muốn chọn giày để phối với bộ lễ phục. Sau đó cô ấy nhận một cú điện thoại rồi vội vã trở về. Có lẽ là để tranh thủ thời gian, cô ấy rẽ vào hẻm nhỏ. Tôi biết ở đó không có camera nên làm bộ vô tình gặp lại, đề nghị lái xe đưa cô ấy. Gặp tôi cô ấy có vẻ rất vui, lập tức đồng ý mà không chút đề phòng nào. Tôi vừa lái xe vừa nói chuyện với cô ấy. Cô ấy nói mình thích nghe nhạc cổ điển, thế là tôi nói nhà mình có đ ĩa gốc của Mozart và Beethoven. Theo quan sát của tôi cô ấy là một cô gái thẳng thắn lại to gan, chắc chắn sẽ đi cùng tôi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô ấy chỉ cần chờ một chút rồi theo tôi về nhà. Tôi đưa cô ấy đến biệt thự ngoại ô, mở nhạc, cho cô ấy xem những tác phẩm điêu khắc của tôi. Tôi còn lấy rượu vang, bít tết và mì Ý tự tay mình làm ra, đồng thời còn cho thuốc mê vào rượu. Cô ấy mới uống một ly, chưa đến mười phút đã ngất xỉu. Tôi đưa cô ấy xuống tầng hầm, đặt lên bàn mổ."

Nghe đến đây, sắc mặt Mạnh Triết cực kỳ tệ. Cậu vẫn đang cố nhịn, ánh mắt nhìn màn hình sắc bén như dao găm.

Lãnh Thác sao có thể thản nhiên kể lại như vậy? Đường Ninh mới hai mươi tuổi, con bé ngây thơ đáng yêu, còn tin tưởng, thậm chí lại sùng bái hắn như vậy. Còn hắn thì lại lạnh lùng vô tình giơ dao mổ lên, xong việc còn không hề cảm thấy áy náy.

Khúc Mịch đột nhiên ngẩng đầu nhìn camera, Mạnh Triết lập tức điều chỉnh cảm xúc lại.

"Anh không muốn thi thể của Đường Ninh bị hư thối, thế nên lấy hết nội tạng trong người cô ấy ra. Có điều tôi không hiểu, tại sao anh lại ném nội tạng nên xe chở hàng? Chỉ vì muốn thế giới chấn động, thỏa mãn yêu cầu bi3n thái của em gái anh?"


Lãnh Thác cau mày: "Tôi đã nói rồi, tất cả không liên quan đến em gái tôi! Tuy chúng tôi có thể nói chuyện với nhau nhưng con bé không thể ảnh hưởng tới bất kỳ hành vi nào của tôi cả. Khi đó tôi đọc báo cũng thấy rất kỳ lạ. Rốt cuộc là ai đã lấy nội tạng đi, còn ném lên xe chở hàng, tôi cũng rất muốn biết!"

Xem ra hắn không nhớ Lãnh Noãn đã làm gì, có lẽ người ném nội tạng không phải Lãnh Thác.

"Việc ném nội tạng tạm thời để đó đi, chúng ta nói tiếp chuyện ở cửa hàng trang phục." Khúc Mịch không muốn k1ch thích Lãnh Thác ngay lúc này, đề phòng nhân cách thứ hai của hắn lại xuất hiện.

Lãnh Thác bật cười: "Tôi tạo hình cho cô ấy như vậy đương nhiên là phải tìm một nơi để triển lãm rồi. Tủ kính ở cửa hàng đường Trung Ương hàng ngày có vô số người đi qua, hơn nữa cũng là nơi cô ấy thích đến. Tôi trang điểm cho cô ấy, còn sơn móng chân cho cô ấy. Chân cô ấy rất đẹp, vừa trắng vừa mịn màng, mang giày nào cũng đẹp hết. Lễ phục cũng rất hợp số đo, cô ấy mặc hợp như thể bộ đồ may ra là dành cho cô ấy vậy. Có lẽ do nghe nhạc nên tâm trạng thả lỏng, khóe miệng cô ấy vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, đẹp như thiên sứ đang ngủ. Tôi mở cửa sau cửa hàng thời trang kia, đưa cô ấy vào tủ kính. Cô ấy đẹp hơn bất kỳ ma-nơ-canh nào, tôi thưởng thức một lúc, còn chụp ảnh cho cô ấy. Nghĩ đến việc vẻ đẹp của cô ấy sẽ khiến mọi người thán phục, tôi hưng phấn đến mức không ngủ được. Tiếc là sự việc không giống dự đoán của tôi. Cửa hàng thời trang mới mở cửa, nhân viên đã phát hiện ma-nơ-canh trong tủ kính khác thường, chưa kịp có bao nhiêu người thưởng thức, cảnh sát mấy anh đã đến phong tỏa hiện trường, thậm chí không cho ai chụp ảnh. Đây là chỗ sai sót của tôi, khiến tôi đến giờ vẫn còn hối tiếc."

"Người theo đuổi hoàn mỹ không cho phép bất kỳ tiếc nuối nào, thế nên anh mới tiếp tục vụ mưu sát lần hai!" Khúc Mịch khẳng định, "Bây giờ anh nói về Nghê Giai Ni đi."


Bình luận

Truyện đang đọc