Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Tần Dương tiến lên vỗ vỗ vào cánh tay của cô nàng, cười nói: “Nếu tôi có ý định tìm bạn gái, chắc chắn sẽ cân nhắc đến cậu đầu tiên.”
Lúc ra cửa, hai người kinh ngạc phát hiện trong không khí đã có những bông tuyết trắng xóa bay bay, đây là trận tuyết đầu tiên ở thành phố A, vì thế người qua kẻ lại trên đường đều có vài phần hưng phấn. Thế nhưng, Tần Dương lại hô to “Không xong rồi.”
Dứt lời, hắn lôi kéo Hà Tấn chạy về phía bãi đỗ xe, tuyết rơi rất nhiều, không đến mấy phút đồng hồ đã đọng thành một tầng trắng muốt ở trên mặt đất, nếu cứ nấn ná thêm chỉ sợ xe sẽ khó đi.
“Sớm biết thế thì đã chẳng tới, có khi bây giờ chúng ta đang ở nhà rồi!” Tần Dương tiếc nuối mà oán giận một câu.
Song tâm tư Hà Tấn vẫn đang đặt tại một màn tỏ tình trước đám đông của cô gái xinh đẹp với Tần Dương lúc nãy. Những người xung quanh tựa hồ đã quen nên chẳng có ý kiến gì, thậm chí cậu còn thoáng nghe một nam sinh phía sau cười nói: “Lại nữa rồi, lễ tình nhân năm nào cũng có tiết mục này nha, ha ha!”
Đúng vậy, Tần Dương chắc chắn đã quen với những tình huống như thế này, nhờ đó mới mặt không đổi sắc tim không đập loạn, thậm chí đến cả từ chối cũng có trình độ như vậy…
— Nếu tôi có ý định tìm bạn gái, chắc chắn sẽ cân nhắc đến cậu đầu tiên.
Hắn đã nói như thế với bao nhiêu người rồi?
Nếu mình cự tuyệt hắn, hắn thật sự sẽ đi tìm bạn gái sao?
Một trận chua xót bỗng chốc dấy lên, đáng tiếc, Hà Tấn lại không nhận ra mình đang khó chịu cái gì.
Lên xe, tuyết rơi càng lớn, Tần Dương vừa uống chút rượu ở quan karaoke, tuy là rượu đã qua pha chế, nồng độ cồn không cao, nhưng hắn vẫn lo sẽ bị cảnh sát hỏi thăm, cho nên thật cẩn thận chọn đường rồi chậm rãi lái đi.
Trong xe có mở hệ thống sưởi hơi, lại bởi vì chạy mà chậm mà rung rung nhè nhè, tựa như một cái lồng ấp thôi miên.
Thấy Hà Tấn ngáp lên ngáp xuống, Tần Dương nói: “Mệt không, ngủ một lát đi, đến nhà tôi sẽ đánh thức cậu.”
Hà Tấn hiển nhiên là mệt, một đêm không ngủ, lại phải làm việc suốt một ngày trời, vừa nãy còn ngồi cả tiếng đồng hồ với Tấn Dương ở một nơi ồn ào như vậy… Vì lẽ đó, cậu nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, sau đó để mặc ý thức chầm chậm trôi xa.
Buổi tối không thể lên game, hẳn là nên nhắn tin cho Thương Hỏa, nếu không tên kia sẽ lại bực mình…
À mà không, hiện tại Thương Hỏa đang ở ngay bên cạnh mình, hắn chính là Tần Dương, cái gì hắn cũng đã biết…
Mình mới là kẻ ngốc, rõ ràng đối phương ở ngay trước mắt, lại còn lăn tăn phân bua thật ảo này kia…
Hà Tấn đang thiêm thiếp ngủ, trong đầu mơ hồ nghĩ tới Thương Hỏa, lại nghĩ tới cả Tần Dương, hoàn toàn không hề phòng bị.
Tần Dương liên tiếp nghiêng đầu, nhìn người kia chầm chậm khép đôi mắt lại, co đầu, rụt cổ, phát ra những tiếng hít thở đều đều.
Một phút trước Tần Dương còn vì việc người kia từ chối quyết liệt vào tối qua mà buồn bực, song hiện tại lại cảm thấy kiên định cực kỳ. Dường như chỉ cần Hà Tấn ở ngay bên cạnh, hoặc ngây ngây ngốc ngốc ở bất cứ chỗ nào mà hắn nhìn thấy, thì hắn đều có cảm giác an toàn.
Có phải là một khi con người ta bị đẩy vào tuyệt cảnh, sẽ đặc biệt dễ dàng thỏa mãn hay không?
Yêu thương lan tràn ra khắp các tế bào, Tần Dương giảm tốc độ từ 60 km xuống còn 30 – 40 km, vừa lái xe vừa ảo tưởng sẽ có bão tuyết cuồng phong, để hắn và Hà Tấn lập tức đỗ lại chỗ này, như vậy, cả hai có thể ở bên nhau nhiều hơn một lát.
Nhưng mà chẳng có cái gì phát sinh cả, đoạn đường ngắn ngủi cho dù đi bằng tốc độ của xe điện thì cũng chỉ nửa tiếng là đến nơi.
Tần Dương dừng xe, tắt máy, Hà Tấn thế nhưng vẫn chưa tỉnh dậy. Hắn nghiêng đầu, tham lam quan sát bộ dáng của người kia trong khoảnh khắc rất đỗi bình yên này…
Quầng mắt xanh xanh, bờ môi có phần nhợt nhạt, so với cô gái vừa tỏ tình với mình ở quán karaoke, diện mạo người này dường như còn phổ thông hơn, thế nhưng, chính gương mặt ấy, lại tác động thật mạnh vào tâm tư tình cảm của hắn.
Duyên phận thật sự là một thứ rất diệu kỳ, ai có thể ngờ, người bạn mạng vô tình quen biết vào tám năm về trước, hiện tại lại đang say ngủ ở bên cạnh mình.
Tần Dương muốn vỗ vỗ vào vai Hà Tấn để gọi cậu thức dậy, nhưng vừa mới duỗi tay ra, lại đột nhiên đổi hướng mà nhẹ nhàng xoa lên luôn mặt của đối phương.
Nếu giây tiếp theo Hà Tấn tỉnh dậy, mình sẽ giả vờ vỗ nhẹ lên má của cậu ấy, giống như đang chuẩn bị gọi người thức giấc vậy… Tần Dương nghĩ.
Song Hà Tấn ngủ rất say sưa, đến cả mí mắt cũng chẳng hề động đậy.
Không thể nghi ngờ, phản ứng này đã cổ vũ cho động tác của Tần Dương, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Hà Tấn… Chân thực, chứ không phải thứ xúc cảm ảo tưởng thông qua mũ giáp thực tế ảo của game, gò má người nọ mềm mại hơn cả trong tưởng tượng.
Hiện tại, thứ khiến cho Tần Dương sợ sẽ làm Hà Tấn thức giấc không phải động tác trên tay, mà là tiếng tim đập thật mạnh trong lồng ngực của mình.
Hà Tấn không có bất cứ phản ứng gì trước những động tác nhỏ nhặt của Tần Dương, không gian trong xe thiếu dưỡng khí cũng làm đầu óc hắn có phần trì độn. Hắn lặng lẽ cởi dây an toàn, nghiêng người ghé qua, một tay chống lên mặt tablo, tay còn lại tì vào lưng ghế của Hà Tấn, nín thở, nhìn chằm chằm hai cánh môi mỏng manh của đối phương, chầm chậm hôn xuống…
Không được, Tần Dương, không thể tiếp tục, nếu không sẽ bị phát hiện, sẽ bị chán ghét!
— Trong đầu liên tục vang lên thanh âm nhắc nhở.
Nhưng mà hơi thở của người nọ quá mức mê người, khiến lý trí của Tần Dương nhanh chóng bị kéo cho sụp đổ …
Thời điểm Hà Tấn tỉnh lại, toàn thân có phần cứng ngắc, khiếp sợ mà nhìn khuôn mặt đang ở gần trong gang tấc của người kia — Tần Dương đang hôn cậu!
Ngay tại khoảnh khắc Hà Tấn mở mắt, Tần Dương liền kéo giãn khoảng cách ra, trong đôi con ngươi sâu không thấy đáy dường như cũng có một sự kinh hoàng giống với đối phương.
Không ai lên tiếng, Hà Tấn lộ ra sắc mặt trắng bệch mà giơ tay đẩy đẩy Tần Dương, ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không nguyện ý.
— Quả nhiên đã bị chán ghét!
Cậu ấy sẽ chạy trốn, đúng như những gì từng nói ở trong game, “Em không bao giờ để ý đến anh nữa”!
Tám năm trước người nọ đột nhiên biến mất, mà hiện tại cũng chẳng rõ khi nào sẽ lại bỏ rơi mình. Trả giá nhiều như thế, đến cuối cùng còn bị cự tuyệt một cách lạnh lùng như vậy…
Cảm giác sợ hãi vì mất đi Hà Tấn bỗng chốc tràn ra khắp từng tế bào của Tần Dương, nhưng rồi ngay sau đó liền chầm chậm biến chất.
Qua đêm nay, chẳng biết khi nào mới có cơ hội được hôn cậu ấy, thậm chí rất có thể sẽ mãi mãi là không bao giờ. Nếu ngày sau không có được đối phương, vậy thì vì cái gì không nhân lúc này mà nếm cho đủ chứ?
Cảm xúc chuyển biến chỉ dựa vào một ý niệm —
“Cậu…” Hà Tấn chỉ kịp thốt lên một tiếng, đôi môi đã một lần nữa bị bủa vây.
Kinh ngạc trước sự to gan lớn mật của Tần Dương, nhưng bởi vì vị trí lại thêm cái dây an toàn, cho nên Hà Tấn không cách nào né được, đích thực là không có chỗ để mà trốn tránh.
Hôn người đang ngủ cùng với hôn người đang thức, là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Tần Dương cẩn thận dè dặt lúc vừa rồi và Tần Dương tham lam hôn mút của hiện tại cứ như hai người khác nhau, tựa hồ nếu bỏ lỡ giây phút này, sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội.
Khi nụ hôn chấm dứt, hơi thở của hai người đều có chút hỗn loạn…
Mà Hà Tấn, ngay cả sức lực để chất vấn cũng triệt để mất đi, phải qua một hồi lâu mới kịp phản ứng. Kinh ngạc, giận dữ, xấu hổ, ấm ức… tất cả hòa trộn vào nhau rồi xông thẳng lên đại não… Cậu luống cuống tay chân cởi dây an toàn, mở cửa chạy ra khỏi ô tô!
“Hà Tấn!” Tần Dương lao ra từ cửa bên kia, vội vàng đuổi theo tóm lấy cổ tay người nọ, một phen kéo cậu vào trong ngực, “Đừng chạy, đừng chạy…” Rõ ràng là kẻ đầu xỏ gây chuyện, thế nhưng giọng điệu của hắn lại loáng thoáng phát run, giống như mình mới là người bị tổn thương.
Hà Tấn buồn bực muốn gào lên, rốt cuộc ai mới là người bị hại hả hả hả! Đến tận bây giờ cậu còn không nói cho tôi biết cậu là ai! Muốn hôn thì hôn, muốn làm gì liền làm cái đó, tùy tiện trêu đùa cảm xúc và phản ứng của tôi, như vậy thích thú lắm hay sao?
Ỷ vào việc tôi thích cậu… Đúng, chính là ỷ vào việc tôi thích cậu…
… Tên khốn nạn này!
Đều là đàn ông con trai, loại khuất nhục không cách nào phản kháng lúc vừa rồi khiến Hà Tấn mất đi lý trí. Nghĩ đến việc bản thân vẫn luôn sợ hãi trước vấn đề tính hướng suốt mấy hôm nay, cậu nhanh chóng đổ hết tội trạng lên đầu của Tần Dương — Đúng vậy, đều tại Tần Dương cho nên mình mới biến thành như vậy, mới có thể chỉ vì bị hôn một cái mà liền có loại phản ứng này!
“Buông tay!” Cảm giác nghẹn khuất vì bị đùa giỡn lúc trước bỗng chốc ùa về, Hà Tấn điên cuồng né tránh đối phương, phẫn nộ đấm cho Tần Dương một phát ngay vào bên má!
Tần Dương bị đánh đến u mê, hốc mắt thoáng chốc ửng đỏ, mặc kệ đau đớn trên mặt mà ngây ngốc đứng yên ở đó, im lặng nhấm nháp thứ xúc động như khi cắn phải trái đắng này.