VẪN CHỜ NGƯỜI ONLINE - TỰU ĐẲNG NHĨ THƯỢNG TUYẾN LIỄU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Hà Tấn lại mất ngủ bởi cuộc đối thoại với Tần Dương.

Tần Dương nói rất đúng, vấn đề căn bản không phải ở kinh tế, mà ở quan hệ giữa cậu với mẹ, hoặc có thể nói trắng ra là ở mẹ cậu.

Hà mama là trung tâm quyền lực của nhà họ Hà, cũng là người quản lý kinh tế duy nhất. Hà baba là một người chồng ngoan ngoãn đến mức dùng roi quất ba phát vào mông cũng không dám đánh ra một phát rắm(*), ở nhà mọi chuyện đều nghe theo vợ, chỉ cần mẹ cậu nói cái gì, ba cậu đều phụ họa theo vô điều kiện.

(*) Câu này để chỉ một người hết sức bất lực, đánh chửi mắng mỏ thế nào cũng không hề hé răng chứ đừng nói tới chuyện phản kháng lại

Từ nhỏ đến lớn, Hà Tấn biết tiền lương hàng tháng của ba mình đều phải giao cho mẹ quản, bởi vì thích hút thuốc, cho nên mỗi ngày ba phải hỏi xin mẹ mười đồng để mua một bao thuốc Lạc Đà. Hà Tấn nhớ có một hôm, ba cậu đổi sang mua một bao Hoàng Hạc Lâu để hút, loại thuốc kia đắt hơn so với Lạc Đà một chút, thế là mẹ cậu liền truy hỏi cả đêm, sau lại biết ba cậu lén giấu chút tiền trợ cấp do công ty phát, kết quả gia đình một phen náo loạn đến lở đất long trời.

Mẹ cậu tức giận không phải vì ba cậu mua thuốc đắt, mà bởi ba cậu cố ý thoát khỏi sự khống chế của bà.

Hà Tấn còn nhớ rõ một sự kiện, là chuyện phát sinh trên người ông ngoại cậu. Bà ngoại cùng ông ngoại Hà Tấn đều còn khoẻ mạnh, cả hai cùng là cán bộ về hưu, lương hưu đều rất cao, ở nhà cũng là bà ngoại quản lý tiền bạc – Cái này giống như di truyền, cứ thế từ đời này kéo dài sang đời khác.

Ông ngoại không có nhiều thú vui, duy chỉ thích xem báo, nghe nói sáng sớm mỗi ngày, bà ngoại đều cho ông ngoại năm xu để ra ngoài mua một tờ nhật báo địa phương. Về nhà, ông mượn kính lúp xem suốt một ngày, ngay cả phần quảng cáo giữa hai trang báo cũng không rơi một chữ, trong vài năm còn tìm lỗi chính tả cho tòa soạn và được thưởng tiền.

Mỗi lần mẹ Hà Tấn nhắc tới chuyện này, đều thấy vẻ mặt bà vô cùng kiêu ngạo, còn nói ông nội làm người kiên định, nói phụ nữ quản tiền mới có thể khiến cho nhà cửa thái bình. Sau bà lại nêu ví dụ, nói cậu xem người này người nọ người kia đi, đàn ông có tiền liền ra ngoài đánh bạc không thì cũng ra ngoài tìm tình nhân, vân vân…

Thế nhưng Hà Tấn không đồng cảm với mẹ mình, chung quy cậu vẫn cảm thấy ông ngoại và baba đặc biệt đáng thương. Cũng có lúc cậu lén nghĩ, chờ khi mình trưởng thành khẳng định sẽ không giống như bọn họ. Một người đàn ông lại bị trói buộc tự do kinh tế thì có khác gì chim bị bẻ cánh gà bị vặt lông, căn bản không giống một người đàn ông.

Có điều rất ít khi cậu nói ra suy nghĩ này ở trước mặt mẹ mình, bởi vì vài lần nói tới, mẹ cậu liền phun ra một đống kinh nghiệm đã từng trải qua để phản bác lại. Điều ấy khiến Hà Tấn bất lực cực kỳ.

Bị khống chế từ nhỏ đến lớn, Hà Tấn tự nhiên quên mất mình còn có một sự phản kháng bản năng. Cậu vẫn luôn chờ đợi, chờ được cứu rỗi, hoặc là chờ mẹ cậu hiểu ra cái sai của bản thân mình, sau đó xóa bỏ vòng khống chế, cho cậu có thêm một chút tự do. Tuy nhiên, trong lòng cậu cũng thực nhiều sợ hãi, cậu sợ loại “ảo tưởng” này vĩnh viễn sẽ không thành…

Bừng tỉnh từ trong ác mộng, Hà Tấn nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trời mới tờ mờ sáng.

Tối hôm qua, bởi vì mấy câu nói của Tần Dương, Hà Tấn suy nghĩ rất lâu rất lâu, đến khuya mới ngủ, không ngờ còn sớm như vậy đã tỉnh rồi…

Cả người mỏi mệt, song lại vì tâm sự chồng chất trong lòng, Hà Tấn không cách nào ngủ tiếp được.

Cuộn mình trong ổ chăn, cậu thoáng nhìn tới cái mũ giáp chơi game đang đặt trên bàn học. Tâm tư khẽ động, đứng dậy đi lấy nó lại đây rồi đội lên, ngay sau đó, cậu thuận lợi tiến vào giao diện đăng nhập — Hà Tấn vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng, nằm mà cũng có thể chơi game? Rất được nha!

Cậu online, lúc này là năm giờ sáng, Thương Hỏa không có mặt, ngay cả kênh thế giới điên cuồng bắn tin đến mức người chơi đọc không kịp mỗi ngày cũng vắng vẻ lạ thường.

Hà Tấn nghĩ bây giờ người chơi không nhiều, cho nên không cần dùng đến bùa ẩn thân, một mình cưỡi Cùng kỳ Liệt diễm đi tới rừng Thúy Vi để hái 99 cái ‘Phong linh thảo’ mà nhiệm vụ vợ chồng yêu cầu. Thương Hỏa không online cậu cũng có thể tự mình gom trước, thời điểm giao nhiệm vụ chỉ cần trên người một bên có mang theo Phong linh thảo là ok rồi.

Hoàn thành loại nhiệm vụ này tựa như làm bài tập thời trung học, không cần phải động não suy nghĩ gì, vì thế Hà Tấn chuyên chú một lúc liền quên mất thời gian. Hiện tại cậu đang nằm, tư thế cực kỳ thoải mái, lại ngửi được hương hoa mùi cỏ ở trong game, cho nên tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều…

Hái hái hái, bỗng Hà Tấn phát hiện một quái vật lông xanh ở cách đó không xa. Thân thể con quái thô to như một cái lu, phần đầu thì nhòn nhọn, phía trên đỉnh còn lơ lửng một cái tên màu đỏ: “Trúc yêu (30)”.

… Đây là cái gì? Quái hở? Tại sao chỉ có một con?

Chẳng lẽ là… boss dã ngoại? Hơn nữa còn là con boss cấp 30! (⊙o⊙)

Sau khi Hà Tấn chuyên tu Linh sủng, cấp bậc dưới hình thái con người cũng liền căn cứ theo cấp của Linh sủng mà từng bước tăng lên, hiện tại đã là 87, nhưng ở hình dạng con người cậu vẫn chỉ có thể sử dụng kỹ năng của cấp 30… à thì, lực công kích đương nhiên chỉ dậm chân ở mức đó… Nếu gặp một boss cấp 30 khi ở hình thái chồn bạc, đương nhiên cậu có tự tin để nhào tới một lần, có điều, hiện tại Thương Hỏa không onl, cậu không thể tự biến hình, điều này có nghĩa cậu tương đương với một thành phần mạt hạng yếu cờ hym…

Hay là lênh kênh thế giới rống một tiếng xem có ai muốn tổ đội cùng giết hay không?

Thôi đi, nếu làm như vậy phỏng chừng người tới không phải để giết Trúc yêu, mà là tới giết cậu! (=_=)

Mắt thấy Trúc yêu đang đi qua đi lại ngay cạnh chỗ mình, Hà Tấn ngứa ngáy đến không chịu được… Cứ xông lên đi, đánh không lại cùng lắm là chết thôi, sao có thể mắt mở trừng trừng nhìn nó rời khỏi!

Sờ sờ ba lô, các loại dược đều có đủ, Hà Tấn đứng cạnh phạm vi công kích của Trúc yêu, hình dung vài loại pháp thuật công kích của chủng tộc Tinh linh, nhưng mà suốt một hồi lâu cũng không thấy có tác dụng.

Ngẩn người, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện, muốn thi triển pháp thuật thì hình như phải đọc chú ngữ ra? Hà Tấn 囧囧 mà lẩm nhẩm ở trong lòng, mũ giáp căn cứ ý niệm nơi não bộ điều khiển thiếu niên A Tấn rống lớn một tiếng: “Nha — Thuật Linh động!” (…)

Trúc yêu bị pháp thuật của Hà Tấn đánh trúng, luống cuống xoay người, thân thể thô to như một cái lu nhất thời chấn động, trên mặt lộ ra hai con mắt đỏ ngầu, rõ ràng là đã bắt đầu nổi nóng!

Há cái miệng đầy răng sắc nhọn, Trúc yêu nọ linh hoạt khom người, xoay đầu một cái. Ngay lập tức, những cành trúc thật dài như lợi kiếm được phóng ra. Hà Tấn đứng ở xa xa bị bất ngờ nên không kịp né!

… Cũng may thuộc tính phòng ngự không tồi, thanh máu của cậu chỉ vơi mất một phần tư, nếu là acc nhỏ cấp thấp, e rằng đã gục xuống đất luôn rồi!

Bởi vì thuộc tính của chồn bạc thiên về nhanh nhẹn, nên dù ở dưới hình thái con người, tốc độ né tránh của Hà Tấn cũng rất nhanh. Hơn nữa mấy ngày nay liên tục bị Thương Hỏa ngược đãi, nên kể cả lực công kích không đủ thì Hà Tấn vẫn có thể dựa vào việc phán đoán chiêu thức của đối phương để chiếm thêm ưu thế.

Dựa vào khả năng trốn tránh mau lẹ, Hà Tấn chậm rãi làm chủ được tình hình, điều chỉnh tiết tấu đồng thời hình dung chú ngữ để công kích Trúc yêu: “Ha! Thuật Phong hoá! … Ha! Thuật Tịch quyển! …”

… Cái phương thức đọc chú ngữ mới thi triển được đòn thế này thật sự là vô cùng mất thể diện! (=_=)…

Dù vậy, lượng máu của Hà Tấn vẫn chậm rãi tụt xuống, trong game thực tế ảo, nhân vật có thể cảm giác được thể lực của mình dần dần bị xói mòn. Hà Tấn nhanh chóng lấy dược bù máu nhét vào trong miệng, nháy mắt lại như uống máu gà, tinh thần phấn chấn tiếp tục niệm chú!

Mắt thấy thanh máu của Trúc yêu chỉ còn một nửa, lòng tin trong cậu lại càng mạnh mẽ dâng lên. Song, Hà Tấn cũng không vì thế mà lơ là cảnh giác, bởi vì mới đây, Trúc yêu đã đột ngột tung ra một chiêu bạo kích, suýt nữa làm cho thanh máu của cậu thấy đáy luôn!

“… Thuật Cương trực!” Hà Tấn còn chưa hết kinh hãi, cảnh giác đảo mắt nhìn quanh, bỗng chốc lại phát hiện một bóng đen đang ngồi xổm ở trong rừng trúc. Mà đôi mắt của bóng đen kia còn lóe một tia sáng xanh biếc vừa sâu kín lại vừa có chút lập lòe…

Đệt, cái quỷ gì thế vậy? Chẳng lẽ đằng sau Trúc yêu còn có quái khác hả?

Hà Tấn liều mạng kêu lên một tiếng: “Ai?”

Bốn phía trầm mặc không hề có người hồi đáp, hồi lâu sau trong rừng trúc mới truyền ra một tiếng cười thực đáng khinh: “Hê hê…”

“…” Đậu má, là một người chơi đang ẩn náu trong rừng! Hà Tấn nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đối phương — Người nọ là muốn chờ khoảnh khắc cuối cùng nhảy ra cướp lợi!

Kẻ ẩn náu nghe được thanh âm của Hà Tấn, đáp lại một câu: “Không thể tưởng tượng được chú em còn là một đứa trẻ!”

Thanh âm tên kia cũng có lớn hơn được là bao, thật chẳng khác nào học sinh trung học đang vỡ giọng? Hà Tấn giả vờ tỉnh bơ, nói: “Cậu lộ diện đi, chúng ta tổ đội cùng đánh quái…”, cùng lúc đó lại hô to về phía Trúc yêu: “Thuật Mê muội!”

“Cùng đánh với chú em thì được cái gì?” Kẻ ẩn náu bỉ ổi hỏi.

“Thế cậu ngồi đó thì được cái gì? Không phải là muốn ngắm cách tôi giết quái chứ? … Ha! Thuật Tịch quyển!”

Vật phẩm rớt ra khi giết boss trong Thần Ma không dùng hình thức phân phối để chia trách, mỗi người tham gia giết quái đều có phần, nhưng nhặt được cái gì thì hoàn toàn dựa vào nhân phẩm.

Hà Tấn nói: “Nếu cậu định thừa dịp đánh lén tôi, cùng lắm là để tôi không lấy được cái gì cả, nhưng tôi sẽ nhớ tên cậu, về sau cứ có cơ hội liền lập tức trả thù… Nha – Bạo kích!”

Kẻ ẩn náu: “Anh ẩn tên đi, đến lúc đó chú em sẽ không thấy được.”

Hà Tấn cạn lời: “Cậu ngốc hả, giết boss sẽ được lên TV!” Tuy Hà Tấn không quá chú ý đến kênh thế giới, nhưng chút kiến thức phổ thông ấy cậu vẫn biết.

Kẻ ẩn náu: “Sặc…”

Nhận thấy tính tình đối phương có chút trẻ con, Hà Tấn tiếp tục phân tích lợi hại: “Hơn nữa hiện tại tôi đã biết mưu đồ của cậu, nếu cậu thật sự làm như vậy, lát nữa tôi sẽ tuyên bố tọa độ của boss trên kênh thế giới, đến lúc ấy cậu sẽ gặp rắc rối to… Hê hê! Thuật Linh động!”

Kẻ ẩn náu: “Mẹ nó, thằng nhãi mi tuổi vẫn còn nhỏ, sao lại âm hiểm như thế hả!”

Hà Tấn thầm nhủ trong lòng, này sao có thể gọi là âm hiểm? Tôi đây chính trực thẳng thắn, hướng tới con đường hành sự dựa vào chỉ số thông minh, chuyện gì cũng đều bày tỏ rõ ràng, không hề quanh co uốn éo…

Kẻ ẩn náu: “Nhưng mà anh thích, hê hê…”

Hà Tấn phun ra một ngụm máu!

Ngay sau đó, một cục tròn tròn đen đen trắng trắng liền “vụt” một tiếng mà chạy ra từ trong rừng trúc, Hà Tấn hoảng sợ, tập trung nhìn kỹ vào đối phương — Đây là, đây là cái loại yêu quái gì hả trời? … Một con gấu mèo?

Chẳng lẽ cũng là Linh sủng? Vậy chủ thuần dưỡng của cậu ta đâu? Hà Tấn đảo mắt nhìn quanh, thế nhưng hoàn toàn không thấy bất cứ một bóng người nào cả.

Con gấu mèo béo ú phát ra thứ thanh âm đáng khinh hệt như lúc vừa rồi: “Tuy một mình anh có thể dễ dàng giết chết con Trúc yêu này, nhưng thấy chú em thông minh cơ trí như vậy, anh đây liền kết bạn với chú, sau đó lại tới giúp chú một phen nhé!”

Nói xong, đối phương liền ném một lời mời tổ đội sang — “Người chơi 『 Ly Lạc 』 mời bạn gia nhập đội ngũ.”

Hà Tấn nhìn cái khung trong suốt hiện lên trong tầm mắt, cũng không cần biết tên kia là người hay yêu, cứ lựa chọn đồng ý trước.

Có “Gấu mèo” tương trợ, thanh máu của Trúc yêu liền “phụt phụt phụt” mà tụt xuống. Hà Tấn trộm đánh giá người kế bên, phát hiện phương thức công kích của cậu ta khá là thú vị, cũng na ná như chồn bạc, trực tiếp nhào lên cắn xé mục tiêu!

Không biết có phải gấu mèo trời sinh tương khắc với cây trúc hay không, mỗi lần Trúc yêu rớt máu thì liền teo lại một vòng, đúng như những gì Ly Lạc mới nói, cậu ta giết con boss này thực rất dễ dàng!

Một lúc lâu sau Hà Tấn mới kịp phản ứng, người này có thể là Linh sủng chưa được thuần dưỡng! Sau khi lựa chọn chức nghiệp Linh sủng ở cấp 30 xong, người chơi có thể tự biến hình, “Gấu mèo” chắc hẳn chính là nguyên dạng của Ly Lạc!

Qua bảy tám phút, Trúc yêu lông xanh to bự đã bị hai người vây đánh đến chỉ còn lại khúc con con, cuối cùng anh dũng hy sinh dưới đoản đao của Hà Tấn và mấy cái răng nhọn của Ly Lạc.

Lúc này, kênh thế giới nhảy ra thông báo — Chúc mừng người chơi 『 A Tấn 』, 『 Ly Lạc 』 đánh bại『 Trúc yêu 』- Boss cấp 30 ở rừng Thúy Vi!

Bình luận

Truyện đang đọc