VẪN CHỜ NGƯỜI ONLINE - TỰU ĐẲNG NHĨ THƯỢNG TUYẾN LIỄU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

“Cái quỷ gì vậy?” Hà Tấn có cảm giác khó hiểu vô cùng, ngoài ra cũng có vài phần lo lắng, gần đây hẳn là cậu không đắc tội với ai đi? Chẳng lẽ lại là trưởng phòng Từ?

Vào lúc cậu đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên trưởng phòng Từ đi tới.

“Tiểu Hà, sao lại ăn cơm một mình thế?” Người đàn ông trung niên khoảng gần bốn mươi mang theo cái bụng bia ngồi xuống trước mặt Hà Tấn, mặt dày hỏi, “Cậu không phê duyệt đơn xin cấp phát vật tư của tôi à?”

Nhìn người đàn ông tươi cười trước mặt, Hà Tấn thật sự không cách nào liên hệ hắn với kẻ ác mồm ác miệng mới vừa gửi tin nhắn tới kia.

Cậu khách khí nói: “Trưởng phòng Từ, không phải tôi không muốn phê duyệt cho chú, tôi cũng chỉ căn cứ theo quy củ mà làm thôi.”

Trưởng phòng Từ: “Tôi xem rồi, cậu phê là không đủ điều kiện, vậy cậu nói cho tôi nghe một chút đi, thiếu cái gì tôi sẽ về bổ sung rồi lại trình lên.”

Hà Tấn nhíu mày: “Cái máy tính mà chú nói, tôi đã bảo Tiểu Lý tìm kỹ thuật viên của công ty máy tính tới kiểm tra, nó vẫn còn rất tốt.”

Trưởng phòng Từ lộ ra vài phần xấu hổ, dáo dác liếc mắt nhìn quanh, hạ giọng nói: “Tiểu Hà, cậu đã nhận một cái phong bì dày như thế rồi, cư xử kiểu này hẳn là không tốt đâu, yêu cầu của tôi cũng không quá đáng, cậu cứ mắt nhắm mắt mở thì được rồi. Về sau còn làm chung một cơ quan, cậu có việc chắc chắn tôi cũng giúp đỡ mà.”

Hà Tấn ngẩn người: “Phong bì nào?”

Trưởng phòng Từ trợn trừng con mắt: “Chẳng phải tôi kẹp trong văn kiện đưa tới chỗ cậu sao?”

Hà Tấn giật mình kinh hãi: “Văn kiện của chú là Tiểu Lý đưa cho tôi, thời điểm đến tay tôi cũng chỉ có tài liệu, hoàn toàn không có gì khác cả, cho dù có, phong bì của chú tôi cũng tuyệt đối không nhận đâu.”

Sắc mặt trưởng phòng Từ lúc xanh lúc trắng, hắn giật giật môi, nói: “Tiểu Hà, không biết cậu đã từng nghe câu nói này hay chưa, ‘Người săm soi thì không có bạn, nước quá trong ắt chẳng có cá bơi’, cậu, loại tính cách này… tự cậu suy nghĩ lại đi.” Nói xong câu đó, hắn đen mặt đứng dậy rời đi.

Hà Tấn càng lúc càng không rõ, nếu tin nhắn “uy hiếp” kia được gửi đến vào thời điểm này, còn có thể phỏng đoán là do trưởng phòng Từ thẹn quá hóa giận, nhưng tin nhắn tới trước, rốt cuộc là lý làm sao?

Trở lại văn phòng, Hà Tấn lo lắng mà hỏi thăm Tiểu Lý một chút, người sau khoát tay nói: “Ông ta nói bừa thôi, tôi chẳng thấy cái gì cả!”

Hà Tấn có một ít văn kiện và báo cáo phải xem, nên cũng không định truy cứu chuyện này, dù sao cậu chính là cây ngay không sợ chết đứng, chẳng làm chuyện xấu xa sợ gì ma quỷ gõ cửa lúc nửa đêm.

Loại cơ quan như thế này, những cán bộ trẻ tuổi tâm tư bất chính rất dễ bị mấy món lợi cỏn con mua chuộc, nhưng Hà Tấn thì không. Vụ việc ấy một khi thực sự bắt đầu, ắt sẽ bị người nắm nhược điểm, về sau chắc chắn không thể trở mình, nếu bị truy ra, người gánh trách nhiệm cũng chỉ một mình cậu, Hà Tấn có phải ngốc đâu. Huống hồ thủ đoạn của trưởng phòng Từ cũng không tính là cao thâm, cho dù muốn đặt quan hệ cũng cần thông minh một chút, hẹn gặp công khai kiểu đó, thật chẳng khác nào sợ người ngoài không biết bọn họ âm thầm cấu kết với nhau.

Buổi chiều tan sở, Hà Tấn đi tới nhà hàng đã hẹn trước với Đoàn Thư Dung, nơi ấy không xa, đi bộ chừng mười lăm phút đồng hồ liền tới, là một quán ăn cay kiểu Tứ Xuyên.

Đoàn Thư Dung đã đến, thấy Hà Tấn mang theo túi quà thì kỳ quái hỏi: “Cái gì thế, cơ quan anh vừa phát sao?”

Hà Tấn lắc đầu, vẻ mặt quẫn bách mà trả lời: “Đây là quà mẹ tôi bảo mang tới tặng cậu, bà nói muốn xin lỗi cậu về chuyện ngày xưa.” Lý do này là Hà Tấn vừa mới nghĩ ra, nghe thì cũng có vẻ hợp tình hợp lý, kiểu gì thì cậu cũng không thốt ra được câu “quà lát nữa đưa cậu về nhà thì ghé vào biếu cho trưởng bối”.

Mặt Đoàn Thư Dung thoáng ửng hồng, cũng không biết là vui hay là xấu hổ, cô chỉ hỏi: “Cậu kể với bà sao?”

“Ừ.” Hà Tấn ngồi xuống, liếc mắt một cái liền nhận ra Đoàn Thư Dung mới làm tóc, đầu quấn một cái băng đô, tai đeo khuyên trân châu tinh xảo, móng tay sơn màu kẹo ngọt, ăn diện và quyến rũ hơn so với một thân trang phục công sở hiệu OL lần trước rất nhiều.

Đáng tiếc Hà Tấn có dụng ý khác, cho nên trong lòng chẳng chút lăn tăn, “Chờ lâu rồi hả? Gọi đồ ăn trước đi.” Dù là cự tuyệt cũng không tiện nói ngay bây giờ, bằng không có vẻ rất không lễ phép.

“Tôi cũng vừa mới tới.” Đoàn Thư Dung mở thực đơn ra, lại hỏi, “Tôi chưa hỏi anh có thích ăn món cay của Tứ Xuyên không, nhưng mà tôi nghe đồng nghiệp khen cá om dưa ở chỗ này rất ngon.”

“Được, vậy gọi một phần cá om dưa đi.” Hà Tấn loáng thoáng nhíu mày, nhớ tới lần đầu tiên mình và Tần Dương chính thức hẹn hò. Hôm đó bọn hắn đánh thắng trận chung kết giải đấu đoàn đội của Thần Ma, cùng xuống dưới lầu khách sạn ăn món Tứ Xuyên, uống đầy một bụng bia, sau còn bị người nọ tha lên giường… Vành tai bỗng chỗc đỏ bừng, Hà Tấn nhanh chóng gạt bỏ chuyện cũ ra khỏi đầu.

Đồ ăn được mang lên, hai người vừa vui vẻ chuyện trò vừa ăn ăn uống uống trong chốc lát, Hà Tấn nghĩ cũng nên vào chính sự đi thôi.

“Đoàn Thư Dung,” Cậu buông đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Kỳ thực lần này mời cậu đi ăn cơm, là muốn nói với cậu …”

Ở phía đối diện, Đoàn Thư Dung còn chưa nghe được hết câu, cả người đã cứng lại, biểu tình cũng trở nên cực kỳ cổ quái, thế nhưng tầm mắt cô lại không dừng trên mặt Hà Tấn, mà chậm rãi chuyển rời ra phía sau lưng cậu.

Hà Tấn có chút khó hiểu, đang định quay đầu nhìn lại, bỗng cảm thấy cánh tay tê rần, sau đó cả người bị một lực đạo rất mạnh kéo lên.

“Rầm” một tiếng, ghế dựa đổ, Đoàn Thư Dung che miệng hét lên. Hà Tấn còn chưa kịp thấy rõ người kéo mình là ai đã bị lôi ra ngoài một đoạn. Người trong nhà hàng đều nhìn theo bọn hắn, có người còn đứng lên lấy điện thoại di động ra chụp hình.

Hà Tấn lảo đảo ngẩng đầu, bỗng thấy một bóng dáng thật thân quen — “Tần Dương…!” Cậu kinh hãi hô ra thành tiếng!

Tần Dương một lèo kéo Hà Tấn ra ngoài, thẳng tới chỗ chiếc SUV mini phong cách retro(*)màu đỏ đang đậu ở bên kia đường, mở cửa xe, thô bạo đẩy người vào hàng ghế sau.

(*) Nó đây:



Đoàn Thư Dung mắt mở trừng trừng nhìn bạn trai hẹn hò với mình bị một thanh niên trẻ tuổi đeo kính râm kéo đi, mãi một lúc lâu sau mới đứng dậy đuổi theo, nhưng hình ảnh duy nhất lưu lại trong mắt cô chính là cái bóng vun vút lao đi của chiếc xe màu đỏ.

“Tần, Tần Dương!” Giữa cơn hoảng loạn, Hà Tấn phải mất một lúc mới kịp phản ứng, vỗ vào lưng ghế của người lái, hỏi, “Tại sao cậu lại ở chỗ này! Vừa rồi cậu làm cái gì vậy…”

“Em im miệng cho anh!” Tần Dương hung tợn cắt lời đối phương, gặp đèn đỏ, thế nhưng chiếc xe vẫn nhanh chóng phóng vụt qua.

Hà Tấn sợ đến tái mặt, mở vòng tay định gọi điện thoại cho Đoàn Thư Dung. Thông qua kính chiếu hậu, Tần Dương nhanh chóng phát hiện ra, hung hăng nói: “Em dám liên lạc với cô ta thử xem? Có tin anh cưỡng bức em ngay trên cái xe này không hả!”

Hà Tấn: “…”

Hiện tại công việc chất chồng, Tần Dương phải ghi hình suốt từ sáu giờ sáng đến tận giữa trưa, xong xuôi lập tức lên máy bay bay tới thành phố Q. Ba ngày vừa qua, hắn lao lực đến không ngừng không nghỉ, tổng cộng thời gian ngủ nghỉ cũng không đủ tám tiếng đồng hồ.

Thế mà, vừa đến thành phố Q, hắn liền nhận được báo cáo về mười tám lần xem mắt của Hà Tấn trong vòng ba năm qua do Tiểu Chu điều tra được. Hơn nữa hôm nay, người kia con mẹ nó, còn có hẹn!

Mười tám lần chia cho ba năm, mỗi năm sáu lượt, tức là cứ hai tháng đi xem mắt một lần, ha ha, giỏi lắm!

Chẳng phải nói yêu ông sao? Chẳng phải nói không rời bỏ ông sao? Con mẹ nó, toàn lừa ông cả!?

Nhớ lại tối thứ sáu, hai người còn tình cảm mãnh liệt mà lăn giường ở khách sạn, đảo mắt một cái tên khốn này đã cùng ả đàn bà chẳng biết tên họ là gì kia cười cười nói nói trong nhà hàng, Tần Dương cảm thấy gân xanh trên trán sắp sửa nổ tung rồi!

Thành phố Q không lớn, Tần Dương điên cuồng phóng xe như ruồi nhặng mất đầu, rất nhanh đã ra khỏi nội thành.

“Cậu, chậm một chút, Tần Dương, chạy chậm một chút…” Suốt dọc đường đi không biết người nọ đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, tốc độ cũng sắp lên tới một trăm tám mươi km một giờ, Hà Tấn xiết chặt bàn tay, toán mồ hôi mà nhắc nhở.

Vùng ngoại ô ít người, vốn tưởng Tần Dương sẽ tiếp tục lao đi, không ngờ hắn đột nhiên dừng lại. Cú phanh đột ngột khiến thân thể Hà Tấn suýt nữa thì bay ra phía trước, cậu ôm ngực thở dồn, trái tim sắp sửa nhảy lên cổ họng đến nơi!

Tần Dương cởi dây an toàn, rút chìa khóa, xuống xe. “Rầm” một tiếng đóng cửa xe, ấm nút khóa, nhốt Hà Tấn lại bên trong.

Hà Tấn không rõ người nọ muốn đi đâu, vội vã ấn nút hạ kính cửa sổ, song chức năng này cũng bị vô hiệu hóa, nên đành ghé đầu vào cửa kính, nhìn theo bóng dáng của Tần Dương. Chỉ thấy đối phương rời đi không xa, ở một chỗ cách chiếc xe năm sáu mét, hắn lấy một bao thuốc lá ra khỏi túi áo, rút một điếu, châm lửa, đứng hút ở ven đường.

Tần Dương sợ nếu mình cứ tiếp tục ở trong không gian nhỏ hẹp của ô tô cùng Hà Tấn sẽ không khống chế được mà gây ra tai nạn. Vừa rồi, khi thấy một cái container đi qua, hắn đã nghĩ cứ mang theo Hà Tấn mà đâm thẳng vào, cùng nhau bỏ mạng!

Vòng tay của Hà Tấn báo mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Đoàn Thư Dung, còn có cả tin nhắn. Người nọ hỏi cậu gặp phải chuyện gì, thậm chí đối phương đã gấp đến độ muốn báo cho cảnh sát.

Hà Tấn liếc nhìn Tần Dương đang đứng ở phía xa xa, run rẩy nhắn tin lại cho Đoàn Thư Dung: “Tôi không sao, người nọ là bạn trai cũ của tôi, vừa rồi ở trên bàn cơm tôi vốn định nói với cậu, tôi không thể bắt đầu cùng cậu, thực xin lỗi… Tiền bữa cơm này tôi sẽ chuyển cho cậu sau,” Hà Tấn khẽ cắn môi, lại bổ sung thêm một câu, “Đoàn Thư Dung, chúng ta đừng liên lạc nữa, cậu xứng đáng gặp được một người tốt hơn.”

Hà Tấn chọn gửi tin, lại chuyển khoản ba trăm đồng cho cô gái nọ, sau đó tắt vòng tay. Xong xuôi, vừa mới ngẩng đầu, liền thấy Tần Dương mang theo vẻ mặt ngập đầy sát khí hùng hổ quay trở lại, cậu chợt cảm thấy tay chân mềm nhũn, sợ tới mức chẳng biết phải làm sao.

Tần Dương mở khóa xe, giật mạnh cửa ghế sau, hằn học nói: “Xuống.”

Hà Tấn nhỏ giọng gọi tên của Tần Dương, vừa ngây ngốc vừa sợ hãi mà nhìn gương mặt ngập đầy lửa giận của người nọ, cuối cùng chậm chạp xuống xe.

Tần Dương tóm lấy cánh tay Hà Tấn, lôi kéo ủn đẩy khiến cho lưng cậu đập mạnh lên cửa xe. Ngay sau đó, hắn lập tức tiến sát lại, hôn lên môi cậu.

Hà Tấn trừng lớn con mắt, trong trạng thái thanh tỉnh, đương nhiên cậu không thể để Tần Dương muốn làm gì thì làm, liền nghiêng trái ngả phải hòng né tránh.

Tần Dương dùng toàn bộ thân thể ghì chặt người nọ vào cửa xe, miệng vẫn không ngừng dùng sức.

“Ưm!” Hà Tấn bị đau, khẽ rên một tiếng. Hai cánh môi vừa mới lành lặn trở lại, dưới tình huống không kịp đề phòng nhanh chóng bị cắn xé thêm một lần, rốt cuộc cậu đã biết mùi thuốc lá trong miệng Tần Dương ở đâu mà ra.

“… Tần Dương!” Hà Tấn dùng sức đẩy người ra, nghiêng đầu thở dốc, dùng thứ thanh âm đầy miễn cưỡng, nói ra lời trái với lương tâm, “Chúng ta đã chia tay rồi.”

— Đừng dây dưa nữa, đừng tới tìm tôi nữa, căn bản là tôi không chống lại được đòn công kích của anh.

Tần Dương chống một cánh tay lên cửa xe, khóa chặt Hà Tấn vào trong lồng ngực của mình, dữ tợn nhìn cậu, dùng thanh âm to gấp đôi mà quát: “Em có gan thì nói lại lần nữa xem!!”

Hà Tấn: “Chúng, chúng ta…”

Tần Dương nắm cằm Hà Tấn, hung tợn nói: “Nhìn anh đây này! Nói lại một lần nữa xem! Nói muốn chia tay với anh đi! Nói đi!!!”

Hà Tấn run rẩy cả người, khóe mắt bất chợt trở nên ướt át, chung quy vẫn là không nói nổi thành lời.

Tần Dương tóm chặt cổ tay người nọ, liên tục lắc lắc lay lay, lại quát lên: “Đòi chia tay với anh, rồi ba năm này em sống thế nào! Em nhìn em đi! Em là đang tự ngược mình hay đang đầy đọa anh! Hả?!”

Tâm tình Hà Tấn kích động, nước mắt không cầm được mà lập tức tràn mi. Cậu tựa như hoàn toàn sụp đổ mà gào lại: “Cậu… cậu… Vì sao cậu phải làm như vậy! Tôi đã nói chúng ta không có khả năng, cậu còn muốn thế nào… Đừng trêu chọc tôi nữa, tôi xin cậu!”

“Anh trêu chọc em? Con mẹ nó, anh trêu chọc em!?” Tần Dương tóm chặt cổ tay người nọ đập mạnh lên cửa xe, tức giận đến mức đôi mắt cũng giăng đầy một tầng hơi nước. Hắn cố sức nuốt ngược nước mắt trở về, thô tục quát, “Khi em nằm dưới thân ông khóc lóc cầu xin ông đừng rời bỏ em, cầu xin ông cứu em, tại sao không bảo ông đừng có trêu chọc em? Hả!? Hà Tấn, cái tên khốn kiếp nghĩ một đằng nói một nẻo! Mẹ kiếp, căn bản là em không thể quên được anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc