VÁN CƯỢC TÌNH YÊU - DAHITHICHVIET

Hai tay siết chặt gấu áo, dùng lực tới nỗi khớp xương lộ rõ ra, trắng bệch dọa người.

Dương Minh Trác muốn sỉ nhục cô, không ngờ lại chọn phương thức này.

Cô là nô ɭệ của hắn, phải phủ phục dưới chân hắn.

Xăm vòng cổ? Haha

Thanh Lam rất muốn cười, nhưng cô sợ mình sẽ cười trong nước mắt, trái tim trong lồng ngực giống như bị bàn tay của Dương Minh Trác móc ra ngoài, ném phăng xuống đường để bánh xe nghiệt ngã cán qua, mà không phải chỉ cán qua một lần.

Là cán qua cán lại, liên tiếp không chịu buông tha.

Vị quản lý dường như cũng thấy khó xử: "Vậy...vậy.."

"Chưa nghe rõ yêu cầu sao? Đổi người có thể nghe rõ yêu cầu của tôi hơn đi." Dương Minh Trác nói xong, vị quản lý đã sợ tới mức sắp quỳ xuống đất.

Cửa hàng chi nhánh chỉ vừa mới mở ở đây, không thể vì đắc tội Dương thiếu gia mà mất miếng cơm manh áo được.


Vị quản lý nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Đã nghe rõ. Vậy tôi..tôi bắt đầu ngay đây."

Dương Minh Trác, hắn nhất định phải đem mọi sự tàn khốc trút lên đầu cô gái Thanh Lam.

Mối quan hệ duy trì bằng thù hận, Thanh Lam nhiều lần muốn hỏi hắn, hắn có mệt không? Hắn đã từng nghĩ qua sẽ buông tha cho cô dù chỉ trong một khoảnh khắc chưa?

Vị quản lý thấy Thanh Lam nước mắt giàn dụa, vội vàng lên tiếng: "Ấy ấy, cô đừng khóc. Không đau lắm đâu. Nếu không thì tôi tiêm thuốc tê cho cô."

Dương Minh Trác lạnh giọng: "Cấm tiêm thuốc tê."

Quản lý: "...." Ai động tới gia phả nhà vị thiếu gia này vậy? Đối xử với cô gái nhỏ đáng thương hung dữ quá đi mất.

Hai tiếng trôi qua, trên cổ Thanh Lam đã xuất hiện một vòng xăm màu đen, không có thêm bất cứ họa tiết gì, chỉ là một vòng tròn quấn quanh cổ như thế, nhìn xa sợ rằng sẽ có người nhận nhầm cô đang đeo choker.


"Dương thiếu gia, đã xong rồi. Ngài xem."

Dương Minh Trác híp mắt, khóe môi cong lên một đường có phần cay nghiệt, kéo tay Thanh Lam, đánh giá một câu:

"Đúng vậy. Rất đẹp mắt."

Mãi lúc Dương Minh Trác đưa Thanh Lam hoàn toàn rời khỏi, vị quản lý kia mới thở phào nhẹ nhõm, bất ngờ phát hiện trên trán không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi, lại một lần nữa cảm thán áp lực của Dương Minh Trác đúng là thật lớn.

Vào thẳng biệt thự, Thanh Lam bị Dương Minh Trác ném xuống sofa phòng khách.

"Thanh Lam, cô có biết hậu quả của việc lừa dối tôi là gì không?"

Thanh Lam vô thức sờ lên cổ, hiện tại vẫn còn hơi đau ê ẩm, cô nhìn Dương Minh Trác chăm chú, từ sâu trong đôi mắt bắt đầu hiện lên một chút ý chí phản kháng, dường như có cả sự căm phẫn.

Dương Minh Trác nhận biết ra điều đó, hắn nhếch môi cười:


"Tôi đã nói cô đừng có xấc xược với tôi."

Tay Dương Minh Trác vươn tới bóp chặt cằm của Thanh Lam, hắn gằn giọng:

"Nói đi, vì sao cô dám đi theo người đàn ông khác?"

Hỏi câu này, hình ảnh Thanh Lam cùng một người đàn ông đứng trước cửa tiệm hoa trò chuyện, hắn ta thậm chí còn xoa đầu cô, lại hiện lên.

Dương Minh Trác nổi nóng, gia tăng thêm lực ở các ngón tay.

"Đau quá."

"Nói đi Bạch Thanh Lam, cô thích hắn ta ở điểm nào? Hắn ta làm cô sướng sao?"

Không ngờ một người như Dương Minh Trác lại nói ra những lời lẽ thô tục như vậy chỉ để lăng mạ Thanh Lam, cô lắc đầu vùng vẫy.

"Không. Không phải."

Dương Minh Trác kéo Thanh Lam vào nhà tắm, xả một bồn nước đầy, sau đó dìm cô xuống nước.

Thanh Lam bị sặc nước, mỗi lần Dương Minh Trác nhấc lên cô đều ho khù khụ, hai mắt đỏ ửng, run rẩy trong tuyệt vọng.
"Dương Minh Trác,... tôi xin anh."

"Tôi xin..anh hãy tha...cho tôi đi."

Đau quá! Đau tới mức không thể thở nổi. Đau ở trên người, đau cả trong lòng, toàn thân Thanh Lam đều có vết thương, nhưng Dương Minh Trác lại vờ như không thấy.

Trên đời này cũng không ai thấy, vĩnh viễn là như thế.

Dương Minh Trác không chịu buông tha, lại dìm đầu Thanh Lam vào trong nước.

"Thanh Lam, cô dám chống đối tôi, dám lừa dối tôi, thì nên nghĩ tới một ngày sẽ phải chịu sự trừng phạt."

*

Bóng tối bao trùm khắp nơi, có thể trời đã về đêm, Thanh Lam thu mình ngồi ở trong góc tối.

Dương Minh Trác đã nhốt cô trong phòng nhiều ngày, cửa sổ không bao giờ mở ra, Thanh Lam chỉ có thể ngày đêm vào chút tia sáng ít ỏi lọt qua khe cửa.

Cửa phòng bị đẩy ra, Dương Minh Trác lại tới.

Lần này, hắn chủ động mở lớn cánh cửa, sau đó kéo Thanh Lam ra khỏi phòng. Nhiều ngày bị giam cầm, Thanh Lam loạng choạng đi không vững, giống như một tờ giấy mỏng tang tang, dặt dẹo bị hắn lôi đi không thương tiếc.
Cuối cùng Dương Minh Trác cũng chịu tha cho Thanh Lam, hắn lạnh nhạt nói với cô:

"Đừng để chuyện này lặp lại một lần nữa."

Dương Minh Trác bóp cằm Thanh Lam, không quên cảnh cáo:

"Nếu không hình phạt sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu."

Thanh Lam vô thức rụt người lại, khí thế mạnh mẽ đều đã bị Dương Minh Trác dùng nhiều phương thức tàn độc đánh tan, hiện tại cô giống như con vật đáng thương lúc nào cũng thấy sợ hãi và hoảng loạn.

"Sao? Không phải trước đó cô hung hăng lắm à?"

Dương Minh Trác cao giọng, dường như đã thỏa mãn khi trông thấy dáng vẻ hiện tại của Thanh Lam.

Hắn hất tay, Thanh Lam suýt thì ngã văng ra đất, cơ thể trước kia vốn đã gầy bây giờ dường như chỉ còn lại da bọc xương, Dương Minh Trác liếc mắt cũng không muốn.

Vài ngày yên ổn trôi qua, Thanh Lam đã được quay trở lại cuộc sống trước kia, Dương Minh Trác vẫn nghĩ cô sẽ không bao giờ có bất cứ hành động nào mang tính chống đối hắn nữa.
Nhưng hắn đã nhầm. Thanh Lam thế mà lại dám bỏ trốn.

Con thú đã sập bẫy, càng bị đau càng cố vùng vẫy thoát ra ngoài. Thanh Lam đã từng phản kháng Dương Minh Trác, đáng lẽ hắn nên biết cô sẽ tiếp tục phản kháng hắn.

Hắn không để cô hoàn toàn khuất phục dưới chân mình, là do chính hắn đã sơ suất.

"Duy Tôn, huy động người của cậu giúp tôi tìm một cô gái."

"Ồ? Là ai có thể khiến cậu phải tìm kiếm gấp gáp như vậy?"

Nói đúng hơn, là ai lại phải chạy trốn khỏi Dương Minh Trác?

Đầu giây bên kia giọng nói của Tạ Duy Tôn có phần cao hứng, thi thoảng còn xen vào một vài âm thanh ồn ào khác, hình như hắn lại đang vui vẻ cùng mấy mỹ nữ.

Dương Minh Trác không quản nhiều như vậy, hắn mất kiên nhẫn nói ra một cái tên:

"Thanh Lam – Bạch Thanh Lam."

Tạ Duy Tôn nghe thấy cái tên này, hình như trầm mặc hẳn đi, qua một lúc hắn mới nói:
"Ừ, tôi biết rồi."

Ném điện thoại xuống mặt bàn, Dương Minh Trác cực kỳ bực bội. Thanh Lam lại dám bỏ trốn? Xem ra hắn vẫn còn quá nhân nhượng với cô ta, không lẽ cô ta không lo lắng cho an nguy của bà nội mình?

Mở ngăn kéo rút lấy một điếu thuốc trong bao thuốc, hiếm khi Dương Minh Trác hút thuốc trong phòng làm việc.

Nhưng hiện tại hắn châm lửa, đầu thuốc bén lửa cháy lên, mùi thuốc lá nhanh chóng tản ra.

Cứ như thế hút hết một điếu, lại hút thêm một điếu nữa, tùy tiện để tàn thuốc rơi đầy dưới chân mình.

"Thanh Lam, tốt nhất cô đừng để tôi tìm kiếm quá lâu."

*

Trần Khâm lái xe trên đường, một cô gái không biết từ đâu lao ra giữa đầu xe. Cô gái mặc quần bò với áo thu trắng, đeo một cái ba lô nhỏ phía sau, mái tóc rối loạn lên, bịt khẩu trang che kín gương mặt.
Trần Khâm phanh gấp, sau đó ngay lập tức bước ra khỏi xe, còn định mắng cho người vừa mới đi đứng không đàng hoàng một trận, nhưng sau khi xuống xe, hắn lại ngẩn người, nghi hoặc hỏi:

"Thanh Lam?"

Hình như có chút giống. Thanh Lam không nhận ra ai với ai nữa, nghe thấy đối phương gọi tên mình, cô ngước đôi mắt mông lung đẫm nước lên.

"Cứu tôi, cứu tôi với.."

Thanh Lam chỉ đủ sức nói một câu ngắn ngủi, rồi khép mắt ngất lịm, để bản thân tự do ngã xuống. Trần Khâm theo phản xạ đỡ lấy cơ thể yếu ớt của cô. Trong mơ hồ, Thanh Lam dường như vẫn thấy nghe thấy tiếng người nói chuyện: "Mike, giờ làm sao đây?"

Cơ thể cô được chuyển cho người nào đó ôm lấy, nhẹ bẫng. Hương thuốc bắc nhàn nhạt tỏa ra trên áo sơ mi của người ấy.

Một khoảng lặng kéo dài trôi qua. Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên:
"Là cô. Hết lần này tới lần khác...va vào tôi trong cuộc đời này."

Khoảnh khắc ấy, mùi hương ấy, câu nói ấy, không biết tại sao lại là thứ khiến Thanh Lam nghĩ mình cần phải một mực khắc cốt ghi tâm.

Trong căn phòng vắng lặng, người đàn ông ngồi ở cạnh giường, Từ Vĩ Thanh đã nhìn gương mặt nhợt nhạt này cả giờ đồng hồ.

Thanh Lam mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là bóng lưng người đàn ông ở cuối giường, dáng vẻ có phần cô độc khó gần.

Hắn hình như rất nhạy cảm, cô ngồi dậy định lên tiếng thì đã nghe hắn mở lời, chất giọng rất trầm, như cố gắng điều chỉnh âm điệu cho vài phần, nên thành có chút gượng gạo.

"Cô thấy sao rồi?"

Thanh Lam mỉm cười hiền, người đàn ông này rốt cuộc không hề đáng sợ như cô nghĩ. Hắn quay đầu, nheo mắt nhìn cô, đôi mắt xanh lục ấy bén nhọn sâu thẳm, gương mặt tuấn tú, mũi cao mày rậm, cằm nhọn cương nghị, ngũ quan quá đỗi hoàn hảo, đặt trên một gương mặt người đàn ông liền trở thành một loại cuốn hút chết người, một nhát chí mạng với phụ nữ.
"Anh là người...hôm đó?"

Thanh Lam kinh ngạc, cô cũng không dám chắc chắn vào trí nhớ của mình, ấp úng dò hỏi.

Từ Vĩ Thanh không phủ nhận, đáp lại: "Ừ. Là tôi."

Nói xong, Từ Vĩ Thanh đứng lên, từ đuôi giường chuyển tới ngồi cạnh giường, gần sát với Thanh Lam.

"Còn đau không?

"Không đau nữa."

Thanh Lam lắc đầu, cô hơi cúi mặt, yên lặng một lúc ống tay áo của Từ Vĩ Thanh bị bàn tay gầy nhỏ Thanh Lam nắm lấy, cô bạo gan hỏi:

"Anh có thể giúp tôi không?"

Bình luận

Truyện đang đọc