VÁN CƯỢC TÌNH YÊU - DAHITHICHVIET

"Cô tới đây có việc gì?" Cố Hành Khiêm nhìn người đối diện hỏi, trên mặt không có chút thân thiện nào. 

"Tôi là thư ký của Dương chủ tịch – Dương Minh Trác, anh ấy nói muốn mượn xem hồ sơ bệnh án của Bạch Thanh Lam."

Thanh Lam...nghe tới cái tên này, sắc mặt Cố Hành Khiêm hơi biến chuyển, tay đang giữ ở một góc tài liệu cũng vô thức run nhẹ.

Thanh Thuần thấy Cố Hành Khiêm im lặng không nói gì, hỏi tiếp:

"Có thể bác sĩ các anh đôi khi nhận được yêu cầu giữ kín bệnh tình của người bệnh, nhưng bây giờ Thanh Lam đã không còn, theo lý thì yêu cầu đấy cũng không còn tác dụng gì nữa."

Cố Hành Khiêm hỏi Thanh Thuần: "Tại sao Dương Minh Trác lại quan tâm tới hồ sơ bệnh án của một người đã chết?"

Khi hỏi câu này, lời nói của Cố Hành Khiêm có phần gay gắt, anh vẫn luôn cảm thấy trong mối quan hệ của Dương Minh Trác và Thanh Lam có điều gì đó không đơn giản.


Thanh Thuần vẫn giữ thái độ lịch sự: "Đây là chuyện riêng tư của chủ tịch nhà chúng tôi, xin phép không thể nhắc tới với anh được. Nếu anh không đồng ý đưa hồ sơ bệnh án của cô Thanh Lam cho tôi, tôi chỉ còn cách tới tìm gặp viện trưởng của anh."

Cố Hành Khiêm ghét nhất là bị người khác uy hiếp, anh nói với Thanh Thuần: "Vậy cô tìm đi. Khi nào viện trưởng đồng ý đưa hồ sơ bệnh án của Bạch Thanh Lam cho mấy người thì nói tiếp."

Thanh Thuần: "Anh..."

Thanh Thuần chưa tìm gặp người nào đứng trước cái danh Dương chủ tịch mà vẫn có thể cố chấp như vậy. Cố gắng nén lại cảm xúc kích động trong lòng, Thanh Thuần lập tức đứng lên: "Được, tôi đi tìm viện trưởng."

Tốn thời gian cả nửa buổi, Thanh Thuần mới mang được đầy đủ hồ sơ bệnh án của Bạch Thanh Lam tới chỗ Dương Minh Trác. Cũng may từ trước tới giờ Thanh Lam chỉ khám bệnh ở một bệnh viện duy nhất, vì vậy hồ sơ lưu trữ ghi rất đầy đủ tất cả bệnh tình lớn nhỏ.


Dương Minh Trác ngồi ở bàn làm việc, lật giở từng trang trong tập hồ sơ bệnh án dày cộp. Nếu tính trung bình, một năm Thanh Lam phải lui tới bệnh viện đều đặn cả bốn mươi, năm mươi lần, từ cảm sốt thông thường, tới đau dạ dày, trầm cảm, rối loạn tâm lý

Trang cuối cùng kết luận Thanh Lam có di chứng sau trận sốt cao, bị khiếm thính tạm thời.

Dương Minh Trác nhìn thời gian ghi bên trên, đúng ngày mùng hai tết. Đó là khoảng thời gian Bạch Thanh Lam bị sốt cao một mình ở trong biệt thự, Cố Hành Khiêm gọi điện cho hắn về.

Dương Minh Trác cẩn thận nhớ lại, quả thực là có một khoảng thời gian Thanh Lam đột nhiên trở nên quái lạ, lúc nào cũng đứng nhìn hắn chăm chăm, âm lượng trong lời nói thì lúc to lúc bé, là bởi vì cô không nghe thấy?

Trong vô thức, ngón tay ở mép giấy của Dương Minh Trác đã siết lại, khiến một phần tờ giấy trở nên nhàu nhĩ.


Lật qua lật lại hồ sơ bệnh án của Thanh Lam, Dương Minh Trác đột nhiên bực bội quăng nó xuống đất.

Thanh Thuần đứng bên cạnh cũng giật mình.

Đột nhiên, chuông điện thoại của Dương Minh Trác vang lên, hắn nhìn vào số hiển thị trên màn hình mấy giây mới bắt máy:

"Có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia hình như hơi gấp gáp: "Dương thiếu gia, bà Bạch không thấy đâu nữa."

Bà Bạch? Bà nội của Bạch Thanh Lam?

"Không thấy đâu là ý gì?"

Người bên kia run rẩy: "Chúng tôi bị một đám người khống chế, sau khi ngất đi tỉnh lại thì..." Mấy chữ cuối vì sợ hãi mà không dám nói ra, ước chừng Dương Minh Trác cũng đã hiểu đầu đuôi sự việc.

"Không tìm thấy? Không tìm thấy còn không huy động người đi tìm? Gọi cho tôi có ích gì?"

"A? Dạ, vâng vâng. Chúng tôi lập tức đi tìm."

"Không tìm được thì từ giờ mấy người cũng đừng có ăn cơm nữa."
Dương Minh Trác hằn học tắt điện thoại, vung đấm xuống bàn "rầm" một cái, hung hăng chửi thề.

Mẹ kiếp!

Đúng là hết phiền toái này tới phiền toái khác.

*

Đầu thu, trời chỉ còn nắng nhạt, kèm theo chút gió se lạnh. Căn hộ nằm ở phía Tây trung tâm thành phố Uy Lạc đắm mình trong ban mai, khác hoàn toàn những căn biệt thự đồ sộ xung quanh nó, kiến trúc ngôi nhà mang theo một vẻ đẹp khiêm nhường tinh tế.

"Haha Mike đâu? Con trai ta đâu rồi? Cậu quý tử giữ thân như ngọc rốt cuộc cũng chịu đưa phụ nữ về à?"

Giọng một người nào đó chưa thấy xuất hiện vang lại từ ngoài phòng, cửa phòng cũng nhanh chóng mở ra. Từ Vĩ Thanh không cho là lạ, anh cũng không nhìn vị mẫu hậu nương nương đang đặc biệt phấn khởi kia.

"Con trai, cô ấy đây sao? Sao nhỏ quá vậy?"

Vị phu nhân vừa mới tới nhìn chăm chăm Thanh Lam một lượt, sau đó quay sang hỏi Từ Vĩ Thanh.
"Thằng quỷ này, người ta vẫn còn là học sinh mà? Con sao lại nóng vội như vậy chứ?"

Từ Vĩ Thanh: "..."

Hiểu Lam phu nhân vẫn còn đang tỉ mỉ đánh giá Thanh Lam, trên mặt cô quấn băng trắng, lại khép chặt mắt, tấm mền mỏng đắp tới ngang bụng, một tay gập vào đặt trên bụng, tay còn lại duỗi thẳng ra, đang cắm một ống truyền dịch.

Ngoài nhỏ bé với yếu ớt ra, cũng chưa phát hiện thêm được gì.

Từ Vĩ Thanh thấy mẹ nuôi của mình cứ ngẩn ra như thế, vội nói:

"Cô ấy đã hai tư tuổi rồi, cơ thể không được nuôi dưỡng tốt, hay ốm sốt nên hơi gầy."

Hiểu Lam phu nhân à lên một tiếng, thực sự cũng quá phấn khích rồi, bà đến bên giường nắm chặt tay Thanh Lam, trên mặt vẫn chưa tan đi vẻ vui mừng.

"Bảo bối ngoan, nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt. Đợi con tỉnh lại liền thay ta trị tên tiểu tử mặt lạnh này được không?"
Từ Vĩ Thanh hơi giật lông mày, thực sự có chút bất đắc dĩ.

Anh lên tiếng hỏi mẹ nuôi: "Không phải mẹ đang đi du lịch Châu Phi sao? Trở về ngang chừng vậy?"

Bà Hiểu Lam bĩu môi: "Xem kìa xem kìa, nuôi anh lớn để làm gì chứ, anh thậm chí còn không thèm quan tâm tới mẹ mình. Ta đã thông báo đi Châu Phi từ hai tháng trước, chơi chán rồi đương nhiên phải về."

Hiểu Lam vốn dĩ tính về Pháp, nhưng vì nhận được tin Từ Vĩ Thanh đã về Hoa Quốc nên đương nhiên là bà cũng phải phóng thẳng về đây. Đã lâu không gặp cậu con trai quý tử này, không ngờ con trai còn chẳng thèm quan tâm tới bà.

Sau đó, Hiểu Lam lại nói: "Tiểu tử, nhất định phải chăm sóc cho con dâu thật tốt. Tỉnh dậy liền lập tức báo cho ta đấy."

Từ Vĩ Thanh: "Mẹ à, cô ấy không phải..."

Hiểu Lam không để Từ Vĩ Thanh nói nốt đã cắt ngang: "Bây giờ ta phải đi chơi bài với mấy bà bạn ở Uy Lạc, hẹn nhau từ sớm rồi."
Nói xong liền nhảy chân sáo ra ngoài, miệng còn ngâm nga hát một bài không rõ tên. Thật không giống với tác phong của một vị phu nhân đã ngoài năm mươi.

Trần Khâm đứng ngoài hành lang hút thuốc, thấy Hiểu Lam mở cửa đi ra, nghiêm chỉnh đứng thẳng người.

"Lão phu nhân."

"Ây da. Gì mà lão phu nhân chứ, cứ gọi là Dì Lam cho trẻ trung."

Nói xong thì lấy kính râm ở tay đeo lên, quay người rời đi.

Trần Khâm nhìn theo bóng bà, hơi buồn cười. Lúc Trần Khâm đẩy cửa bước vào trông thấy Từ Vĩ Thanh đứng lên.

Nhìn Trần Khâm, Từ Vĩ Thanh nói: "Đóng cửa tiệm Sillage đi."

"Hả? Đóng ở đâu?"

Trần Khâm chưa kịp tiêu hóa lời nói của Từ Vĩ Thanh, ngẫm nghĩ xem Sillage có tới tận hơn năm cửa tiệm, mỗi cửa tiệm được đặt ở một nước khác nhau, kinh doanh vô cùng tốt, tự dưng lại đóng cửa là sao?
Từ Vĩ Thanh trả lời: "Cửa tiệm vừa mới mở ở thành phố này. Đóng cửa đi."

Trần Khâm hơi ngạc nhiên nhìn Từ Vĩ Thanh. Thành phố Uy Lạc là trung tâm của Hoa Quốc, nơi hội tụ của sự giàu có và phồn thịnh. Nhưng theo hiểu biết của Trần Khâm, từ trước tới nay Từ Vĩ Thanh mỗi khi quyết định mở một cửa tiệm Sillage đều không chọn giàu, chỉ chọn hợp. Trần Khâm còn chưa nghĩ ra Uy Lạc của Hoa Quốc có điểm gì thu hút Từ Vĩ Thanh thì bây giờ Từ Vĩ Thanh lại kêu đóng cửa.

Mới mở chưa được vài tháng mà đã đóng cửa? Vài vị phu nhân sợ là sẽ phải khóc bằng nhiều thứ tiếng đó!!

Từ Vĩ Thanh thấy Trần Khâm im lặng không nói, anh hỏi: "Có ý kiến gì không?"

Trần Khâm cười bất đắc dĩ: "Không có."

Cậu là boss lớn, tôi nào dám có ý kiến gì chứ. Đóng thì đóng!

Bình luận

Truyện đang đọc