VÁN CƯỢC TÌNH YÊU - DAHITHICHVIET

Biệt thự của Dương gia, khác với vẻ ngoài an tĩnh, ở phòng khách đang có một đám người ngồi, ồn ào nói chuyện.

Dương Quốc Bảo chống gậy đi xuống, tuổi cao khiến cái lưng của ông ta còng đi, bước chân chậm rãi, nhưng đôi mắt vẫn thâm sâu uy lực, là một củ gừng cay chính hiệu trên thương trường.

Thấy Dương Quốc Bảo, bà quản gia vội vàng chạy lại, vì Dương Quốc Bảo đã có lệnh không cần đỡ ông nếu ông chưa lên tiếng, nên bà chỉ dám đi theo sát từng bước chân của ông để phòng trường hợp không may.

Mấy người đang ngồi bây giờ đứng cả dậy nối tiếp nhau chào Dương Quốc Bảo.

Ông gật đầu, đứng lại một chút.

Dương Quốc Khải: "Ba, ba ngồi chỗ này."

Trên ghế có một vị trí giữa được giành sẵn cho Dương Quốc Bảo, ông tiến lại ngồi vào.

"Hôm nay con trai của anh du học trở về đúng không."


Dương Quốc Khải hình như vẫn còn hơi gượng gạo mỗi khi nhắc tới vấn đề này, bây giờ vô thức rụt cổ, cúi thấp đầu vâng một tiếng nhỏ.

Dương Quốc Bảo nói: "Đợi nó trở về, làm một bữa tiệc ra mắt. Công khai thân phận tam thiếu gia, để nó tiếp quản một phần việc của tập đoàn JK đi."

Mấy người trong phòng ngạc nhiên, thậm chí cả Dương Quốc Khải cũng tròn mắt.

"Ba, ba chắc chắn chứ?"

Dương Quốc Bảo lại nói: "Minh Trác bây giờ lo việc của cả JK và Thiên Ưng, sẽ hơi vất vả cho thằng bé. Có Khởi Hưng giúp Minh Trác cũng tốt."

Vương Ngọc Anh, vợ của Dương Quốc Khải dường như không đồng tình lắm: "Ba, Khởi Hưng là con ngoài giá thú."

Dương Quốc Bảo không muốn người khác lại nhắc tới việc này, ông đanh mặt lại:

"Con ngoài giá thú thì sao? Chỉ cần nó mang dòng máu của Dương gia, con ai sinh cũng không quan trọng."


Hai năm trước Dương Quốc Khải tình cờ phát hiện ra mình có một người con trai, đây là việc ngoại trừ nội bộ Dương gia, người ngoài đều chưa biết tới.

So với các gia tộc khác của thành phố Uy Lạc, Dương gia có thể coi là một gia tộc ít con ít cháu nhất.

Bây giờ bỗng nhiên có thêm một thanh niên trai tráng tài giỏi lại mang dòng máu Dương gia, Dương Quốc Bảo đương nhiên rất vui mừng.

Hiện tại chỉ còn vài ngày, Khởi Hưng sẽ hoàn thành chương trình học để trở về, Dương Quốc Bảo cũng sẵn sàng an bài cho người cháu này một vị trí tốt.

Dương Quốc Khải vô cùng cảm kích: "Ba, cảm ơn ba."

Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi đối diện Dương Quốc Khải hậm hực trong lòng nhưng không nói ra ngoài. Vương Ngọc Anh mím môi, chỉ trách đứa trẻ vừa sinh của cô ta lại là con gái. Bây giờ cả chồng và ba chồng đều nhất quyết đề cao đứa con riêng mới nhận lại chưa được bao lâu kia.


Cô ta âm thầm hạ quyết tâm phải sinh thêm một đứa con trai cho bằng được.

Dương Minh Trác lại tới trễ nhất, hắn vừa xuất hiện ở cửa, Dương Quốc Bảo đã hỏi:

"Cháu còn biết đường về?"

Dương Minh Trác thời gian gần đây có thể nói dùng bốn chữ "biệt tăm biệt tích" để hình dung. Trước kia thi thoảng người Dương gia còn nhìn thấy mặt hắn, giờ tới cái bóng cũng cầu mà chẳng thấy, đừng nói tới mặt.

Dương Minh Trác lại gần chỗ Dương Quốc Bảo.

"Gia gia, người gọi con là có việc gì?" Trực tiếp vào luôn chủ đề chính, trong mắt người khác, Dương Minh Trác xem chừng chính là một đứa cháu vô tâm vô phế đối với ông nội mình.

Nhưng riêng Dương Quốc Bảo lại thấy thích những người làm việc quyết liệt rõ ràng, coi trọng thời gian như Dương Minh Trác. Cũng bởi lẽ đó mà toàn bộ gia sản của ông đều để trao quyền thừa kế thẳng cho cháu trai thay vì con trai.
Nét mặt cương nghị, giọng nói Dương Quốc Bảo đều đều: "Em họ của cháu, Dương Khởi Hưng chủ nhật tuần này sẽ quay về, cháu ra sân bay đón nó đi."

Dương Minh Trác khẽ nhíu mày.

Dương Quốc Bảo nói tiếp: "Sau đó để cho nó làm việc ở JK, dẫn dắt nó một chút. Cháu sẽ đỡ một phần việc của JK. Tập trung tại Thiên Ưng cho tốt."

Dương Minh Trác vừa mới tiếp quản Thiên Ưng được ba năm, đã rất nhanh chóng đưa tổ chức phát triển cường đại, nhưng xem ra so với mục tiêu mà Dương Quốc Bảo đặt ra vẫn chưa thấm vào đâu.

Mặc dù cảm thấy đi đón người là một việc phiền phức, nhưng đích thân Dương Quốc Bảo đã nói, nên Dương Minh Trác không phản đối ông, gật đầu đáp vâng.

Vào ngày chủ nhật, sân bay Uy Lạc vốn đã đông đúc bây giờ càng chật kín bởi người đi người về.
Dương Minh Trác mặc một chiếc quần âu màu đen với sơ mi trắng, không thắt cà vạt, dáng vẻ thoải mái có phần biếng nhác.

Hôm trước vì để hoàn thành một giao dịch lớn của tổ chức mà uống rượu tới khuya, sáng nay Dương Minh Trác dậy muộn, vì vậy chỉ tùy tiện chọn bộ đồ đơn giản rồi phóng xe tới sân bay.

Dương Minh Trác đối với người em họ chưa gặp lần nào kia quá xa cách, vì xa cách nên không cần cố tình bày vẽ vẻ trang trọng.

"Anh là Minh Trác?"

Một giọng nói vang lên, Dương Minh Trác ngước mắt nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt mình, quần dài màu xám và áo phông trắng đơn giản, đeo một chiếc ba lô đen, tay kéo vali màu hồng, sự kết hợp vô cùng quái dị làm Dương Minh Trác nhíu mày.

"Dương Khởi Hưng?"

Dương Khởi Hưng cười: "Phải, chào anh. Em là Dương Khởi Hưng."
Dương Khởi Hưng hai mươi tư tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học Oxford thì hoàn thành thêm hai năm cao học, bây giờ quay trở về Uy Lạc sau tổng cộng sáu năm sống ở nước ngoài. Mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, gương mặt trắng với những đường nét hài hòa, vừa nhìn đã có cảm giác là một thiếu niên anh tuấn tài hoa.

Dương Minh Trác nhìn Dương Khởi Hưng, âm thầm đánh giá đối phương hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.

Nhà họ Dương hình như không có ai có dáng vẻ vô hại như vậy. Có lẽ Dương Khởi Hưng thừa kế nhiều hơn từ mẹ, phải chăm chú lắm mới phát hiện ra được một hai đường nét mờ nhạt ăn khớp với người ba Dương Quốc Khải.

"Honey, người này là ai vậy?"

Chất giọng mềm mại xen ngang vào khoảng lặng trong cuộc giao tiếp ngắn ngủi giữa Dương Minh Trác và Dương Khởi Hưng, thu hút sự chú ý của cả hai. Người phụ nữ vừa tới giữ chặt cánh tay Dương Khởi Hưng, nhìn hắn cười ngọt ngào, rồi lại nhìn Dương Minh Trác bằng đôi mắt hiếu kỳ.
Dương Minh Trác sửng sốt: "Jessica??"

Dương Minh Trác cảm thấy khó tin, hắn nhìn kỹ người phụ nữ rồi lặp lại lần nữa: "Cô là Jessica?"

Jessica nghi hoặc nhìn Dương Minh Trác, vẻ mặt vô tội:

"A phải, tôi là Jessica. Anh quen tôi sao?"

Dương Minh Trác khẽ nhếch miệng, cảm thấy nực cười biết bao nhiêu. Đi mòn gót chân tìm không thấy, vậy mà quay đầu nhìn lại cô đã ở ngay trước mặt. Gương mặt này, dáng vẻ này, Dương Minh Trác không tin trên đời lại có tới hai Jessica. Thế mà cô còn dám giả ngu với hắn, đem hắn hoàn toàn gạt sang một bên. Cô muốn chơi thì hắn sẽ chơi cùng cô.

Giọng Dương Minh Trác hiện ra sự đùa cợt mơ hồ, hắn nói với Jessica.

"Chúng ta từng gặp nhau một lần, có tính là quen không?"

Không chờ hai người đối diện lên tiếng, Dương Minh Trác lại tiếp:

"Đêm ấy cô còn chưa tự giới thiệu danh tính, không biết cô là..."
Là ai mà lại có gương mặt giống với Bạch Thanh Lam thế này, lại ngang nhiên xuất hiện ở bữa tiệc ở Paris, sau đó lại chạy tới tận đi. Quanh đi quẩn lại, hình như cô và hắn vẫn không hề thoát khỏi sự liên quan.

"Bạn gái của em." Dương Khởi Hưng đoán được điều Dương Minh Trác muốn hỏi, chủ động trả lời luôn.

Jessica cười híp mắt, cả gương mặt giống như được ánh mặt trời chiếu qua, rạng ngời xinh đẹp.

"Tôi là Jessica, bạn gái của Khởi Hưng. Tôi nhớ ra anh rồi, Dương thiếu gia. Rất vui được gặp lại anh.""

Jessica tiến lên phía trước, khoảng cách của Dương Minh Trác và cô lúc này rất gần, Dương Minh Trác đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang đưa ra của cô, hơi dùng sức, hắn thì thầm bên tai Jessica, âm lượng vừa đủ để hai người nghe thấy:

"Thì ra cô là bạn gái của Khởi Hưng, thân phận thật hay! 
Dương Khởi Hưng thấy Dương Minh Trác có phần áp sát người Jessica, cậu ngay lập tức kéo tay cô bạn gái nhỏ của mình, giữ một khoảng cách vừa đủ.

Sau đó, Dương Khởi Hưng nhắc khéo:"Anh Minh Trác, không còn sớm nữa. Chúng ta về Dương gia chứ?"

Dương Minh Trác cũng không lấy làm phiền lòng, dù sao người cũng đã tự đi tới cửa, bất luận đây có phải Bạch Thanh Lam hay không, bất luận cô đang muốn cùng hắn chơi trò gì, hắn sẽ chơi cùng cô tới cùng.

Dương Minh Trác nói: "Đi thôi. Tôi đưa hai người về."

Jessica vui vẻ kéo Dương Khởi Hưng vọt lên trước, Dương Minh Trác nheo mắt nhìn theo.

Ban nãy còn hỏi vì sao một người như Dương Khởi Hưng lại kéo theo chiếc vali màu hồng của nữ, cảm thấy quái dị, thế nhưng bây giờ sau khi có Jessica đi cùng, sự quái dị ấy phút chốc tan biến, trở thành hòa hợp, nhìn thế nào cũng ra cảm giác xứng đôi vừa lứa.
Có thật đây là Bạch Thanh Lam?

Càng nghĩ, tâm trí càng rối bời, Dương Minh Trác vẫn không thoát khỏi nhận định Jessica là thân phận giả mạo của Bạch Thanh Lam, vì vậy mới luôn cho người tìm kiếm. Vậy mà đùng một cái cô ta xuất hiện, với tư cách là bạn gái của Dương Khởi Hưng, vậy có nghĩa là sẽ thành em dâu của hắn. Cục diện xoay chuyển quá nhanh chóng khiến hắn không kịp trở tay.

Jessica, hắn nhất định lột bỏ chiếc mặt nạ mà người phụ nữ này đang mang, để xem cô có phải là Bạch Thanh Lam hay không.

Dương Minh Trác nhếch môi cười lạnh nhạt, không nhanh không chậm bước đi. 

Bình luận

Truyện đang đọc