VÁN CƯỢC TÌNH YÊU - DAHITHICHVIET

Ra khỏi biệt thự của Dương Minh Trác, Jessica theo Dương Khởi Hưng ngồi vào xe ô tô, cô lấy trong túi xách một chiếc gương cầm tay màu hồng phấn, nheo mắt nhìn vào hình ảnh phản chiếu lại ở mặt gương.

Đưa ngón tay miết lên vị trí vòng xăm ở cổ một hồi, cuối cùng miết ra một chút lợn cợn.

Dương Khởi Hưng nhìn Jessica đang chăm chỉ tẩy tẩy xoá xoá hình vẽ trên cổ, cảm thấy khó hiểu vì sao Jessica lại có sở thích kì quặc này.

"Nếu em muốn xăm hình như vậy, ngày mai anh dẫn em đi."

Jessica cười, đáp không cần.

Dương Khởi Hưng cho xe chạy, Jessica lấy điện thoại gửi tin nhắn cho một người. Dương Khởi Hưng đưa mắt nhìn qua, nhưng thấy nguyên dòng tin nhắn đều là những kí tự linh tinh cộng với các con số, anh chỉ đoán chắc cô lại liên lạc với mấy người bạn trong hội giải mã kí tự, nên không bận tâm lắm. Toàn bộ sở thích của Jessica, dù quái dị đến đâu, Dương Khởi Hưng cũng tình nguyện dung túng cho cô mà chưa từng kêu ca nửa lời.


Jessica nhắn tin xong thì cất điện thoại vào trong túi xách, tâm tình rất vui vẻ.

Vừa về tới căn hộ riêng, Jessica đã bị Dương Khởi Hưng kéo thẳng lên phòng ngủ.

Cô vùng vẫy muốn thoát ra.

"A..đợi một chút."

Còn chưa nói hết câu, cánh cửa phòng đóng rầm lại, hiển nhiên bởi vì Dương Khởi Hưng đang muốn biểu đạt cho cô biết tâm trạng anh không được tốt.

Cô đã hứa về ăn cơm với Dương Khởi Hưng, thế mà trong lúc không để ý lại lập tức chạy tới tìm đàn ông khác.

"Chuyện không phải như anh nghĩ."

Cún con nhà cô khi tức giận lên cũng rất dọa người, Dương Khởi Hưng bế bổng Jessica lên, mạnh mẽ đặt cô xuống giường.

Xoẹt!

Chiếc váy trên người cô bị bàn tay to lớn xé làm đôi, tay Dương Khởi Hưng mân mê bầu ngực đẫy đà của người phụ nữ, không có chút dịu dàng nào, hoàn toàn giống như đang trừng phạt.


"Bảo bối, em lại không nghe lời."

Jessica sợ Dương Khởi Hưng càng thêm phần gấp gáp, nên nhanh chóng đưa tay ôm lấy Dương Khởi Hưng, chủ động làm lành:

"Người ta không có mà."

Cô cười ngọt ngào: "Tất cả đều nghe anh hết mà."

Nói xong, Jessica chủ động hôn Dương Khởi Hưng, hôn rất sâu, rất cuồng nhiệt. Hơi thở Dương Khởi Hưng trở nên nóng rực, vật nào đó ở hạ thân cũng bắt đầu thức tỉnh, Dương Khởi Hưng đáp trả nụ hôn của Jessica, tay giật bung khóa của chiếc áσ ɭóŧ ren màu trắng rồi cúi đầu ngậm vào nụ hoa hồng hồng đang ngạo nghễ vươn lên, khẽ khàng cắи ʍút̼.

"Ư...Khởi Hưng."

Âm thanh vang vọng bên tai, Jessica bộ dạng tràn đầy mê hoặc, vòng tay mềm mại ôm lấy cơ thể săn chắc của người đàn ông, móng tay sắc mạnh găm lên da thịt của Dương Khởi Hưng, để lại vài vết xước nhỏ.


"Giúp anh cởϊ qυầи áo."

Dương Khởi Hưng thấp giọng nói bên tai, Jessica đưa tay cởi bỏ quần áo trên người hắn, hoàn toàn giải phóng người anh em kiêu ngạo mạnh mẽ ở bên dưới. Tay của Dương Khởi Hưng cũng tùy ý thăm dò nơi cấm địa sâu thẳm, kíƈɦ ŧɦíƈɦ chất dịch ẩm ướt trong cô tuôn trào, nụ cười của thiếu niên trong phút chốc mất vẻ đơn thuần, có phần tham vọng trần tục cùng khát khao mãnh liệt.

Dương Khởi Hưng không tiếc lời trêu chọc:

"Bảo bối, nhanh như vậy đã động tình rồi sao?"

"A..Khởi Hưng..đừng trêu em."

Jessica ôm chặt lấy Dương Khởi Hưng, hai má trở nên phiếm hồng, giọng nói tràn ngập tình ý:

"Em muốn anh...cho em."

Dương Khởi Hưng giống như chỉ chờ đợi có như vậy, ngay lập tức xâm nhập vào cấm địa của cô, sâu đến tận cùng.

"Ư...a.."

Hơi thở đứt quãng cùng những tiếng rêи ɾỉ mê người càng đẩy ham muốn của người đàn ông lên đến đỉnh điểm, Dương Khởi Hưng mạnh mẽ chiếm đoạt, một chút lại một chút, càng ngày càng dồn dập. Lần thứ ba bọn họ chạm đến đỉnh cao của sự kɦoáı ƈảʍ cũng là lúc cuộc hoan ái kết thúc. Jessica bởi vì mệt mỏi mà ngay lập tức thiếp đi trong lòng Dương Khởi Hưng.
Dương Khởi Hưng điều chỉnh lại gối đầu cho Jessica, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cô rồi mới an tâm rời giường, bước vào trong nhà tắm.

Được một lúc, Dương Khởi Hưng trở ra, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm, tiến lại ngồi ở đầu giường, yên lặng ngắm nhìn Jessica một hồi lâu.

Jessica đột nhiên thức giấc, cô ngồi dậy, theo thói quen vô thức đảo mắt tìm kiếm hình bóng của Dương Khởi Hưng.

Nhìn ra ban công thì thấy Dương Khởi Hưng đứng một mình ngoài đó, bóng dáng của anh hơi lẻ loi.

Jessica chân trần đi tới, mở cửa thông ra ban công, khẽ gọi tên Dương Khởi Hưng.

Dương Khởi Hưng nghe thấy cô gọi, hỏi cô:

"Em lại gặp ác mộng sao?"

Jessica bước thêm vài bước, cô ôm Dương Khởi Hưng từ phía sau, gục đầu hít lấy hương thơm cam thảo của Dương Khởi Hưng. Anh xoay người lại, chủ động bao bọc lấy thân hình nhỏ bé của Jessica.
"Em sao thế?"

"Xin lỗi." Đột nhiên Jessica bật thốt ra câu này. Dương Khởi Hưng tựa cằm lên đầu cô, không nói gì thêm nữa. Bản thân Dương Khởi Hưng cũng không hiểu tại sao lại yêu người phụ nữ ngỗ nghịch này say đắm như vậy, anh chỉ biết nếu không phải là cô, thì cũng không ai có đủ tư cách.

"Khởi Hưng, nếu một ngày, có ai đó muốn cướp đi em, anh sẽ làm thế nào?"

Giọng Jessica vang lên nhẹ nhàng, Dương Khởi Hưng buông tay, nhìn cô chăm chú vài giây rồi bất ngờ mỉm cười

"Nếu hắn ta đưa ra một cái giá hợp lý, biết đâu anh cũng có thể thương lượng."

"Anh."

Jessica bặm môi, thu nắm đấm đấm một cái vào vai Dương Khởi Hưng, vẻ mặt giận dỗi. Dương Khởi Hưng bật cười thành tiếng, lại yêu chiều kéo cô vào lòng, ôm siết chặt như thể sợ lỏng tay một chút thì cô sẽ lập tức biến mất.
"Đồ ngốc, chỉ đùa em thôi."

Đứng thêm một lúc, Dương Khởi Hưng sợ nếu cứ ngâm gió đêm thì Jessica sẽ bị cảm, anh kéo tay Jessica.

"Tới giờ đi ngủ rồi."

Dương Khởi Hưng ôm chặt lấy cô ở trên giường, trong lòng bất giác xuất hiện một loại sợ hãi mơ hồ. Sợ tất cả đều chỉ là ảo ảnh, sợ nếu có một ngày, cô thực sự sẽ rời xa anh. Mãi cho đến khi nghe thấy nhịp thở đều đều của người trong lòng, Dương Khởi Hưng mới an tâm rời giường. Dương Khởi Hưng đắp lại chăn giùm cô, lần thứ hai trong đêm bỏ ra ban công châm thuốc. Anh rất ít khi hút thuốc, từ khi có Jessica bên cạnh thì càng không bao giờ động đến. Nhưng không biết tại sao hôm nay lại cảm thấy tâm trạng hơi hỗn loạn, Dương Khởi Hưng cần một thứ gì đó giúp ổn định tinh thần. Dương Khởi Hưng trưởng thành ở khu ổ chuột, nơi mà phải ngày ngày giành giành giật giật mới có miếng ăn, nguyện vọng lớn nhất của anh là có tiền đi học. Vì để có tiền đi học, bất kể là công việc bẩn thỉu vất vả thế nào anh cũng đồng ý làm, chưa bao giờ chùn chân, càng không biết thế nào là sợ hãi. Nhưng ở hiện tại, người phụ nữ của anh đang khiến anh cảm thấy như vậy. Jessica Evans, cô là một quả bom nổ chậm. Cô là hạnh phúc lớn nhất của Dương Khởi Hưng, cũng là nỗi lo sợ lớn nhất của Dương Khởi Hưng. Dập tắt điếu thuốc trên tay, Dương Khởi Hưng tiến lại gần giường.
"Jessica, anh không bận tâm em đang che dấu bao nhiêu bí mật nguy hiểm. Anh chỉ biết một điều, em ở hiện tại là bạn gái của anh, trong tương lai sẽ thành vợ anh, em là người phụ nữ mà anh yêu thương. Nếu có thực sự có một người muốn cướp đi em, anh sẽ gϊếŧ hắn,rồi sẽ gϊếŧ em. Anh thà gϊếŧ em còn hơn nhìn em thuộc về người khác."

Dương Khởi Hưng cất giọng dịu dàng bên tai, hai mắt tràn đầy trìu mến, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. Jessica khẽ cau mày, bờ môi mềm mím lại, hơi làu bàu trong giấc ngủ.

"Khởi Hưng, anh là đồ xấu xa."

Dương Khởi Hưng bật cười, nhấc chăn nằm xuống bên cạnh Jessica, vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại ấm áp, chỉ đơn thuần là ôm, không hề có tạp niệm nào khác. Jessica theo bản năng cũng cuộn tròn người trong lòng Dương Khởi Hưng, hai người cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
*

Cũng là nửa đêm, Từ Vĩ Thanh còn đang ngồi trước bàn làm việc.

"Lão đại, tôi vào được không?" – Tử Kha gõ cửa rồi nói.

Từ Vĩ Thanh trả lời: "Vào đi."

Cánh cửa được đẩy ra, Tử Kha mang tới cho Từ Vĩ Thanh một bì hồ sơ màu trắng.

"Đây là thông tin về những cổ đông hiện tại của tập đoàn JK."

"Tôi sẽ xem sau."

Tử Kha chuẩn bị đi thì bị Từ Vĩ Thanh gọi lại, anh hỏi Tử Kha:

"Thanh Lam sao rồi?"

Tử Kha nhanh chóng đáp: "Hiện tại đã hạ sốt rồi, gần đây thời tiết thay đổi bất thường, nên sức khoẻ của chị ấy không được tốt lắm."

Từ Vĩ Thanh ngẫm nghĩ rồi nói: "Bảo Cố Hành Khiêm chú ý hơn một chút."

"Vâng." – Tử Kha đáp rồi nhanh chóng ra ngoài.

Vừa ra ngoài thì gặp Trần Khâm, cả hai đều bất ngờ nhìn nhau trong một chốc.

"Nửa đêm rồi mà Mike vẫn gọi cậu tới sao?"
"Nửa đêm rồi lão đại vẫn kêu anh tới làm gì?"

Trần Khâm quen biết Từ Vĩ Thanh lâu năm, bị khủng bố tinh thần đã quen, bây giờ thấy người khác đồng chung cảnh ngộ lại vô cùng cao hứng, vỗ vỗ lên vai Tử Kha, thở dài một tiếng.

"Haiz, người anh em...chúng ta đều hiểu mà."

Trần Khâm xuất hiện ở thư phòng, có thể vì bước chân quá nhẹ không gây ra động tĩnh, cũng có thể vì Từ Vĩ Thanh quá mức chuyên tâm với công việc nên không hề phát hiện ra. Mãi cho tới khi Trần Khâm tiến lại tận bàn, Từ Vĩ Thanh mới ngẩng đầu lên. Trần Khâm nhận ra Từ Vĩ Thanh đang xem danh sách cổ đông của JK thì lên tiếng hỏi:

"Mike, tiếp theo cậu định làm gì?"

"Không có gì quan trọng, chỉ là muốn cài một ít tai mắt vào JK cho thuận tiện về sau."

Trần Khâm cùng anh nhìn vào dãy danh sách kia, Từ Vĩ Thanh lật tới trang tiếp theo, ngay đầu đã có tên Dương Khởi Hưng.
Không ngờ Dương Quốc Bảo lại vội vàng nhét Dương Khởi Hưng vào JK như vậy, cứ như sợ chậm một bước thì người khác sẽ ăn hết cổ phần nhà họ Dương.

Ngòi bút trên tay Từ Vĩ Thanh dừng ở cái tên Dương Khởi Hưng, gõ nhẹ, để lại vài dấu chấm li ti trên mặt giấy.

"Đừng bảo cậu định lôi kéo Dương Khởi Hưng?" Trần Khâm hỏi, Từ Vĩ Thanh phủ nhận: "Hắn họ Dương, đâu dễ lôi kéo như vậy."

Trần Khâm nhìn vào trang giấy, đắn đo một hồi, cuối cùng đem thắc mắc giấu trong lòng suốt mấy hôm nay nói ra.

"Mike, tôi vẫn không hiểu. Tại sao cậu lại chọn Jessica để đưa tới bên cạnh Dương Khởi Hưng?"

Trần Khâm nghĩ mãi mà vẫn không lý giải được, tính cách của Jessica quá khó kiểm soát. Trong tất cả thuộc hạ, Jessica dường như là người dễ làm hỏng việc nhất.

Từ Vĩ Thanh đứng dậy, đối diện với tầm mắt của Trần Khâm, rành mạch đáp từng câu.
"Bởi vì cô ấy có bệnh."

"Cô ấy thấu hiểu được nỗi đau, nuôi dưỡng được hận thù."

"Cô ấy giống với chúng ta."

Bình luận

Truyện đang đọc