Chiêu Linh gài mộc tiễn lên dây cung, một mũi tên bắn ra găm thẳng vào hồng tâm, xung quanh có biết bao thanh âm trầm trồ khen ngợi. Y chẳng có chút đắc ý nào, ánh mắt nhìn thẳng vào bia gỗ trước mắt, trong lòng cũng không suy nghĩ tới điều gì khác. Tiếp ngay sau đó, y một lần bắn ra hai mũi tên, tốc độ nhanh nhạy như thế, hai mũi tên phân biệt bắn ra lại tựa tương liên, độ chính xác cực cao, ghim thẳng xuống hồng tâm.
Lực đạo đầy đủ, mũi tên cắm sâu vào bia gỗ.
Năm đó, Chiêu Linh mười tuổi, dùng mũi tên có đầu gỗ nhọn. Năm nay, y mười lăm tuổi, dùng mũi tên có đầu đồng thau. Chưa nói đến bắn lên bia gỗ, kể cả bắn người cũng có đầy đủ lực đạo đâm xuyên qua thân thể.
Một đám đại thần ở đây quan sát đều phát ra âm thanh trầm trồ khen ngợi, còn có tiếng cận thần chúc mừng Quốc quân Dung Quốc: “Tiểu thần xin chúc mừng Quốc chủ! Linh công tử tuổi còn nhỏ đã có được tuyệt kỹ bách phát bách trúng, đây chính là kỳ tài!”
Hưởng lời ngợi ca của đại thần, mặt mày Quốc quân nhuốm đầy ý cười.
Hai bên sườn mặt Quốc quân bây giờ đã có vài sợi tóc mai bạc trắng, chòm râu bên môi đã đổi thành màu hoa râm. Tuy nói năm tháng vô tình, thân thể hắn vẫn vô cùng cường tráng, bên người thỉnh thoảng còn thay đổi vài sủng cơ tuổi trẻ trung mỹ mạo.
Ngồi cạnh Quốc quân, một bên là Hứa Cơ phu nhân, một bên là Khương cơ đang được sủng ái gần đây.
Lông mày Khương cơ cau lại, tay len lén sờ lên vùng bụng bằng phẳng, không khỏi suy tư xem tại sao mình còn chưa mang thai. E là Quốc quân năm nay đã mất đi năng lực sinh dục, dù nàng được sủng ái cũng chẳng có nổi một hài tử để củng cố địa vị.
Hứa Cơ phu nhân thấy đại thần bên dưới không ngớt lời khen ngợi Chiêu Linh, thập phần vui sướng, nhẹ nhàng nói với Quốc quân: “Linh nhi có bản lĩnh bách phát bách trúng, luận võ không kém hơn so với những kẻ khác, luận văn, ngay cả Cảnh khanh cũng thường xuyên khen nó thông tuệ hiếu học.”
“Quân chủ, Linh nhi tiến bộ như vậy, phải thưởng.”
Lúc này, Chiêu Linh đã rời khỏi bãi bắn. Người trên bãi bắn đổi thành một công tử khác tay cầm cung tên, biểu diễn thuật bắn cung trước mặt Quốc quân và quan chức. Chiêu Linh đưa cung tên và vật phẩm trong tay cho tuỳ tùng, tay không đi thẳng đến chỗ cha mẹ.
Quốc quân thấy Chiêu Linh lại đây, bèn hỏi: “Mẫu thân ngươi khen ngươi khổ luyện thành tài, muốn quả nhân thưởng cho ngươi. Linh nhi muốn được khen thưởng gì nào?”
Chiêu Linh không chút nghĩ ngợi, nói rằng: “ Phụ vương, nhi thần muốn một chiếc xe.”
Quốc quân nghiêm mặt, trầm giọng: “Không muốn cái gì khác? Chỉ muốn một chiếc xe?”
Khi còn nhỏ, chỉ cần Chiêu Linh thấy phụ vương nghiêm mặt là sẽ không dám thân cận, bây giờ lớn hơn vài tuổi, y đã hiểu phụ vương chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.
“Phụ vương, huynh trưởng có xe, nhi thần cũng muốn!” Chiêu Linh kéo cánh tay Quốc quân thỉnh cầu, làm nũng hệt như một đứa trẻ.
“Được được, phụ vương ban thưởng cho ngươi.” Quốc quân đáp ứng liên tục.
Ban cho Chiêu Linh một chiếc xe ngựa xuất hành, tương đương với việc cho phép y đi ra khỏi Vương cung.
Huynh trưởng của Chiêu Linh cơ bản đều phải mười sáu, mười bảy tuổi mới có thể nắm giữ xe ngựa của chính mình, có thể tự do ra vào Vương cung.
Hứa Cơ phu nhân ở bên cạnh nói: “Còn không mau bái tạ.”
“Cảm tạ phụ vương.” Chiêu Linh mừng rỡ cảm ơn.
Mặt mày Chiêu Linh hớn hở vì thực hiện được tâm nguyện, y lùi về phía sau cha mẹ, cùng trò chuyện với những công tử đã biểu diễn thuật bắn cung xong.
Quốc quân nói với Hứa Cơ phu nhân: “Sớm muộn cũng chiều hư nó.”
Hứa Cơ phu nhân cười nói: “Sao có thể là lỗi của ta, rõ ràng là Quốc chủ muốn thưởng cho nó.”
Nghe cuộc trò chuyện hoàn hoàn mỹ mỹ của đôi vợ chồng già bọn họ, Khương cơ quay mặt đi hướng khác, tựa hồ có chút không vui.
Tại bãi bắn, Chiêu Thuỵ bắn xong ba mũi tên vào bia, cũng tiến tới trước mặt Quốc quân đòi thưởng. Đối với đứa con trai này, Quốc quân không yêu thích, cũng không chú ý soi xét, tuỳ tiện thưởng ít đồ, sau đó liền đuổi đi.
Chiêu Thuỵ lớn lên vẫn mập, đặc biệt là vài năm nay vẫn luôn sinh trưởng theo chiều ngang, chiều cao cũng sắp bị Chiêu Linh vượt mặt rồi.
Cảm ơn phụ vương xong, Chiêu Thuỵ lập tức lùi qua bên cạnh. Hắn đi tìm Chiêu Linh, thấp giọng hỏi: “Bát đệ, phụ vương thật sự ban thưởng cho ngươi một chiếc xe sao?”
Chiêu Linh trả lời: “Là thật, chính miệng phụ vương đã đáp ứng.”
Chiêu Thuỵ than thở: “Ầy, ta chỉ được thưởng một bức khắc văn sơn màu.”
Hắn có hơi hối hận, biết thế phải đòi vật phẩm nào càng quý hơn, thế nhưng hắn cũng không tiện mở miệng. Mẫu thân Chiêu Thuỵ xuất thân thấp hèn, không được sủng ái, theo tuổi tác lớn lên, hắn cũng đã hiểu được vị trí của mình.
Chiêu Thuỵ vẫn than thở ở đằng kia, Chiêu Linh thấy vậy bèn bảo: “Thất huynh, sau này ta ra ngoài du lịch sẽ đưa ngươi theo, đừng thở dài.”
Ngay lập tức, Chiêu Thuỵ mặt mày hớn hở, huých nhẹ một cái vào vai Chiêu Linh: “Đệ đệ tốt, sau này Thất huynh có đồ vật thú vị gì cũng sẽ mang đến cho Bát đệ chơi cùng!”
Quốc quân nhất ngôn cửu đỉnh[1], ngay sáng hôm sau, một chiếc xe ngựa mẫu mới nhất đã được đưa tới trước mặt Chiêu Linh.
[1] Nhất ngôn cửu đỉnh: ý là nói chuyện sẽ giữ lời.
Xe ngựa có bốn con ngựa kéo, đai yên tráng lệ huy hoàng, từ linh kiện trên xe đến mã vạn[2] cũng được rèn đúc vừa kim ngân tinh xảo, tài nghệ cao siêu.
[2] Mã vạn: vật trang sức đính lên đầu ngựa.
Trên xe còn có một Ngự phu và bốn tuỳ tùng mang binh khí theo hầu.
Chiêu Linh đánh giá chiếc xe ngựa sang trọng quý phái này, lại quét mắt nhìn qua bốn tuỳ tùng cao to cường tráng, trong tâm vô cùng hài lòng. Y nhảy lên xe ngựa, nói với Ngự phu: “Đi, ra khỏi thành đi!”
Ngự phu hỏi: “Công tử muốn đi nơi nào?”
Chiêu Linh nằm trong buồng xe, ngẩng đầu dậy xem tường vách sơn son có lọng che, nói rằng: “Đi tới nơi nào náo nhiệt.”
Ngự phu điều động xe ngựa chuẩn bị rời đi, đột nhiên từ đầu hồi có một quan chức trung niên hối hả chạy tới, sốt ruột hô lớn: “Linh công tử, chờ chút đã!”
“Đi, đi mau! Nếu bị hắn đuổi kịp, nơi nào cũng không đi được!” Chiêu Linh không chỉ không chờ, còn giục Ngự phu động tác nhanh lên.
Ngự phu biết nên nghe lời ai nói, lập tức giơ roi, xe ngựa rong ruổi đi mất.
Quan chức trung niên đuổi theo một đoạn đường ngắn, dáng hình mập mạp, cúi người thở phì phò, không chạy nổi bước nào nữa. Mắt thấy xe ngựa đã đi xa, hắn tức giận trừng mắt, râu méo vểnh cả lên.
Bỏ xa quan chức phụ trách chăm lo cuộc sống sinh hoạt của mình, Chiêu Linh như đột nhiên nhớ ra điều gì, nói với Ngự phu: “Dừng lại ở nơi này, ta muốn đợi một người.”
Vì vậy, Chiêu Linh và Thất huynh cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, đi ra khỏi thành.
Ngự phu dựa theo yêu cầu của Chiêu Linh, đi tới nơi náo nhiệt nhất ngoài Vương thành — chợ phía Nam.
Chiêu Thuỵ nhìn xung quanh, quay đầu lại hỏi Chiêu Linh: “Bát đệ, Trịnh Bảo thế mà để ngươi xuất môn một mình sao?”
Trịnh Bảo là vị quan chức trung niên đuổi theo xe ngựa ban nãy, hắn quản lý sinh hoạt hàng ngày của Chiêu Linh, bao quát cả những hành vi quy phạm của y.
“Chao ôi, đừng nói là ngươi tránh né hắn, lén chạy tới đây nhé?” Chiêu Thuỵ cảm thấy bản thân một chút cũng không ổn.
Chiêu Linh một chút cũng chẳng hoảng loạn, nhàn nhạt nói: “Là tự bản thân hắn không leo lên xe đi cùng.”
Xe ngựa tiến vào trung tâm thành phố, Chiêu Linh đã ở lâu trong thâm cung, giờ mới chính mắt nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt náo nhiệt của bách tính phố phường, cảm thấy vô cùng mới mẻ thú vị, xem gì cũng thấy vui, dù là người ta giết dê thịt lớn, dù là người ta la hét buôn bán sữa đậu nành, dù là vài tiểu nhi tử của bần dân đánh nhau, phụ nhân của mấy hán tử đang đấu võ mồm, hai con chó ăng ẳng sủa không chịu thua, vô cùng nhộn nhịp.
Sinh hoạt trong Vương cung dồn dập hỗn loạn, nơi nơi là cạm bẫy, suốt ngày câu tâm đấu giác[3].
[3] Câu tâm đấu giác: ý chỉ cuộc sống phức tạp đầy mưu kế chốn thâm cung.
Sinh hoạt ngoài Vương cung, rực rỡ đầy màu sắc, tràn ngập khói lửa nhân gian.
Trên chợ đầy dân thường, nhìn thấy một chiếc xe ngựa sang quý như thế, còn có binh sĩ chấp pháp và tuỳ tùng cường tráng theo hầu, tâm tình của bọn họ tuyệt nhiên bất đồng với hai người thiếu niên trên xe.
Mỗi khi có xe ngựa đi ngang qua bách tính, mọi người đều sẽ kinh hoàng né tránh, chần chừ e sợ, không muốn bị tuỳ tùng xua đuổi bằng bạo lực.
Người đi trên đường trông về chiếc xe cao quý không dám nhìn thẳng của Vương tộc, trong lòng không khỏi ước ao; hai thiếu niên Vương tộc trên xe nhìn về cuộc sống sinh hoạt tràn đầy sắc thái của dân thường mà hâm mộ, cảm thấy sinh hoạt ngoài cung dường như cũng không tồi.
Xe ngựa xuyên qua chợ, đi lên trước nữa là bến tàu ở thành Nam, xa xa đã thấy vô cùng huyên náo. Vài chiếc thuyền neo đậu bên bến tàu, thuyền viên đang vận chuyển vật phẩm từ trong khoang ra, chất đống lên bến cảng.
“Hai vị công tử, còn muốn đi lên phía trước nữa không? Đi nữa là đến cửa thành Nam rồi.” Ngự phu một bên đặt câu hỏi, một bên ghìm cương ngựa, khiến tốc độ xe chậm lại.
Chiêu Linh đang bị số lượng lớn vật phẩm trên bến tàu hấp dẫn, những thứ ấy màu sắc rực rỡ, có rau quả, có tôm cá, bình tương chum rượu rực rỡ muôn màu. Y trả lời: “Trước tiên dừng lại ở nơi này đã.”
“Bát đệ, nơi này hôi quá đấy.” Chiêu Thuỵ ghét bỏ che mũi.
Vật phẩm ở bến tàu phần lớn là cá, hơn nữa còn có một chiếc thuyền cực lớn vận chuyển cơ man nào là cá vừa mới cập bờ, người trên thuyền đang truyền nhau từng sọt trúc đựng đầy cá tươi lên bờ.
Mặc dù Chiêu Thuỵ oán giận, Chiêu Linh vẫn bước xuống xe ngựa, đi về phía bờ đê.
Bến tàu vừa bẩn vừa loạn, còn có mùi cá xộc tới vô cùng khó ngửi, nhưng vẫn chẳng thể ngăn cản lòng hiếu kỳ của Chiêu Linh. Y phát hiện cạnh một chiếc thuyền lớn đang neo đậu có năm, sáu tên nô lệ tóc tai bù xù, áo rách quần manh. Những đầy tớ này mang xiềng chân, khi làm việc có binh sĩ theo thuyền giám thị, đang không ngừng chuyển từng sọt trúc lên bến cảng, trong đó toàn là cá tôm tươi ngon.
Chiêu Linh đã từng thấy rất nhiều nô lệ, thí dụ như những nô lệ trông coi đại môn cung thành, thí dụ như những nô lệ trong nhà xưởng chuyên cung cấp da thuộc cho Quốc quân. Bọn họ phần lớn là cả người bẩn thỉu toả ra mùi tanh tưởi, thân thể tiều tuỵ, vẻ mặt chết lặng, phảng phất như đã không còn linh hồn, thậm chí không giống như một con người.
Chiêu Thuỵ ngồi trên xe gọi: “Bát đệ, chúng ta mau trở về đi thôi! Một hồi nữa nếu Trịnh Bảo chạy tới trước mặt phụ vương tố cáo, thể nào ta cũng sẽ lại bị răn dạy!”
Hắn lớn tuổi hơn Chiêu Linh, hơn nữa lại có thân phận thấp hèn nhất trong các vị công tử. Trước mặt Quốc quân, Trịnh Bảo chắc chắn không dám nói xấu Chiêu Linh, thế nhưng sẽ bôi nhọ hắn.
“Thất huynh, ngươi xem những người này vận chuyển nhiều thịt cá như thế, nhất định là để đưa vào trong Vương cung. Đồ ăn thường ngày của chúng ta chính là cá tôm nơi này, lại không biết bọn họ mang từ đâu tới.”
Trước đây Chiêu Linh chưa từng thắc mắc, đồ ăn bọn họ ăn được mang từ đâu đến. Ngày thường chỉ cần có nhu cầu, món ngon mỹ vị tự động sẽ được mang đến tận nơi, đặt ngay trước mắt.
Chiêu Thuỵ nâng khuôn mặt béo ục ịch, cảm thấy vô cùng nhàm chán: “Còn có thể đánh từ nơi nào chứ, đương nhiên là trên sông trên hồ.”
Ngự phu đột nhiên mở miệng: “Điều này tiểu thần biết. Cá này được vận chuyển từ Hữu doanh phía Bắc tới đây.”
Hắn thân là Ngự phu, thường ra ra vào vào ở đại môn đô thành, biết được rất nhiều chuyện.
“Ầy, mau mau trở về đi thôi, ta thực sự không ngửi nổi mùi hôi này nữa rồi!” Chiêu Thuỵ bóp chặt mũi, cau mày lại. Hắn một thân y phục lụa là, trước khi ra cửa lại xông thêm huân hương, nếu đợi tiếp nữa rồi hồi cung với một thân tanh mùi cá thì đúng là khiến cho người ta cười chê.
Ngự phu nói cũng thế, Chiêu Thuỵ nói cũng thế, Chiêu Linh đều không để ý. Đột nhiên như có điều gì đó hấp dẫn y, ánh mắt vẫn luôn rơi vào bến tàu.
Trước mắt Chiêu Linh là một tên nô lệ. Nô lệ này không giống với những nô lệ già cả gầy yếu khác. Hắn cao gầy, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, là một thiếu niên.
Thiếu niên nô lệ không e sợ rụt rè như những đầy tớ khác. Dù dưới chân mang xiềng xích, bước đi của hắn vẫn vững vàng; dù khiêng vật phẩm nặng nề, eo lưng của hắn vẫn thẳng tắp.
Nếu chỉ có như vậy, hắn hoàn toàn không hấp dẫn được sự chú ý của Chiêu Linh. Sẽ chẳng ai chú ý tới một nô lệ, mọi người đều coi bọn họ như không khí.
Trước đó, Chiêu Linh vẫn đang nhìn những binh lính trông coi bên sọt trúc đầy cá kiểm hàng ghi vào sổ nhỏ, bên eo đeo roi, khí thế bức người.
Sở dĩ y chú ý tới thiếu niên nô lệ, là bởi vì trong lúc lơ đãng, ánh mắt hai người họ va phải nhau.
Thiếu niên nô lệ đang quan sát sự vật trên bờ, bao gồm cả những người ở bến cảng. Hắn nhìn thấy Chiêu Linh, gần như cùng lúc đó, Chiêu Linh cũng nhìn thấy hắn.
Hai người bốn mắt đối nhau, tầm mắt và sự chú ý đều dừng lại trên người đối phương.
Chỉ một cái liếc nhìn, trong thoáng chốc đã thu được ánh mắt của Chiêu Linh. Mặt mày đối phương, càng nhìn càng thấy quen thuộc, trên cổ hắn còn đeo một sợi dây thừng. Dây thừng rơi xuống, mặt gỗ khắc văn hình mãng xà uốn lượn loé lên.
“Bát đệ! Không ổn rồi, Trịnh Bảo đuổi tới đây!” Chiêu Thuỵ hô to về phía Chiêu Linh, vô cùng hoảng loạn.
Hắn gọi như thế, Chiêu Linh quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Bảo đang ngồi trên xe ngựa, vội vội vàng vàng đuổi theo.
Quay đầu nhìn lại lần nữa, tên nô lệ kia đã leo lên con thuyền lớn, binh lính trên bờ tháo mỏ neo ra, chuẩn bị rời đi.
Chiêu Linh tựa như đang mơ, thì thầm nói: “Đừng đi!”
Khi còn nhỏ, Chiêu Linh từng mơ giấc mộng biến thành chim chóc. Y cảm thấy, đây không chỉ là mộng.
Từ từ lớn lên, rốt cuộc y cũng không mơ thấy giấc mộng biến thành chim chóc kia nữa, bắt đầu tin tưởng đây chẳng qua cũng chỉ là mơ mà thôi, nam hài đeo khắc gỗ Hạng Truỵ kia, đương nhiên cũng chẳng hề tồn tại.
Mà vừa rồi, nam hài trong mộng hiện ra trước mắt y. Xa cách năm năm, hắn đã là thiếu niên trưởng thành.
Thuyền đánh cá của Hữu doanh phía Bắc chậm rãi rời cảng. Lúc này thiếu niên nô lệ kia đang cầm mái chèo, xem ra hắn là người bẻ lái.
Trịnh Bảo đã đuổi đến nơi, xông tới túm chặt ống tay áo của Chiêu Linh, vội la lên: “Nếu công tử chơi đủ rồi thì nên trở lại thôi, đừng để phu nhân lo lắng!”
Chiêu Linh giật ống tay áo về, buồn bực nói: “Phụ vương bảo ngươi tới chăm sóc ta, chứ không phải mọi chuyện đều quản ta.”
Ra khỏi Vương cung, dạo trong đô thành có thể xảy ra chuyện gì chứ, đúng là chuyện bé xé ra to. Trước đây Chiêu Linh còn nhỏ tuổi, nghe lời thuận theo, nhưng năm nay y đã lớn rồi, không muốn nghe kẻ khác quơ tay múa chân nữa.
Trịnh Bảo ỷ mình là cận thần của Quốc quân, thường ngày quản Chiêu Linh rất nghiêm, y cũng thoả hiệp không ít. Hắn chẳng để ý tới Chiêu Linh đang ảo não, gọi Ngự phu khởi giá hồi cung.
Trong buồng xe, Chiêu Thuỵ đè thấp thân thể, hận không để biến mất tại chỗ, thế nhưng vẫn bị Trịnh Bảo phát hiện. Hắn đứng lên, lúng túng cười hì hì với Trịnh Bảo.
Trên đường trở về Vương cung, Chiêu Linh và Chiêu Thuỵ ngồi trong xe ngựa phía trước, Trịnh Bảo ngồi ở xe phía sau. Xe ngựa đi xuyên qua chợ phía Nam lần thứ hai, bên tai là tiếng người huyên náo, đáy lòng Chiêu Linh lại đong đầy tâm sự.
Thừa cơ hội kéo giãn khoảng cách với xe ngựa của Trịnh Bảo, Chiêu Linh dò hỏi Ngự phu: “Lúc trước ngươi nói, thuyền lớn vận chuyển cá kia đến từ đâu?”
Ngự phu trả lời: “Hồi bẩm công tử, tiểu thần nói là Hữu doanh ở phía Bắc. Hữu doanh nằm trên mạn Bắc của Quái thuỷ, binh lính đóng quân ở đó trông coi một đám nô lệ.”
Chiêu Linh nghĩ: Hoá ra là Hữu uyển.
Y lại hỏi: “Vậy những đầy tớ kia cũng ở nơi đó?”
Ngự phu không rõ tại sao công tử lại hứng thú với nô lệ, có điều vẫn thành thành thực thực đáp: “Đều ở nơi đó, bọn họ là Việt nhân bắt cá cho Quốc quân.”
“Việt nhân…”
Hoá ra hắn là Việt nhân!
Rốt cuộc thiếu niên nô lệ gặp được ở bến tàu, có phải nam hài y gặp được nhiều năm trước trong những lần mơ mộng hoá thành chim chóc không?