VÂN VIỆT VÃNG SỰ

Trước cửa thành, Việt Tiềm đang tiễn đưa Trương Trạch và Phong Bá Ích. Hai người họ sắp suất lĩnh một nhánh đại quân trở về quận Giang. Căn cứ theo lời thám tử đến báo, Hoàn Thông tướng quân của Dung Quốc đã dẫn quân tiến thẳng về hướng quận Giang, sắp sửa thảo phạt, hiện nay quận Giang đã ngập tràn nguy cơ rồi.

Quận Giang là cứ điểm quan trọng nhất của Việt Tiềm, tuyệt không thể đánh mất,

Đứa bé con người Vân Việt đứng trong đội ngũ, thấp giọng dò hỏi Yến Thượng: “Tại sao Thanh Vương lại không theo chúng ta về quận Giang? Có thể giao huyện Bành cho người khác trông coi mà?”

Mấy ngày trước, đứa nhỏ này theo chân Thường phụ vận chuyển lương thực từ quận Giang đến huyện Bành, hôm nay lại đi theo Thường phụ trở về quận Giang, hơn nữa theo quân còn có mấy ngàn danh sĩ, binh lính.

Yến Thượng vỗ lên đầu đứa bé con, cười nói: “Ngươi đúng là trẻ con, để ta nói cho ngươi nghe. Dung binh muốn tấn công quận Giang, nhiễu loạn con đường vận chuyển lương thực của chúng ta, huyện Bành lại không giống thế, Dung binh ngụ ở ngay bên kia bờ sông, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Đứa bé mười bốn tuổi vừa nghe đã sửng sốt, hỏi: “Cho nên?”

“Cho nên tới khi khai chiến, Dung binh nơi bến phà Kim Cốc sẽ hệt như chó điên, tấn công huyện bành bất kể ngày đêm. Huyện Bành nhỏ, quân địch đổi một nhóm lại một nhóm, nhóm này mệt thì nhóm kia sẽ đánh, muốn bảo vệ huyện Bành sẽ là chuyện không hề dễ dàng.”

Chỉ mới tưởng tượng ra mặt trận này đã cảm thấy vô cùng tăm tối, quân địch một lần lại một lần khởi xướng tiến công đánh vào huyện Bành, Yến Thượng đã không nhịn được mà cau mày lại.

Đứa bé con cuối cùng cũng hiểu, chính vì Thanh Vương lo lắng huyện Bành không thủ được, nên mới ở lại nơi đây, tự thân chỉ huy tác chiến.

Đứa nhỏ thì thầm nói: “Không thể chờ tới lúc bọn họ đến đánh chúng ta được, chúng ta phải động thủ trước!”

Yến Thượng vỗ lên đầu nó một lần nữa, cười nói: “Không ngờ được nha, tiểu tử này có rất có cốt khí!”

Đứa bé con ôm lấy đầu mình, có chút không vui, bởi còn nhỏ tuổi lại thấp bé, tất cả mọi người đều thích xoa đầu nó.

Nó cũng muốn mau mau lớn lên, trở thành một vị đại tướng uy phong lẫm liệt, tác chiến cùng mọi người.

Lúc này, Việt Tiềm ngẩng đầu nhìn quét qua đám người trước mắt, ánh nhìn rơi vào Thường phụ, Phàn Ngư, Yến Thượng và dứa bé con đứng trước, lại gật đầu với thân hữu.

Không thể từ biệt từng người, có điều Việt Tiềm tin rằng ngày sau vẫn còn gặp lại.

Trước khi đi, Trương Trạch nói với Việt Tiềm: “Hiện nay đã có hịch văn phân phát khắp đất Vân Việt, hiệu triệu nhân dân các nơi cùng đứng lên hưởng ứng khởi nghĩa, sau đó sẽ có càng nhiều bách tính gia nhập chúng ta. Thanh Vương, chỉ cần đánh thắng chiến trận lần này, nhất định quân ta có thể dựng vững uy vọng, chân chính nắm được một nơi mà đặt chân về.”

Việt Tiềm hùng hồn nói: “Ta và chư quân phải cùng nhau nỗ lực!”

Tướng sĩ ở đây đều đồng thanh nói: Nỗ lực!

Nhất định phải nỗ lực!

Bọn họ đánh trận là để tìm con đường sống, chính là để sau này có ruộng, có vườn, có nhà.

Mấy ngàn người chỉnh tề hô to, âm thanh điếc tai.

Việt Tiềm tự tay đưa đội ngũ tới trước đường đi, Phong Bá Ích nắm chặt tay hắn, căn dặn: “Đao tên không có mắt, thỉnh Thanh Vương yêu quý thân mình!”

Chỉ sợ Việt Tiềm mỗi lần đánh trận đều sẽ xông pha trước nhất, gần như không thèm tiếc mạng. Cái mạng này quá quý giá, hy vọng phục quốc của Vân Việt đều ở trên người hắn cả.

Việt Tiềm trả lời: “Ta biết chừng mực.”

Trước đây hắn không phải người coi trọng tính mạng của mình, hiện nay đã có thêm mấy vạn người ký thác mạng sống trên vai, Việt Tiềm cũng biết tiếc mạng.

Lần thứ hai nhìn quét qua thân hữu và sĩ tốt sắp đi về quận Giang, Việt Tiềm cất cao giọng nói: “Chư quân, chúng ta hẹn ngày sau sẽ gặp lại!”

Đội ngũ mấy ngàn người mênh mông cuồn cuộn rời đi, Việt Tiềm leo lên đài cao tiễn đưa, thấy cờ hiệu phất phơ giữa đường núi, đội hình vô cùng cường thịnh.

Từ những nô lệ nhỏ yếu chạy khỏi thuyền, khi ấy chỉ có hơn mười người, tới nươi đã có hơn ba vạn binh sĩ mặc giáp theo chân, Việt Tiềm đi từ không đến có, từ nhỏ yếu đến mạnh mẽ.

“Thanh Vương! Thám tử đến báo, chủ tướng Dung binh đã vào ở trong bến phà Kim Cốc, tên là Hoàn Bá Yến, tôn tử của Hoàn Tư Mã tại Dung Quốc!”

Nhi tử Phong Trình của Phong Bá Ích nhanh chân leo lên sườn núi, bẩm báo với Việt Tiềm.

“Hoàn Bá Yến…” Việt Tiềm nhớ có một người như vậy, chính là bạn bè của Chiêu Linh, tuổi tác dường như cũng xấp xỉ mình.

Phong Trình biết Việt Tiềm từng ở lại Dần Đô, liền vội vàng hỏi: “Thanh Vương biết hắn sao?”

“Đã từng thấy qua mấy lần.” Quả thực Việt Tiềm vẫn còn nhớ.

Kinh nghiệm mang binh đánh giặc của Hoàn Bá Yến không tính là phong phú, nhưng khi tấn công Chương thành của Duy Quốc, gã đã triển lộ tài năng quân sự của mình.

Việt Tiềm nói: “Nếu người này làm chủ tướng, vậy ắt sẽ suất lĩnh quân chủ lực của Dung Quốc.”

Việt Tiềm ở Dần Đô đã nhiều năm, thậm chí biết rõ tất cả những gia tộc hiển hách tại Dung Quốc, Hoàn Bá Yến, Hoàn Thông đều thuộc về gia tộc Hoàn Tư Mã.

Mặt mày Phong Trình đầy vẻ ưu lo, cả kinh nói: “Đây là quân tinh nhuệ của Dung Quốc!’

Nghĩ nghĩ, hắn lại cảm thấy vô cùng tự hào.

Trước khi tạo phản, bọn họ đều là nông phu, thân phận đê tiện, còn bị coi là chó lợn, bây giờ Dung Quốc đã không còn dám khinh thường bọn họ nữa.

Việt Tiềm phân tích: “Với tình hình hỗn loạn hiện nay của Vân Việt, Dung Quốc phải tiếp tục chiếm cứ Vân Việt, nhất định sẽ phái trọng binh trấn áp. Thái tử Dung Quốc muốn nhanh chóng bình loạn, còn không tiếc chậm trễ việc chinh phạt Duy Quốc, điều động quân chủ lực của Dung Quốc tới Vân Việt.”

Việt Tiềm vắt tay ra sau lưng, nhìn núi xa xa, phảng phất như đang trông về Vương cung Dần Đô, lại nói: “Lão Dung Vương sắp chết rồi, một khi Quốc quân chết đi, Dung Quốc sẽ phải để tang, trong lúc ấy nhất định sẽ đình chiến.”

Tin tức của Việt Tiềm linh thông, biết thời gian của Dung Vương chẳng còn bao nhiêu, hơn nữa chuyện này cũng không phải là bí mật.

Đã là giữa đông khắc nghiệt, núi rừng phía Nam vẫn cứ xanh biếc. Việt Tiềm đã quen với ngày đông của Dần Đô, biết những lúc này ngoại thành hẳn sẽ là tuyết trắng mênh mang.

Tư thế của Phong Trình hùng dũng hiên ngang, nắm chặt cán kiếm: “Hẳn Thái tử Dung Quốc sẽ muốn giải quyết chúng ta trước khi Dung Vương băng hà, nhưng e là không thể để y toại nguyện được.”

Nếu thân thể của lão Dung Vương còn chống đỡ được mấy năm nữa, hơn nữa không chuyển giao quyền lực cho Thái tử Chiêu Môi, Dung Quốc tất sẽ suy yếu, Vân Việt sớm muộn gì cũng sẽ thoát ly khỏi sự quản chế của Dung.

Thế nhưng trời xanh che chở Dung Quốc, toàn bộ quyền lực của Dung Vương đã được chuyển tới tay Thái tử Chiêu Môi, ngày sau của Dung Quốc vẫn sẽ cứ cường thịnh.

Thái tử Chiêu Môi là kẻ địch đáng sợ, Phong Trình không lý giải nổi, Việt Tiềm lại rất rõ ràng.

Đại chiến sắp tới, Việt Tiềm không cảm thấy căng thẳng, trái lại còn có chút thất vọng.

Hắn có thể tưởng tượng ra được, nơi Vương đô tuyết phủ trắng trời ấy, tại một Phủ đệ tráng lễ giữa thành Nam, Linh công tử thân mặc triều phục, leo lên xe ngựa rồi đi tới Vương cung.

Linh công tử, tiết trời giá rét, xin hãy giữ ấm.

***

Ngày đông đã sắp kết thúc, Dần Đô đột nhiên hạ một trận tuyết thật lớn. Toàn bộ thành thị bị một lớp tuyết trắng xoá phủ lên, xe ngựa của Chiêu Linh cũng không ngừng qua lại giữa Vương cung và Phủ đệ.

Bệnh tình của Dung Vương đã vô cùng nguy kịch, Chiêu Linh và Hứa Cơ phu nhân vẫn luôn túc trực bên giường, chăm sóc Dung Vương thần trí đã không còn rõ ràng.

Khi Chiêu Linh mới trở về từ Vân Việt, Dung Vương vẫn còn nhận ra y, sờ lên mặt mày y, hỏi từng câu từng chữ rất chậm: “Đã lâu không gặp A Linh, sao lại gầy thế này rồi?”

“Nó đi Vân Việt, vừa mới đuổi về, quãng đường này đã chịu không ít khổ rồi.” Hứa Cơ phu nhân lau nước mắt, cũng không biết là bởi vì đứa con nàng luôn tâm tâm niệm niệm đã trở về, đáy lòng mừng vui; hay là đang đau lòng y bởi tàu xe mệt nhọc.

Hẳn là cả hai đều có.

Dung Vương lại hỏi: “Hài nhi, thế cuộc Vân Việt đã ra sao rồi?”

Chiêu Linh quỳ gối trước giường, dán vào bên tai Dung Vương nói lớn: “Phụ vương, Hoàn Thông tướng quân vừa mới tiêu diệt cường đạo Bắc bộ Vân Việt, hoàn toàn thắng lợi!”

Chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cường đạo khắp đất Vân Việt nổi dậy như ong, vừa bình định được kẻ này, sẽ có một kẻ khác trồi ngay lên.

“Hoàn Thông à…” Dung Vương suy tư xem người kia là ai, tuổi già sức yếu, nghĩ một hồi lại rơi vào mê man.

Qua một hồi lâu, Dung Vương tỉnh lại, mở to đôi mắt vẩn đục, nỗ lực ngắm nhìn Chiêu Linh thật kỹ, tựa như lo rằng sẽ chẳng nhớ được tiểu nhi tử mình yêu thương nhất này, đến giọng điệu cũng tràn đầy từ ái và sầu não: “A Linh, hài nhi.”

“Phụ vương.” Khoé mắt Chiêu Linh đã vương ánh nước, nắm chặt hai tay già nua của phụ thân, nội tâm bi thương.

Khi y vừa mới trở về Dung Quốc, Dung Vương còn có thể trò chuyện cùng y hai câu, bây giờ đã không thể nào nói lên thành lời, vẫn luôn mê man không tỉnh.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài cửa cung, Chiêu Linh lại vội vã tiến cung. Trời đông đất lạnh, nước đóng thành băng, y chẳng sợ phong hàn. Mấy ngày này, mỗi lần sáng sớm, y đều sẽ chạy tới Vương cung, đến lúc hoàng hôn mới đi từ trong cung ra.

Y tiến cung làm bạn với phụ vương, cũng làm bạn với Hứa Cơ phu nhân bi thương mà mệt nhọc.

Chiêu Linh không tham triều nữa, mỗi ngày chỉ quanh quẩn bên cha mẹ đã già yếu.

Sau giờ Ngọ, Thái tử dứt khỏi sự vụ bận rộn, đến đây thăm Dung Vương.

Khi Thái tử tới, Dung Vương còn đang mê man, Thái tử nhỏ giọng trò chuyện với mẫu thân là Hứa Cơ phu nhân vài câu, sau đó liền đi cùng Chiêu Linh ra khỏi phòng tới dưới thềm đàay tuyết, vườn Ngự uyển cũng vô cùng thanh lãnh.

Hai anh em sóng vai đi thẳng trong tuyết, tới trước đình mới bước vào bên trong tránh gió. Thái tử nói: “Ý chí của A Linh sa sút, nếu phụ vương vẫn còn tỉnh táo, cũng sẽ không muốn thấy ngươi như vậy.”

Chiêu Linh nhẹ nhàng vỗ đi hoa tuyết dính lên phong bào, trả lời: “Huynh trưởng, ta hiểu đạo lý sinh lão bệnh tử.”

Cây mai vàng ngoài cửa sổ đã nở rộ rực rỡ, trên cây mai có một con chim sẻ rất mập đang líu ra líu ríu. Chiêu linh thấy nó khẽ mỉm cười, nụ cười ấy như chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Y lại hỏi: “Thư Vương thay đổi thất thường, nương nhờ vào Duy Quốc, nỗ lực trục xuất quân trú của nước ta. Huynh trưởng dự định sẽ xử trí Thư Vương thế nào?”

Hiển nhiên Thái tử cũng trông thấy con chim sẻ béo tròn kia, còn nhận ra nó chính là con chim sẻ sinh bệnh được Dung Vương hạ lệnh cho ăn trước đây.

Thái tử nói: “Giết, sau đó đưa một người mới nghe lời hơn lên làm Thư Vương.”

Quốc nội Thư Quốc toàn là quân trú Dung Quốc, giờ phút này Thư Quốc đã chỉ còn là trên danh nghĩa.

“A Linh, Thư Quốc diệt vong là chuyện tất yếu đã được định sẵn từ lâu, điểm khác biệt duy nhất là diệt vong trong tay Duy Quốc hay là Dung Quốc mà thôi.” Thái tử nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa tuyết bị gió Bắc thổi tung bay lên gương mặt y, đến hai má cũng ướt lạnh.

Thái tử lẩm bẩm nói: “Mạnh được yếu thua, thế đạo này chính là như vậy.”

Quốc quân nhỏ yếu sẽ không có cách nào sinh tồn cùng thời đại được, cường quốc cũng đang liều mạng chém giết lẫn nhau, sợ bị chia cắt, bị tiêu diệt.

Chiêu Linh nhớ tới khi chính mình đi sứ Thư Quốc, từng được Thư Vương khoản đãi, cũng khó tránh khỏi có chút phiền muộn. Thư Vương là kẻ hoang dâm mù mờ, đức không xứng vị, tất có tai ương.

“A Linh không cần vì Thư Quốc khoản đãi mà lòng mang ý quý, cũng không nên vì Việt Tiềm mưu phản mà tự trách.” Thái tử hiểu Chiêu Linh rất rõ, ý vị sâu xa.

Chiêu Linh hổ thẹn, nói thẳng: “Huynh trưởng, ta quả thật có sai lầm, nguyện nhận trách phạt.”

Nếu lúc trước y xa lánh Việt Tiềm, bỏ mặc tình cảm của chính mình, sẽ không nuôi ra một con hổ quay đầu cắn ngược lại Dung Quốc.

Thái tử nói: “Nếu không có ngươi, Mạnh Dương thành và cửa Kim Cốc đã sớm thất thủ. Lấy công chuộc tội, vậy là đủ rồi.”

Người không thể hàon mỹ, đâu ai đoán trước được tương lai.

Ban đầu khi Dung Vương tha mạng cho Việt Tiềm đã là một quyết định sai lầm; Thái tử vốn đã ra lệnh giết chết Việt Tiềm trên con đường lưu vong, thủ hạ lại làm việc tắc trách, vốn cũng là có sai lầm.

“Việc này không cần nhắc lại nữa, từ nay về sau cũng sẽ không còn ai nhắc lại.” Thái tử vô cùng dứt khoát. Y đã hạ lệnh từ sớm, không cho bất cứ kẻ nào để lộ ra ngoài đầu lĩnh phản tặc “Thanh Vương” nơi Nam bộ Vân Việt là người hầu của Linh công tử.

Chiêu Linh còn muốn nói điều gì, cuối cùng cũng coi như thôi. Y đánh giá khuôn mặt Thái tử, thấy hoa tuyết tan đi để lại một vệt nước trong, bèn lấy khăn tay của mình ra, đưa cho Thái tử.

Thái tử nhận lấy khăn tay của Chiêu Linh, lại dùng nó để lau mặt. Hai người đều hành tẩu trong vườn Ngự uyển, mặt ai cũng có vệt tuyết đọng.

Dung Vương sắp chết bệnh, Thái tử sắp trở thành quốc quân, ngày sau e rằng chỉ còn có Chiêu Linh là người thân duy nhất còn móc tim móc phổi ra vì y.

Quốc quân đều sẽ cô độc, bởi vì Vương quyền sẽ khiến người ta cô độc.

Gió Bắc gào thét ngoài đình viện, đầu cành cây mai vàng đã đông cứng trong gió, con chim sẻ mập ú kia lạnh đến mức run cầm cập, hót lên từng tiếng từng tiếng. Dù có đồ ăn sung túc, nhưng có khi nó cũng không gắng gồng nổi trong cái tiết trời lạnh lẽo dị thường này, không còn cơ hội được thấy ngày xuân đến.

Mấy ngày sau, Dung Vương chết bệnh giữa giấc mộng. Ấy là một buổi hoàng hôn, bên giường ông còn có Hứa Cơ phu nhân, Chiêu Linh và Thái tử trông coi.

Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ rằng Dung Vương mê man, đến khi uống thuốc gọi ông mới phát hiện người đã không còn hô hấp.

Dung Vương hoăng, Vương vị Dung Quốc được Thái tử Chiêu Môi kế thừa.

1 – Hoăng: Chết (từ được dùng cho các vua, chư hầu hay đại thần).

Vu sư mặc áo lông vũ, tổ chức nhảy chiêu hồn tại thung lũng Dương Động, nhảy múa trước Vương lăng. Vương lăng sâu không lường được, tầng tầng lớp lớp bị đất đá vùi lấp, quan tài chôn sâu trong lòng đất không còn trông thấy mặt trời.

Quan tài khổng lồ được nâng theo đường vào mộ, chậm rãi tiến vào nơi trung tâm của mộ. Vô số tài phụ được chôn theo, bầu bạn cùng lão Dung Vương đã an nghỉ.

Đủ loại quan lại tới đây tiễn đưa Quốc quân quá cố, mặt mày bọn họ chẳng thể hiện ra vẻ đau thương vui buồn, tang sự vừa xong xuôi đã vội vã bỏ tang phục đi, trở về trong thành.

Chỉ có mấy lão thần lão lệ tung hoành, nằm trước Vương lăng thật lâu cũng chẳng muốn rời đi.

Chiêu Linh nâng Hứa Cơ phu nhân bi thương quá độ lên, đưa mẫu thân lên một chiếc xe ngựa, để thị nữ theo chân vội vàng tiến lên chăm sóc.

Từng chiếc từng chiếc xe đưa tang đi ra khỏi vùng ngoại ô, cuối cùng lại quay về con đường lớn dẫn thẳng tới Đô thành.

Ngày xuân sắp đến, băng tuyết đang tan.

Chiêu Linh nhìn ra ngoài cửa xe, thấy mầm non trên nhánh cây, gió lạnh phảng phất vuốt qua từng đoá hoa trắng. Y vận một thân áo bào trắng, thắt quan cũng màu trắng, gương mặt yên lặng mà trang nghiêm.

Mấy ngày sau, tân Dung Vương mới tổ chức đại điển đăng cơ. Khi ấy xuân đã về với đất trời, ngoại thành là một mảng xanh biếc.

Chiêu Linh vận lễ phục, y còn trẻ tuổi, thân phận lại vô cùng cao quý, đại thần vẫn luôn một mực cung kính cùng y.

Thân là đệ đệ cùng một mẹ với Quốc quân, rất được Quốc quân tin sủng, đại thần không thể không suy đoán ngày sau Linh công tử ắt sẽ trở thành Lệnh doãn.

Tin tức tân Vương đăng cơ truyền khắp các nơi trên đất Dung Quốc, cũng truyền tới chốn cũ Vân Việt.

Ở bến phà Kim Cốc, Hoàng Bá Yến bỏ đi một thân áo bào trắng, tập hợp đám mưu sĩ và thuộc hạ lại, thương thảo làm sao mới có thể đánh hạ huyện Bành. Bọn họ đã không thể đánh hạ huyện Bành trước khi lão Dung Vương hoăng, đình chiến cũng đã rất lâu, đã tới lúc tiếp tục thảo phạt rồi.

“Tình hình bên thúc phụ ta thế nào rồi?” Hoàn Bá Yến dò hỏi một mưu sĩ bên cạnh.

Hoàn Thông chính là thúc phụ của Hoàn Bá Yến. Tướng quân Dung Quốc phàm là họ Hoàn, đều sẽ là người một nhà Hoàn gia cả.

Mưu sĩ trả lời: “Bẩm báo tướng quân, trước đây Hoàn Thông tướng quân chinh phạt đầu lĩnh phản tặc Thường Quý tại Bắc bộ Vân Việt đã sát hại không ít tù binh, khiến bách tính Vân Việt lòng đều hướng tặc mà không hướng về quân ta. Bách tính quận Giang nghe đồn Hoàn Thông tướng quân sắp tới đây chinh phạt, đều nói rằng người Dung hung tàn, bị bắt ắt sẽ chết, tình nguyện chết trận cũng không muốn đầu hàng.”

Hoàn Bá Yến tức giận đến nỗi nện mạnh một quyền lên bàn gỗ, mắng to: “Chúng ta suất binh tới Vân Việt Quốc, Quốc quân từng dặn dò sứ thần vô cùng cẩn thận, rằng không thể bạo ngược vô đạo, vị thúc phụ kia của ta sao lại không quản nổi tay mình vậy!”

Quốc quân trong lời Hoàn Bá Yến chính là tân Vương, cũng chính là Chiêu Môi đã từng là Thái tử.

Nông phu bị bắt làm tù binh, chưa nói tới uy hiếp, vừa nghe đã khiến người ta khinh thường, còn tổn hại đến danh tiếng. Dung binh hẳn phải biết trận chiến nơi quận Giang sẽ vô cùng gian nan, vì mạng sống, bách tính Vân Việt tất sẽ liều chết mà thủ thành.

Hệt như Hoàn Bá Yến dự liệu, Hoàn Thông đánh từ đầu xuân tới cuối xuân, quận Giang vẫn chẳng bị đánh hạ, chiến sự vô cùng kịch liệt, Dung binh tổn thất nặng nề.

Trong lúc Hoàn Bá Yến tấn công huyện Bành cũng đã từng phái một nhánh quân đội thử đi tấn công quận Nam Di phía Nam, lại phát hiện quận Nam Di cũng chẳng hề dễ đánh, tướng lĩnh thủ thành là cung thần Phàn Xuân và dũng tướng Bành Chấn.

Dù sao Dung binh cũng có ưu thế vì binh lực, sau ba tháng, huyện Bành cuối cùng cũng bị công phá, tường thành đều đổ nát cả, người Vân Việt phản kháng cực kỳ ngoan cường khiến Hoàn Bá Yến cũng phải giật mình.

Việt Tiềm suất binh lùi lại, Hoàn Bá Yến đứng trên đài quan sát nhìn tường thành huyện Bành đã trở thành một bãi phế tích, phát hiện ra dù là rút quân, quân đội của Việt Tiềm cũng vô cùng ngay ngắn có thứ tự, hơn nữa còn dẫn theo bách tính đồng thời lui lại.

Huyện Bành giờ đã là toà thành trống không, một bách tính Việt Tiềm cũng chẳng để lại cho gã!

“Ta đã sớm cảm thấy kẻ này là kẻ gây hoạ!” Hoàn Bá Yến lẩm bẩm một mình.

Lúc trước khi Việt Tiềm vẫn là người hầu bên cạnh Linh công tử, Hoàn Bá Yến đã nhìn hắn không vừa mắt từ lâu.

Quả nhiên là kẻ lấy oán trả ơn, không hề nhớ nhung ân tình của Linh công tử, còn dám tạo phản.

Ngày hôm ấy Cảnh Lí vừa vặn cũng ở trong quân, đang đứng trên đài quan sát cùng Hoàn Bá Yến, còn nói: “Ngươi có thấy tướng lĩnh nào rút quân lại đưa theo bách tính không? Hơn nữa những người dân này rõ ràng vẫn tự nguyện đi theo.”

Bách tính đã rút hết khỏi tầm nhìn của Dung Binh, Việt Tiềm dẫn sĩ tốt phụ trách bọc hậu, anh dũng tác chiến với Dung binh, từ trang phục, Cảnh Lí cũng đã nhận ra Việt Tiềm đang làm gương cho binh sĩ.

Y lại cảm khái: “Đất rừng vân Việt cũng sinh ra bao nhiêu tướng tài và mưu sĩ, trước đây vẫn chỉ coi bọn họ là nô bộc, sau này mới biết đã mai một bao nhiêu người tài.”

Thân là đại tướng Dung Quốc, qua những lần giao chiến, Hoàn Bá Yến cũng đã ý thức lại về vấn đề này, tuy không tình nguyện nhưng cũng phải thừa nhận: “Trước đây ngươi đề nghị chiêu hiền nạp sĩ từ đất Vân Việt, ta còn tranh luận với ngươi, bây giờ xem ra là ta sai rồi.”

Cảnh Lí ý vị thâm trường nói: “Biết sai vẫn có thể thay đổi, không tính là quá chậm trễ.”

Tân quân Dung Quốc chăm lo việc nước, còn lập ra quốc sách mới, những ảnh hưởng chính trị trước đây nhất định sẽ được cải chính lại. Sau khi lập ra tân pháp, những đại thần đều phải thảo luận tỉ mỉ, cân nhắc thiệt hơn, không thể ban bố nhanh như vậy được.

Cuối xuân, Hoàn Thông tướng quân vẫn không thể đánh hạ quận Giang, bị điều đi trông coi Dư thành, bộ hạ của ông là Triệu Chương suất lĩnh, tiếp tục vây công quận Giang.

Sau khi Hoàn Bá Yến đánh hạ huyện Bành, đại quân Dung Quốc vượt qua sông Nam Di như thuỷ triều, trắng trợn tiến công vào quận Nam Di, không ngờ quân chủ lực đóng ở một toà thành nhỏ không đáng chú ý dưới chân núi lại bị Việt Tiềm tự mình dẫn quân phục kích, Dung binh bị đánh tan.

Trận chiến này đã đả kích sĩ khí của Dung binh vô cùng nghiêm trọng, sau đó binh bại như núi đỏ, Hoàn Bá Yến chuyển từ thế công sang trông coi.

Chiến tranh không phải lúc nào cũng luận về thắng bại, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện biến số, Hoàn Bá Yến vẫn còn có cơ hội.

Mấy ngày sau, tướng lĩnh Lâm Võ của vân Việt đột kích vào huyện Bành giữa đêm khuya, chiếm lấy huyện Bành mới được trùng cư, thiêu huỷ căn cứ của Dung binh và chiến thuyền thả neo tại bờ phía Nam của sông Nam Di.

Khiến Hoàn Bá Yến tức giận gần chết, những nỗ lực trước đây đều biến thành dã tràng xe cát.

Tranh đoạt qua lại, tường thành huyện Bành đã bị phá huỷ từ lâu, Lâm Võ dựng đất đắp thành bên trong, chỉ dựa vào tường thành đơn sơ bất kham ấy mà chống lại sự tấn công luân phiên của Dung binh, thể hiện tài quân sự cực kỳ xuất sắc.

Việt Tiềm phái Phong Trình lĩnh binh tới cứu viện huyện Bành, Hoàn Bá Yến và Phong Trình giao chiến một phen, lúc này Dung binh lại đánh thắng trận.

Dung Quốc và Việt Tiềm chiến tranh liên miên, đánh qua năm qua tháng, Dung binh không thêr đánh hạ được địa bàn Việt Tiềm chiếm cứ, ngược lại Việt Tiềm còn càng đánh càng chiếm được nhiều nơi hơn.

Hịch văn do quân sư Trương Trạch chấp bút có tác dụng cực lớn, chốn cũ Vân Việt có không ít bách tính đã công hãm trị trấn, hưởng ứng lời hiệu triệu, mỗi ngày lại có vô số người Vân Việt đến nương nhờ vào Việt Tiềm.

Việt Tiềm vừa ứng phó với quân đội Dung Quốc thảo phạt, vừa để trống một tay phái Thường phụ và Phàn Ngư suất lĩnh một nhánh đội ngũ toàn là lính mới vừa được bồi đắp tấn công vào Mộng trạch và quận Nam của người Di.

Dung Quốc thảo phạt Việt Tiềm đã điều động hơn sáu mươi ngàn binh lực, nhưng ấy cũng chẳng phải thực lực của Dung Quốc; đại quân còn đang tác chiến cùng Duy Quốc.

Thừa dịp lão Dung Vương từ trần, vào thời khắc tân Dung Vương vừa mới đăng cơ, Duy Quốc xuất binh thu phục Chương thành, cũng tấn công cả Dư thành, chiến tranh giữa Dung Quốc và Duy Quốc bạo phát lần thứ hai.

Giữa ngày hè chói chang, tân quân Dung Quốc ra lệnh cho Hoàn Bá Yến và Triệu Chương rít quân khỏi Vân Việt, chiến tranh của Dung Quốc và Duy Quốc đã tới giai đoạn khí thế hừng hực, đành phải tạm thời đình chiến thảo phạt với phản loạn Vân Việt.

Dung Quốc bắt đầu chiêu hiền nạp sĩ tại những nơi không phát sinh phản loạn trên đất Vân Việt, cũng để bách tính nghèo khó của Dung Quốc tới Vân Việt khai khẩn đất hoang, phân đất phát ruộng.

Từ sau khi diệt quốc, người dân Vân Việt sống vô cùng khó khăn, một lượng lớn đồng ruộng đã bị bỏ hoang, bách tính khốn cùng, đến nay cũng ròng rã mười năm rồi.

Sau khi Dung binh bỏ chạy, Việt Tiềm lệnh cho Lâm Võ và Phong Trình trấn thủ huyện bành, tiếp tục xây dựng tường thành. Lúc này xây dựng thêm huyện Bành đã tăng cường không ít cho công sự phòng ngự.

Dung binh bên mạn Bắc của sông Nam Di thi thoảng vẫn qua đây quấy rầy, có điều chỉ là xung đột quy mô nhỏ, không có ảnh hưởng lớn.

Việt Tiềm toạ trấn tại quận Giang, hắn phái tướng lĩnh suất chinh, thu hết Nam bộ Vân Việt bỏ vào trong túi. Bộ hạ của hắn đi tới chỗ nào, bách tính Vân Việt ở nơi ấy ắt sẽ cơm no áo ấm, đón chào tướng sĩ.

Ngày thu, quận Nam truyền tin mừng về, Thường phụ và Phàn Ngư đã thu phục được đất tổ Vân Việt – quận Nam, chế phục bộ tộc người Di nơi ấy, cũng bắt được vua Di.

Trong thư Thường phụ viết cho Việt Tiềm có nói: “Lê Đà xưng Vương, lại vô cùng tàn bạo, bắt người Vân Việt làm nô tệ, dùng người để tế thần. Hơn mười năm trước đã có không ít tộc nhân Vân Việt bởi chiến loạn nên chọn quận Nam đất tổ làm nơi dừng chân, cuối cùng bị Vương nơi đây đày vào ổ rắn, đầy rẫy xương trắng, người nhìn còn phải rơi lệ. Lão thần đã hành quyết Vương, cũng tuân theo mệnh lệnh của Thanh Vương, nâng đỡ người mới lên làm Vương để Vương của nơi này chưởng quản con dân của hắn.”

Người Di và người Vân Việt có căn nguyên tương đồng, ngôn ngữ cũng như nhau, tuy Vương Lê Đà đã tàn sát bách tính Vân Việt, thế nhưng Việt Tiềm cũng không muốn ăn miếng trả miếng, Thường phụ vâng theo chỉ thị của Việt Tiềm.

“Miếu thần Thanh Vương đã lâu năm không được tu sửa, Vu sư tuổi già đã qua đời. Lão thần dẫn con dân Vân Việt sửa chữa Miếu thần, thỉnh lão Vu sư truyền thụ lại lễ nghi cúng tế cho hậu sinh. Các đời quân vương Vân Việt đăng cơ đều sẽ tới Miếu thần cúng bái Thanh Vương, lão thần xin lưu thủ quận Nam, chờ đợi Đại Vương đến.”

Thường phụ sửa chữa lại Miếu thần thờ Thanh Vương, chuẩn bị cho việc Việt Tiềm đăng cơ làm vua.

Vân Việt tất sẽ phục quốc, đây là nơi dân tâm hướng về.

Đây là một phong thư rất dài, những dòng cuối thư, Thường phụ dùng giọng điệu vui mừng báo cho Việt Tiềm rằng ông đã tìm được nhi tử thất lạc nhiều năm của mình tại quận Nam.

Hơn mười năm trước, Đô thành Vân Thuỷ của Vân Việt bị Dung binh công hãm, Thường phụ bị bắt, không biết kết cục của vợ con ngày ấy ra sao.

Bởi chiến loạn, Thường phụ và nhi tử chia cắt mười năm ròng rã, hơn mười năm sau gặp lại, hai cha con hẳn đã ôm nhau mà khóc rồi.

Việt Tiềm vui mừng nở nụ cười, đặt sách lụa lại bàn gỗ. Hắn đi ra khỏi phòng, dọc theo con đường mòn leo lên tường thành. Không khí cuối thu vô cùng trong lành, ánh nắng xán lạn thấm đẫm mặt mày.

Trong thành là tiếng người huyên náo, bách tính quận Giang đang thu hoạch cây trôgn bên đồng ruộng, hoặc là vác vai cầm tay, hoặc là đẩy xe cút kít, đưa lương thực vào trong thành.

Ngày thu, ruộng lúa nơi ngoại thành phủ ánh vàng óng, chói mắt hơn vàng, bông lúa nặng trịch khiến người ta mừng rỡ, đây là một mùa bội thu.

Bình luận

Truyện đang đọc