VÂN VIỆT VÃNG SỰ

Hoa ngô đồng đã héo tàn, rơi vào bên bậc cửa sổ, đầu cành kết quả nặng trĩu. Hai con chim tước tham ăn bay tới bay lui giữa tầng tầng cành lá, cánh chim chao lượn. 

Ngày mới sáng lên, chủ viện yên tĩnh, chủ nhân vẫn chưa rời giường, cũng không thấy người hầu tiến vào trong viện quét tước, chỉ thấy hai con chim tước không an phận hót vang lanh lảnh, vui sướng ngập tràn. 

Việt Tiềm rời giường, ngồi bên giường mặc quần áo. Mấy lần hắn ngẩng đầu đều thấy người trên giường vẫn còn đang trong giấc mộng. 

Sáng sớm mỗi ngày đều tỉnh dậy trong phòng Linh công tử đã trở thành chuyện tập mãi thành quen, mỗi khi tỉnh lại nếu không thấy Linh công tử nằm bên cạnh, ngược lại còn thấy không thoải mái. 

Việt Tiềm buộc chặt áo bào, tiện tay buộc tóc dài lên, vừa muốn đi giày bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng vang ầm ĩ bên ngoài. Là giọng của quản gia, hình như lão đang muốn ngăn trở người nào xông vào chủ viện. 

“Vệ khanh, khoan đừng lại đã! Vệ khanh!” 

“Ôi dào! Vệ khanh, dù Vệ khanh có truyền đạt việc gấp của Thái tử, cũng không thể liều lĩnh như vậy được!” 

Bên ngoài, quản gia thở phì phò đuổi theo người xông vào, tiếng quát tháo ầm ĩ vang dội, giống như đang cố ý nhắc nhở những người trong chủ viện. 

Chiêu Linh tỉnh lại, trong cơn buồn ngủ nhìn thấy Việt Tiềm ngồi bên giường đang đi giày vào. Y nghe được tiếng la của quản gia, căn dặn Việt Tiềm: “Là Vệ Bình.” 

Vệ Bình là môn khách của Thái tử. 

Việt Tiềm chỉ gật đầu một cái. Hắn cũng nghe thấy tiếng la của quản gia, biết kẻ xông vào là ai, không hề kích động, thoáng qua dáng vẻ cũng chẳng có ý định tránh né. 

Tiếng vang bên ngoài càng lúc càng gần, Vệ Bình tiến quân thần tốc, hiển nhiên quản gia chẳng thể nào ngăn cản được y. 

Việt Tiềm chẳng chút hoang mang ăn mặc chỉnh tề, mở cửa phòng ra. Hắn bước xuống bậc cửa, lúc nào một nam tử vừa cao vừa gầy đã đi tới trước cửa phòng Linh công tử. 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vệ Bình trợn tròn hai mắt, phản ứng của Việt Tiềm lại vô cùng lạnh nhạt. 

Quản gia cuối cùng cũng đuổi tới, nhìn thấy Việt Tiềm, lão vừa lo lắng vừa hoảng loạn, gấp đến nỗi sắc mặt xám xịt. 

Thân là quản gia, lão mơ hồ đoán được những chuyện xảy ra bên trong chủ viện, lại chưa bao giờ có gan dám tới xác nhận, cũng không muốn biết. 

Bây giờ thì hay rồi, lại bị môn khách của Thái tử bắt gặp! 

Vệ Bình không để ý tới quản gia. Y tiến thẳng tới, ánh mắt đảo qua Việt Tiềm một vòng, chắp tay: “Việt hầu, Linh công tử đã tỉnh rồi sao?” 

Sắc mặt Việt Tiềm chẳng hề thay đổi, thong dong nói: “Không biết Vệ mưu sĩ lỗ mãng khăng khăng xông vào đây, có chuyện gì muốn tìm công tử?” 

Trước đây vì [Vân Việt sách], hai người từng gặp mặt một lần, cũng xem như là có quen biết. 

Vệ Bình đáp: “Thái tử có lệnh, nói ta phải chính mồm truyền tin lại cho Linh công tử, sự tình khẩn cấp, không thể lỡ dở.” 

Xem ra thật sự là chuyện khẩn cấp, có điều y dám to gan xông thẳng vào chủ viện, đây chắc chắn cũng là Thái tử bày mưu đặt kế. 

Chiêu Linh ở trong phòng nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Việt Tiềm, truyền y tiến vào.” 

Rất nhanh, Vệ Bình tiến vào trong phòng ngủ, quỳ xuống bẩm báo cách màn giường: “Đêm qua, vài binh sĩ tuân theo mệnh lệnh của Thân Thiếu Tể đã xông vào Khách quán bắt công tử Đại Quốc Khương Kỳ và hai sứ thần Đại Quốc đi!” 

Chiêu Linh có hơi bất ngờ, nhưng cũng không giật mình, chỉ trả lời: “Đã biết.” 

Truyền lời nhắn xong, Vệ Bình nhanh chóng rời đi. 

Chức vụ Thân Thiếu tể nắm giữ vốn nên hỗ trợ quốc gia, hoà thuận với láng giềng, nhưng lại dám làm chuyện hoang đường là bắt công tử và sứ thần. Trước mắt, sứ thần Tả Đồ của Dung Quốc đi Đại Quốc còn chưa về nước, Đại Vương có tìm về Duy Quốc, có kết minh cùng Duy Quốc hay không, cũng vẫn chỉ là lời đồn đại. 

Lời đồn này rất có khả năng chính là do Duy Quốc cố ý phái người phát tán, mục đích là để ly gián quan hệ giữa hai nước. Quốc quân đã già, dần đánh mất năng lực phán đoán, năng lực của Thân Thiếu Tể đã không đủ còn muốn xây dựng quyền uy, cuối cùng phải đánh bừa đánh bãi. 

Chiêu Linh đã không còn buồn ngủ từ lâu. Y đứng dậy thay y phục, thị nữ bận rộn vây xung quanh y, Việt Tiềm cũng mang ngọc bội, phát quan tới. 

Y mặc lễ phục, ngồi lên xe ngựa. Chiêu Linh muốn đi gặp mặt Quốc quân, trước mắt e rằng y là người duy nhất có thể cứu được công tử Đại Quốc Khương Kỳ. 

Lúc này, Chiêu Linh không để ý đến việc tư. Trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió, lại nói, quan hệ giữa y và Thái tử vô cùng thân mật, Thái tử hẳn đã hoài nghi quan hệ giữa y và Việt Tiềm từ lâu. 

Xe ngựa đi nhanh trên đường, Chiêu Linh nhìn về phía người đang lái xe. Bóng lưng của hắn im lặng trang nghiêm như núi, chẳng vì Vệ Bình xông vào chủ viện mà lo lắng bất an. 

Việt Tiềm quang minh chính đại, thậm chí không chịu ẩn náu, không sợ chết, cũng không muốn sống. Hắn có từng sợ sệt điều gì không? 

Xe ngựa vội vã tiến lên. Tới bên ngoài cửa cung, Chiêu Linh xuống xe, tiến vào Vương cung. 

Việt Tiềm cao lớn đứng chờ đợi bên ngoài tường thành. Hệt như mỗi lần trước đây, hắn biết rõ Dung Quốc đang xảy ra chuyện lớn, chuyện nhỏ, nhưng căn bản hắn chẳng để ý Dung Quốc thế nào, công tử Đại Quốc Khương Kỳ ra sao. 

Đáy mắt hắn chỉ có mình bóng dáng vội vã biến mất không còn tăm hơi trước nơi cửa cung của Linh công tử. 

Mặt trời chói chang, Việt Tiềm đứng dưới mái hiên, kiên nhẫn chờ đợi Linh công tử. Một buổi sáng này, hắn nhìn thấy mấy chiếc xe của sứ thần rong ruổi mà đi, những quan chức ngang qua cũng châu đầu ghé tai, thần sắc căng thẳng. 

Hệt như có thể thấy Linh công tử cố gắng hoà giải giữa đám nịnh thần trên triều đình. Tuổi tác y chẳng lớn là bao, trước đây đã được hưởng tiếng thơm từ lần thu hồi lệnh trục khách, đến Thân Thiếu Tể cũng phải nể mặt mấy phần. 

Linh công tử phẩm hạnh đoan chính, sạch sẽ không hề tì vết — ngoại trừ chuyện phòng ngủ y luôn có một nam tử chung chăn kề gối, không được lộ ra ánh sáng. 

Bảo kiếm bên hông Việt Tiềm lấp loé chói mắt dưới ánh mặt trời, áo bào hoa mỹ, thân hình ngang tàng bảy thước rất đáng chú ý. Thi thoảng sẽ chợt có người qua đường nhìn về phía hắn. 

Hắn đứng khoanh tay, tâm lý vẫn vô cùng bình tĩnh dù quanh thân ầm ĩ, ngựa xe không dứt nối thành hàng dài. 

Tới trưa, cuối cùng cũng thấy bóng Linh công tử. Sát bên cạnh y còn có mấy người, Việt Tiềm nhận ra trong những người ấy từ công tử Đại Quốc Khương Kỳ còn có Sử quan Cảnh Trọng Diên và môn khách Vệ Bình của Thái tử. 

Khương Kỳ vô cùng chật vật, được Vệ Bình dìu đi từng bước, mặt mày còn ứ máu tím bầm, giống như đã bị người ta đối xử vô cùng thô lỗ. 

“Nhờ có chư vị đồng tâm cứu giúp, bằng không lúc này Khương Kỳ ta vẫn còn đang bị giam trong ngục, xin nhận khấu đầu của ta!” Y kích động muốn uốn gối khấu tạ, lại bị mọi người vội vàng cản lại. 

Đường đường là công tử Đại Quốc, chỉ vì quốc gia nhỏ yếu, không thể không đến nước khác làm con tin, cuối cùng còn vì lời đồn thất thiệt mà bị giam giữ. 

Cảnh Trọng Diên động viên: “Biên giới chiến hoả dồn dập, quá nửa là sứ thần Đại Quốc đã bị Duy Quốc giam giữ, không có cách nào truyền đạt tin tức. Khương công tử chớ nên khủng hoảng, trước tiên ở nhờ lại quý phủ của Linh công tử mấy ngày, an tâm dưỡng thương.”

Khương Kỳ cảm kích lau nước mắt, cảm tạ mọi người cứu giúp thêm lần nữa. 

Sau một phen hàn huyên, Khương Kỳ leo lên xe ngựa ngồi chung với Chiêu Linh, đáy lòng vẫn còn thổn thức không thôi. Có Linh công tử che chở, cuối cùng y cũng tránh được một kiếp nạn. 

*** 

Ánh nến trên lầu chiếu vào cửa sổ, bóng người ngồi trò chuyện chồng chéo lên nhau. Thanh âm giọng điệu chói tai hoà lẫn, bên ấy có Linh công tử, có Khương Kỳ, có môn khách Vệ Bình của Thái tử, còn có cả Thượng Tướng quân Hoàn Bá Yến. 

Việt Tiềm đứng phía sau cửa, chờ đợi sai phái. Hắn không phải người tham dự, chỉ tình cờ liếc mắt một cái vào căn phòng đèn đuốc sáng choang này. Tiếng thảo luận trong phòng quanh quẩn bên tai Việt Tiềm, tuy rằng hắn không tham dự, nhưng cũng hệt như đang dự thính. 

Màn đêm thăm thẳm, mấy tỳ nữ dọn bàn gỗ, rượu và đồ nhắm xuống. Vệ Bình đứng dậy rời đi, Việt Tiềm đưa y ra ngoài cửa viện. 

Từ khi Vệ Bình gặp được bí mật của Việt Tiềm và Linh công tử tới giờ còn chưa tròn một ngày. Y vô cùng kinh ngạc, rằng sao người trong cuộc lại bình tĩnh thong dong đến vậy. 

Việt Tiềm đưa Vệ Bình lên xe, quay người đi về chủ viện. Hắn đi xuyên qua từng lớp cửa viện, thị nữ, nô bộc không ngừng đi qua bên cạnh, nhìn thấy hắn đều sẽ dừng lại hành lễ. 

Đáy lòng hắn vẫn còn lo lắng, bước chân vội vã, chẳng hề dừng lại. 

Trong mắt nô bộc trong phủ, thân phận của hắn đã gần bằng chủ nhân. 

Trở lại chủ viện, Khương Kỳ đã đi từ trên lầu xuống. Thị nữ chong đèn, dẫn y về phòng phía Tây của chủ viện. Chiêu Linh và Hoàn Bá Yến đã thay đổi nơi trò chuyện, hai người trở về thư phòng, bên cạnh cũng không còn ai khác. 

Hoàn Bá Yến là tôn tử của Hoàn Tư Mã, gia tộc gã nắm binh quyền trong tay. Người này vẫn luôn bất đồng ý kiến với Chiêu Linh, thế nhưng quan hệ song phương cũng coi như không tồi. 

Bóng dáng hai người chiếu lên cửa sổ, từ bóng đổ mà nhìn, Hoàn Bá Yến vẫn luôn nắm chặt lấy tay Chiêu Linh, thân mật trò chuyện với y. 

Quanh thân Việt Tiềm tối sầm, hắn đứng dưới bậc đá, mặt hướng về thư phòng, như một cây trúc thẳng tắp mọc giữa đình viện. 

Chiêu Linh ở trong phòng, nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa sổ, chỉ dựa vào bóng dáng cũng biết là ai. Y muốn rút tay ra khỏi tay Hoàn Bá Yến, không nghĩ tên vũ phu này càng nói càng hứng khởi, tay nắm cũng càng chặt thêm. 

Trong thư phòng đi thoảng lại truyền ra tiếng cười nói của Hoàn Bá Yến. Hiển nhiên gã đã bị Chiêu Linh thuyết phục, từ giọng điệu còn nghe ra vui vẻ kính phục. 

Qua một hồi lâu, Hoàn Bá Yến đứng lên, Chiêu Linh đưa tiễn, hai người cùng nhau đi ra khỏi thư phòng. 

Hoàn Bá Yến chắp tay, thu hồi lại tính tình lộ liễu thường ngày, khiêm tốn nói: “Ta đã bị người che mắt, thiếu chút nữa mắc phải sai lầm lớn, bỏ lỡ đại sự. Hôm nay nhờ có công tử chỉ ra lợi hại, Bá Yến vô cùng cảm kích. Sớm nay còn ở trên triều đình hồ ngôn loạn ngữ chống đối công tử, bây giờ nghĩ lại thật sự xấu hổ đến khó chịu, mong rằng công tử không lấy làm phiền lòng.”

Hắn xuất thân võ tườn thế gia, tính tình nóng nảy, có điều cũng chẳng phải là kẻ ngang ngược không biết lý lẽ. 

“Ta biết Bá Yến trung thành tuyệt đối với quốc gia, nên mới phát sinh tranh chấp cùng ta trên triều đình. Bá Yến không nên tự trách.” Chiêu Linh đáp lễ, đưa người xuống tới tận dưới bậc cửa. 

Đến lúc này, Hoàn Bá Yến mới phát hiện ra chính mình vẫn cứ nắm chặt tay Chiêu Linh không buông. Gã vội buông cổ tay y ra, áy náy lên tiếng: “Thất lễ rồi.” Sức tay của gã cũng không nhỏ, cổ tay Chiêu Linh cũng hằn lại một vòng dấu đỏ rõ ràng. 

Chiêu Linh làm một tư thế mời, tự mình đưa Hoàn Bá Yến ra đến ngoài sân. 

Việt Tiềm đi ngay phía trước, nhấc đèn lồng soi đường, Chiêu Linh và Hoàn Bá Yến đi phía sau, người luôn luôn lỗ mãng chẳng nói lễ nghi như Hoàn Bá Yến, khi đi dọc con đường này, lời nói và cử chỉ cũng giống như một quân tử nho nhã lễ độ. 

Sau khi tiễn Hoàn Bá Yến đi, chủ tớ hai người quay trở về chủ viện. Cuối cùng chủ viện cũng yên tĩnh, khôi phục lại vẻ tĩnh lặng thường ngày. 

Chiêu Linh rõ ràng đã mệt mỏi, quay về phòng liền muốn ngủ. Y đứng bên cạnh giường, giang hai cánh tay ra, để Việt Tiềm hỗ trợ cởi bỏ từng lớp quần áo. 

Thắt ngọc và ngọc bội bên hông bị gỡ xuống đầu tiên, sau đó là mở vạt áo bào, tiếp đến là cởi áo, gỡ ống tay áo dài rộng ra, trường bào cũng rơi xuống đất. 

Việt Tiềm kéo cánh tay Chiêu Linh, chính là bên tay ban nãy Hoàn Bá Yến đã nắm chặt lấy. Hắn xoa nhẹ cổ tay người trước mắt, thấy da thịt ngọc ngà sớm đã không còn hằn dấu. 

Việt Tiềm giúp Chiêu Linh cởi đi áo quần, tới lúc chỉ còn một tầng áo mỏng thiếp thân mới dừng lại. Hắn thả tóc Chiêu Linh xuống, sau đó ôm người bế về giường.

Phần lưng đã áp sát xuống giường, hai tay Chiêu Linh ôm trên cổ Việt Tiềm cũng buông ra, người trước mắt lại nhẹ nhàng xếp tay y kề sát vào thân thể. 

Một người nằm xuống, một người ngồi bên giường, nhìn nhau không nói gì. Đáy lòng họ đều biết rõ, gian Tây có khách, tốt nhất là nên tách ra ngủ. 

Thị nữ châm hương, thả màn giường xuống. 

Việt Tiềm quay người rời đi. 

Việt Tiềm nằm ngửa trên giường trong phòng nhỏ kề bên, đáy lòng không thoải mái, bên cạnh cũng thiếu mất một người. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, rốt cuộc mối quan hệ giữa hắn và Linh công tử là cái gì?

Loại quan hệ này, có thể gắn bó bao lâu? 

***

Khương Kỳ chắp tay sau lưng, đi dạo bên trong đình viện. Y mặt ủ mày chau, không có chút tâm tình tản bộ nào. Việt Tiềm nhìn theo bóng lưng đi tới đi lui của y, lần thứ hai nghe tiếng bước chân đến gần bèn lên tiếng hỏi: “Nếu Khương công tử không ghét bỏ, chi bằng đánh một ván cờ cùng mỗ?” 

Nhìn y bị nhốt trong chủ viện suốt ngày, quả thật vô cùng tẻ nhạt. 

Khương Kỳ không biết trong viện còn có người, nghe tiếng mới ngẩng đầu lên, thấy là Việt Tiềm bèn lúng ta lúng túng đáp: “Hay lắm.” 

Việt Tiềm chuyển bàn cờ tới dưới gốc cây ngô đồng, hắn và Khương Kỳ đánh cờ ngay dưới bóng cây. 

Trước đây Khương Kỳ vẫn luôn đối xử với người có thân phận thấp hơn mình bằng thái độ vô cùng ngạo mạn. Cũng không biết có phải do khoảng thời gian này chịu đủ khổ cực ở Dung Quốc, thái độ của y mới hiền hoà lại hay không. 

Kỳ nghệ của Khương Kỳ không tệ, Việt Tiềm cao hơn hẳn một bậc, hơn nữa khi xuống tay còn chẳng nhường. 

Đánh trận đầu tiên, Khương Kỳ thua. Y cảm thấy khó mà tin nổi, ngẩng đầu đánh giá người phía bên kia bàn cờ. 

Trước đây vốn đã cảm thấy Việt hầu là một nhân tài, lúc này càng thấy rõ được khí khái anh hùng hừng hực, khí chất trên người còn có phần không phù hợp với thân phận người hầu. 

Lại thêm một trận nữa, Khương Kỳ đi trước. Y hạ một quân cờ, hỏi: “Việt hầu và Linh công tử chơi cờ, thắng thua ra sao?” 

Việt Tiềm như thực mà đáp: “Thua nhiều thắng ít.” 

Khương Kỳ gật đầu, y chơi cờ cùng Chiêu Linh, đa phần cũng toàn là thua. 

Từng quân từng quân cờ xuất hiện trên bàn cờ, có đỏ có xanh. Đỏ là mã não, xanh là tùng thạch, cả bàn cờ cũng sử dụng tài nghệ vô cùng tinh xảo mà khắc nên, hẳn chi phí cũng chẳng ít. 

Tấm bàn cờ này, những quân cờ này đều là những vật được Linh công tử sử dụng hàng ngày. 

Mới hạ hai mươi mấy nước, Khương Kỳ đã cảm thấy vô cùng vất vả, không ngăn cản được thế tiến công của Việt Tiềm. Y cũng ý thức được, người này không nên bị coi là người hầu, tính cách vô cùng hung hăng. 

Khương Kỳ nói: “Ta thường đánh cờ cùng môn khách của Thái tử, tài đánh cờ dùng chẳng lọt vào xếp hạng, nhưng cũng không tính là kém. Bỉ thượng bất túc, bỉ hạ hữu dư (1); Việt hầu trừ kỳ nghệ ra, hẳn là còn phải có tuyệt kỹ khác.” 

1 – Bỉ thượng bất túc, bỉ hạ hữu dư: Trông lên thì chẳng bằng ai, ngó xuống thì cũng ít ai bằng mình. 

Một câu nói này đong đầy ý vị sâu xa. 

Ở trong chủ viện mấy ngày nay, Khương Kỳ biết cả toà chủ viện rộng lớn này thường ngày trừ Linh công tử và thị nữ, cũng chỉ còn có mình Việt Tiềm. 

Trắc ốc vốn được dành cho mỹ cơ, lại để một tên người hầu ở, dù rằng là người hầu thiếp thân, đây cũng quá là “thiếp thân” rồi. 

Vừa dứt lời, Việt Tiềm hạ một quân cờ xuống. Quân cờ này đưa cả bàn cờ vào thế hiểm trở, toàn bộ cánh trái của Khương Kỳ cũng như nằm sát bên lưỡi dao. 

Khương Kỳ tỉnh mộng, không còn tâm tình chế nhạo, chăm chú nhìn bàn cờ, suy nghĩ xem đến phiên mình thì nên hạ cờ vào đâu. 

Vừa thoáng suy tư, bên tai đã vang lên hí khúc Liên Hoa Lạc. 

Việt Tiềm theo sát hí khúc Liên Hoa Lạc, phản ứng cực nhanh, suy nghĩ như thoi đưa. 

Lần thứ hai đến phiên Khương Kỳ, nhưng tâm tư y chẳng còn đặt trên bàn cờ, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua người Việt Tiềm. Chuyện liên quan đến Việt hầu, Khương Kỳ cũng từng nghe thấy vài lời đồn đại, thí dụ như có người nói rằng hắn là nhi tử của Vân Việt Vương. 

Là thật là giả, Khương Kỳ khó có thể phân biệt được. Nói rằng là phải, nhi tử của Vân Việt Vương hà cớ gì lại làm người hầu của công tử Dung Quốc; nói rằng không phải, Việt Tiềm khí chất bất phàm, hiển nhiên chẳng phải nô lệ Vân Việt tầm thường. 

“Việt hầu có từng nghĩ tới, làm sao để báo đáp ân tình của Linh công tử chưa?” Khương Kỳ nắm một quân cờ, chậm chạp không hạ xuống, nhìn chăm chăm vào Việt Tiềm. 

Đây là một vấn đề khó trả lời. 

Việt Tiềm hỏi ngược lại: “Khương công tử thì sao?” 

Nếu không có Linh công tử cứu giúp, hẳn lúc này Khương Kỳ vẫn còn ở trong ngục giam âm u tăm tối. 

“Ta chỉ muốn bình yên vượt qua kiếp nạn này, lại bình an trở về Đại Quốc, cần phải khiến Đại Quốc và Dung Quốc uống máu ăn thề, thành hai người huynh đệ, đời đời thân tình!” Thần sắc Khương Kỳ dứt khoát, lời nói phát ra từ tận đáy lòng. 

Quốc quân Dung Quốc đã tuổi cao sức yếu, sớm muộn cũng có ngày về trời, ngày sau Thái tử leo lên Vương vị, Linh công tử quyền cao chức trọng, giao tình giữa Dung Quốc và Đại Quốc đương nhiên có thể tiếp tục kéo dài. 

Khương Kỳ lại hỏi ngược về: “Việt hầu thì sao?” 

Làm sao để báo đáp Linh công tử?

Việt Tiềm một lần lại một lần cứu Chiêu Linh, chẳng qua là xuất phát từ bản năng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới báo đáp, chỉ là muốn bảo vệ y. 

Hoa trên cành ngô đồng đã héo tàn. Một trận gió phớt qua, cánh hoa rơi rụng lả tả phủ lên bàn cờ. Khương Kỳ nhẹ nhàng quét qua, sâu xa lên tiếng: “Nếu Việt hầu thật tâm cảm kích ân tình của Linh công tử, thì nên rời khỏi Linh công tử.”

Ở trong chủ viện mấy ngày nay, Khương Kỳ không phải người mù, nhìn ra được quan hệ mập mờ giữa Việt Tiềm và Chiêu Linh. Y vốn là người hiểu biết rộng rãi, cho nên cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc. 

Có điều ngày sau, Thái tử leo lên Vương vị Dung Quốc, Chiêu Linh đảm nhiệm chức vụ quan trọng, thậm chí theo truyền thống của Dung Quốc, y là đệ đệ chung một dòng máu với Thái tử, ắt sẽ đảm nhiệm chức vụ Lệnh doãn. 

Mà Việt Tiềm, ắt sẽ trở thành chướng ngại vật. 

Nếu người trong thiên hạ biết Chiêu Linh sủng ái một người hầu, sủng lên tận giường, vậy làm sao có thể gom đủ uy quyền, đứng đầu quan lại. 

Phất nhẹ ống tay áo, Việt Tiềm ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng trên cao. Có tiếng chim hót líu ra líu ríu, là một con chim sẻ. 

Thân là người ngoài, Khương Kỳ có thể cân nhắc tới, đâu phải người trong cuộc chưa từng nghĩ qua. 

Khi chơi cờ, Khương Kỳ thích nhất là dùng chiến thuật công tâm, còn tưởng rằng có thể đảo loạn tâm tư đối phương, lại không ngờ hai bàn cờ đều thua cả. Trận cờ thứ hai thua càng thảm hại, hơn hai mươi quân cờ trên bàn đều không còn đường sống, bị Việt Tiềm đồ sát bằng sạch. 

“Ai dà, ta mải nói chuyện phiếm, liên tục mắc sai lầm.” Khương Kỳ đứng lên, ống tay áo tựa như vô tình đảo qua bàn cờ, đảo loạn quân cờ ngọc bên trên. 

Y đang muốn chơi xấu, đột nhiên nghe tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn đã thấy Linh công tử mặc triều phục đứng trong đình viện từ bao giờ. 

Linh công tử y quan đoan chính, nhìn về phía hai người đang đánh cờ dưới cây ngô đồng. Cũng không biết y đã trở về bao nhiêu lâu, có nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi hay không. 

Sáng ngày hôm nay, Tả Đồ đi sứ Đại Quốc cũng quay trở về Đô thành Dung Quốc. Hắn mang theo minh sách của Đại Vương, chứng minh Đại Quốc trước sau trung thành như một với Dung Quốc, tuyệt không có tâm tư hướng về Duy Quốc. 

Dung Quốc và Đại Quốc khôi phục quan hệ hoà hảo như ban đầu, Khương Kỳ cũng vô cùng nhẹ nhõm, có thể nhận được lễ ngộ của Dung Vương, cũng có thể tự do tản bộ quanh Dần thành. 

Bình luận

Truyện đang đọc