VÂN VIỆT VÃNG SỰ

Linh công tử đọc sách trong thư phòng, trong phòng cũng chẳng có thị nữ, yên tĩnh không một tiếng động. 

Việt Tiềm đi vào trong thư phòng, thả bước rất nhẹ. Linh công tử nghe tiếng bước chân quen thuốc bèn ngẩng đầu lên, thấy là Việt Tiềm, y lại cúi đầu xuống. 

Tất cả như thường, vẫn chẳng có gì thay đổi. 

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Chiêu Linh cũng buông tay khỏi sách lụa, dù bận vẫn ung dung nhìn về phía Việt Tiềm. Việt Tiềm một mực chờ đợi Linh công tử mở miệng hỏi chuyện, việc hắn mang lương thực đến đất Tề phía Nam sau giờ Ngọ, hẳn là Trịnh Minh đã báo cho công tử biết. 

Ngón tay thon dài của Chiêu Linh chậm rãi miết qua viền sách lụa, giọng điệu bình thản: “Nghe nói ngươi lập viện ở đất Tề phía Nam?” 

Việt Tiềm thừa nhận: “Vâng.” 

Chiêu Linh thả nửa cuốn sách lụa xuống, mặt mày bình thản, đắn đo suy nghĩ mới hỏi tiếp: “Ngươi lấy vợ?” 

Đã lập viện thành gia, có gia chắc chắn phải có thê. 

Ấy là người thân mật nhất, cùng giường chung gối, kề da kết thân, sẽ là nữ tử như thế nào? 

Thê tử cũng sẽ là người thân mật nhất với Việt Tiềm, bởi thế gian này hắn chẳng còn người nhà, nên nàng cũng sẽ trở thành người thân duy nhất của hắn. 

Việt Tiềm lặng lẽ suy nghĩ, chuyện này không có thật. 

Nhưng mọi người đều lập viện vì cưới vợ sinh con. 

“Việt Tiềm, chuyện này là thật?” Chiêu Linh ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp lạnh băng. 

Nếu nói không có, vậy vì sao lại lập viện; nếu nói có, vậy mọc đâu ra một thê tử? Việt Tiềm vẫn im lặng, hắn không muốn nói dối, đặc biệt là trước mặt Linh công tử. 

Đối với đa số tình huống, im lặng là thừa nhận. Chiêu Linh chờ đợi người trước mắt phủ nhân, lại chẳng nhận được lời hồi đáp, từ từ xác nhận. 

“Lại đây.” Mặt mày y đã có ý hờn giận. 

Việt Tiềm phục mệnh, bước tới trước án thư. Chiêu Linh cầm sách lụa ném mạnh lên người hắn, trách móc: “Có người tố cáo ngươi trước mặt ta, nói mỗi lần vào thành ngươi sẽ tìm tới quán rượu thành Tây tầm hoan mua vui, ngươi lấy tiền ở đâu ra?”

Sách lụa mềm mại, chẳng tạo thành chút tổn thương nào. 

Việt Tiềm giật nảy cả mình, hắn chưa bao giờ thấy Chiêu Linh nổi giận. 

“Ngươi thật to gan!” 

Chiêu Linh lại cầm một cuốn sách lụa khác trên bàn gỗ, ra dáng muốn đánh Việt Tiềm. Việt Tiềm vẫn đứng yên bất động, đến ánh mắt cũng không hề lảng tránh, ung dung bình thản nhìn y. 

Cuốn sách lụa kia bị Chiêu Linh vứt trên đất, hệt như cục tức không phát tác ra được trong lòng. Y trợn tròn mắt, căm tức cắn chặt răng nhìn người trước mặt. 

Việt Tiềm mở miệng: “Ta không làm việc đó, ta cũng không đánh cắp báu vật trong kho hàng.”

Chiêu Linh ngồi xuống ghế, bình tĩnh lại đôi chút mới chậm rãi nói: “Quả thật, ngươi không âm thầm bán báu vật trong kho hàng.” 

So với từng lần vu khống lặp đi lặp lại của Trịnh Minh, Chiêu Linh lại càng tin nhân phẩm của Việt Tiềm hơn. 

Chiêu Linh gằn từng chữ một: “Ngươi bán đồ đạc thường ngày ta thưởng cho quán rượu thành Tây có đúng không? Những thứ ta thưởng đều xuất phát từ cung đình, trừ quán rượu thành Tây, không nơi nào dám nhận.” 

Quá trân quý, vừa nhìn đã biết chẳng phải vật tầm thường, cũng không dám nhận, sợ sẽ trở thành tang vật. 

Trong quán rượu người đi kẻ lại đầy hỗn loạn, hơn nữa cũng có con em quyền quý thường xuyên lui tới, dù là muốn tiêu tiền hay muốn có được nụ cười của mỹ nhân cũng sẽ chẳng tiếc tài vật, không tiếc cầm cố những món đồ tuỳ thân. Bởi vậy, quán rượu ấy mới nổi rõ như ban ngày. 

“Dạ.” Việt Tiềm thừa nhận, đáy lòng âm thầm thán phục. 

Linh công tử cực kỳ thông minh, ngay khi bắt đầu y đã không tin những lời gièm pha của Trịnh Minh, còn đoán được tiền túi của Việt Tiềm từ đâu mà ra.

“Thật sự là mua đất mua nhà, cưới vợ nạp thiếp…” Chiêu Linh lẩm bẩm lầu bầu, giọng điệu lại có chút tự giễu. 

Y không nên trách móc Việt Tiềm nặng nề, bởi an gia lạc nghiệp vốn là nhân chi thường tình. 

Việt Tiềm không còn người nhà ở thế gian, hẳn sẽ càng khao khát cái gọi là “nhà” hơn những người bình thường. 

Chỉ là y chẳng thể nào chấp nhận được việc người trước mắt có quan hệ thân thiết cùng người khác, sau đó thân mật với một nữ tử khác, ái ân chẳng ngừng. 

Chỉ riêng việc tưởng tượng Việt Tiềm điên loan đảo phượng với người khác, tâm tình vốn đã bình ổn lại của Chiêu Linh lại lên men hệt như dấm chua trong bếp, bốc lên đầy ngực, vô cùng khó thở, tay cũng nắm chặt lại. 

Lúc này, Việt Tiềm vẫn không biết những đăm chiêu suy nghĩ trong lòng Chiêu Linh, chỉ mơ hồ phát hiện ra Linh công tử phát hoả, trừ việc vì bản thân bán đi những thứ y ban thưởng, hình như còn có cả chuyện cưới vợ. 

Việt Tiềm biện bạch, âm giọng cũng không lớn lắm: “Đúng là có lập viện, nhưng không cưới vợ.” 

Vừa dứt câu, cả hai đều rơi vào im lặng, một người không biết tại sao mình lại giải thích không lấy vợ; một người vì bản thân hiểu lầm đến nỗi lúng túng. 

Qua một lúc lâu, Chiêu Linh đánh vỡ bầu không khí im lặng: “Sau này bất cứ là thứ gì ta thưởng, dù có giống nhau cũng không cho ngươi bán, nghe rõ chưa?” 

Việt Tiềm ứng tiếng: “Dạ.” 

Nhìn điệu bộ thuận theo của hắn, Chiêu Linh nói: “Lần này không phạt ngươi, nhưng nếu lần sau còn có chuyện thế này, ta quyết không khoan dung! Đồ của ta, há có thể rơi vào phường tửu sắc, để kẻ gian được dịp tư tàng.” 

Đồ vật ban thưởng dù có bán ra ngoài cũng không phải tội ác gì tày trời. Thế nhưng nó lại biểu lộ rằng người được ban thưởng không hề có lòng cảm kích, uổng phí tâm ý của chủ nhân. 

Càng nói càng tức, Chiêu Linh buồn bực: “Ngươi muốn phủ viện, ta ban cho ngươi vàng bạc là được, cớ gì phải bán những thứ ta ban thưởng đi.” 

Câu nói này như khiến tim Việt Tiềm đập lỡ một nhịp. 

Hắn chẳng phải cây cỏ vô tri, cũng không phải cục đá cứng nhắc, dù nhiều hay ít cũng đoán được Linh công tử có một phần tình cảm khác đối với mình. 

Chuyện Việt Tiềm mua nhà lập viện cứ thế mà định xuống. 

Một ngày chạng vạng, Chiêu Linh an nhàn trong Biệt đệ, đứng trên lầu phóng tầm mắt nhìn ánh nắng chiếu rọi nơi núi xa, hào quang dát lên ánh vàng từ thôn nhỏ dưới chân núi đến đồng ruộng bao la mênh mông, vô cùng đẹp đẽ. 

Thân y vận áo bào lụa Hoa La, ánh sáng chiếu xuống ôm lấy thân thể khoẻ mạnh thon dài, đẹp nao lòng người, chiếu lên khuôn mặt của y. 

Hệt như chim Phượng niết bàn, gương mặt ấy cực kỳ yêu chiều, rạng ngời rực rỡ, có thể sánh ngang với đuôi cánh tráng lệ. 

Ngày mai phải trở về cung, mấy ngày nữa mới gặp lại được mỹ cảnh ngoại thành ngày thu. 

Chiêu Linh dựa vào lan can, nói với người sau lưng: “Ngày mai ta hồi cung, cho ngươi về đất Tề phía Nam hai ngày.” 

Mỗi khi y ở Biệt đệ, ngày nào Việt Tiềm cũng đi theo bên cạnh, vốn không có thời gian về thăm viện. 

“Tạ công tử.” Việt Tiềm khom người cảm ơn. 

Một phiến lá khô bay xuống bên vai Chiêu Linh, y nhẹ nhàng gạt xuống, ánh mắt rơi xuống thôn xóm dưới chân núi. Chẳng biết đất Tề phía Nam kia trông thế nào, “nhà” của Việt Tiềm sẽ như thế nào. 

Chiêu Linh chậm rãi hỏi: “Viện của ngươi ở đâu đất Tề phía Nam ấy?” 

Việt Tiềm thành thật đáp lời: “Bên phải của ven con đường nhỏ, phía sau học viện.” 

Chiêu Linh như chỉ thuận miệng hỏi, cũng không nói gì thêm. 

Sáng sớm ngày hôm sau, mưa phùn che lấp bầu trời, Việt Tiềm đứng ngay ngắn cạnh xe ngựa, nhìn theo Vệ Hoè điều động xe bốn ngựa đưa Linh công tử đi. Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, người hầu kẻ hạ cũng theo sát, Chiêu Linh vén rèm lên thành một cái khe thật nhỏ, nhìn Việt Tiềm đang đứng tiễn đưa ngoài cửa viện. 

Xe ngựa càng đi càng xa, biến mất trước mắt Việt Tiềm. Hắn đứng ngoài sân tiễn chủ nhân tiến cung một đoạn mới quay về nhà, Biệt đệ vắng bóng chủ nhân càng thêm hiu quạnh. 

Hai ngày nay mưa nhiều, tình hình giao thông vốn chẳng tốt đẹp gì. Vệ Hoè càng tập trung lái xe hơn bình thường, đang muốn đi thẳng về đường lớn phía Nam để vào thành, lại nghe tiếng Linh công tử nói vọng từ buồng xe ra: “Vệ Hoè, quay đầu đi tới đất Tề phía Nam.” 

Dù thắc mắc chất chồng, Vệ Hoè cũng chỉ đáp: “Vâng, công tử.” 

***

Trời chiều đổ một cơn mưa lớn, khiến cái eo già của Thường phụ lại bắt đầu đau đớn. Hắn thả quạt cói trong tay xuống, đập đập phía sau lưng. Trên lò có một nồi thuốc bốc hơi nghi ngút, nước thuốc trong nồi cũng đang sôi sục, mùi thuốc nức mũi. 

Bình thường vốn vẫn còn tốt, từ sau khi rời khỏi Hữu uyển cũng không phải bôn ba nặng ngọc, sống vui sống khoẻ, Thường phụ dường như đã quên mất một thân bệnh tật, mãi cho tới khi mưa dầm đến. 

Nghe tiếng người gõ cửa viện, Thường phụ bò dậy chậm rì rì, đi ra mở cửa. Chỉ cần nghe cách gõ cửa cũng biết đây là Việt Tiềm, cứ cách một khoảng thời gian hắn sẽ lại tới, cực kỳ có quy luật. 

Cửa mở ra, quả nhiên là Việt Tiềm vừa lái xe tới. 

Trong che có lọng che mưa, có điều gió lớn, hắn vẫn ướt nhẹp từ đầu đến chân. 

“Mưa thế này còn tới làm gì? Mưa không thấy bóng còn cố ra ngoài, lái xe vào trong đi.” Thường phụ oán giận, đấm đấm eo già. 

Việt Tiềm mặc cho hắn nói, im lặng lái xe tiến vào sân trước. 

Thường phụ lo hắn tới nhiều sẽ bị người ta chú ý đến hành tung, dù mình bị bắt cũng không có gì, nhưng không thể liên luỵ, hại đến tính mạng Việt Tiềm được. 

Việt Tiềm nhảy xuống xe ngựa, chạy vào phòng tránh mưa. Tiếng mưa đập vào mái hiên ào ào vang vọng. 

Sau khi vào nhà, Việt Tiềm lấy một bao đồ từ trong lòng ra, thảy vào tay Thường phụ: “Ngươi bị phong thấp (1), ta mua vài bọc thuốc cao ở cửa tiệm dưới chân thành, mang đến cho ngươi.” 

1 – Phong thấp: bệnh xương khớp. 

Thường phụ mở bao ra, bên trong phải có đến vài thang thuốc. 

Việt Tiềm bảo: “Đầu tiên phải nướng trên lửa, khi nào thuốc mỡ tan ra ta sẽ đắp lên cho ngươi.” 

“Ta sống đến tuổi này rồi, sao mà không biết cách sắc thuốc được.” Thường phụ lấy một thang thuốc ra đặt lên trên bếp lò bên cạnh, mặt bếp không ngừng bốc lên hơi nóng. 

Đợi thuốc mỡ đã tan ra, Thường phụ một tay kéo ống tay áo lên, tay còn lại cầm lấy thang thuốc, định tự mình bôi thuốc. 

Việt Tiềm im lặng lấy thang thuốc trên tay Thường phụ đi, giúp hắn đắp thuốc. 

Ngày tháng còn ở trong Hữu uyển, bọn họ cũng thường xuyên đắp thuốc cho nhau, tình như phụ tử. 

Việt Tiềm vừa đắp thuốc vừa nói: “Đắp thuốc xong thì nằm xuống nghỉ ngơi.” 

“Không được, ta còn chưa già yếu đến thế.” Thường phụ vỗ vào tay Việt Tiềm, kéo áo xuống. 

Thường phụ gỡ thuốc cao trên bếp lò xuống, đặt một cái sọt trúc lớn lên để Việt Tiềm có nơi hong khô quần áo. 

Y phục trên người bị mưa xối ướt sũng, vắt còn ra nước lênh láng, Việt Tiềm cởi áo ngoài phủ lên sọt trúc lên bếp, hắn ngồi bên cạnh trông áo, suy nghĩ bay đi nơi xa. 

Thường phụ hỏi: “Sao hôm nay an nhàn thế này, chủ nhân không gọi ngươi làm việc sao?” 

Việt Tiềm lật lại áo ngoài trên sọt trúc, bình thản bảo: “Mấy hôm nay Linh công tử hồi cung.”

Hắn rất ít khi nhắc tới Linh công tử, bình thường cũng chẳng mở miệng trò chuyện, Thường phụ biết tính Việt Tiềm, có hỏi hắn cũng không nói, bèn dứt khoát không hỏi. 

Hai người ngồi bên bếp lò nói chuyện phiếm với nhau, thi thoảng dừng lại trầm ngân đôi chút. Cũng không biết có phải do tâm lý hay không, Thường phụ cảm thấy cả người đỡ đau hơn nhiều, nơi nào cũng thư thái. 

Việt Tiềm hong khô quần áo, ánh mưa bên ngoài cũng nhỏ dần. Hắn đứng dậy đi ra ngoài. 

Đến bên cạnh xe ngựa, Việt Tiềm hỏi: “Còn đủ lương khô không?” 

Thường phụ trong phòng nói vọng ra: “Mấy ngày trước vừa mang đến một túi, giờ ngươi còn muốn mua gì?” 

Việt Tiềm chuyển hai bình rượu ngon từ trong buồng xe xuống, một túi lương khô, lại thêm một giỏ thịt tươi, mang vào trong bếp. 

Thường phụ thấy hắn ra ra vào vào, cằn nhằn liên miên: “Đã nói ta chỉ có một cái miệng, ăn làm sao mà hết.” 

Việt Tiềm treo rổ trúc lên trên giá gỗ, đi từ trong bếp ra, nói rằng: “Ta ở lại đây hai ngày, hưu mộc. (2)” 

2 – Hưu mộc: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật” 休沐日.

Hưu mộc được tính là ngày nghỉ phép. 

Nhìn thanh niên từng làm bạn với mình bao nhiêu năm trong Hữu uyển, tâm tình Thường phụ khó có lúc chẳng nén nổi xúc động, tự lẩm bẩm một mình: “Như thế cũng tốt, còn có ngày hưu mộc.” 

Năm đó hắn làm quan ở Vân Việt Quốc, mỗi tháng cũng có mấy ngày hưu mộc. 

Vân Việt Quốc đã diệt vong từ lâu, dù thế nào thì người cũng phải tìm đường sống, làm người hầu của công tử Dung Quốc đã là may mắn hơn nhiều so với việc làm nô lệ. 

Tuy tiểu tử thối này không nhắc tới Linh công tử bao giờ, nhưng Thường phụ cũng nhìn ra được vị công tử này đối xử rất tốt với Việt Tiềm, chi phí ăn mặc đều rất ổn. 

Coi như lão già này cũng được ké ơn. 

Chớp mắt một cái trời đã tối, sau giờ Ngọ, Thường phụ muốn bữa cơm tối phong phú hơn chút nên nướng thêm đồ nhắm rượu, hai người một già một trẻ cũng chưa bao giờ ngồi thưởng rượu với nhau. 

Hoàng hôn buông xuống, Thường phụ và Việt Tiềm ngồi uống rượu trong phòng, bên ngoài có tiếng xe ngựa lóc cóc chạy qua. Thường phụ chợt nhớ ra cái gì, bèn gác chén rượu lại: “Sáng nay có một thiếu niên tới đây hỏi đường, muốn tìm đường tới học viện trong thôn.” 

Thường phụ nhắc tới là vì cẩn thận, hắn nói tiếp: “Khi ấy ta đang quét dọn sân viện, nghĩ bọn họ nghe thấy tiếng nên mới tới hỏi đường. Nếu không mở cửa, có khi sẽ khiến người ta sinh nghi, nên ta mở cửa, cũng chỉ đường bằng tay chứ không lên tiếng.” 

Thường phụ biết nói tiếng Dung, nhưng hắn là người Vân Việt, ắt sẽ có khẩu âm lạ. 

“Thiếu niên trông thế nào?” Việt Tiềm uống một ngụm rượu, đáy lòng tuy bất ngờ nhưng cũng chẳng thể hiện ra ngoài. 

Thường phụ nhớ lại vẻ ngoài của thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần kia, hơn nữa áo quần mặc trên người cũng cực kỳ hào hoa phú quý, nói: “Ít nhất phải là nhi tử của vị đại quan nào đó, hoặc thân phận sẽ càng tôn quý hơn, không phải người bình thường.” 

Vừa nói ra miệng, trong lòng Việt Tiềm đã hoàn toàn chắc chắn đây là Linh công tử. 

Chắc chắn Linh công tử sẽ không tới hỏi đường, vì học viện trong thôn rất dễ tìm, cũng rất dễ thấy. 

Việt Tiềm tự châm thêm rượu cho mình, giọng điệu bình thản: “Nghe nói trong thôn của đất Tề phía Nam có trường học, trong trường có một vị danh sư giảng bài. Thiếu niên hỏi đường kia có lẽ là học sinh tìm tới đây bái sư.”

Hắn không nói thật, bởi không muốn Thường phụ ưu tư. 

Bình luận

Truyện đang đọc