VẬT THAY THẾ

“Mẹ ~~” Giọng con trai từ phía sau truyền đến, trong trẻo giòn tan, Hạ Ngôn đứng thẳng người, nụ cười trên môi nhạt đi rất nhiều. Cô thu hồi ánh mắt, quay người cúi xuống bế đứa trẻ lên.

Quét đất một chút.

Cửa xe mở ra, Văn Liễm xuống xe, sải bước đi về phía cô, anh nắm lấy cánh tay Hạ Ngôn kéo về phía mình. Hạ Ngôn xoay giày cao gót một cái chống mắt nhìn anh.

Hai mắt chằm chằm nhìn nhau.

Nhìn thấy ánh mắt hờ hững của cô, Văn Liễm không tự chủ mà siết chặt tay.

Chặt đến nỗi Hạ Ngôn cau mày, cô nói: “Buông ra.”

Văn Liễm nghiến răng nhìn đứa trẻ trong lòng mình, “Đây là con của anh đúng không?”

“Không phải, là của tôi.” Trong lòng Hạ Ngôn có chút bất an, cô đưa con đi đăng ký hộ khẩu, nhưng lại gặp phải anh ta. Quai hàm Văn Liễm nghiến chặt, ánh mắt sắc bén, kéo cô vào lòng, đứa bé lập tức kêu lên: “Mẹ—“

Tiếng khóc làm Văn Liễm tỉnh táo lại, anh liếc nhìn đứa trẻ.

Hạ Ngôn nhân cơ hội thoát khỏi anh, lui về phía sau vài bước, sau đó bế đứa bé rời đi. Đứa trẻ nằm trong tay cô lên tiếng hỏi: “Mẹ ơi, chú ấy là ai vậy?”

“Chú ấy không là ai cả.”

Chú ấy không là ai cả.

Lời này lọt vào tai Văn Liễm, quai hàm nghiến chặt, liếc nhìn vệ sĩ, sai người ngăn lại. Vệ sĩ vội vàng đi theo, hai năm qua Văn Liễm không có rút lại những người đi tìm Hạ Ngôn, anh vẫn đang tìm cô. Nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Ngôn vội quay người lại, đối mặt với Văn Liễm đang đút hai tay vào túi quần, thâm trầm nhìn mình.

Hạ Ngôn đứng dưới bóng cây, cô mím môi nhìn anh, “Làm sao hả? Đây là con tôi mang thai, tôi sinh ra nó, anh nhìn thấy thì liền cướp lại sao?”

Tim Văn Liễm đập mạnh một cái.

Hạ Ngôn không để ý đến người vệ sĩ đi sát bên mình, cô từ bóng cây đi ra, chậm rãi đi về phía anh, trên môi mang theo một tia châm chọc: “Anh có biết khi sinh con thì sẽ chảy máu không? Anh không biết sao, vậy anh có tư cách gì hỏi đứa nhỏ này là của ai?”

Cô nói sắc bén hơn rất nhiều.

Văn Liễm mím chặt môi, nhìn ánh mắt tràn đầy lãnh đạm cùng châm chọc của người phụ nữ trước mặt này, cô vẫn rất xinh đẹp, nhưng trong mắt cô đã không còn anh nữa rồi. Anh mở miệng, sự kìm nén trong hai năm qua khiến anh lúc này như núi lửa muốn phun trào, anh muốn ôm chặt cô vào lòng, nhớ cô, muốn ôm cô không buông. Hạ Ngôn, “Đến đây thôi tạm biệt, Văn Liễm.”

Nói xong.

Cô quay lại rời đi.

Đứa trẻ nằm trên vai cô, liếc anh một cái rồi vội vàng vùi mặt vào cổ cô, khẽ gọi: “Mẹ, mẹ ơi đi thôi.”

Mẹ – đi thôi.

Vệ sĩ muốn tiến lên, theo bản năng nhìn về phía Văn Liễm.

Văn Liễm cố gắng đè nén những suy nghĩ đó lại, anh giơ tay gật đầu, ra hiệu đi theo nhưng không được ngăn cản cô. Khi Hạ Ngôn bước vào văn phòng, cô biết có người đi theo mình, cô nghiến răng, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đi đến bên ô cửa đã hẹn trước, sau đó vào trong đăng ký hộ khẩu cho đứa bé. Lúc này đại sảnh đông nghịt người.

Vệ sĩ phải đứng gác ở cửa.

Nửa giờ sau, Hạ Ngôn lại bế đứa bé đi ra, một chiếc ô tô màu bạc chạy tới, Hạ Ngôn liếc nhìn vệ sĩ một cái, sau đó đứng yên nhìn người đàn ông đang ngậm điếu thuốc cách đó không xa, ánh mắt cô lạnh lùng, vừa khom người lên xe, vệ sĩ vội vàng ghi nhớ lấy biển số xe.

Mà người ngồi ở ghế lái chính là Từ Mạn.

Từ Mạn nhìn Văn Liễm cách đó không xa, nhíu mày, đạp ga, sau đó ô tô lái đi. Văn Liễm ngước mắt lên nhìn Từ Mạn thật sâu, sau đó lại nhìn về phía ghế sau. Cậu bé ngồi trong lòng mẹ, liếc nhìn anh rồi lấy tay che mặt mẹ.

Quai hàm của Văn Liễm siết chặt vài phần.

Người vệ sĩ vội từ đại sảnh quay lại nói: “Văn tổng.”

Văn Liễm nhìn chiếc xe chạy đi, ngẩn người cứ nhìn mãi không thôi. Vệ sĩ gọi mấy lần, Văn Liễm cũng không đáp lại, trong miệng khói thuốc còn vương vấn, một lúc lâu sau, anh mới tắt điếu thuốc, dùng đầu ngón tay bóp một cái, nhìn vệ sĩ nói: “Bảo Lý Tòng để mắt đến hai mẹ con họ.”

Vệ sĩ: “Vâng.”

Người lái xe đi tới, Văn Liễm ngồi ở ghế sau, nhẹ kéo cổ áo xuống, trong đầu tràn ngập hình ảnh vừa rồi của cô, rồi hình ảnh cô trong quá khứ, lần lượt đảo lộn, hóa ra từ trước đến nay anh chưa từng quên, cô ấy luôn ở trong tâm trí anh.

Người vệ sĩ liếc nhìn ông chủ.

Âm thầm gửi một tin nhắn WeChat cho Lý Tòng.

Lý Tòng sửng sốt.

Lý Tòng: Cô Hạ Ngôn xuất hiện?

Trần Tịnh: Văn tổng có biểu hiện như thế nào?

Người vệ sĩ liếc nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau.

Văn Liễm nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo, đầu ngón tay động đậy, anh mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài sắc bén nhìn qua, vệ sĩ giật mình.

Văn Liễm: “Hãy nói với Lý Tòng cho người thu thập người của ông cụ Văn đi, đừng để cô ấy có cơ hội rời khỏi Kinh Thị.”

Người vệ sĩ nhìn thấy sự tàn ác trong mắt anh.

Anh ta ngây ngẩn cả người.

Ngay lập tức gật đầu, Hạ Ngôn xuất hiện, sự cân bằng bên ngoài của Văn Liễm và ông cụ Văn sắp bị xé rách. Anh ta liền đem chuyện này nói cho Lý Tòng.

Thư ký Lý sững sờ một lúc lâu.

Một lúc lâu sau.

Anh ta bắt tay thu xếp.

Anh ta còn cho rằng ông chủ đã quên cô Hạ Ngôn rồi.

Nhưng đấy chỉ là anh ta nghĩ thôi.

Chiếc xe màu bạc chạy trên đường, Hạ Ngôn liếc nhìn sổ hộ khẩu bên cạnh, quay đầu nhìn sang chỗ khác, Từ Mạn cầm vô lăng nói: “Thật sự là không có cách nào, không ai nghĩ tới chỉ có đi đăng ký hộ khẩu cũng sẽ gặp phải.”

Hạ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Gặp thì gặp thôi, có gì phải sợ chứ.”

Từ Mạn liếc nhìn cô, “Em không hối hận?”

Hạ Ngôn bắt gặp ánh mắt của cô lắc đầu: “Em không hối hận, em là vì đứa bé cũng là vì người giáo viên là cô đây.”

Từ Mạn siết chặt đầu ngón tay, sau đó cười nói: “Được.”

Rất nhanh, xe đã trở lại phố Kim Nguyên, thật ra bọn họ trở lại cũng đã ước chừng ba ngày, có vẻ như hai năm qua ông cụ Văn đã bị tổn thương nguyên khí, bọn họ trở lại cũng không gặp trở ngại gì. Hơn nữa, đứa bé nhất định phải được đăng ký hộ khẩu, không thể kéo dài thêm nữa, Hạ Ngôn đăng ký hộ khẩu ở Kinh Thị.

Người chưa lập gia đình xin hộ khẩu có hơi khó, Từ Mạn đã tìm được một số người làm việc này, khi cô đi đỗ xe không ngờ Hạ Ngôn lại gặp người đàn ông đó.

Từ Mạn liếc nhìn những người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở lối vào con hẻm.

Cô đóng cửa lại và không để ý nữa. Hạ Ngôn đặt Hạ Hiểu Kỳ lên ghế sofa, sau đó lấy bình sữa của cậu bé rồi rót cho bé một ít nước ấm, Hạ Hiểu Kỳ dựa vào ghế sofa, uống nước lắc lắc đôi chân ngắn ngủn của mình. Hạ Ngôn xoa tóc cậu, ánh mắt cô dịu dàng, mới đầu tưởng là nữ, ai ngờ lại là nam.

Không thể phủ nhận rằng cô có một chút thất vọng.

Nhưng sau khi em bé được sinh ra, cô cũng không thể vứt bỏ được.

Từ Mạn lấy rau rồi vào bếp nấu ăn, Hạ Ngôn bật TV cho con trai xem, sau đó cô thay quần áo khiêu vũ và bắt đầu tập vũ đạo cho cuộc thi sắp tới.

Nhìn thấy mẹ khiêu vũ, Hạ Hiểu Kỳ lập tức tắt TV và chăm chú xem, đồng thời vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ bé của mình. Hạ Ngôn  cười nhẹ, với động tác cuối cùng, cô đứng vững, Hạ Hiểu Kỳ bước xuống ghế sô pha nhỏ ôm lấy chân cô.

Hoa viên bên hồ.

Trong phòng khách rộng lớn, Văn Liễm đặt đũa xuống, ngả người ra sau. Dì bảo mẫu từ trong phòng bếp đi ra, liếc nhìn đĩa thức ăn hầu như không động đậy trên bàn, lại liếc nhìn sắc mặt nghiêm nghị của ông chủ, do dự một chút rồi nói: “Cậu Văn, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu không?”

Văn Liễm  hoàn hồn, đứng lên nói: “Dọn đi, ngày mai tan sở dì không cần lại tới đây.”

“Hả, được rồi.”

Văn Liễm cầm lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế, lấy chìa khóa xe và sải bước ra khỏi cửa, một lúc sau, một chiếc Mercedes màu đen lái ra khỏi nhà để xe dưới tầng hầm đi thẳng đến phố Kim Nguyên, bốn vệ sĩ nhìn thấy anh họ đứng thẳng lên, đứng song song nhau. Văn Liễm xuống xe, sửa sang lại cổ áo, đi đến cổng sân 266 trên đường Kim Nguyên.

Đôi chân dài của anh bước lên bậc thang, uốn cong các ngón tay và chuẩn bị gõ cửa.

Cửa bị một củ cải nhỏ mở ra, Hạ Hiểu Kỳ ngẩng đầu lên, vài giây sau mới đóng cửa lại, giọng nói lanh lảnh: “Mẹ, chú xấu xa lại đến rồi.”

Những ngón tay Văn Liễm dừng lại trên cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc