VẬT THAY THẾ

Hạ Ngôn đi từ trong phòng ra, tiến đến phía trước ôm lấy con trai bị ngã, ngẩng đầu nhìn vào cánh cổng khép chặt. Từ Mạn búi tóc xong, nhanh chóng đi ra theo, bà cũng liếc qua cánh cửa gỗ rồi nhìn Hạ Ngôn. Hạ Ngôn đương nhiên biết kẻ xấu mà con trai nói là ai, ngoài anh ta ra thì cũng chẳng còn ai khác.

Cô bất giác ôm chặt lấy Hạ Tri Kỳ.

Từ Mạn kéo cô đi vào phòng khách, cách xa cánh cổng gỗ một khoảng, bà nhỏ giọng nói: “Mấy người vệ sĩ đã ở đó từ trước, có phải cậu ta cũng đến rồi không?”

Hạ Ngôn đỡ đầu Hạ Tri Kỳ đặt lên vai mình, đáp: “Vâng ạ.”

Trầm mặc vài giây, Hạ Ngôn cắn chặt răng, “Có phải anh ta muốn cướp thằng bé đi không? Hôm nay ở ngoài em có hung dữ với anh ta, anh ta không có tư cách cướp con của em đi.”

Từ Mạn nhìn cô nói: “Không sao, đã đăng ký hộ khẩu rồi.”

Hạ Tri Kỳ ngả vào vai Hạ Ngôn, ngây ngô nói: “Mẹ ơi, đi dạo~”

Nhóc muốn ra ngoài chơi.

Hạ Ngôn khẽ vỗ lưng con, nói: “Để lần sau nhé, tối nay mình xem tivi trước được không con.”

Hạ Tri Kỳ khẽ chu môi, không tình nguyện lắm, nhóc càng không có thiện cảm với kẻ xấu kia hơn.

Thư ký Lý đỗ xe ở đầu ngõ, trên tay cầm một tập văn kiện, mắt liếc qua chiếc Mercedes màu đen bên cạnh bức tường, cậu thu lại tầm mắt nhanh chóng bước vào ngõ, lập tức nhìn thấy sếp đang đứng trước cửa nhà số 266, tay chống vào cổng, nhưng lại do dự không nhấn chuông, anh rũ mắt xuống, cằm hơi căng lên, chuẩn bị dùng sức đẩy mở.

Lý Tòng nhanh chóng gọi một tiếng, “Văn tổng.”

Văn Liễm khựng lại, quay đầu qua nhìn.

Lý Tòng bước nhanh về phía trước, nhìn vào cánh cửa ấy, “Tôi có chuyện muốn nói.”

Văn Liễm nhíu mắt, anh buông tay rồi đi xuống bậc thang.

Anh cởi cúc cổ áo ra, ngữ khí nhàn nhạt, “Nói đi.”

Lý Tòng mở văn kiện ra, trả lời: “Người được cử đi đã khống chế được người của lão gia rồi, tôi nghe được rằng hai năm nay, cô Hạ Ngôn và Từ Mạn đi tới Trấn Giang của Chu Thị bằng đường biển, ở đó giao thông tắc nghẽn, phải men theo đường núi, Từ Mạn mua một căn nhà vườn ở đó, còn cô Hạ Ngôn…”

Cậu dừng lại nhìn Văn Liễm.

Cậu nghĩ có lẽ hôm nay ông chủ đã nhìn thấy đứa bé ấy rồi.

“Tiểu thư Hạ Ngôn sống ở đó, vào tháng mười một đã có em bé rồi, nghe nói ban đầu thực ra cô ấy định bỏ đứa bé đi…”

Cơ mặt Văn Liễm càng căng hơn.

Lý Tòng nhìn ra được sắc mặt của ông chủ mình, nói: “Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà giữ lại, người của lão gia chỉ phụ trách trông nom mà không báo cáo lại chuyện này, nếu không cũng không chắc giữ đứa bé lại được.”

Văn Liễm mím chặt môi, “Được.”

Anh khẽ nheo mắt, nói: “Không được cho ông cụ có bất kỳ cơ hội trở mình nào, cậu phái thêm vài người nữa trông nom cô ấy và đứa bé.”

Nói đến hai chữ đứa bé anh khựng lại. Lý Tòng gật đầu, thực ra một năm này ông chủ hoàn toàn có thể hạ gục được hết người của ông cụ Văn, anh cũng có thể nhanh chóng lấy được tin tức của cô Hạ Ngôn.

Nhưng anh lại không làm vậy, có lẽ có ý muốn quên đi cô?

Song, điều quan trọng hơn chính là anh sợ rằng ông cụ Văn sẽ làm hại cô Hạ Ngôn, dù sao người của ông ấy biết nhiều thứ hơn, cũng gần chỗ Hạ Ngôn hơn.

Vì vậy Văn Liễm mới vẫn luôn không dùng tới thủ đoạn cứng rắn.

Lý Tòng thu lại văn kiện, nhìn Văn Liễm một cái.

Do dự: “Văn tổng…Anh có ngạc nhiên về đứa bé này không?”

Văn Liễm nhướng mắt lên nhìn Lý Tòng, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Lý Tòng hơi ngây ra, ho một tiếng, “Xin lỗi, tôi không nên hỏi thăm chuyện riêng của anh.”

Anh vẫn cứ lạnh lùng như vậy.

Hai năm nay không rõ sông núi, không ai có thể nhìn ra được tâm trạng của anh. Văn Liễm đút tay vào túi quần, giọng rất trầm: “Làm việc gọn gàng một chút, đừng để ông cụ biết được quá nhiều, ông ấy nên được nghỉ ngơi rồi.”

Cái gọi là nên được nghỉ ngơi này có ý nghĩa sâu xa. Hai bố con đấu nhau, đều vô cùng tàn ác.

Lý Tòng đáp: “Vâng.”

Sau khi Lý Tòng rời đi, Văn Liễm quay người lại nhìn về phía cánh cổng.

Sau khi dỗ Hạ Tri Kỳ ngủ xong, Hạ Ngôn búi tóc đi ra ngoài phòng, Từ Mạn đang ở trong phòng khách tính toán tài chính, thấy Hạ Ngôn đi ra, bà nói: “Chúng ta vẫn nên tìm bảo mẫu giúp đỡ trông coi đứa bé thì hơn, em không cần phải ôm đồm quá nhiều thứ, sẽ ảnh hưởng đến bản thân mình.”

Hạ Ngôn gật đầu, cô ngồi xuống: “Được ạ.”

Ở Trấn Giang, từ khi Hạ Tri Kỳ được sinh ra, Từ Mạn đã mời hai dì bảo mẫu để chăm sóc cậu bé, chủ yếu là để Hạ Ngôn có thời gian bình phục lại.

Vì vậy hơn một năm nay, phần lớn thời gian Hạ Ngôn chỉ ở bên cạnh con, rất ít khi tự mình lo liệu những chuyện khác của Hạ Tri Kỳ. Là mẹ nuôi Từ Mạn cũng giúp đỡ cô chia sẻ công việc chăm con này. Từ Mạn gập máy tính lại, khẽ vỗ bả vai Hạ Ngôn, “Đừng luyện quá muộn, nhớ ngủ sớm chút.”

Hạ Ngôn vâng một tiếng, cô về phòng thay đồ múa, bật nhạc lên rồi bắt đầu luyện múa, ánh trăng ngoài sân và ánh đèn cùng chiếu xuống, vô cùng xinh đẹp, Hạ Ngôn cảm thấy tinh thần mình cũng rất thoải mái nên càng tập trung hơn. Một khúc rồi lại một khúc nhạc, cô múa rất lâu, khi xong cả người toàn là mồ hôi, cô đi chân trần về phía trước, theo bản năng mở cửa sân ra cho thoáng.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy Văn Liễm ngậm điếu thuốc đứng đó.

Ánh mắt Văn Liễm rất thâm sâu, anh nhìn vào bộ đồ múa trên người cô, người phụ nữ đẹp như tiên nữ, vào ban đêm, trong con ngõ sâu này, anh chầm chậm cầm điếu thuốc ngậm trên miệng xuống.

Đôi mắt ngày càng tối hơn.

Hạ Ngôn kịp thời phản ứng lại, đây không phải là Trấn Giang, sẽ không vừa mở cửa ra đã nhìn thấy con suối nhỏ, đôi mắt cô lạnh đi, theo phản xạ muốn đóng cửa lại.

Bàn tay kẹp điếu thuốc của Văn Liễm chặn lấy cánh cửa, anh chen tay vào, dùng một tay ôm lấy eo nhỏ của cô rồi nhấc cô ra, sau đó đè cô lên bức trường.

Anh rũ mắt nhìn cô, tỉ mỉ ngắm nhìn, từ đôi mày cho đến đôi môi. Bờ môi anh khẽ động, “Hạ Ngôn…”

Bốp.

Một cái tát thật đau rơi xuống má anh.

Anh khẽ nghiêng đầu qua, khoé môi có máu.

Anh liếm môi, ngẩng lên nhìn đôi mắt lạnh lùng phía đối diện, đôi mắt ấy chỉ còn lại sự xa cách, lạnh lùng và kháng cự. Văn Liễm khựng lại, trái tim co rút.

Hạ Ngôn: “Buông tôi ra.”

Văn Liễm không động đậy, rũ mắt nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Ngôn không chút lay động, cứ thờ ơ như vậy.

Thật lâu.

Thật lâu sau.

Bàn tay còn lại của anh dập thuốc đi, đầu tàn đỏ dán lên da thịt anh. Anh tìm kiếm trong đôi mắt cô, thử kiếm tìm bóng hình của mình trong đôi mắt ấy, nhưng tiếc là lại chẳng còn. Cánh tay anh càng chặt hơn, rồi lại buông ra, Hạ Ngôn nhân lúc anh buông lỏng mà hất tay anh ra.

Rời khỏi lòng anh, đi qua rồi vào trong nhà.

Uỳnh.

Cánh cửa đóng chặt lại.

Đầu mũi vẫn còn vương chút hương thơm.

Là từ trên người cô lưu lại.

Văn Liễm nhắm mắt lại, kiềm chế suy nghĩ muốn đuổi theo cô. Hai năm nay, không có giây phút nào là anh không kiềm chế như vậy cả.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Hạ Ngôn ấn chặt tay nắm cửa, đứng tại chỗ một lát, mới xoay người trở về phòng khách, cô tắt đèn ngoài sân xong mới đi vào phòng tắm tắm rửa, cởi bỏ trang phục múa. Mặc đồ ngủ lên, trở về phòng, con trai nằm trên giường đang ngủ say, Hạ Ngôn đứng ở mép giường nhỏ.   

Khẽ kéo chăn cho cậu bé.   

Nhìn gương mặt giống hệt Văn Liễm của con trai, cô cắn chặt răng, lúc này Hạ Tri Kỳ đang ngủ mơ chợt nắm lấy ngón tay cô, nắm rất chặt. Hạ Ngôn dừng một lát, sau đó, cô nhẹ nhàng sờ khuôn mặt cậu bé, Hạ Tri Kỳ được trấn an cũng dần dần yên tâm ngủ thiếp đi. Hạ Ngôn thở dài, cẩn thận rút ngón tay về, tắt đèn ngủ trong phòng, xoay người trở về giường.   

Sáng sớm hôm sau.   

Hạ Ngôn giúp Hạ Tri Kỳ mặc quần áo rồi dắt con đi ra khỏi phòng, Từ Mạn vừa buộc tóc vừa hỏi: “Tối hôm qua hình như cô mơ hồ nghe thấy tiếng có người ở cửa? ”   

Hạ Ngôn bảo Hạ Tri Kỳ đi uống nước, Hạ Tri Kỳ cầm chiếc ly nhỏ của mình, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ghế dựa uống. Hạ Ngôn liếc nhìn Từ Mạn một cái, nói: “Hôm qua anh ấy đã tới đây.”   

Từ Mạn sửng sốt, “Muộn như vậy còn chưa chịu đi?”   

Đôi mắt Hạ Ngôn lạnh lùng, “Cô giáo, hôm nay chúng ta phải ra ngoài, cô đi xem ngoài cửa có chuyện gì giúp em nhé.”   

Từ Mạn dừng một chút, cho nên hai người các cô đã dự đoán được có ngày sẽ phát sinh loại chuyện này, chỉ là không ngờ đối phương lại khẩn trường như vậy, cô nói: “Thi đấu xong chúng ta trở về đi.”   

Hạ Ngôn mím môi. “Xem kết quả trận đấu nữa.”   

Từ Mạn vừa nghe, gật gật đầu, cô xuống bậc thang, đi mở cửa. Buổi sáng, một ngày trên phố Kim Nguyên cũng đã bắt đầu, bên ngoài nhộn nhịp người đi đường, cô nhìn trái phải, không thấy người đàn ông kia, Từ Mạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhìn thấy mấy vệ sĩ mặc vest đen cách đó không xa.   

Không có gì.   

Chỉ cần người đàn ông kia không xuất hiện là được.   

Từ Mạn xoay người, nói với Hạ Ngôn. Hạ Ngôn đang lột vỏ trứng gà, gật gật đầu, Hạ Tri Kỳ nhón chân, đặt cái ly lên chiếc ghế nhỏ, bám vào chân Hạ Ngôn, “Mẹ ~ con muốn ăn trứng.”   

Hạ Ngôn rũ mắt, cười đút cho cậu bé một miếng.  

Hạ Tri Kỳ phồng má lên ăn trứng.

*   

Sau khi thấy cửa viện kia đóng lại, vệ sĩ quay trở lại chiếc Mercedes màu đen, ngón tay gõ gõ lên cửa sổ xe, cửa xe chậm rãi hạ xuống, Văn Liễm chống trán dựa vào tay vịn, mở mắt.   

Vệ sĩ thấp giọng nói. “Thư ký Lý nói buổi sáng có một cuộc họp, anh phải tham gia, bây giờ chúng tôi sẽ đưa anh qua đó.”   

Cổ áo Văn Liễm hơi mở. “Được rồi.”   

“Những người khác tiếp tục theo dõi cô ấy.”  

“Anh yên tâm.”   

Vệ sĩ vòng qua ghế lái, khởi động xe, một đường lái về phía Văn thị. Thời gian có chút gấp gáp, lúc đến Văn thị, thư ký Lý đi từ trong đại sảnh ra đón, trong tay cầm tập văn kiện.  

Cửa xe mở ra.   

Văn Liễm mặc một chiếc áo sơ mi đen phối cùng quần dài, nhưng đây là bộ đồ từ ngày hôm qua, có chút nhăn. Thư ký Lý dừng bước, anh giữ lấy vệ sĩ, thấp giọng hỏi: “Tối hôm qua anh ấy không về nhà sao?”   

Vệ sĩ dừng lại, thấp giọng nói. “Đúng vậy, tối hôm qua có tới chỗ cô Hạ Ngôn một chuyến, hình như hai người có xảy ra tranh cãi, sau đó cô Hạ Ngôn trở về viện. ”  

“Sếp cũng không rời đi, đến hừng đông mới trở về xe ngủ một lát.” 

Thư ký Lý khiếp sợ trong lòng, anh nhìn gương mặt nghiêng của Văn Liễm, vội vàng tiến lên bảo quầy lễ tân lấy một túi đá, nhận lấy túi đá, anh đuổi theo Văn Liễm, đi vào thang máy chuyên dụng.   

Thư ký Lý đưa khăn mặt quấn đá cho Văn Liễm, “Văn tổng, đắp một chút đi.”   

Văn Liễm nhìn lướt qua, đẩy ra, nói. “Không sao.”   

Thư ký Lý nắm chặt khăn mặt, chần chừ nói: “Quả thật, để nhóm A Thanh theo dõi là được, anh không cần phải đích thân qua đó, hơn nữa, cô Hạ Ngôn bây giờ không muốn gặp anh, đừng làm quá lại phản tác dụng, nếu cô ấy lại đi mất thì sao? ”   

Trái tim Văn Liễm đột ngột căng thẳng.   

Anh chuyển ánh mắt về phía Lý Tòng.   

Ánh mắt rất hung ác.   

Da đầu Lý Tòng tê dại.   

Văn Liễm thu hồi tầm mắt, tay đút túi quần, anh giương mắt nhìn các con số đang nhảy lên, nói. “Được, để mấy người trông coi.”   

Lý Tòng thở phào nhẹ nhõm.   

Vài giây sau.   

Lý Tòng nhớ ra một chuyện, nói: “Hình như cô Hạ Ngôn muốn tham gia thi đấu Cúp Vân Thường. ”   

Cằm Văn Liễm căng chặt vài phần, liếc nhìn anh ta một cái.   

Lý Tòng gật gật đầu.   

Văn Liễm “Được.”  

*

Hai ngày sau, ngoại trừ những vệ sĩ trông coi kia, quả thật không thấy Văn Liễm xuất hiện nữa. Từ Mạn thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ sự xuất hiện của anh ảnh hưởng đến Hạ Ngôn.  

Có như thế này Hạ Ngôn mới chuyên tâm luyện múa.   

Mà cuộc thi Cúp Vân Thường tổ chức ba năm một lần cũng sắp bắt đầu, đoàn múa Đường Dịch danh tiếng cao, cũng nhận được không ít giải thưởng, nhưng chỉ có giải thưởng của Cúp Vân Thường, đồ đệ tâm đắc nhất của cô ta là đội trưởng Hạ Tình, mới giành được một giải ba, cho nên năm nay đoàn múa Đường Dịch tăng thêm bốn vũ công tham gia cuộc thi này.    

Cuộc thi năm nay được tổ chức tại Cung thiếu nhi với vị trí rất đắc địa nhưng rất dễ bị tắc đường. Hạ Ngôn và Từ Mạn phải tìm chỗ đậu xe một hồi lâu mới đỗ xong được xe, sau đó cô đeo khẩu trang, xuống xe.   

Từ Mạn khóa xe, ôm theo Hạ Tri Kỳ, ba người từ cửa sau đi vào, các đoàn múa khác đều đi theo đoàn, bên này của Hạ Ngôn chỉ có hai cô trò, vào đến hậu trường, Hạ Tri Kỳ muốn xuống tự đi, Hạ Ngôn nắm tay cậu bé, thấp giọng dặn dò, “Đừng chạy linh tinh nhé, con và mẹ nuôi ở hậu trường chờ mẹ.”   

Cái đầu nhỏ của Hạ Tri Kỳ giống hệt củ tỏi, đôi mắt chớp chớp đảo quanh, nhìn người đến người đi.   

“Mẹ, mẹ là đẹp nhất.” Cái miệng nhỏ ngọt ngào, lập tức khen ngợi.   

Hạ Ngôn vừa nghe, mí mắt cong cong, cô vừa giương mắt thì nhìn thấy người của đoàn múa Đường Dịch, Hạ Tình cột tóc đuôi ngựa khoanh tay đứng tán gẫu cùng mấy người Tần Lệ Tử.  

Tính ra, Hạ Tình đã hơn ba mươi tuổi.   

Hạ Ngôn thu hồi ánh mắt, Từ Mạn đẩy cửa phòng nghỉ nhỏ ra, bảo Hạ Ngôn đi vào nghỉ ngơi. Hạ Ngôn dắt Hạ Tri Kỳ đi vào, Từ Mạn đóng cửa lại, đi vào trang điểm cho Hạ Ngôn, nói: “Đợi thi xong, hãy thả lỏng.”   

Hạ Ngôn nhắm mắt lại, ừm một tiếng.  

Thể thức thi đấu cúp Vân Thường không giống với các cuộc thi khác, chủ yếu là dùng phương thức độc vũ để thách đấu, hơn nữa là tự mình lựa chọn người để thách đấu, nếu như ngay từ đầu người được lựa chọn bị người khác thách đấu rớt, thì bên thi đấu sẽ giúp bạn sắp xếp một đối tượng thi đấu khác, ý chính là không ngừng thách đấu, người cuối cùng ở lại sẽ lên ngôi vương.   

Mà lúc này, người lão làng như Hạ Tình, cơ bản ít ai dám chọn cô ta để thách đấu, cho nên bình thường cô ta đều chờ, chờ những người lợi hại nhất trong cuộc thi trổ hết tài năng, sau đó thách đấu với cô ta.   

*

Lúc này trên đài phát sóng, người dẫn chương trình bắt đầu đọc danh sách thi đấu, Hạ Tình và các đại biểu đoàn múa Đường Dịch ngồi dưới sân khấu, Tần Lệ Tử dựa vào Hạ Tình cười nói. “Chị Hạ Tình, em nghe nói, không ai dám chọn chị, cho nên lần này chị cứ ngồi đến cuối cùng đi, giống như lần trước.”   

Hạ Tình nhếch môi nở nụ cười.   

Cô ta nghịch điện thoại di động, nhiều lần bật số điện thoại của Văn Liễm, muốn ấn gọi.   

Hơn hai năm, cô ta không dám đề cập đến, nhưng cô ta vẫn luôn nỗ lực bày tỏ ý muốn được ở bên anh, nhưng từ lâu anh đã không tiếp nhận bất cứ cuộc gọi nào của cô ta.   

Cô ta thu hồi những suy nghĩ khác, tập trung nhìn lên sân khấu, mặc kệ như thế nào, lần này phải giành được giải thưởng cao nhất của Cúp Vân Thường.   

Người dẫn chương trình đọc xong danh sách thi đấu trước đó, cô ấy nhìn Hạ Tình dưới khán đài, lập tức cười nói: “Mời thí sinh Hạ Tình lên sân khấu. ”   

Hạ Tình sửng sốt.  

Ngay cả Đường Dịch cũng quay đầu nhìn cô ta một cái, đây là tình huống gì vậy?   

Hạ Tình lắc đầu tỏ vẻ không biết, cô ta nhìn người dẫn chương trình, sau đó lên sân khấu, đứng bên cạnh người dẫn chương trình, người dẫn chương trình mỉm cười, nói. “Chắc là mọi người cũng không ngờ, năm nay Hạ Tình lại là đối tượng đầu tiên bị khiêu chiến.”   

Toàn bộ khán phòng, những vũ công xôn xao cả lên.   

Chuyện gì đang xảy ra vậy?  

Ai lại lớn mật như vậy, mới thi đấu trận đầu tiên đã chọn Hạ Tình, đây không phải là muốn chết hay sao? 

Hạ Tình cũng ngây ngẩn cả người, cô ta không dám tin mà nhìn người dẫn chương trình, nửa ngày sau, cô ta mới bày ra nụ cười tự tin, “Ai vậy? Tôi thật sự muốn biết.” 

Người dẫn chương trình quay đầu nhìn cô ta, cười cười.   

“Hạ Ngôn.” 

Bình luận

Truyện đang đọc