VẬT THAY THẾ

Đến phố Kim Nguyên, Hạ Ngôn thanh toán tiền, xuống xe, đi về phía con hẻm. Chiếc Mercedes phía sau chậm rãi dừng lại, nhưng Văn Liễm lại không xuống xe, anh kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, hạ kính xe xuống, nhìn theo bóng dáng cô đi vào trong ngõ. Người vệ sĩ liếc thấy vết cào trên cổ ông chủ, biết ý mà quay đi.

Văn Liễm dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Tòng.

Vài giây sau.

Lý Tòng bắt máy: “Sếp?”

Văn Liễm: “Lần trước bảo cậu đi điều tra về Văn Vũ Phàm, có thêm thông tin chi tiết gì không?”

Lý Tòng ngồi dậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh chờ một chút.”

Sau đó, anh ta xuống giường, cầm notebook đến cạnh bàn, mở ra rồi kéo xuống, cuối cùng cũng tìm thấy, cau mày nói: “Văn Vũ Phàm sức khỏe không tốt, là bệnh về máu, mấy năm trước quá trình hóa trị bị gián đoạn, nhưng từ ba năm nay sức khỏe của anh ta đã cải thiện rất nhiều, hầu như không phải đến bệnh viện, cũng trở lại giống như một người bình thường.”

Văn Liễm đặt tay lên cửa kính xe: “Tốt hơn nhiều sao?”

“Đúng vậy, đó đều là chuyện trước khi cô Hạ Ngôn đến Giang trấn, cho nên tôi không nói cho anh biết.”

Văn Liễm: “Thật sự đã khá hơn nhiều?”

Lý Tòng gật đầu: “Thật, cho nên tôi mới chưa nói, Văn tổng, tôi nào dám lừa gạt anh”

Văn Liễm nhếch đôi môi mỏng.

“Được, tôi hiểu rồi.”

Lý Tòng nghe thấy tiếng bíp, ngồi ngây ra vài giây, chợt nhận ra ông chủ có vẻ khá thất vọng với những gì mình nói?

Sau khi đặt điện thoại xuống, Văn Liễm nhìn lại con phố Kim Nguyên rồi bảo tài xế lái xe đi.

*

Vào đến sân viện thì trời cũng đã tối, Hạ Tri Kỳ đã đi ngủ từ sớm. Từ Mạn mặc bộ đồ ngủ đi ra khỏi phòng, ngáp dài, nhìn thấy Hạ Ngôn, nói: “Em về rồi à?”

Hạ Ngôn ừm một tiếng, nhìn Hạ Tri Kỳ trong phòng, hỏi: “Thằng bé đi ngủ lúc mấy giờ ạ?”

Từ Mạn: “Lúc về chơi xếp hình một lúc rồi ngủ quên.”

Hạ Ngôn gật đầu, đi vào lấy quần áo rồi đi ra, cô đi về phía phòng tắm, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cô, Vũ Phàm có gọi cho cô không?”

Từ Mạn rót cốc nước uống, ngừng một lúc rồi nói: “Không gọi, nhưng tối nay có gửi tin nhắn WeChat cho cô, hỏi Tri Kỳ có muốn ăn bánh ngải không.”

Hạ Ngôn nghe xong, thả lỏng, nói: “Vậy thì tốt.”

Từ Mạn biết cô đang lo lắng điều gì, cô nói: “Không sao đâu, đã nhiều năm rồi, bây giờ không phải cậu ấy vẫn tốt hay sao?”

Hạ Ngôn nghe xong liền mỉm cười: “Ừm.”

Sau đó cô đi vào phòng tắm và đóng cửa lại. Đêm nay, anh để lại trên người cô rất nhiều dấu vết, Hạ Ngôn mở nước nóng đi tắm.

Từ Mạn hỏi: “Có muốn ăn khuya không?”

Hạ Ngôn lau tóc, lắc đầu. Hai người ngồi cùng nhau trên bậc thềm sân, nhìn vầng trăng có phần mờ ảo, suy nghĩ về tất cả những gì đã trải qua ngày hôm nay.

Cuối cùng họ đã thực hiện được ước mơ.

Có đoàn múa riêng.

Tuy nhiên, trăng ở Kinh thị quả thực không đẹp bằng trăng ở Giang Trấn. Từ Mạn nhìn Hạ Ngôn: “Em có nhớ Giang trấn không?”

Hạ Ngôn gật đầu: “Đương nhiên.”

Từ Mạn cười: “Chờ thêm mấy năm nữa, khi đoàn múa đã ổn định, chúng ta trở về đi.”

“Được ạ.”

Nhìn thấy dấu hôn trên cổ Hạ Ngôn, Từ Mạn khựng lại, tự hỏi rốt cuộc cô và người kia sẽ ra sao? Hạ Ngôn nắm lấy cánh tay Từ Mạn, Từ Mạn giơ tay vuốt tóc cô. Họ có thể được coi là cứu rỗi lẫn nhau.

Việc tuyển sinh của đoàn múa chính thức bắt đầu, ngày hôm sau, Hạ Ngôn, Từ Mạn và Hạ Tri Kỳ đến đoàn múa, có rất nhiều người đến vì Hạ Ngôn, mối quan hệ của cô với cô giáo Giang giúp cô nhận được rất nhiều lời khen ngợi, rất nhiều ý kiến ​​tích cực, có người còn đến dò hỏi cô giáo Khương, bảo Hạ Ngôn đến trường tuyển sinh sẽ thuận tiện hơn.

Giang Tuyết Nhi hét lên trong vòng bạn bè.

Giang Tuyết Nhi: Đoàn múa của Hạ Ngôn đều là những người trẻ, cô giáo càng trẻ hơn, lại là một phụ nữ xinh đẹp, mọi người đến đăng ký nhé. Nếu muốn đổi đoàn múa, ưu tiên đến đoàn múa của Hạ Ngôn, được không? Thật tuyệt khi nhà vô địch Cúp Vân Thường trở thành thầy của chúng ta, tới đi tới đi, đừng bỏ lỡ cơ hội.

Văn Trạch Tân: … Sao em nói như không ai cần đoàn múa của thím nhỏ vậy?

Lâm Tiếu Nhi: Xóa đi, viết lại.

Văn Trạch Lệ: Ha ha, trông như quảng cáo hàng rẻ tiền vậy, xóa đi.

Giang Tuyết Nhi: Em không xóa đấy, hừ, hay vậy mà, mấy người lớn tuổi không hiểu được đâu.

Văn Trạch Tân:…Người lớn tuổi?

Văn Trạch Lệ:…

Lâm Tiếu Nhi: Mắng mình bác thì thôi, lại còn mắng cả con trai bác nữa.

Giang Tuyết Nhi trả lời Lâm Tiếu Nhi: Bác ơi, con sai rồi.

Phó Lâm Viễn nhìn đám bạn, mỉm cười giơ điện thoại đến trước mặt Văn Liễm: “Nhìn xem, Giang Tuyết Nhi bán mạng quá.”

Văn Liễm liếc nhìn, trên đầu ngón tay anh đang kẹp một điếu thuốc, đã ba ngày trôi qua kể từ bữa tiệc. Anh gửi tin nhắn cho Hạ Ngôn, cô không trả lời, anh đưa điếu thuốc vào miệng, nhắn lại.

Văn Liễm: Tối nay cậu có định ăn tối không?

Phó Lâm Viễn thấy vậy hỏi: “Không hồi đáp à?”

Văn Liễm đặt điện thoại xuống, nhưng không trả lời.

Phó Lâm Viễn tặc lưỡi hai lần.

Ting ting.

Hạ Ngôn đang ở trường, nhìn thấy tin nhắn này, cô đọc nhưng không trả lời. Mà trước mắt đều là đàn em của cô, lúc này cô đang ở trường múa Kinh thị, có rất nhiều đàn em hỏi Hạ Ngôn các câu hỏi, Hạ Ngôn lần lượt trả lời từng câu một, trong đó có một người suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chị Hạ Ngôn, cho em hỏi, cô giáo Từ trong đoàn múa, có phải là cô Từ Mạn không?”

Hạ Ngôn sửng sốt một lát, gật đầu: “Đúng thế, sao vậy?”

Cô gái nghe xong liền lùi lại một bước.

Hạ Ngôn: “Sao thế? Em có ý kiến ​​gì với cô Từ Mạn à?”

Nữ sinh kia lắc đầu.

Những người khác cũng làm theo.

Những ngày chiêu sinh vừa qua, không có ai nhắc đến Từ Mạn. Không ngờ nhà trường lại nhắc tới chuyện đó, Hạ Ngôn nhìn nữ sinh: “Đến đây, có gì muốn nói thì cứ nói.”

“Chị, em nghe nói nhân phẩm cô ấy không tốt.”

“Em đã từng gặp cô ấy chưa? Hay là do em nghĩ như vậy?”

Nữ sinh kia im lặng vài giây.

Chỉ chốc lát sau, cô bé đó rời đi cùng với một số nữ sinh khác. Hạ Ngôn đứng thẳng dậy, sắc mặt không tốt, Khương Vân liếc nhìn cô nói: “Chuyện trước kia của cô Từ có ảnh hưởng quá lớn, có một số chuyện truyền ra đã thay đổi về bản chất, hơn nữa vòng múa lớn như vậy. Về cơ bản mọi người đều đã nghe nói tới, huống chi là ngôi trường này.”

Hạ Ngôn: “Bởi vì tớ chưa có đủ danh tiếng mà thôi.”

Cô ấy nói: “Không sao đâu, chờ cúp Vân Thường được chiếu, nó sẽ lại thay đổi suy nghĩ của một số người.”

Hạ Ngôn ừm một tiếng.

Bởi vì ngày hôm nay chiêu sinh không thành, Hạ Ngôn cùng Khương Vân rời đi, Khương Vân nhìn trường học nói: “Tớ vẫn hoài niệm hồi còn đi học.”

Hạ Ngôn mỉm cười.

Lúc này.

Điện thoại của cô reo lên.

Hai tin nhắn cùng xuất hiện.

[Cô Đường Dịch từ Đoàn Múa Cổ điển Trung Quốc đã đến Paris, Pháp cùng với học trò của mình, Hạ Tình, chuẩn bị tham gia Cuộc thi Múa Cổ điển Quốc tế kéo dài 5 ngày.]

[Giải thưởng khiêu vũ danh giá nhất Trung Quốc, cuộc thi cúp Vân Thường sẽ được phát sóng tối nay trên chuyên mục V8 của chương trình văn học nghệ thuật của Đài truyền hình Kinh Thị.]

Hai tin tức được đẩy lên cùng lúc một cách khéo léo.

Khương Vân vô thức nhìn Hạ Ngôn.

“Cúp Vân Thường sắp phát sóng.”

Hạ Ngôn tắt điện thoại: “Ừm.”

Khương Vân: “Nhưng thật trùng hợp, cuộc thi múa cổ điển quốc tế sắp bắt đầu, đến lúc đó khẳng định sẽ phát sóng trên đài truyền hình lớn trong nước.”

Hạ Ngôn mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

Nhưng Khương Vân đã tỉnh táo lại: “Đúng ha, cậu đã thách đấu Hạ Tình ở vòng đầu tiên của cúp Vân Thường hahaha, tớ vừa nhớ ra điều này, nên cũng không cần lo lắng.”

Hạ Ngôn không trả lời, cô mở cửa xe bước vào.

Khương Vân nhanh chóng đi vòng qua ghế lái lái đi, xe này là của Khương Vân, Hạ Ngôn đặt xe, nhưng vẫn chưa tới. Trở lại đoàn múa, trong đại sảnh có rất nhiều vũ công đang xem bức tranh, cũng có người đang nhìn màn hình lớn, là một số video khiêu vũ trước đây của Hạ Ngôn, không nhiều, nhưng đều khá kinh điển.

Khương Vân bị một đàn em khóa dưới kéo đi.

Hạ Ngôn trực tiếp đi lên tầng ba, Từ Mạn và Hạ Tri Kỳ đang chơi cờ nhảy, nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn Hạ Ngôn: “Đã về rồi.”

Hạ Ngôn dạ một tiếng.

Từ Mạn đứng dậy nói: “Em xem tin tức chưa? Tối nay Cúp Vân Thường sẽ phát sóng. Hơn nữa… Đường Dịch còn dẫn theo Hạ Tình…”

Hạ Ngôn: “Em đã biết hết rồi.”

Từ Mạn: “Chuyện này quá trùng hợp.”

Hạ Ngôn mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh con trai, sau đó dùng điều khiển từ xa mở TV lên, trên điện thoại di động bấm vào weibo, hai tin tức này đều không phải tin tức quan trọng.

Nhưng cúp Vân Thường vẫn chiếm được một vị trí trên hot search.

Nhiều cư dân mạng cho biết.

“Tôi cảm thấy rất hứng thú, tôi muốn xem.”

“Không, tôi có thể mong chờ trận chiến lần trước.”

“Đêm nay hãy chờ xem. Nghe nói Hạ Tình đã đi tham gia cuộc thi múa cổ điển quốc tế. Cô ấy là một nhân vật lợi hại như vậy, hoạt động bí mật ở Trung Quốc, nhưng lại có thể ra nước ngoài tham gia, có lẽ ở nước ngoài không có weibo.”

“Ở nước ngoài vốn dĩ không có weibo, các cậu biết mà.”

“Hiểu, hiểu.”

Lúc này, điện thoại của Hạ Ngôn lại vang lên.

Vẫn là một tin nhắn.

Cô cầm lên và bấm xem.

Văn Liễm: Nhớ ăn cơm nhé.

Vừa đọc xong tin nhắn, dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào, Từ Mạn đi đến cửa sổ nhìn xem, cô quay đầu nhìn Hạ Ngôn nói: “Vệ sĩ của cậu Văn lại mang đồ ăn tới.”

Giọng nói vừa dứt, tiếng bước chân từ trên cầu thang vang lên. Hai vệ sĩ cao lớn xuất hiện ở cửa với túi đồ ăn mang về trên tay. Hạ Ngôn không nói gì.

Hai vệ sĩ bước vào, lấy bát đĩa, bày ra rồi lặng lẽ rút lui.

Ăn tối xong.

Hạ Ngôn ôm Hạ Tri Kỳ, ngồi trên ghế sofa với Từ Mạn, điều khiển bấm kênh V8 và bắt đầu chờ đợi. Lúc 7:30, [cúp Vân Thường] bắt đầu được phát sóng.

Ba từ Cúp Vân Thường đã leo lên hot search.

Mà Cúp Vân Thường cũng không bị cắt nhiều, tập mà Hạ Ngôn loại được Hạ Tình được chiếu đầu, khi phát sóng, weibo cũng nổ tung.

“Dựa vào cái gì chứ? Hạ Tình có phải trình độ này không?”

“Thật sự là người đầu tiên bị loại ư.”

“Hahaha, chẳng trách phải hoạt động trong bóng tối.”

Giang Tuyết Nhi cười lớn trong vòng bạn bè, thậm chí còn chụp ảnh màn hình cảnh này. Trong lúc mọi người đang xem và cười đùa, điện thoại di động của Hạ Ngôn vang lên, cô nhấc máy, giây tiếp theo, cô đột ngột đứng dậy.

Từ Mạn giật mình, “Sao vậy?”

Hạ Ngôn nắm chặt điện thoại nói: “Bệnh của Vũ Phàm tái phát, hiện tại đang nằm trong bệnh viện.”

Từ Mạn sửng sốt, ánh mắt tối sầm.

Cô biết tầm quan trọng của Văn Vũ Phàm đối với Hạ Ngôn. Cô cũng đứng dậy nói: “Đặt vé rồi qua đó xem tình hình.”

“Bố đỡ đầu sao thế ạ?” Hạ Tri Kỳ căng thẳng nắm lấy tay Hạ Ngôn, chớp chớp mắt. Hạ Ngôn vỗ đầu cậu bé, nói: “Mẹ về Giang Trấn gặp bố đỡ đầu của con trước, sau đó con và dì Từ Mạn sẽ qua nhé?”

Hạ Tri Kỳ lắc đầu, nhưng sau lại gật đầu.

Hạ Ngôn cúi đầu thơm cậu bé một cái.

Từ Mạn nói: “Vé đã đặt rồi.”

Hạ Ngôn đáp lại, xoay người đi xuống lầu, trước tiên cô đến phố Kim Nguyên thu dọn hành lý đơn giản, sau đó nhờ Khương Vân đưa cô đến Giang thành, xe tiến vào đường cao tốc.

Cúp Vân Thường vẫn đang được chiếu.

*

Kim Thịnh.

Điện thoại di động của Văn Liễm vang lên, anh quay người nhấc máy, nghe xong thì sắc mặt tối sầm: “Cậu nói cái gì?”

Bên kia là vệ sĩ ở phố Kim Nguyên, hiện tại đang lái xe đuổi theo chiếc xe của Khương Vân, bên cạnh có tiếng gió rít gào, nói: “Hình như là đi đến Giang thành.”

Sắc mặt Văn Liễm âm trầm.

“Ngăn người lại.”

Sau đó, anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, xoay người sải bước ra khỏi cửa, Lý Tòng thấy vậy lập tức gọi điện thoại rồi lên xe. Văn Liễm cởi cà vạt, chống cằm.

Lý Tòng ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nói: “Tình trạng của Văn Vũ Phàm lại tái phát, có lẽ cô Hạ Ngôn muốn đi gặp anh ta.”

Văn Liễm quét mắt, đôi mắt dài hẹp tối sầm.

“Bỏ đoàn múa mới thành lập lại và đi gặp cậu ta?”

Lý Tòng giật mình.

Không dám nói thêm gì nữa.

*

Đến bến cảng Giang thành, gió gào thét, Hạ Ngôn xuống xe lao về phía cảng, cầm tấm vé trên tay. Vừa bước lên bậc thang, đã có người nắm lấy cánh tay cô và kéo lại. Hạ Ngôn ngước mắt lên, gặp phải ánh mắt Văn Liễm, gió mạnh, ánh mắt anh tàn nhẫn, ôm chặt lấy cô.

“Em định đi đâu?”

Sắc mặt Hạ Ngôn cũng trở nên lạnh lùng: “Buông tôi ra.”

Văn Liễm: “Em bỏ lại Hạ Tri Kỳ và đoàn múa, định đi đâu?”

Ánh mắt Hạ Ngôn càng lạnh lùng: “Anh biết rõ còn cố hỏi.”

Sắc mặt Văn Liễm trầm xuống, anh kéo cô lại gần: “Tôi và cậu ta, em chọn ai?”

Hạ Ngôn kiên định nhìn anh: “Chọn anh ấy.”

Cô hất cằm: “Anh có thanh xuân của bản thân, tôi cũng có người muốn chờ đợi.”

Văn Liễm không thể tin được.

Đôi mắt đỏ ngầu….

Bình luận

Truyện đang đọc