VẬT THAY THẾ

Điện thoại của Hạ Ngôn đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem, là Lâm Tiếu Nhi, lúc này chỉ có người thân thiết với Văn Liễm là bà mới dám gọi đến.

Hạ Ngôn nhìn Văn Liễm: “Tôi phải về đây.”

Nói xong cô xoay người xuống lầu, sau đó nghe điện thoại.

Văn Liễm đứng nguyên tại chỗ, đưa tay nới lỏng cà vạt, nếu như nhìn kỹ có thể thấy được bàn tay anh khẽ run lên, anh dùng sức đóng cửa lại, cũng đi xuống lầu.

Lâm Tiếu Nhi ở đầu dây bên kia hỏi: “Hạ Ngôn? Sao vậy? Hai người?”

Hạ Ngôn nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, cúi đầu nhìn bậc cầu thang, cô cười đáp: “Không sao cả, chỉ là có một vài chuyện cần giải quyết thôi ạ.”

Lâm Tiếu Nhi không tin, nhưng lúc này bà đương nhiên không thể dò hỏi được, “Được, vậy mau về nhé, hôm nay đoàn múa chính thức hoạt động, bao nhiêu đơn vị truyền thông đều nhìn thấy.”

“Nhưng em cứ yên tâm, mấy phóng viên ấy cũng không dám chụp em và cậu Văn.”

Haiz, cũng không biết chú nhỏ lại làm gì, nhưng bà vẫn trấn an Hạ Ngôn để cô yên tâm, Hạ Ngôn đương nhiên biết, hôm nay vệ sĩ đều ngăn phóng viên lại, ống kính đều quay đi chỗ khác rồi.

Cô đi thẳng xuống tầng một.

Bảo mẫu nhà họ Văn đang chuẩn bị bưng nước ép hoa quả lên thì thấy cô đi xuống, Hạ Ngôn hơi ngẩn ra: “Cháu không uống đâu, cảm ơn dì, cháu đang vội.”

Bảo mẫu ngây ra, bà nhìn Văn Liễm.

Văn Liễm phất tay, anh nói với bảo mẫu: “Bảo A Thâm đưa cô ấy về.”

Bảo mẫu gật đầu, đặt chiếc khay xuống.

Văn Liễm lại nói: “Hạ Ngôn.”

Hạ Ngôn đã đi gần đến cửa, cô dừng bước xoay người lại, Văn Liễm ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm sâu nhìn cô, vài giây sau anh nói: “Anh cho A Thâm đưa em về, anh còn có chút chuyện cần xử lý.”

Hạ Ngôn gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Sau đó cô xoay người đi ra ngoài, người vệ sĩ tên A Thâm lái xe qua, dừng lại bên cạnh, cô mở cửa chuẩn bị bước lên.

Cổng lớn của Văn gia được mở ra, Văn Tụng Tiên đỡ ông cụ Văn bước vào.

Hạ Ngôn nhìn thấy ông cụ Văn, ông cụ Văn ho một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó bước lên xe.

Sắc mặt ông cụ Văn lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Ông trầm mặc nhìn chiếc xe màu đen lái ra khỏi nhà mình

Văn Tụng Tiên nhìn qua Văn Liễm, ngay sau đó đã đoán được là anh đã dẫn em dâu về.

Hai bố con tiếp tục đi vào trong, sắc mặt ông cụ Văn vẫn khó coi như vậy.

“Bố không cho nó làm gì, nó càng phải làm cho bằng được điều ấy.”

Văn Tụng Tiên biết ông cụ đang nhắc đến ai, ông bình tĩnh nói: “Bố, gần đây sức khỏe không tốt, bố cứ nghỉ ngơi đi.”

Ông cụ Văn liếc nhìn con trai cả, sau đó lập tức ho không ngừng, Văn Tụng Tiên vội vàng vỗ lưng ông cụ, “Bố bình tĩnh một chút.”

Ông cụ Văn hất tay ông ra, tự mình chống đỡ đi vào trong.

Ông cụ Văn vừa vào nhà đã hỏi bảo mẫu: “Nó dẫn cô gái kia đến làm gì?”

Bảo mẫu chần chừ không đáp.

Văn Tụng Tiên cho bà lui xuống, ông đỡ ông cụ Văn ngồi xuống phòng khách nhỏ để ông cụ nghỉ ngơi, ông cụ cũng mệt rồi, dựa vào sô pha nhắm mắt lại.

Văn Tụng Tiên thấy ba đã ngồi xuống xong thì đi lên lầu, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Văn Liễm ngồi trên sô pha, miệng ngậm điếu thuốc, ông nhìn qua, hai bảo mẫu và vệ sĩ đang chuyển tranh sơn dầu ra ngoài.

Văn Tụng Tiên ngây ra, “Có chuyện gì vậy? Không phải cậu chỉ còn giữ chỗ tranh này thôi sao?”

Văn Liễm cúi người, nghịch điếu thuốc, “Đem đi đốt rồi.”

Văn Tụng Tiên: “Không phải, đang yên đang lành đốt chúng làm gì.”

Văn Liễm: “Đốt thì tốt hơn.”

Văn Tụng Tiên nhìn cổ áo được nới lỏng và đôi mày cứng nhắc trên gương mặt em trai, đồng thời như cũng nghe ra được sự mệt mỏi trong giọng nói. Văn Tụng Tiên nhíu mày, nhìn bọn họ chuyển hết số tranh đi, không sót bức nào.

Rất nhanh sau đó, sau viện bừng lên ánh lửa.

Văn Tụng Tiên đi đến bên cạnh cửa sổ, lại nhìn Văn Liễm đang hút thuốc, thở dài một tiếng.

Ngọn lửa kia đã đốt đi những thứ từng là thanh xuân của anh, đốt sạch sẽ.



Về đến đoàn múa, Hạ Ngôn cười nói lời xin lỗi với các phóng viên và những vị khách khác.

Họ cười bày tỏ thông cảm, sau đó phóng viên bảo Hạ Ngôn đi qua tấm biển ở đại sảnh để chụp ảnh tập thể.

Hạ Ngôn khoác tay cô Từ đi qua, trên tấm biển sau lưng có đề chữ: [Đoàn múa Hạ Ngôn nhưng cô Từ mới là quan trọng nhất.]

Phóng viên thu lại thái độ gai góc đối với Từ Mạn như trước kia, cười nói: “Cô Từ Mạn, tôi nhớ trước kia cô có biên soạn một điệu múa, tên là [Hoa trên mặt nước] đúng không?”

Từ Mạn trầm mặc vài giây, sau đó cười gật đầu.

Đây là điệu múa bà đặc biệt nhảy cho người ấy khi còn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Phóng viên cười nói: “Điệu múa ấy của cô vô cùng đẹp, vô cùng kinh điển, không biết sau này còn có thể được thưởng thức nữa không?”

Từ Mạn cười: “Việc này để sau hẵng nói đi.”

Phóng viên gật đầu.

Thời gian không đợi người, bây giờ trông Từ Mạn đã già đi rất nhiều.

Sau khi chụp ảnh xong, Lâm Tiếu Nhi cũng đi qua khoác tay Hạ Ngôn để phóng viên chụp thêm vài thấm, Hạ Ngôn chủ động khoác tay, khẽ ôm bà. Lâm Tiếu Nhi hơi ngây người, vài giây sau ánh mắt mang theo ý cười, nhiệt tình kéo lấy tay Hạ Ngôn.

Yêu thích không thôi.

Ở ngoài cửa, Triệu Lệ Vận đeo kính râm khoác tay Hạ Dụ Côn, vừa xuống xe đã nhìn thấy một màn này, sắc mặt bà ta lập tức lạnh đi, vừa tức giận vì thái độ của Lâm Tiếu Nhi đối với Hạ Ngôn, lại vừa cảm thấy Hạ Ngôn ôm Lâm Tiếu Nhi trông rất chướng mắt, bà nhìn qua chỗ khác, lại thấy Hạ Tình ở phía không xa.

Sắc mặt bà ta càng khó coi hơn, liền đi đến phía trước kéo Hạ Tình qua, “Con ở đây làm gì? Đi với mẹ.”

Hạ Tình bình tĩnh lại, khóc lóc muốn ôm Triệu Lệ Vận.

“Mẹ ơi.”

“Đừng ở đây làm mẹ mất mặt.” Triệu Lệ Vận nói rồi liền kéo Hạ Tình đi, Hạ Dụ Côn cũng vội qua đỡ Hạ Tình, một nhà ba người đi về phía chiếc xe đỗ ở bên đường.

Lúc này phóng viên đều nhìn thấy họ.

Ngay sau đó phóng viên đi lên chặn đường ba người, giơ micro lên cười, “Có phải hai người là bố mẹ của Hạ Ngôn đúng không? Hai người đến xem con gái út thành lập đoàn múa sao?”

Triệu Lệ Vận đeo kính râm nhìn phóng viên, bà đang định nói thì phóng viên đã tiếp lời: “À, tôi nhớ ra rồi, hai người đã đoạn tuyệt với con gái út giành được Cúp Vân Thường này, xin lỗi xin lỗi.”

Lời Triệu Lệ Vận muốn nói bị kẹt lại trong cổ họng, bà ta phải cố gắng hết sức mới kiểm soát được biểu cảm trên mặt, bà ta bĩu môi nói: “Tránh ra.”

Phóng viên cười, khẽ thốt lên tiếng ‘ôi chao’.

Triệu Lệ Vận nghe thấy tiếng ấy cũng quay đầu qua, lập tức thấy Hạ Ngôn đang đứng trên bậc thềm, cô ôm cánh tay nhìn qua bên này.

Phóng viên thấy vậy thì tiến lên, đưa micro đến trước mặt cô, “Xin hỏi cô có mời bà Triệu và ông Hạ đến bữa tiệc tối nay không?”

Hạ Ngôn cười dịu dàng, nhưng trong đôi mắt lại là sự lạnh lùng.

Cô nói: “Không mời.”

“Chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, cuộc sống của Hạ Ngôn tôi không còn liên quan gì đến họ nữa.”

Giọng cô rất dễ nghe, rất dịu dàng.

Nhưng lời nói ra lại giống như lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào Triệu Lệ Vận và Hạ Dụ Côn.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người kia để xem kịch hay, Hạ Dụ Côn gần như không thể tin được người ở trước mặt lại là con gái út của mình, còn Triệu Lệ Vận thì nghiến chặt răng, đón chịu những ánh mắt đánh giá.

Sau đó bà ta xoay người kéo Hạ Tình rời đi, dưới rất nhiều ánh mắt của phóng viên, ngồi vào trong xe.

Bình luận

Truyện đang đọc