VỊ BẮC XUÂN THIÊN THỤ

“Có thể kể cho tôi nghe về chuyện của hai người không?”

“Tò mò sao?” Hắn thấp giọng hỏi, đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của nàng vò nhẹ.

“Tôi muốn biết Lý Vị của khi ấy trông như thế nào.” Nàng nhìn hắn chăm chú, “Chắc là… hoàn toàn khác bây giờ nhỉ.”

Hắn thở dài: “Thực ra ở Hà Tây cũng có rất nhiều người Đột Quyết, vì nhiều lý do khác nhau mà họ lưu ngụ ở Hà Tây. Nhưng cuộc sống không hề tốt đẹp. Người Hán kỳ thị người Hồ, còn người Hồ thì kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Tuy nhiên tất cả mọi người đều căm ghét người Đột Quyết, vì quân Đột Quyết thực sự cực kỳ tàn bạo và hiếu chiến, tiếng xấu vang xa. Năm mười sáu tuổi, ta được người ta nhờ, một mình đưa đồ đến Đôn Hoàng. Khi ngang qua Tòng Hóa, ta trông thấy một đám người Hồ đang đánh một người Đột Quyết bằng gậy. Người kia tuổi xấp xỉ tuổi ta, chính là Hạ Đốt. Hắn bị đánh mặt đầm đìa máu, thế mà vẫn nhổ một búng đờm máu vào người bên cạnh, thái độ rất kiêu căng.”

“Ban đêm, nhóm người Hồ buộc Hạ Đốt lên tường đất, hắt máu lợn lên người hắn. Trong sa mạc của Tòng Hóa có một loài kiến đen, loài kiến này khát máu, sẽ lần theo mùi máu để kiếm ăn. Chỉ cần kiến đen bò lên người Hạ Đốt, một đêm thôi là da thịt hắn sẽ bị rỉa thủng. Đêm đó ta lén cứu Hạ Đốt đi. Hắn được ta cứu, vẫn khí thế vênh váo hung hắn ấy, hai người chúng ta vừa chế nhạo nhau vừa đi về phía Đôn Hoàng. Sau đó ta đưa hắn tới một ngôi chùa ở Đôn Hoàng, còn ta trở về Cam Châu.”

“Về sau chúng ta gặp lại ở thành Cam Châu, hắn suốt ngày lêu lổng ngoài đường, trong người cũng chẳng có tiền, lúc ăn cơm làm việc hay bị người ta đánh tơi tả. Vậy là hắn đi theo ta. Ta bèn đưa hắn đi cùng, làm chân chạy vặt cho thương đội, đi chỗ này chỗ kia. Khoảng thời gian một hai năm đó, không phải lúc nào hắn cũng ở mà thỉnh thoảng có trận chiến nổ ra, hắn lại biến mất chẳng thấy bóng dáng. Sau nữa ta bắt gặp hắn xuất hiện cùng Điệt La, hắn nói Điệt La là người anh trong tộc của hắn, bản thân hắn sống nhờ ở nhà người này. Lúc ta thành hôn, hắn còn đến nhà ta uống rượu mừng, tặng ta một con lợn rừng hắn tự săn.”

“Sau đó ta vào quân Mặc Ly, hắn cũng mất tăm. Cho tới vài năm sau gặp lại, hắn mặc chiến giáp, ta mới biết hắn là quý tộc Đột Quyết, thân phận hiển hách, còn là con trai vua Đột Quyết. Huynh đệ ngày xưa, nhoáng cái đã biến thành kẻ thù nguy hiểm.”

Lý Vị ngừng nói, ngửi đầu ngón tay mình, là hương thơm sợi tóc nàng lưu lại, là thứ mùi cỏ cây tươi mát mà hơi chát. Suốt chặng đường đi nàng đã dùng nước ép cây sậy trộn cùng chất lỏng tiết từ thân cây hồ dương để gội đầu, cả người như một cây cỏ lau mỏng manh yếu đuối.

“Lúc gặp lại hắn, chắc chắn là ngài buồn lắm.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, “Ký ức vẫn mới tinh, cố nhân lại đổi khác.”

Hắn lặng lẽ nghiền ngẫm lời nàng nói, khẽ thở dài: “Đâu ai ngờ được, tạo họa trêu người.”

Trời chưa sáng, tiếng kèn lệnh rõ to trong doanh đã đánh thức Xuân Thiên. Nàng đi ra xem, trên bãi cỏ rộng mênh mông là hàng ngàn binh nhì, người cao lớn, cưỡi ngựa bắn nỏ, áo giáp bóng loáng, lưỡi dao như tuyết.

Lý Vị dậy từ sớm, ở cạnh lặng im nhìn Hạ Đốt thao luyện thân bộ, sắc mặt như trong bữa tiệc hôm qua, giữa hàng lông mày chất chứa vẻ ưu sầu.

Trong lòng cả hai đều có một suy nghĩ, sẽ ra sao nếu nhánh hãn binh kia đánh thẳng xuống.

Cô Tuyết đi mời Lý Vị và Xuân Thiên ăn bữa sáng, thấy hai người dõi mắt nhìn quân Đột Quyết thao luyện quân sự, cũng lặng lẽ đứng một bên: “Hy vọng quân đội này sẽ không bao giờ lên đường chinh phạt.”

Hạ Đốt phi ngựa, chạy người đổ đầy mồ hôi, bèn cởi hết áo giáp ra, chỉ mặc một bộ thường phục Đột Quyết. Trông thấy Lý Vị đứng cách đó ít xa, bèn ghìm cương ngựa lại, cao giọng gọi hắn: “Lý Vị, đến đây thử ngựa khỏe của ta này.”

Lý Vị lạnh lùng liếc hắn một cái, gọi Truy Lôi qua, đuổi theo Hạ Đốt.

Cô Tuyết nói với Xuân Thiên: “Ân oán của họ chưa kết thúc, sớm muộn gì cũng phải đánh một trận.”

Bữa sáng có phong vị quen thuộc của Trường An, cháo địa hoàng, thịt viên áo tơi*, bánh quả hạnh, hồng phơi khô, cộng thêm một bát sữa đặc hạnh nhân. Cô Tuyết đích thân xuống bếp.

*Thịt viên áo tơi: vùng Miến Dương ở Hồ Bắc đôi khi gọi đùa những quần áo thô ráp sần sùi là áo tơi. Vì áo tơi lỉa chỉa cọ lá nên món ăn này mới có tên là thịt viên áo tơi – bên trong là thịt viên, bên ngoài được phủ bằng gạo nếp.

“Em và chị đều từ Trường An đến, xa nhà đã lâu, có lẽ cũng nhớ những món điểm tâm của các sạp hàng trong chợ sáng ở Trường An này.” Cô Tuyết rửa tay, xắn tay áo, “Chị mày mò rồi làm hết đấy, em ăn tạm nhé.”

Thực ra trong lều của nàng có không ít thị nữ, nhưng đều là thị nữ người Đột Quyết cả. Cô Tuyết thấy Xuân Thiên dán mắt nhìn nữ hầu đứng bên, mỉm cười bảo: “Trước kia có hai thị nữ trong nhà tới đây cùng chị, nhưng họ không quen ở lều, chị quyết định tiễn họ về quê, chỉ còn một mình chị ở lại.”

“Chị xuất thân từ thế gia ngự y, thế nào lại đến tận nơi này?”

Cô Tuyết chậm rãi khuấy cháo địa hoàng trong chén, dung mạo như băng tuyết nhuốm đôi phần ưu sầu: “Chị là thầy thuốc của Hồi Xuân Đường, chủ yếu khám bệnh cho phụ nữ. Lúc Hồi Xuân Đường bận rộn đã giúp các chú bác một tay, khám những bệnh thương hàn rồi đau nhức. Có năm nọ gặp phải một bệnh nhân, cánh tay bị trật khớp, bàn tay sưng tấy cả, chị giúp chú họ rịt thuốc châm cứu cho hắn. Sau đó người này thường xuyên tới, có bệnh hay không bệnh cũng lại Hồi Xuân Đường ngồi.”

“Quen biết lâu ngày, hắn chuyên môn đứng bên cạnh chị, đến nỗi dọa đàn bà con gái tới xem bệnh chẳng dám tiến lại. Chị hết cách, hỏi hắn muốn làm gì, hắn chỉ nói muốn cùng chị ra ngoài chơi xuân. Lúc ấy chị sốt ruột với tên hái hoa tặc này lắm, nên bất đắc dĩ đồng ý. Mặc dù thất hẹn, nhưng hắn cũng không giận, cứ mời chị hết lần này đến lần khác. Cuối cùng chị vẫn lại thay đổi tâm ý, quen thân với hắn hơn một chút, tự nhiên lưỡng tình tương duyệt.”

“Về sau biết hắn là người Đột Quyết, chị bèn chủ động cắt đứt tình cảm này, không gặp hắn nữa. Sau đó hắn trở về Đột Quyết, chị lấy người khác, vốn tưởng vậy là đã xong. Ngày ngồi trong kiệu hoa về nhà chồng, không hiểu sao mà ngủ mất đi, lúc tỉnh dậy thì đã ở nước Đột Quyết xa ngàn dặm.”

“Cũng cãi cọ ầm ĩ, cũng nổi cáu nổi gắt, trốn chẳng trốn được, vẫn không thể thoát khỏi hắn, cứ thế ở đây cũng nhiều năm rồi.”

Chén đựng cháo làm từ sứ trắng Việt Dao, trong suốt óng ánh, mượt mà như ngọc, tới từ Giang Nam. Lư hương trên bàn là hàng bạc ròng có hình hoa sen mạ vàng, ngoài thợ lành nghề của Trung Nguyên thì không ai làm ra được. Cháo được nấu bằng gạo Bích Canh, hạt nào hạt nấy mảnh dài mang màu xanh lục, hương thơm nức mũi, tới từ Hà Đông. Mấy thứ này không phải thức hiếm lạ gì ở Trường An, giờ đây gặp lại, tâm tư này không nói cũng rõ.

Tiếng hò hét của sĩ binh ngoài lều thình lình vọt cao, từng hồi trống vàng, tiếng ngựa giương vó hí dài, tiếng roi xé gió, tiếng binh lính vỗ tay, tiếng gào thét liên tiếp.

Hai con tuấn mã cao lớn, một xám một đỏ, cùng ganh đua phi băng băng giữa đồng cỏ xanh ngát, vó ngựa vun vút, gió thổi phần phật, khi thì cùng chạy song song, khi thì hăng hái truy cản. Hai người trên lưng ngựa thỏa sức phi, tiếng áo choàng phấp phới giữa không trung như thể cưỡi mây lướt gió. Qua mấy vòng truy đuổi, chạy mãi tới tận lúc hai con tuấn mã đã thở phì phò, vó ngựa hơi cong. Con ngựa của Hạ Đốt thuộc giống ngựa Hãn Huyết, lúc này thân ngựa ướt đẫm mồ hôi, đứng dưới mặt trời ánh lên tia sáng màu màu.

Phen này phi ngựa đã ghiền, Hạ Đốt huýt một tiếng ghìm đầu ngựa lại nhảy xuống dưới. Nhìn những giọt mồ hôi lăn trên trán Lý Vị, bất ngờ rút trường đao ra ném xuống đất cho Lý Vị, còn mình lấy cây đao lạnh lẽo của binh sĩ bên cạnh, cười khẩy nói với Lý Vị: “Trận này lẽ ra phải đánh từ lâu.”

Lý Vị nhướng mày, không hề sợ hãi, rũ áo xuống ngựa, nhặt trường đao dưới đất lên, đôi con mắt như diệu thạch: “Đánh thì đánh, thắng thua trên chiến trường năm đó vẫn chưa định, lần này có thể phân cao thấp được rồi.”

Gió thổi vù vù, ánh dương ấm áp, cỏ xanh rì rào, đám đông theo dõi cuộc chiến. Hai người đàn ông đứng sừng sững, tay cầm đao chắp sau lưng, mặt đối mặt, một người kiêu ngạo ngông cuồng, một người nghiêm túc lạnh lùng.

Trên trời chim ưng cất lên tiếng kêu dài.

Hai người cơ hồ đồng thời khua đao, Hạ Đốt khẽ nhón gót chân nhảy lên từ mặt đất, vung mạnh hai cánh tay và thanh hàn đao nặng trịch, dốc toàn sức lực bổ thẳng tới chỗ Lý Vị.

Lý Vị hơi lùi về phía sau, eo chân đột nhiên hạ xuống, hoành đao chặn ngang bụng Hạ Đốt.

Đao phong xơ xác tiêu điều, nghe thấy được cả tiếng gió xé toạc hư không.

Cô Tuyết và Xuân Thiên bấy giờ cũng ra khỏi lều, thấy binh lính Đột Quyết đông nghìn nghịt vây chung quanh trận thao luyện, sàn đấu trang nghiêm, mọi người chăm chú nhìn hai người ở chính giữa.

Hai người đàn ông trẻ tuổi cao to oai hùng, trán mướt mồ hôi, bắp thịt căng chặt, áo choàng bay lên theo từng chuyển động, chân quét gió và tia sáng tóe ra từ thanh đao, bầu không khí sôi sục, dồn hết tập trung múa đao ẩu đả. Anh tiến tôi lùi, nhào người thu tay, tạo ra một cảnh đánh nhau khốc liệt vừa hỗn loạn vừa lóa mắt.

Xuân Thiên cau mày, căng thẳng nhìn Lý Vị chằm chằm, Cô Tuyết đứng sóng vai nàng, ánh nhìn đặt nơi Hạ Đốt.

Một lát sau, hai lưỡi đao nhất tề bổ ngang về phía đối phương, trước mắt mọi người hiện lên một đường ánh sáng chói lọi, toàn trường lặng ngắt như tờ, nhìn lại cảnh tượng trước mặt, đao của hai người đều đang đặt trên cổ nhau.

Là địch? Là bạn?

Hạ Đốt miết mắt nhìn đao giữa cổ mình, lưỡi đao sắc nhọn làm đứt cả sợi tóc, chỗ da thịt đầm đìa mồ hôi cảm nhận được khí lạnh dày đặc một cách rõ rệt. Hắn nhướng hàng mày rậm, ném thanh đao đặt ở cổ Lý Vị xuống đất, thu cằm lại, ánh mắt khinh mạn.

Lý Vị hừ nhẹ một tiếng, cũng quẳng đao xuống đất, cái nhìn bễ nghễ.

Hai người bỗng đối mắt.

Chẳng đợi đám người vây xem suy đoán hành động tiếp theo của cả hai thì hai người đã quát lên một tiếng ngắn, cuộn người nhào vào một chỗ, vặn cánh tay vật lộn dưới đất. Lý Vị ra sức quật Hạ Đốt từ trên vai xuống đất, hung hãn đấm một quyền xuống đầu vai Hạ Đốt, cắn răng nói: “Tên khốn kiếp nhà anh.”

Hạ Đốt té ngã ra đất, khí thế không hề chịu thua, một tay vung quyền đánh về bụng Lý Vị: “Anh có chỗ nào tốt hơn.”

Hai người kéo tay nhau lăn qua lộn lại, anh đấm tôi đá, dùng sức nện xuống người đối phương, chẳng màng thảm hại, chẳng màng quần chúng, chỉ muốn đánh cho hả cơn giận. Nắm đấm như thép, chân nặng trịch, làm thành gông cùm xiềng xích trói buộc nhau, cuối cùng đánh chưa thỏa nguyện, nắm tay người này lao thẳng tới mặt người kia: “Sao anh còn sống đến tận bây giờ chứ.”

“Anh không chết, làm sao ta có thể chết sớm hơn anh.”

“Ngày xưa đáng lẽ không nên để anh sống.”

“Anh tưởng ta sẽ bỏ qua cho anh chắc.”

Nắm đấm cứng chắc rơi như mưa, hồi lâu sau, cả hai người đều cạn kiệt sức lực buông tay ra, ngồi phịch dưới đất, mắt mũi đau nhức, miệng khô lưỡi khô, mồ hôi tuôn như tắm.

Hạ Đốt ngồi hẳn ở bãi cỏ, rút túi rượu bên hông hớp một hớp to, sau đó đưa cho Lý Vị.

Lý Vị nhận túi rượu, uống hơi cạn sạch rồi lại ném sang cho Hạ Đốt.

“Lý Vị, mấy năm nay, anh trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.”

“Anh cũng đã thay đổi.”

“Mấy năm nay sống có tốt không?”

“Tạm được, còn anh?”

“Cũng tạm được.” Hạ Đốt hỏi, “Còn coi ta là huynh đệ nữa không?”

“Vẫn là câu nói kia, trên sa trường, chúng ta mãi mãi là kẻ địch.” Lý Vị đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh đã rời khỏi quân Mặc Ly rồi.” Hạ Đốt đuổi theo hắn, “Có muốn đến Đột Quyết không, ta có thể cho anh mọi thứ trên đời.”

“Ta là người Hán.” Lý Vị không quay đầu.

Hạ Đốt sờ vết máu ở khóe môi, nở nụ cười sau lưng hắn, “Anh đúng là cố chấp trước sau như một.”

“Anh cũng vẫn lòng muông dạ thú như ngày nào.”

“Lý Vị, xin lỗi.” Hạ Đốt thấp giọng nói, “Thực sự xin lỗi, năm đó ở quân Mặc Ly, ta bày kế hãm hại anh, đạp đổ tiền đồ tươi sáng của anh.”

Lý Vị ngoảnh đầu, khoanh hai tay lại, giọng lạnh nhạt: “Chiến trường không tình nghĩa, anh bày kế gì với ta, ta đều chấp nhận. Những lời ta nói năm đó, hy vọng anh ghi nhớ.”

“Dân chúng vô tội, ngưng giết chóc.” Hạ Đốt nói, “Ta nhớ rõ, ta cũng cam đoan với anh, ta làm được, ta sẽ làm thật tốt.”

Trên mặt Hạ Đốt và Lý Vị đều bị thương, Cô Tuyết lấy thuốc mỡ bôi cho hai người. Sau trận đánh này, tuy thần sắc hai người vẫn như cũ nhưng Xuân Thiên cảm giác quan hệ giữa họ đã có sự biến đổi vi diệu, không khí trên bàn cơm khá hơn được đôi chút.

Bữa ăn có bướu lạc đà thủy tinh, thịt dê nướng mật, dồi trường rán, lươn sợi sốt tương, bánh bò, đào vàng ủ ngọt. Cô Tuyết và Xuân Thiên chuyện trò chậm rãi, Hạ Đốt lấy bánh bò cho Cô Tuyết, Lý Vị cắt dồi trường cho Xuân Thiên. Tay hai người đàn ông cùng chạm giữa không trung, mắt liếc nhìn nhau.

Hạ Đốt nói chầm chậm bằng tiếng Đột Quyết: “Cô chị cả ốm yếu kia của anh đâu rồi? Còn sống không?”

Mắt Lý Vị sắc như dao, ngữ khí giận dữ: “Hạ Đốt, đó là người nhà của ta!” Sau một hồi bất đắc dĩ, hắn hạ vai, cất giọng: “Đầu năm bệnh mất rồi.”

Hạ Đốt nhún nhún vai như đã hiểu, sắc mặt chẳng mảy may để ý, gật đầu: “Đứa nhỏ đã lớn chưa?”

“Mười một tuổi rồi, ở nhà học.”

Cô Tuyết nghe hai người bỗng dưng đổi thành tiếng Đột Quyết thì lặng lẽ nhìn lướt qua Xuân Thiên. Xuân Thiên đang ăn cơm, lời nói của hai người cũng truyền vào tai nàng, chỉ là nửa hiểu nửa không nên cũng không để trong lòng.

Hạ Đốt giễu cợt: “Anh đúng là quá sức mềm lòng, chuyện thành thân nực cười đó của anh ta vẫn nhớ rõ.”

Lý Vị bất lực nhíu mày: “Hạ Đốt, anh im đi.”

Hạ Đốt chậm chạp buông con dao bạc nhỏ cắt thịt xuống, đưa tay lau sạch, cằm hất hất về phía Xuân Thiên đang cụp mắt ăn canh, hỏi Lý Vị, “Thế người kia thì sao? Khi nào thì lấy?”

“Không phải như những gì anh nghĩ.” Giọng Lý Vị hơi sốt ruột, bất đắc dĩ bội phần, mắt tránh đi chỗ khác, gác con dao bạc sang bên.

Đôi mắt nhạt màu của Hạ Đốt nhìn Lý Vị chòng chọc, khóe miệng nhếch lên vẻ hứng thủ, châm chọc hắn: “Nhịn được? Không nóng lòng?”

Cô Tuyết vỗ vỗ tay Hạ Đốt, khẽ trách cứ: “Hạ Đốt, chàng nói bậy bạ gì đó?”

“Không phải như những gì anh nghĩ.” Lý Vị lặp lại, thấy Xuân Thiên đã ngước cặp mắt đen trắng rõ ràng lên, hắn nhìn mấy người ngồi quanh mâm cơm, dáng vẻ muốn nói lại thôi, lập tức chấm dứt chủ đề ấy, “Việc này, để sau rồi nói.”

“Lúc thành thân nhớ báo cho ta biết, ta sẽ tặng quà mừng cho anh.”

Nghe vậy, Lý Vị chỉ đành nuốt ngược lời muốn nói vào bụng.

“Mọi người… đang nói gì thế?” Xuân Thiên ngẩng đầu, “Có phải có liên quan đến tôi không?”

Lý Vị ôn hòa đáp: “Không có gì, nói một số chuyện đi đường thôi, có muốn uống canh nữa không?”

Xuân Thiên lắc đầu, bán tín bán nghi.

Cô Tuyết và Hạ Đốt nhìn nhau, trong mắt trào lên ý cười.

(còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc