VỊ BẮC XUÂN THIÊN THỤ

Ngày hôm sau xuất phát từ Gia Dục Quan, hiếm có khi cô im lặng không lướt điện thoại, quay đầu chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. 

Thế giới tịch mịch, trời cao xa xôi, màu trong đôi con ngươi đậm sắc tươi đẹp. Trán cô tựa lên cửa sổ xe ngắm cảnh sắc trôi vùn vụt phía ngoài, ngữ khí có đôi chút buồn thương: “Tôi giống như một con kiến, mãi mãi không thể ra khỏi sa mạc này.” 

Anh nói giọng nhàn nhạt: “Ra khỏi được, còn mấy tiếng nữa là sẽ tới Đôn Hoàng.” 

“Này.” Cô quay lại bảo, “Những lúc thế này, anh có thể tình cảm một chút được không?” 

“Cả ngày như ông cụ non…” Cô khẽ nói thầm. 

Anh chăm chú lái xe, bên môi là ý cười. 

Cô thoáng nhìn nét cười ở khóe miệng anh, ghé sát lại, hỏi một câu nghiêm túc: “Lục Phong, anh bao nhiêu tuổi rồi? Ba mươi à?” 

Sắc mặt anh nháy mắt tối sầm. 

“Làm nghề này mấy năm rồi? Lấy vợ chưa, có con chưa?” 

Anh nghiến răng hàm: “Năm nay tôi 19.” 

Cô bật lên cười một tràng ha ha ha sảng khoái, ra vẻ đắc thắng, nghịch móng tay của mình: “Mấy ngày nay Điền Điềm cứ gặng hỏi tuổi anh hoài, vì sao anh không nói?” 

Anh tấp xe vào lề dừng lại nghỉ, lấy nước khoáng ở cốp xe: “Cô nghe thấy à?” 

Khi đó cô mải mê nói nói cười cười cùng hai cậu trai bên cạnh, xe toàn tiếng ồn ào. Chỉ có thanh âm của cô là biến hóa đa dạng, tiếng cười lúc thì nhõng nhẽo, lúc thì giòn tan, lúc thì mềm mại, lúc thì gợi cảm. 

Theo cách nói của Điền Điềm thì là làm màu. 

Môi cô nở nụ cười, đánh mắt liếc anh một cái, trong mắt ngập tràn ánh nắng xán lạn, giọng nhu mì: “Tôi không muốn nghe đâu, nhưng lại cứ nghe thấy đấy.” 

Chữ cuối cùng cô nói đi cùng với một âm điệu vút lên cao, như gắn thêm móc câu rồi nhẹ nhàng hạ xuống dưới. 

Anh dừng động tác uống nước, ngoảnh sang nhìn cô. Cô tươi cười thản nhiên, hai tay khoanh vào, yêu kiều xinh xắn, là tư thế khép mình lại, cũng là tư thế đầy cám dỗ. 

Đằng sau như xuất hiện tấm lưới trong suốt khổng lồ, chờ đợi con mồi tự dâng mình tới cửa. 

Anh nuốt ngụm nước, nhíu mày, mím môi, quay đầu tránh đi. 

Cô cũng không bực, cười hì hì cụp vai, xoay người tựa vào ghế nghịch điện thoại. Giây phút cúi đầu, thần sắc trên gương mắt đã biến mất, giờ chỉ còn là bình thản và trầm tĩnh, như tờ giấy trắng dán ở bàn học, bằng phẳng mỏng manh. 



Cô nhảy qua đám cỏ lác trồng ven đường, đi lang thang giữa chốn hoang vu. 

Lục Phong dựa cửa xe chờ cô trở về. 

Cô đưa lưng về phía anh, cầm điện thoại chắp tay sau lưng, bước từng bước chầm chậm trên sa mạc vắng vẻ khô hạn, cũng không đi xa. 

Mái tóc tím bay giữa cơn gió vừa khô vừa nóng, hệt lá cờ nhỏ phấp phới trong thiên địa, lại như bông hoa sinh trưởng trên vùng đất cô độc này. 

Lục Phong thấy cô cào cào tóc, lấy điện thoại ra, hướng mặt đến nơi đồng hoang vô tận nghe điện thoại. 

Thời gian gọi không ngắn, cô cứ đi rồi lại dừng, tới tới lui lui, lưng thẳng tắp, mũi chân giậm giậm mặt đất cằn cỗi, bước luẩn quẩn mấy vòng, vô thức xoay người, đối mặt với con đường cái thẳng tắp và dòng xe cộ ngang qua.   

Cô nghiêng đầu lắng tai nghe âm thanh phát ra từ điện thoại, cụp mắt, khuôn mặt yên tĩnh như dòng nước chảy lành lạnh, thi thoảng chau mày, mấp máy môi, trả lời đôi câu. 

Cúp điện thoại. 

Cô ngẩng đầu nhìn không trung cao xa, tay chống nạnh thở hắt một hơi, sau đó bước đi có vẻ sốt ruột, đá cục đá dưới chân, đi tới chỗ xe Lục Phong đậu, mở phăng cánh cửa xe phía sau. 

“Đi thôi.” Giọng không cảm xúc, nhạt tựa khói mây. 

Xe bắt đầu chạy như bay. Lục Phong nhìn khuôn mặt vô cảm của cô, mày là mày, mắt là mắt, chẳng chút cảm xúc nào, cô quay đầu nhìn ngoài cửa cổ, hàng mi dài thật lâu không chớp. Dáng điệu cứng ngắc hệt pho tượng đá. 

Cô ngồi kiểu ấy hồi lâu. Một tiếng sau, anh lại nhìn cô. Bấy giờ cô đã cuộn người trên ghế sau, hai chân trắng ngần buông lơi ở mép ghế, một tay chống dưới má, một tay che mặt, không hề nhúc nhích. 

Lục Phong chỉnh cao nhiệt độ, quẹo lên đường cao tốc chạy đến Đôn Hoàng. 

Cô ngủ suốt đường đi, xe cũng không lúc nào dừng bánh. Đến Đôn Hoàng đúng vào hai giờ chiều, đường sá huyên náo, cô vẫn bất động ở ghế sau. 

Lục Phong vặn mở nhạc trong xe. 

Lát sau, cô ngồi dậy, trên mặt là vết lằn đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời, trong suốt như nước. 

“Đi ăn cơm trước nhé?” Anh ngoái đầu nói với cô. 

Cô lắc lắc: “Tôi không đói bụng, anh đi ăn đi, tôi chờ anh trong xe.” 

“Vậy tới khách sạn trước.” Anh bèn đưa cô đến khách sạn. 

Cô về thẳng phòng, nhắn WeChat bảo anh rằng hôm nay muốn nghỉ ngơi, không ra ngoài. 

Sáng sớm hôm sau Lục Phong nhắn hỏi lại cô, cô tiếp tục tỏ ý muốn nghỉ ngơi. Tuy cả ngày không đi đâu nhưng tiền thuê xe vẫn cần trả, cô chuyển tiền lộ trình mấy ngày tới cho anh luôn một thể. 

Lục Phong nhìn màn hình điện thoại rồi ngẩng mặt thở dài một hơi, lắc đầu. 

Hai người không ở chung một khách sạn. Khách sạn cô ở tốt hơn một chút, còn anh trọ trong một homestay giường tầng cách khách sạn mấy bước chân. Phòng dành cho bảy người, mọi người trong phòng nói chuyện ầm ĩ. Anh đành ngồi ở cửa homestay đọc sách, lướt điện thoại. 

Hai ngày này họ không ra khỏi cửa. 

Mặt trời lặn, núi rợp bóng chiều tà. Lục Phong thu dọn đồ đạc, sang khách sạn tìm cô. 

Cánh cửa được đẩy ra một khe hở, phòng trong tối om, mái đầu tím bù xù của cô thò ra, giọng mũi mơ hồ, dụi dụi mắt: “Sao thế?” 

“Ăn cơm chưa?” Anh hỏi. 

Cô lắc đầu, lại gật đầu: “Phòng tôi có snack khoai tây, cả sữa nữa.” 

“Ra ngoài ăn chút gì không?” 

Mặt cô vẫn vô cảm, và có phần phờ phạc, cụp đôi mắt phẳng lặng rồi lại ngước lên nhìn anh, ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa xa cách, chất chứa một cảm xúc không thể nói rõ. 

Lục Phong quay đầu toan rời đi. 

“Lục Phong.” Cô gọi anh bằng một giọng bình bình, nghiêng đầu quan sát căn phòng, chớp chớp mắt nhìn anh, mặt lộ vẻ lười biếng: “Đi đâu ăn?” 

“Đi chợ đêm.” Anh nói ngập ngừng, “Nếu cô đồng ý.” 

“Vậy anh chờ đã.” Cô che miệng ngáp một cái, nhẹ nhàng khép cửa phòng, “Nhanh thôi, tôi thay quần áo xong sẽ ra.” 

Khi trở ra lần nữa, cô lại hóa thành cô gái váy đen oanh tạc phố phường, khuôn mặt mang thần thái xinh tươi quen thuộc, nhíu nhíu mắt với anh, cười ngọt: “Đi thôi.” 

Hai người tìm một quán ngoài trời. Cô gọi cho mình một tô mì sợi, Lục Phong gọi hai món. Anh nhìn cô gái trước mặt, hỏi: “Cô xem xem còn thích gì nữa không, gọi thêm hai món.” 

“Khỏi cần.” Cô chống cằm, đôi mắt ngập sắc màu rực rỡ của ngọn đèn từ trong nhà chiếu ra, nhìn lướt đám người qua lại ngoài quán, khẽ nói, “Tôi không ăn được bao nhiêu, gọi đủ ăn cho anh là được.” 

Hai người vùi đầu ăn cơm, anh nói không nhiều, cô tựa hồ cũng có tâm sự, ăn bữa cơm gọn gàng nhanh chóng. Bỗng dưng cô nhận ra đĩa chén trên bàn đã sạch đồ ăn, hàng mày thanh tú nhếch lên, đẩy cái tô trống rỗng về phía trước, gật gù đắc chí, đôi đũa gõ gõ miệng tô: “Tô mì to thế kia mà tôi ăn hết luôn rồi.” 

Hai mắt lấp lánh, mặt tươi roi rói. 

Anh “ồ” một tiếng, gật đầu: “Giỏi ghê.” 

Không lái xe, hai người sóng vai bước ra ngoài. Gió đêm phất qua, gió hơi lạnh, anh ngắm đầu vai nhẵn bóng của cô. 

Cô vừa đi vừa phân tâm kiểm tra điện thoại, hỏi anh: “Ngày mai chúng ta đến hang Mạc Cao được không?” 

“Cô mua vé chưa?” Anh hỏi. 

Cô lắc đầu: “Tôi nhất thời nảy ý thôi, chúng ta mua vé khẩn được không?” 

“Thế phải xếp hàng lâu lắm.” Anh nhìn màn hình điện thoại của cô, “Muốn ngắm hang Mạc Cao thì mùa ít khách lại đến.” 

Cô quay đầu nhìn anh, mắt lấp lánh đèn đường, giọng nhẹ bẫng mà xa xôi: “Mùa ít khách à… hơi phiền phức nhỉ… Mai mốt có lẽ không đến được rồi.” 

“Hai ngày này có thể tạm đi chơi ở chỗ khác, khả năng là sẽ có người nhượng vé.” 

“Ngày mai không được à…” Cô khẽ thở dài, cụp mắt, ánh lửa trong mắt cũng lụi tàn theo. 

Anh mím môi, nhẹ nhàng nói: “Để tôi nghĩ cách.” 

Lục Phong lấy hai tấm vé vé từ đám người phe vé bán lại với giá cao. Còn rất sớm, bảy giờ sáng là đến hang Mạc Cao, không tốn quá nhiều thời gian xếp hàng. 

Tinh thần của cô rất tốt, có người cùng đi, chuyện trò không ngừng nghỉ, điệu cười hoạt bát sinh đồng, vì vẻ ngoài nổi bần bật nên thu hút vô số ánh nhìn của du khách. 

Đám đông vội vã ùa về trước, vai cô liên tục vị người khác va trúng, bị đẩy cách xa anh một khoảng. 

“Lục Phong.” Cô kiễng chân vẫy tay với anh. 

Lục Phong vừa ngoảnh đầu đã trông thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh của cô, hai tay anh đút trong túi quần, đứng ngược dòng người chờ cô. Cô hi hi ha ha bước tới cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh cười nũng nịu, nắm lấy góc áo phông của anh. 

Trai xinh gái đẹp sánh bước bên nhau, ánh mắt quét nhanh qua những bức bích họa hang động, màu sắc lộng lẫy, đường cong uyển chuyển, câu chuyện ngàn xưa, quá khứ trăm năm trước, lịch sử phủ đầy bụi, vĩnh viễn chẳng bao giờ nhạt phai. 

Trải nghiệm tham quan không được tốt lắm, nhưng cô vẫn rất vui. Hai người ngồi trên bậc thềm nghỉ ngơi, nhìn núi đá xám chì trước mắt. 

“Có rất nhiều chuyện cũ ngủ say trong hang đá này, chưa được thế nhân biết đến.” Cô lẩm bẩm. 

“Cứ ngủ say như vậy cũng tốt.” Anh nhìn lại theo tầm mắt cô, “Con mắt người đời phần lớn là những cảm xúc thờ ơ, và nhiều thêm là sát thương và xô bồ.” 

“Vốn không nghĩ sẽ đến.” Cô chống má, “Vốn chỉ định chơi ở Lan Châu mấy ngày rồi về, nghe bọn Điền Điềm nói muốn tới Trương Dịch và Đôn Hoàng, đột nhiên cũng muốn đến xem.” 

“Trước kia chưa từng để ý nơi này, lúc Điền Điềm nói, lòng bỗng như bị thôi thúc, khiến tôi không thể không đến.” 

“Chưa bao giờ có lúc như thế cả, tôi nghĩ liệu có phải có thứ gì đó, đang ở đây đợi tôi.” 

“Vậy cô đã tìm được thứ đang đợi cô chưa?” Anh lắc chai nước khoáng hỏi cô. 

“Đương nhiên là tìm được rồi ~” Cô kéo dài giọng, nghiêng đầu thò đến trước mặt anh, chớp mắt mấy cái khiêu khích, cười rạng rỡ. 

Mặt Lục Phong phơi nắng đỏ bừng, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, cúi xuống gần, chậm giọng nói: “Son môi của cô trôi rồi kìa.” 

Cô trừng mắt với anh, hừ một tiếng, chợt quay đầu nghiêng người lấy son ra dặm lại môi. 

Hai người không có chuyện gì làm, ra khỏi hang Mạc Cao rồi loanh quanh tới tận chiều, sau đó đến núi Minh Sa*. 

*Núi Minh Sa

Du khách đứng chật cứng trên cồn cát. Cô muốn chụp ảnh, lại không muốn đứng lẫn lộn trong đám người nên bèn dẫn Lục Phong quẹo trái quẹo phải, tìm được một cồn cát du khách thưa thớt. 

Cô đưa điện thoại cho anh: “Phải chụp sao cho người tôi nằm trong mặt trời lặn đấy.” 

Lục Phong gật đầu, cô đi lên cồn cát rồi bỗng ngoảnh lại, ngoắc ngoắc tay, híp mắt: “Lục Phong, anh lại đây.” 

Anh bước qua: “Sao thế?” 

Thình lình cô tiến tới, quàng lấy cổ anh. 

Hơi thở thiếu nữ ngọt ngào ập đến, bờ môi mềm dán lên, xúc cảm diệu kỳ. Anh giật mình, chiếc lưỡi thơm ngát luồn sâu chuyển thứ gì đó sang lưỡi anh. 

Đó là… kẹo cao su cô nhai. 

Cô lùi về sau, ranh mãnh nhìn anh, nhún vai: “Chỗ này chả có thùng rác.” 

Anh ngậm trong miệng, nhổ không được mà nuốt cũng chẳng xong, nhất thời rối bời. 

Cô mỉm cười chạy trên cồn cát, nửa đường lại quay đầu nhìn anh: “Anh đỏ mặt rồi kìa.” 

Anh không nhìn cô, nhổ kẹo cao su ra bọc trong khăn giấy, nhét vào túi quần jean của mình, cụp đôi mắt tối đen: “Tôi chụp ảnh cho cô.” 

Ở Trương Dịch anh từng chứng kiến cảnh cô và Chu Dương trao nhau nụ hôn triền miên nồng nhiệt, cô thẹn thùng trong vòng ôm của cậu trai. 

Chụp hình xong, anh trả điện thoại cho cô rồi sải bước đi về. 

“Lục Phong…” Cô gọi sau lưng anh, thở phì phò đuổi theo. 

“Anh giận à?” Cô cười cười đi theo anh, nắm lấy tay anh, “Đừng giận mà, tôi đùa với anh thôi.” 

Vừa dứt lời, anh lạnh lùng liếc cô một cái, bỗng gạt tay cô ra, sắc mặt lạnh lẽo, cả người cũng lạnh lẽo, bỏ đi ra ngoài. 

“Lục Phong, anh tài xế Tiểu Lục.” Cô loạng choạng đuổi theo đằng sau anh, “Này, này, này…” 

Cô thở hồng hộc, đuổi không kịp nên dứt khoát không đuổi nữa, đặt mông xuống cồn cát ngắm nắng chiều. 

Hào quang lưu luyến, thế gian đáng yêu. 

Bóng cô tựa một bức họa tĩnh, đôi mắt nét mày vừa duyên dáng vừa chất chứa buồn rầu, được một nhiếp ảnh gia chụp phong cảnh bên cạnh chộp vào camera. 

Khi tia sáng buổi tàn dư trở nên ảm đạm, cô mới vỗ vỗ mông đi ra ngoài. 

Lục Phong chờ cô ở cổng khu thắng cảnh. 

Hai người chẳng nói chẳng rằng, một trước một sau, lặng im ra khỏi đó. 

Ban đêm ở lại khu thắng cảnh núi Minh Sa, nơi đây có rất nhiều lều trại dã ngoại được thanh niên ưa chuộng. Anh hỏi ý cô. 

“Không ở lều đâu, tôi muốn ở khách sạn.” Cô ghét con kiến con nhện trong sa mạc. 

Có khá nhiều khách sạn, phòng đắt hàng, giá xa xỉ. Mặt cô em ở quầy lễ tân lạnh tanh: “Chỉ còn một phòng tiêu chuẩn.” 

Cô em trước mặt nhìn hai người: “Phiền hai người trình chứng minh nhân dân.” 

Cô nhìn anh. 

“Tôi tự tìm chỗ khác ở.” Anh nói với cô, “Nghỉ ngơi sớm đi.” 

Nửa đêm mười hai giờ. 

Cô nhắn WeChat cho anh: “Tôi muốn uống coca.” 

“Đại sảnh khách sạn có.” Anh trả lời. 

“Coca không đường, đưa lên đây giúp.” Cô gõ chữ, “Phòng 304, cảm ơn!”  

Đêm này anh ngủ trong xe, cầm điện thoại lật lên lật xuống hồi lâu, cuối cùng đứng dậy ra cửa hàng mua coca không đường. 

Cửa hé mở, hơi lạnh xông thẳng vào mặt, cô mở rộng cánh cửa đón anh: “Vào ngồi đi.” 

Anh đưa coca không đường cho cô, quay gót toan rời đi. Sau lưng cô cất giọng gọi: “Lục Phong.” 

Lục Phong xoay người. 

Hai người lẳng lặng đối mặt. Một lúc lâu sau, cô nhìn anh, khoanh hai tay, môi cười tủm tỉm: “Đã đến rồi thì vào đây đi.” 

Cô sở hữu cặp mắt vừa xinh đẹp vừa mềm mại, là một cạm bẫy mê người. 

Anh nghiễm nhiên là con mồi của cô. 

Phòng lạnh đến mức cóng cả người, anh nhìn điều hòa, mười tám độ. 

“Tôi sợ nóng.” 

Cô đóng cửa, khóa trái: “Đừng ngủ trong xe, buổi tối ngủ ở đây đi. Hôm nay anh cũng mệt suốt một ngày rồi, ngày mai phải lái xe nữa.” 

Cô mở lon coca uống một ngụm, đặt ở đầu giường rồi xốc chăn trùm đầu ngủ. 

Một chiếc giường trắng tuyết khác trống trơn. 

Lục Phong tắm xong đi ra, phòng tắt đèn, chỉ để một ngọn đèn bé ở đầu giường, tỏa ra vầng sáng mờ ảo. Cô bọc mình thành kén tằm, ngủ một cách an tĩnh. 

Anh nằm xuống chiếc giường trống còn lại, đưa lưng về phía cô, nhắm mắt. 

Cách âm của khách sạn không tốt, thanh âm đứt quãng ở cách vách truyền sang. Anh đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc mộng thì tai bỗng nghe thấy có tiếng động rất nhỏ, kế đó một thân mình ngát hương yếu ớt như không xương chui tọt vào ổ chăn. 

Anh không hề ngạc nhiên, lòng chắn chắn, mở mắt ra nhìn xuống dưới, một mái đầu màu tím, và sau đó là cặp mắt trong veo. 

Nửa giấu trong ổ chăn nhìn anh.  

Dưới ngọn đèn lờ mờ, xóa đi màu môi đỏ chót phô trương, hóa ra cô có đôi môi hồng hào căng mọng đến thế. 

Lời chưa kịp thốt ra miệng, cô đã hôn lên. 

Lục Phong nghiêng mặt khẽ tránh. 

“Tôi không bẩn…” Cô truy đuổi anh, áp sát, khẽ lẩm bẩm, “Tôi không phải loại người như anh nghĩ.” 

Môi của cả hai người đều rất thích hợp để hôn môi. Ban đầu chỉ là mơn trớn ở ngoài, rồi càng lúc càng xâm nhập, đầu lưỡi chạm nhau, những cái mút dây dưa nóng rực và ướt át. 

Căn phòng mười tám độ của cô cũng có chút nóng. 

Hai cơ thể trẻ trung khô nóng không chịu nổi, giọng mũi hổn hển, nhịp thở hỗn loạn. 

Da thịt trắng mịn mượt mà trước mắt là cảnh đẹp chưa bao giờ chạm vào, mắt anh vừa sắc bén vừa u ám. 

Trông anh gầy là thế nhưng khi cởi quần áo lại là thân hình trẻ tuổi rắn chắc, mạnh mẽ hữu lực. Cô nhổm người dậy muốn cởi đồ, mới đầu anh còn hơi do dự, bắt lấy tay cô thở dốc: “Em chắc chắn chứ? Ở trong tôi không mặc.”  

Cô ngồi trên đùi anh, nhìn anh cười: “Phòng bên cạnh ồn quá, không dễ ngưng đầu, chúng ta phải ồn lại để trả đũa.” 

Bất ngờ anh ôm cô lên. 

“Trông đẹp trai thế này, đúng là gu của con gái, chắc có nhiều người yêu thương nhung nhớ anh lắm nhỉ.” 

Cô như nhớ ra điều gì: “Đợi đã.”

Rồi kéo một món đồ sang, lót dưới người: “Đừng làm bẩn drap giường.” 

Cực đau.  

Cô nhíu mày, cắn môi mình, người run run vì đau. 

Anh cũng đau. 

Cô không nói tiếng nào, người cứng đơ. 

Toàn thân anh chỗ nào cũng đau, ngay cả con tim cũng đang run rẩy, hoảng hốt chẳng biết làm thế nào, thế là lập tức ngã xuống. 

Hai hàng lông mày cô cau chặt, liên tục hít hà, co hai chân lại: “Đau.” 

Chẳng muốn động đậy nữa, cô lấy quần áo lau qua, trùm lên người, ngáp một cái, vùi đầu trong chăn: “Ngủ đi.” 

Lục Phong quỳ gối trên giường nhìn cô im lặng cuộn tròn người, ổ chăn hơi nhấp nhô, là nhịp hô hấp yên ổn của cô. 

Khó có thể nói rõ cảm giác giờ phút này. 

Nam nữ ái ân, bụng mỗi người có ý xấu riêng, hết một hồi phong lưu, vỗ tay giải tán, không có gì phải vướng bận. 

Anh tắt đèn bàn ở đầu giường đi, ổ chăn ấm áp, mùi thơm quấn quanh. Anh nằm vào trong giường kéo cô dậy, kê đầu cô lên cánh tay mình rồi cùng chìm sâu vào giấc nồng. 

Bốn năm giờ sáng ngoài cửa đã có tiếng vang, là du khách phấn khởi đang tập hợp đi núi Minh Sơn ngắm mặt trời mọc. 

Rèm cửa hé ra một khe nhỏ cắt đôi bóng tối, chiếu một đường sáng vào trong phòng. Gian phòng tức thì chia thành hai nửa, bên sáng sủa bên tối tăm. 

Anh định đánh thức cô, hỏi cô có muốn dậy ngắm mắt trời mọc không, nhưng rồi lại lắc đầu, sao có thể chứ. 

Anh nhìn mái tóc tím chói lòa xõa khắp cánh tay mình, màu sắc dịu nhẹ, óng ả mềm mượt. 

Anh cúi xuống, chầm chậm đặt ở môi cô một nụ hôn. 

Cô choàng tỉnh vì nụ hôn ấy, phút chốc tim đập loạn nhịp. Cô xoay người, cũng quấn lấy cổ anh, chậm rãi đáp lại cái hôn của anh. 

Anh cố gắng nhớ về một số bộ phim nhỏ từng xem, gan cũng lớn hơn, dùng ngón tay và môi lưỡi trêu chọc cô. 

Nghe thấy tiếng rên uể oải ngọt lịm của cô. 

Từ từ thôi. 

Từ trước tới nay anh luôn là một học sinh giỏi, song cũng tận hưởng niềm sung sướng khi không thầy dạy tự hiểu này. 

Cô khép hai chân lại, siết chặt tay anh, mặt mũi đỏ bừng hệt con thỏ bị túm hai lỗ tai, hay con mèo sữa bị mèo mẹ ngậm lấy, khe khẽ rên rỉ, cả người run rẩy. 

Tiếng ngâm nga ngọt ngào tràn ra từ môi cô rồi bị anh nuốt chửng, vần vò giữa môi lưỡi hai người. 

Ngón tay anh vò nát một đóa phù dung đẫm sương. 

Cô co quắp người, vươn tay nắm cánh tay rắn rỏi của anh. 

“Được không em?” Anh hỏi. 

Lần này khá hơn lần trước, nhưng cô vẫn khó chịu. Tuy nhiên vẫn vui vẻ hưởng thụ sự dịu dàng âu yếm ngoài cảm giác không thoải mái. 

Cô vừa mệt vừa đau, dụi dụi mắt, lần nữa thiếp ngủ. 

Anh gần như thao thức trắng đêm, sau khi thỏa mãn cũng nhắm mắt ngủ. 

Ngủ thẳng đến mười một giờ, tiếng chuông trong phòng vang lên, hóa ra là lễ tân gọi tới trả phòng. Anh đứng dậy nhìn, bên cạnh không có ai. 

Lục Phong tưởng cô trong phòng tắm, đợi mấy phút đồng hồ, anh nhìn quanh căn phòng. 

Tất cả hành lý của cô đã biến mất. 

Anh hỏi lễ tân, lễ tân bảo cô đã trả phòng, thanh toán tiền xong, đi từ sáng sớm. 

Anh ngẩn người hồi lâu, quay đầu bước đi.

“Phí dùng đồ trả tiền trong phòng.” Lễ tân nói, “Một hộp 50.” 

Lê từng bước ra xe, lấy điện thoại ra, mở WeChat, có tin nhắn của cô: “Hẹn gặp lại.” 

“Coi như là… quà trưởng thành đi.” 

Anh nhìn WeChat chăm chăm, thở hắt một hơi, gõ rất nhiều, nhưng chỉ gửi ba chữ: “Đi rồi ư?” 

Màn hình hiện ra dấu chấm than màu đỏ, không gửi đi được, cô đã xóa anh, còn cho anh vào danh sách đen. 

Người đi trà lạnh. 

Một đêm tình này, dứt khoát không dài dòng. 

Lục Phong ném điện thoại đi. 

Tháng chín năm sau, mùi quế thoang thoảng, đang là lễ chào đón tân sinh viên tưng bừng nhất trong trường. 

Lục Phong và mấy người bạn đi từ ký túc xá đến thư viện nhận tài liệu giảng dạy giúp giáo viên phụ đạo, nhìn khóa đàn em với khuôn mặt hẵng còn nét ngây thơ đi trên đường. 

Một chiếc xe hơi sang trọng chạy vào sân trường xinh đẹp, dừng trước cửa thư viện. Một cặp vợ chồng trung niên khí chất tao nhã bước xuống xe, rồi tiếp đó là một cô gái trẻ. 

Tóc đen ngang vai, váy trắng thắt eo. 

Khuôn mặt mộc tươi tắn trong sáng, nụ cười yêu kiều, vừa đẹp vừa ngọt ngào. 

Cặp mắt mèo tròn xoe. 

Từng cử chỉ đều rất ngoan ngoãn lễ phép, vừa nhìn đã biết được dạy dỗ đàng hoàng. 

Người qua đường trộm liếc mắt. 

Lục Phong dừng bước. 

Anh lén nhìn gương mặt dạt dào sức sống của cô, cũng từng có một đêm diễm ngộ thoáng như giấc mơ, cuối cùng để lại nơi đáy lòng một sắc tím tỏa nắng. 

Người này anh quen. 

(còn tiếp) 

— 

Bình luận

Truyện đang đọc