VỊ BẮC XUÂN THIÊN THỤ

Ngoài cửa có tiếng cười lanh lảnh, Xuân Thiên dẫn Trường Lưu và tỳ nữ trở về, đang quấn lấy con Vàng đùa giỡn trong sân. Tiết phu nhân uyển chuyển cúi đầu với Lý Vị, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

“Mẹ…” Xuân Thiên thấy Tiết phu nhân cười đi ra, nàng tiến tới, tò mò liếc qua căn phòng, xấu hổ nói, “Hai người… nói gì thế ạ?”

“Ân công thấy quà cảm ơn quá mức quý giá nên không bằng lòng nhận.” Tiết phu nhân cười dịu dàng bảo.

“Con cũng thấy quý giá quá… thực ra không cần đâu…” Xuân Thiên nói nhỏ, “Con cảm ơn ngài ấy là được rồi.”

Lý Vị ra khỏi phòng, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, nhìn thiếu nữ trước mặt nháy mắt tinh quái với mình, hắn cố gắng mỉm cười.

Tiết phu nhân cùng Xuân Thiên cáo từ: “Không còn sớm nữa, về sớm một chút.”

Xuân Thiên ngoái đầu vẫy tay với hắn.

Mấy ngày sau đó Xuân Thiên thường tranh thủ thời gian đến thăm Trường Lưu và Lý Vị. Trông vẻ mặt Lý Vị như thường, nụ cười điềm đạm, có lúc hai người chỉ nói được một hai câu, có lúc Lý Vị sẽ đưa nàng và Trường Lưu ra ngoài chơi đùa xem kịch, vào quán rượu ăn gì đó, thậm chí còn tới trại ngựa mang con ngựa nhỏ vốn là món quà dành tặng nàng về.

Xuân Thiên nhận ra tâm trạng Lý Vị không yên, rất hay mất tập trung. Ngày chia tay sắp đến, lòng nàng cũng quyến luyến, lần từ biệt này, khi nào gặp lại được cũng chẳng có gì để chắc chắn.

Lục Minh Nguyệt và Hách Liên Quảng lại gặp Lý Vị, nói tới nói lui, cuối cùng vẫn nhắc chuyện của hắn và Xuân Thiên.

Hách Liên Quảng chỉ vỗ vỗ vai hắn: “Huynh đệ, anh cũng có hôm nay.”

Lý Vị bất đắc dĩ cười khổ.

Lục Minh Nguyệt hỏi: “Là cô ấy đúng không?”

Lý Vị nói: “Là nàng.”

“Duyên phận này thật không tầm thường.” Lục Minh Nguyệt nói, “Trong mấy tháng hai người ra ngoài, có phải đã xảy ra rất nhiều chuyện hay không?”

Rất nhiều chuyện sao? Những chuyện ấy trong mắt hắn đều chỉ là vụn vặt, nhưng ngày xưa quả thực không hề lường trước được rằng sẽ có kết quả như vậy.

Lục Minh Nguyệt thở dài: “Lúc ấy khi Xuân Thiên ở nhà anh… Vân Nương thấy Xuân Thiên và Trường Lưu ở chung hòa hợp nên còn từng ấp ủ suy nghĩ đó trong đầu, sau cùng bị anh từ chối. Cô ấy lén tìm người tính ngày sinh tháng đẻ của Xuân Thiên và Trường Lưu… thậm chí thử lòng của anh đối với Xuân Thiên.”

Lý Vị nói: “Lúc ấy tôi với nàng… không có chút suy nghĩ không nên nào.”

Lục Minh Nguyệt muốn nói lại thôi: “Anh đã hỏi xem ý Trường Lưu chưa?”

Lý Vị đáp: “Trường Lưu… nó nói nó đồng ý.”

“Trong lòng anh có người, tôi thực sự vui mừng cho anh.” Lục Minh Nguyệt nói, “Nhưng tôi coi Trường Lưu như con trai ruột. Lúc đi, người Vân Nương lo lắng nhất chính là Trường Lưu. Tôi cũng đã nhận lời cô ấy sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, không để nó chịu bất cứ ấm ức gì.”

“Mấy ngày nay có lẽ anh có nhiều điều suy nghĩ, nên chưa bận tâm đến những việc khác.” Lục Minh Nguyệt nói, “Nhưng con nít chỉ là con nít, có hiểu chuyện cỡ nào thì cũng chẳng giấu được tâm tư của nó. Gần đây tôi luôn thấy Trường Lưu trong một dáng vẻ hoàn toàn khác ngày xưa, hồn vía lên mây, buồn bực không vui, Hỏi nó, nó lại cứ mãi lắc đầu. Tôi thấy trong mắt Trường Lưu có tơ đỏ, liệu có phải đã lén khóc không? Nó nghĩ nhiều, lại nhớ thương mẹ ruột, đột ngột thấy hai người như thế, liệu sẽ nghĩ gì đây?”

Lý Vị nhíu mày, nhắm mắt bóp trán.

Hắn có hỏi lại Trường Lưu, Trường Lưu chỉ nói đồng ý.

Lý Vị ngồi xuống, nhìn đứa con ngoan ngoãn của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt gợn sóng trong vắt của thằng bé: “Trường Lưu đồng ý thật sao? Về sau để chị Xuân Thiên làm mẹ kế của con?”

Nói ra hai chữ “mẹ kế” kia, tim hắn bỗng nhiên run lên.

“Đồng ý ạ.” Trường Lưu chỉ thấy ánh mắt cha sắc bén vô cùng, lặng lẽ lùi về sau một bước.

“Trường Lưu, con đang nói dối.” Lý Vị cau mày nhìn thằng bé chằm chằm, thanh âm lạnh lùng.

Trường Lưu sợ hãi cắn môi: “Con không có.”

“Nói thật.” Lý Vị quát.

“Đồng ý ạ.” Trường Lưu nhắm tịt mắt, ngồi thụp xuống ôm đầu, “Cha… muốn thế nào cũng được.”

“Cha là người thân nhất của con, ngay cả lời nói thật con cũng không muốn nói với cha ư?” Lý Vị thở dài, vuốt mái đầu bé nhỏ của Trường Lưu, kéo cậu vào lòng mình, “Có phải con sợ không?”

“Con… con không muốn có mẹ kế…” Trường Lưu thút thít, “… Con không muốn chị Xuân Thiên làm mẹ kế của con…”

“Nhưng con muốn cha vui…”

Lý Vị trả chiếc hộp gỗ đàn hương đen thếp vàng lại cho Tiết phu nhân, bảo người hầu chuyển một câu: “Không nhận nổi quà.”

Xuân Thiên mời Lý Vị đi ăn một bát bánh canh thịt dê, nghe người hầu trong biệt quán nói bánh canh thịt dê của quán nhà này cực kỳ ngon.

Bánh canh hấp dẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng tràn trề sức sống, lảm nhảm liên hồi.

Lý Vị lơ đễnh nghe, chẳng ừ chẳng hử.

Nàng dần phát hiện sự khác thường của hắn, lắc lắc tay áo hắn: “Sao thế ạ?”

Lý Vị cười ôn hòa, chờ nàng ăn hết bánh canh thì tiễn nàng về biệt quán, dịu giọng nói với nàng: “Chuyện mấy hôm trước đồng ý với cô, có lẽ ta lỡ hẹn rồi.”

Nàng nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn mỉm cười, mắt sáng lấp lánh: “Sau khi về Trường An, đừng tới đây nữa, đường đến Hà Tây quá xa.”

Sắc mặt nàng thoáng chốc chuyển trắng.

“Vì sao chứ? Rõ ràng đã nói…”

“Ta không muốn đợi.”

Hắn xoay người rời đi ngay lập tức.

Đêm trước ngày đi, Xuân Thiên đến hẻm Người Mù tìm Lý Vị.

Hai người không vào nhà, đứng trong sân một hồi lâu.

Gió thu rét lạnh, nàng khoác chiếc áo lông dài, hơi khép cổ áo được may lớp lông trắng như tuyết vào, mềm mại, xinh xắn.

Màn đêm tối nay ảm đạm khôn cùng, bầu trời vắng bóng sao, ánh nến trong phòng lại không chiếu ra được đến góc này. Nàng khẽ nắm lấy áo mình, rất ấm, rất nặng.

Hai người không nói chuyện, rất lâu rất lâu sau, Lý Vị nhẹ thở dài một hơi.

Hốc mắt Xuân Thiên nóng lên, cắn môi trầm mặc.

“Về đi, đừng đến nữa.”

Nàng quay mặt sang nhìn hắn, giọng nức nở: “Lý Vị.”

Trong giọng nói có ý khẩn cầu.

“Nói ra, ta và cô thực chất chỉ là duyên bèo nước gặp nhau, sau đó ta đi cùng cô một đoạn đường, cô bình an trở về, vậy là được rồi. Đã nhặt được hài cốt của đô úy Tiểu Xuân, cô cũng nên đi thôi.”

“Về Trường An đi, đó là nơi cô nên sống.”

“Ở Trường An, sẽ có người thương cô, yêu cô. Cô sẽ có một lang quân như ý, người ấy sẽ cho cô mũ phượng khăn quàng vai, được phong cáo mệnh, cả đời an yên suôn sẻ.”

“Ta cũng có việc phải làm, có con đường phải đi.”

Nàng cúi đầu lẳng lặng rơi lệ, không cách nào dằn nổi giọt nước mắt, lại cố gắng để không phát ra thanh âm gì.

Lý Vị đứng lui về sau một bước, nhìn nàng hết sức dịu dàng: “Về đi, sẽ tốt thôi.”

“Lý Vị…”

Em muốn chàng, em muốn ở cạnh bên chàng.

Phải nói với hắn thế nào đây, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, lòng nàng đã giấu đầy tâm sự không muốn người khác biết.

Phải nói với hắn thế nào đây, họ cũng từng có một đêm hỗn độn mà thân mật.

Phải thế nào mới có thể làm rõ mối quan hệ này.

Phải làm thế nào, nói điều gì, hắn mới hiểu được tâm ý của nàng.

Nàng của khi ấy chung quy là còn quá trẻ.

Một mình nàng khóc đủ rồi, mu bàn tay gạt dòng nước mắt, cất gót bước đi.

Ra khỏi cổng, nàng ngoảnh đầu nhìn lại, Lý Vị chắp tay sau lưng đứng trong sân, gương mặt ẩn trong bóng đêm chẳng nhìn rõ thần sắc.

Nàng nhìn hắn, ngữ khí trấn định muôn phần: “Lý Vị.”

“Chúng ta có thể gặp lại không? Ngài sẽ đến Trường An chứ?”

Hắn nói: “Sẽ không.”

Nàng gật đầu, đi ra ngoài.

Trong hẻm Người Mù không chút ánh sáng, nàng đi bước thấp bước cao.

Đằng sau có tiếng bước chân lo lắng, là Trường Lưu: “Chị, em tiễn chị.”

Đưa tới đầu hẻm, Thiện Thiện và phu xe đang chờ.

Xuân Thiên sờ đỉnh đầu Trường Lưu, gượng cười nói: “Trường Lưu, chị đi rồi, em phải lớn thật nhanh đấy.”

Nàng chúc phúc cho thằng bé: “Đẹp trai sáng sủa, cao lớn khôi ngô.”

Xuân Thiên theo Tĩnh vương và Tiết phu nhân trở về Trường An.

Ngày đi, trời đổ trận mưa buốt rả rích, nàng khoác áo lông cáo ngồi dưới mái hiên ngắm mưa rơi. Hồi đến Cam Châu nàng lẻ loi trơ trọi, chẳng có hành lý gì cần sắp xếp, chỉ chờ các tỳ nữ chuẩn bị những vật phẩm cần thiết trên đường đi xong xuôi là đứng dậy khởi hành về Đông.

Tiết phu nhân thấy mình nàng ngồi nhìn mưa, nét mặt có phần tịch liêu, bèn đi lên ôm vai nàng: “Tạm biệt hàng xóm ở hẻm Người Mù rồi sao?”

Xuân Thiên lặng im gật đầu, Tiết phu nhân ôm nàng vào lòng, an ủi: “Thế là tốt rồi, về Trường An với mẹ thôi.”

Tuổi nàng còn nhỏ, hết thảy mọi thứ trước sau gì cũng sẽ có ngày qua đi, ký ức thuộc về nơi đây sẽ chậm rãi phai nhạt, rất nhanh sẽ bị những phong cảnh khác chiếm chỗ.

Ngày ngày đêm đêm, hội đèn lồng huyên náo, thiếu niên trẻ tuổi phóng khoáng phong lưu, ngọc ngà châu báu, nhà sang phủ đệ, hoàng thành tường cung ở Trường An, nàng đi qua nhiều, thì mọi thứ nơi đây sẽ hóa màu xám xịt xác xơ.

Cỗ xe trở về chạy trên con đường lót phiến gạch xanh, nghiền qua những viên đá lởm chởm, tiếng bánh xe ấy, là một khúc biệt ly.

Hách Liên Quảng thấy Lý Vị ngồi ở chái Đông, mặt bình thản mài mũi tên, vỗ vai hắn: “Xe ngựa đã đi rồi, ra khỏi thành Cam Châu.”

Hắn quan sát vẻ mặt Lý Vị, “Không đi xem thật à?”

Lý Vị làm lơ hắn, nhẹ vuốt mũi tên sáng loáng.

Hách Liên Quảng chậm giọng nói: “Cô ấy đi vậy, chắc sẽ không về Hà Tây nữa đâu. Anh hà cớ gì phải thế.”

Lý Vị ngước cặp mắt sáng như tuyết lên: “Đi thôi, đi uống rượu.”

Hai người gọi anh em trong đội ngựa thồ, cùng vào quán rượu uống tưng bừng.

Trong quán tiếng người ồn ào, mọi người uống rượu chơi đố tay, giọng ầm vang, ăn thịt ngấu nghiến, mặt tươi như hoa.

Uống được một nửa, Lý Vị cầm bầu rượu, tựa vào cửa sổ chống một chân, dáng ngồi biếng nhác, không nói lời nào.

Ngoài cửa sổ mưa lạnh lẽo tí tách, bất tri bất giác lại thấy buốt giá tận xương.

Hắn dán mắt nhìn làn mưa lặng lẽ rơi kia, hạt mưa bị gió cuốn bay, thân bất do kỷ ập xuống đất, hòa cùng vũng nước nông trên phiến đá lót đường.

Hách Liên Quảng bắt gặp tơ đỏ trong mắt hắn.

Trong đêm lạnh thế này, chỉ cần một bầu rượu ấm để trút hết sầu khổ một đời.

Sao lại có thứ tốt như rượu chứ.

Lý Vị uống hơi cạn sạch rượu trong bầu, nuốt ực một cái, quẳng bầu rượu trong tay đi, bỏ ra ngoài.

Các anh em sau lưng gọi hắn: “Lý Vị, không uống rượu nữa à?”

“Không uống, về sau không bao giờ… uống nữa.”

Từ ngày hôm đó hắn bắt đầu cai rượu.

Con ngựa xám trong núi khẽ hí một tràng, Lý Vị ghìm ngựa lại, trông thấy một đoàn kiệu liễn dưới chân núi đi về đường Lương Châu.

Xe ngựa lộng lẫy, con người xa hoa.

Gió núi phất qua tai, hắn chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo mềm mại của thiếu nữ, khi thì vui vẻ, khi thì u buồn, khi lại bất lực.

“Lý Vị, tôi khó chịu quá!”

“Lý Vị, ngài ở đâu?”

“Lý Vị, ngài không được chết!”

“Lý Vị…”

Đây chưa hẳn là không đau.

Thể xác và linh hồn đều có khát vọng.

Hắn cũng từng là thiếu niên nhiệt huyết, sẽ vì tình cờ bắt gặp sắc vàng tơ kia mà tim đập loạn nhịp, nghe thấy tiếng thiếu nữ vui cười cũng biết ngượng ngùng.

Hắn cũng là một người đàn ông bình thường, cũng dễ gặp sắc nảy lòng tham, cũng ái mộ, hoặc mê say thứ màu ấy.

Đã qua rất nhiều năm, đã làm rất nhiều chuyện, trải qua rất nhiều phong sương cùng ấm lạnh, vốn cứ tưởng cả đời chẳng qua chỉ có thế.

Tựa như cỏ giữa đồng hoang, cây trong rừng, cát trong sa mạc, chẳng có gì khác biệt. Ai nào ngờ sau rồi lại xảy ra biến hóa, ngay từ đầu hắn đã hiểu, những điều hắn gặp không thuộc về hắn, đó không phải thứ hắn có thể dây vào.

Nếu như… hắn sinh muộn mười năm, hoặc nàng sinh sớm một chút… Nếu ở một thời điểm thích hợp hơn, hắn của niên thiếu, và nàng gặp được hắn của niên thiếu ấy. Hắn mặc thanh sam chính trực, có thể vì nàng mà xách đao đi đến cuối chân trời, có thể cho nàng tất cả, có thể dùng mọi cách giữ nàng ở lại.

Lý Vị nhắm mắt.

Quá muộn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc