VỊ BẮC XUÂN THIÊN THỤ

Xuất phát từ sân bay Trung Xuyên của Lan Châu, từ trên cao nhìn xuống là Hoàng Hà rộng lớn quanh co, mây phủ Ô Sáo Lĩnh, dãy Kỳ Liên Sơn xanh ngắt trải dài.

Một tiếng sau, ba giờ mười lăm chiều, máy bay đúng giờ hạ cánh tại sân bay Cam Châu ở Trương Dịch.

Sân bay không lớn, trông có vẻ xưa cũ, liếc mắt một cái là thấy hết mọi thứ. Bấy giờ đúng vào mùa du lịch hè cao điểm, đa số là khách du lịch đeo ba lô đi một mình hoặc kéo cả gia đình theo, mọi người đến từ năm sông bốn biển.

Lối ra rộn ràng nhốn nháo toàn là tài xế và hướng dẫn viên mời chào khách, thấy du khách xuống máy bay liền ùa lên như ong vỡ tổ: “Xe thuê Trương Dịch, xe thuê Đôn Hoàng, tour du lịch Đan Hà* bảy màu, chùa Mã Đề* trong vòng một ngày.”

*Đan Hà bảy màu (Công viên địa chất Đan Hà) 

*Chùa Mã Đề

Điền Điềm kiễng chân nhìn quanh đám người đông nghìn nghịt, ánh mắt dõi về trạm cách đó ít xa. Có một người đứng cạnh cột trụ, dáng cao gầy, đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc chiếc áo T-shirt đen đã giặt đến độ ngả trắng, quần bò lam đậm, đi giày du lịch, ngoại hình tương tự như miêu tả trong WeChat.

Vóc người đàn ông Tây Bắc cao lớn rắn chắc. Lục Phong một mét tám bảy đứng giữa dòng người, lưng thẳng tắp, bả vai gầy, trông như một cây bạch dương cao ngất. Tuy chiếc mũ lưỡi trai hoàn toàn che khuất mặt nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của tốp năm tốp ba người đi đường.

Cô phấn khởi vẫy tay: “Anh tài xế Tiểu Lục.”

Anh ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào Điền Điềm, lộ khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, nước da ngăm đen, cặp mắt sáng ngời. Là một chàng thanh niên có phong thái trẻ trung trộn lẫn cùng vẻ trưởng thành.

Điền Điềm thầm khen một câu.

Lục Phong mỉm cười, sải bước nhanh đến chỗ Điền Điềm, vươn tay đón lấy chiếc vali trong tay Điền Điềm.

Điền Điềm nói cảm ơn, giới thiệu người bạn đứng sau lưng với Lục Phong: “Ngại quá, chúng em có quen một người bạn mới ở Lan Châu, thêm một người nữa… không ảnh hưởng chứ ạ?”

Ban đầu nói với anh trong WeChat là có ba người đi, hai nam một nữ, là anh em họ, đều là học sinh vừa thi đại học xong.

Phía sau cách cô vài bước còn có hai nam một nữ, hai cậu trai đứng hai bên trái phải ôm một cô gái váy đen. Cô gái đội chiếc mũ đánh cá, vành nón đè xuống thật thấp. Ba người chụm lại cùng nhìn vào màn hình điện thoại phát ra thứ ánh sáng sặc sỡ trong tay cô gái.

“Không sao, vừa đủ chỗ.” Giọng anh trầm trầm, hơi khàn, chưa kết thúc thời kỳ vỡ giọng của thiếu niên nên chưa chuyển hẳn thành giọng đặc trưng của đàn ông, nghe rất thích tai, như giọt mưa đập vào màng nhĩ.

Điền Điềm không ngờ anh chàng đẹp trai thế kia lại sở hữu chất giọng êm ái như vậy, cười hì hì nói: “Mấy ngày nay làm phiền anh rồi.”

Ba người đắm chìm trong màn hình điện thoại nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, đồng loạt ngẩng đầu lên. Hai cậu trai trông thấy tài xế xe thuê Trương Dịch mà Điền Điềm liên lạc suốt thì “òa” lên, ngạc nhiên vì tài xế nom trẻ măng, bèn cười giơ tay chào hỏi.

Lục Phong luôn miệng nói hoan nghênh, bắt gặp đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô gái váy đen đội mũ đánh cá, sóng mắt trong veo đầy ranh mãnh, khóe môi lại ẩn chứa ý cười. Dưới vành mũ che, ánh mắt cẩn thận dò xét khuôn mặt anh một cách chẳng hề giấu giếm.

“Đi thôi.” Anh điềm nhiên, chỉ hướng đi, nở nụ cười thuần khiết, “Xe tôi đậu ở ngoài, mọi người đi theo tôi.”

Mấy người theo chân Lục Phong ra bãi đậu xe. Cùi chỏ Chu Dương huých huých Điền Điềm, nhỏ giọng hỏi: “Này em, tài xế em tìm có đáng tin không đấy? Trông mặt mũi trạc tuổi chúng mình, chắc đi được chứ?”

“Biến.” Điền Điềm trợn mắt khinh bỉ anh họ, thoáng thấy Hoàng Hựu Văn và váy đen nói cười phía sau, hết sức mất hứng: “Hai người đúng là gặp sắc quên bạn, ăn cây táo rào cây sung, tránh xa tôi ra.”

Điền Điềm thi đại học xong, sau khi nhận được thông báo trúng tuyển thì quậy phá với đám bạn một trận. Ngồi nhà buồn chán nên đầu nảy ý ra ngoài du lịch. Nhưng bố mẹ bận đi làm, không có thì giờ đi chơi cùng cô. Khéo là anh họ nhà cô, em họ nhà dì cũng bằng tuổi nhau, suốt ngày ru rú trong nhà chơi điện tử. Mấy nhà suy xét, sau cùng đặt vé máy bay cho mấy đứa nhỏ đi Tây An du lịch chung.

Đáng lẽ không nên cho hai anh em ất ơ này đi theo mới đúng. Người lên kế hoạch là Điền Điềm, lộ trình cũng do Điền Điềm quyết định. Hai người kia mặc kệ mọi việc, chỉ lo du sơn ngoạn thủy, làm Điền Điềm tức hộc máu.

Điền Điềm lên mạng tra thông tin chuyến đi chơi, vô tình tìm thấy tour du lịch Đôn Hoàng một ngày trên Douban. Chủ bài đăng mấy chục tấm ảnh đẹp minh họa, cuối bài còn không tiếc lời khen tài xế xe thuê ở Trương Dịch, đó là một người trẻ tuổi, lái xe thành thạo, nói rất ít, con người chân thành nhiệt tình, quan trọng là, cực kỳ đẹp trai.

Còn có cả bức ảnh chụp lén, núi Minh Sa, dưới trời chiều, mũ lưỡi trai, sườn mặt với những đường nét nhấp nhô, bờ môi cực kỳ mềm mại, khí chất nam tính giao hòa giữa nét ngây ngô và chín chắn.

Phía dưới có rất nhiều bình luận kêu gào, vì sườn mặt ấy mà Điền Điềm chốt luôn. Sau một hồi nhắn tin khó khăn thì cũng có được số của tài xế. Cô liên hệ với đối phương, quyết định lộ trình hai ngày ở Trương Dịch.

Suốt chặng đường, ngoài việc chỉ tay năm ngón thì hai anh em họ kia còn đi bar tán gái. Hai người vào bar tán tỉnh váy đen, nói chuyện mới biết mọi người đều cùng là học sinh mới thi đại học. Váy đen đi du lịch một mìch, vì lời mời nhiệt tình của hai cậu con trai, vậy mà cuối cùng lại đồng ý kết bạn đi theo từ Lan Châu đến Trương Dịch.

Xe đậu không xa, Điền Điềm bắt kịp Lục Phong, ngữ khí nhẹ nhàng, nhảy nhót tung tăng: “Tài xế Tiểu Lục, không ngờ anh trẻ thế đấy.”

Lục Phong khẽ cười: “Cảm ơn.”

“Anh bao nhiêu? Hai mươi chưa?”

Lục Phong bỏ hành lý vào cốp xe: “Lớn hơn mọi người một chút.” Anh chuyển đề tài, “Có say xe không? Tôi có thuốc say xe.”

“Không say.” Điền Điềm chui tọt vào ghế phụ, mất kiên nhẫn nhìn ba người tuốt đằng sau, vẫy vẫy tay: “Chu Dương, Hoàng Hựu văn, hai người nhanh lên.”

Lục Phong đứng trước xe, mở cửa chờ ba người lại gần. Cả ba đều đeo ba lô, hành lý rất ít, hai cậu trai chia nhau ngồi hai bên trái phải, dồn cô gái đội mũ đánh cá ở giữa.

Xe năm chỗ bình thường, rất cũ nhưng may là rất sạch sẽ. Trên xe có nước rửa tay và nước khử trùng, còn có mùi nước tẩy rửa thoang thoảng.

“Mọi người chọn khách sạn chưa?” Lục Phong hỏi, “Trễ rồi, tôi đưa mọi người tới khách sạn cất hành lý trước.”

“Chưa ạ.” Điền Điềm cười, cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat, báo bình an cho bố mẹ trong nhóm chat, “Anh Tiểu Lục giới thiệu vài khách sạn đi.”

Anh tài xế trẻ tuổi gật đầu: “Bây giờ là mùa du lịch hè cao điểm, giá phòng khách sạn cũng đắt. Tôi biết một homestay, tuy hơi xa trung tâm thành phố nhưng xung quanh rất sôi động, có nhiều quán ăn lâu đời được người dân địa phương yêu thích, phòng ốc sạch sẽ, giá cả cũng phải chăng. Tôi đưa mọi người đi xem thử nhé?”

Điền Điềm gật đầu: “Em đã nhận được sắp xếp lộ trình mấy hôm trước anh gửi, ở homestay anh giới thiệu là được. Hai ngày nay làm phiền anh rồi.”

Ba người ngồi sau thầm thà thầm thì, đột nhiên phá lên cười ầm ầm, Điền Điềm ngoảnh đầu: “Ba người cười gì?”

“Bọn em đang nói chuyện Hoàng đại tiên dạy vật lý 12A3 đấy.” Hoàng Hựu Văn quay sang hỏi, “Tiểu Bạch, trường cậu học thế nào?”

Chất giọng dịu dàng nhẹ như tuyết của cô gái vang lên: “Giáo viên trường các cậu vui thật. Tớ học trường tư, thầy cô nào cũng cực nghiêm khắc, chán phèo.”

Anh tập trung lái xe, tai lắng nghe câu chuyện phiếm của mấy người. Nhân lúc đèn đỏ, bỗng dưng cảm giác trong xe có gì đó khác thường, anh liếc qua kính chiếu hậu nhìn ra đằng sau, thấy cô gái ngồi sau đã cởi mũ, mái tóc tím khiến không gian xe tôi tối được tô thêm phần sáng sủa.

Ngón tay cô gái chọc chọc cằm, phát hiện có người nhìn mình thì ngẩng đầu, chạm mắt với Lục Phong trong tấm kính chiếu hậu. Mắt cô gợn sóng, cười tỏa nắng.

Đúng như lời Lục Phong nói, homestay nằm cạnh một tòa chung cư náo nhiệt, tương đối vệ sinh. Mấy người đặt phòng chỗ lễ tân, thảo luận chốc lát, một lúc nữa sẽ đi chợ đêm Cam Châu dạo quanh.

Lục Phong nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, ở Tây Bắc trời tối khá muộn, bảy rưỡi tôi chờ mọi người ở đại sảnh.”

Bốn người tự về phòng mình. Mấy ngày nay chơi mệt lả, tranh thủ lúc rảnh ngủ bù một giấc. Đợi khách lên tầng hết, Lục Phong đi lên phòng giặt ở tầng hai.

Hôm nay Mã Lan làm ca đêm, đang ngồi ở phòng dụng cụ chật chội gấp khăn trải giường. Thấy con trai mình vào bèn đẩy tới chỗ ghế nhựa: “Khách ở đây à?”

Lục Phong gật đầu, giúp mẹ mình một tay: “Con đưa họ đi chợ đêm trước, tối sẽ đến đưa cơm.”

Mã Lan đáp một tiếng. Người bà gầy gò, da dẻ nhợt nhạt, thời trẻ cũng là mỹ nhân, có điều sức khỏe không tốt, không thể lao lực, đành tìm công việc phục vụ ở khách sạn gần nhà. Bố Lục Phong làm giữ xe ở đầu hẻm nhà, thu nhập của hai người miễn cưỡng duy trì được cuộc sống gia đình.

Những năm gần đây, ngành du lịch tại điểm nóng mới “Một vành đai, một con đường”* của Tây Bắc, Đôn Hoàng nổi tiếng thế giới và các thành phố ven Con đường tơ lụa đang trên đà phát triển mạnh mẽ. Kỳ nghỉ đông và hè năm ngoái, Lục Phong làm chân chạy trợ giúp cho người chú làm hướng dẫn viên, mời chào du khách. Sau khi có hộ chiếu, anh cũng có thể một mình đưa du khách xuất hành.

*Một vành đai, một con đường: là khuôn khổ cho tổ chức phát triển kinh tế đa quốc gia của Trung Quốc.

Bảy giờ tối, Lục Phong mua bốn cốc trà vỏ mơ, đợi nhóm người ở đại sảnh.

Bà chủ ở quầy lễ tân trò chuyện với anh. Hai tháng nay Lục Phong đưa đến rất nhiều du khách. Việc kinh doanh của homestay khấm khá, anh không nhận tiền hoa hồng nên bà ấy thêm năm trăm tệ vào tiền lương của Mã Lan.

Đúng bảy rưỡi, Chu Dương và Hoàng Hựu Văn xuống trước, lấy đồ uống từ Lục Phong, ngồi trên sô pha chơi game. Mấy phút sau, một tà váy trắng nhanh nhẹn lướt ra khỏi thang máy. Điền Điềm xoay vòng trước mặt hai anh em: “Thế nào?”

“Xinh đấy.” Hai người ngẩng đầu, đồng thanh nói một câu, lại cúi đầu.

Không ai tâng bốc, cô trộm nhìn Lục Phong ở cạnh, chỉnh chỉnh làn váy của mình.

Một cốc trà vỏ mơ được đưa đến trước mặt.

“Đẹp lắm, váy rất hợp ra thảo nguyên chụp ảnh.”

Điền Điềm cười ngượng ngùng cảm ơn, nhận lấy trà trong tay Lục Phong, uống một ngụm rồi “oa” lên: “Ngon quá.”

Mấy người đợi một lúc, hai em em hỏi nhau: “Sao Tiểu Bạch chưa xuống nhỉ?”

Mười lăm phút sau, có cô gái bước từ trong thang máy ra.

Váy dây đen bó sát người, bốt đen vớ đen, để lộ cả vùng da thịt trắng như tuyết. Hai cổ tay trắng bóc mảnh khảnh đeo hai chiếc vòng đinh đinh đang đang.

Không còn mũ đánh cá, giờ đây có thể thấy rõ khuôn mặt cỡ bàn tay, tóc tím dài rực rỡ, môi son màu mận chín. Da cô trắng, ăn mặc trang điểm kiểu này trông đẹp tuyệt vời, như một cô thiếu nữ hắc ám công khai oanh tạc phố phường. Ấy mà cặp mắt hạnh lại đối lập hoàn toàn, con ngươi vừa tròn vừa sáng, ươn ướt long lanh.

Mọi người ở đại sảnh ghé mắt, Chu Dương và Hoàng Hựu Văn ngừng chơi, nhìn nhau, đứng dậy chào đón: “Tiểu Bạch.”

Cô biết bản thân mình đẹp nên làm ngơ trước sự chú ý của mọi người, hất làn tóc tím cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi xuống muộn.”

Điền Điềm thầm phỉ nhổ, ngoài mặt vờ cười cười: “Không sao, đi thôi.”

Đồ ăn ở Trương Dịch ngon không kém gì Lan Châu. Đèn chợ đêm mới lên, gió đêm cuốn theo khói hương đồ ăn thoang thoảng, đoàn người bắt đầu đổ về.

Chu Dương và Hoàng Hựu Văn một trái một phải ngồi cạnh Tiểu Bạch. Sắc mặt Điền Điềm chuyển u ám, quay đầu nói với Lục Phong: “Anh Tiểu Lục, cùng đi dạo đi.”

Lục Phong cười từ chối.

Mười giờ rưỡi rối, Lục Phong cuốc bộ đón Mã Lan tan làm. Hai mẹ con bước chậm rãi từ góc đường về phía trước. Trước cửa homestay có chiếc xe taxi màu xanh lam đang đậu, một nhóm nam nữ trẻ tuổi lần lượt xuống xe, cười hỉ hả đi vào homestay.

Thứ đầu tiên anh thấy là mái tóc tím, váy đen mỏng manh, thân hình lả lướt và cặp chân thon thả trắng ngần, trên vai khoác chiếc áo sơ mi kiểu nam lạ mắt.

Cuộc chiến đã có thắng bại bước đầu.

Sáng sớm hôm sau, Mã lan chuẩn bị hộp đựng cơm và nước khoáng. Sáu giờ rưỡi, Lục Phong đến homestay đón người.

Lộ trình hôm nay là công viên địa chất Đan Hà và chùa Đại Phật*. Xuất phát lúc bảy giờ sáng, mọi người trên xe hơi buồn ngủ, chỉ có Lục Phong là sảng khoái tươi tỉnh. Anh mua vé giúp họ, chụp ảnh cho bốn người ở lối vào, ngồi chờ họ trong xe.

*Chùa Đại Phật

Hai tiếng rưỡi sau, Chu Dương đưa Tiểu Bạch ra trước, Chu Dương đi mua nước, cô bước lên xe.

Hôm nay cô vẫn mặc váy đen, gương mặt đỏ bừng vì phơi nắng, vừa vào xe đã cau mày: “Chỉnh điều hòa thấp xuống một chút.”

Anh vươn tay điều chỉnh nhiệt độ, quay đầu liếc cô một cái, thấy cô quỳ gối ở ghế sau bôi kem chống nắng, xoay eo hạ vai, người biến thành một con rắn uốn éo.

Anh đưa cây dù sang: “Mặt trời rất gắt, phải mặc đồ chống nắng, che dù.”

Chiếc dù kia trông bình thường, cô nheo mắt nhìn anh, rồi lại nheo mắt nhìn chiếc dù, ngóc đầu ngón tay miễn cưỡng nhận lấy dù.

Chu Dương mang mấy chai nước lạnh về, hai người làm ổ đằng sau nói chuyện nghịch điện thoại, đợi Điền Điềm và Hoàng Hựu Văn ra.

Mắt Lục Phong lướt qua kính chiếu hậu nhìn phía sau, hai bàn tay đã đan vào nhau, cậu trai đang nắn nắn khớp ngón tay nhỏ nhắn mềm mềm.

Cô ngẩng đầu từ màn hình điện thoại, lười biếng nhấc mắt, nhướng mày với kính chiếu hậu, khóe miệng là ý cười như có như không.

Buổi chiều rời khỏi chùa Mã Đề, Lục Phong đưa nhóm người về homestay.

Vẻ mặt mỗi người một khác, giữa họ đã xuất hiện ranh giới rõ ràng. Điền Điềm lơ hẳn ba người ngồi sau, thi thoảng nói với Lục Phong đôi câu. Hoàng Hựu Văn lạnh mặt, chỉ lo lướt điện thoại của mình. Hai người còn lại đã nói cười thân mật, tâm ý tương thông.

Tối Lục Phong đón mẹ tan làm, bắt gặp trong luống hoa ngoài homestay có đôi tình nhân thì thầm khe khẽ. Trong vòng tay cậu trai, cô gái tóc tím trông thật dịu hiền, sóng mặt dập dờn.

Ngày hôm sau trời nóng khủng khiếp, đôi tình nhân trẻ che chung một chiếc dù, thản nhiên hôn hít chẳng coi ai ra gì. Không khí xung quanh thấp đến độ làm người ta lạnh cóng.

Lộ trình ngày thứ ba được sắp xếp hoạt động trong thành phố, buổi chiều đám Điền Điềm sẽ lên tàu lửa đi Đôn Hoàng.

Lục Phong vốn định dẫn mấy người đi dạo loanh quanh. Điền Ngọt thấy Lục Phong đến, chà chà khuôn mặt cứng ngắc của mình, thần sắc ảm đạm: “Tối qua Chu Dương và Hoàng Hựu Văn đánh nhau. Sáng sớm Tiểu Bạch đã đi rồi. Chiều chúng em mua vé máy bay về nhà.”

“Đang đi du lịch tốt nghiệp êm đẹp, tự dưng gặp phải con nhỏ thảo mai, vừa lập dị vừa yếu ớt, còn nhuộm cả đầu tím sặc sỡ thế kia nữa chứ.”

“Chu Dương thích cậu ta, Hoàng Hựu Văn cũng thích cậu ta. Lúc đầu quan hệ của cậu ta và Hoàng Hựu Văn tốt hơn, sau đó lại cặp kè với Chu Dương. Hoàng Hựu Văn thấy hai người họ đi ra từ một phòng, tức giận xông lên đấm Chu Dương một cú, làm mắt Chu Dương bầm xanh.”

“Tạo nghiệp gì thế không biết.”

Cô gái muốn gì làm đó, mấy cậu trai tranh giành người yêu. Lục Phong đã quen với việc ấy, bèn an ủi Điền Điềm mấy câu, Chiều anh đưa ba người ra sân bay rồi tiện đường đến nhà ga đón lượt khách kế tiếp, là một gia đình gồm ba người đi Thiên Đô Khẩu* và thảo nguyên Khang Lạc.

Thiên Đô Khẩu

Trên đường về, anh gặp được mái tóc dài màu tím chói lóa ở cửa homestay.

Anh tấp vào lề dừng xe, bấm còi. Cô gái quay sang, mới đầu là kinh ngạc, rồi nhanh chóng nở nụ cười: “Là anh à.”

“Sao cô ở đây?”

Cô nhai kẹo cao su trong miệng: “Tôi mới từ Ngạch Tể Nạp* về, ở lại đây một đêm, ngày mai đi Đôn Hoàng.”

*Ngạch Tể Nạp

Cô liếc anh: “Họ đi rồi sao?”

Anh gật đầu.

Cô nhún nhún vai, “ồ” một tiếng, cúi đầu chào tạm biệt anh bằng hành động nghịch điện thoại.

Anh cũng không có gì nói nữa, toan rời khỏi.

Cô thình lình ngẩng lên, khom người, hỏi anh qua cửa sổ xe: “Lục Phong, anh đi Đôn Hoàng không, tôi bao xe anh.”

Anh hỏi cô: “Một mình cô? Hay là đi ghép xe với bạn?”

“Một mình tôi.”

Mấy ngày nữa anh còn phải đón du khách, vốn nên khước từ. Song tâm tư lại như con diều xoay một vòng giữa không trung, chẳng hiểu sao lại gật đầu: “Được, một ngày năm trăm, tôi sẽ tự túc ăn uống, được chứ?”

Cô thoải mái gật đầu, đưa điện thoại qua: “Add WeChat đi.”

“Cô muốn đi chỗ nào?”

“Tôi không có lộ trình cố định, toàn vừa đi vừa chơi. Cứ từ từ, tôi có thời gian.”

Hôm sau cô ngủ tận đến khi mặt trời lên cao, Lục Phong tới đón cô.

Trương Dịch cách Đôn Hoàng sáu trăm cây số, đi ngang qua mấy chỗ như Tửu Tuyền, Gia Dục Quan, Qua Châu. Họ đi bằng tuyến đường ấy.

Gió trên cao tốc rít gào, trời xanh thăm thẳm, mây trắng tuyết, họ gần sát bầu trời, đồng hoang vô tận, ở trên là núi khô trập trùng. Đi cùng với họ là Kỳ Liên Sơn núi phủ trắng xóa, mây mù quấn quanh.

Lục Phong chỉ cảnh vật dọc đường, cô ngồi co ro ở ghế phụ chơi game, lâu lâu hạ cửa sổ xe xuống, uể oải vươn tay chụp ảnh.

Cơm trưa ăn trong một tiệm cơm nhỏ kém vệ sinh ven đường ở Tửu Tuyền. Cô tùy tiện gọi món, gọi một đĩa gà to, thịt cừu non, miến lạc đà, hai món rau. Lục Phong ngăn lại: “Lượng đồ ăn ở đây rất lớn, hai chúng ta gọi một món là được rồi, ăn không hết đâu.”

“Nhưng món nào tôi cũng muốn ăn.” Cô nhăn nhăn mũi, làm bộ nghiêng đầu cười khẽ, “Hiếm khi đến một lần, quan trọng là phải ăn cho đã.”

Đĩa đồ ăn nào cũng to hơn cả mặt cô. Cô ăn mỗi món một ít rồi bỏ đũa, nói với anh: “Tôi no rồi.”

Lục Phong nhìn đồ ăn đầy bàn, hơi nhíu mày, nín thinh bưng bát lên.

Bấy giờ cô lấy kẹo que trong túi ra nhét vào miệng, dán mông ở ghế mút kẹo, nhìn anh vùi đầu ăn cơm.

Sức ăn của thanh niên thực sự kinh người. Anh ăn cực nhanh, lặng yên nhai nuốt, gắp đồ ăn thôi cũng rất có chiến thuật, hết đĩa này sang đĩa khác. Nửa sau bữa ăn, tay cầm đũa của anh hơi ngần ngừ, nhưng vẫn dứt khoát càn quét hết sạch đồ ăn.

Trong mắt cô cất giấu nét cười tinh quái.

Tiền bữa cơm do Lục Phong trả.

Hai người lên xe, cô cúi người thắt đai an toàn, bỗng nghe thấy anh ợ một tiếng sau đó nhanh chóng kìm nén. Cô buồn cười, rồi lại nghe anh hít vào một hơi, là giọng nói vừa nghiêm túc vừa đứng đắn của một người trẻ tuổi: “Không được lãng phí đồ ăn.”

Cô ồ lên một cách có lệ, giọng đong đầy ý cười.

Xe mãi không khởi động, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Không gian trong xe chật hẹp, hai người ngồi gần nhau, gương mặt vừa trẻ trung vừa sắc nét như lơ lửng trước mặt cô, cặp mắt đen như mực nhìn cô chăm chăm, hơi lạnh lùng: “Rất nhiều nơi ở Tây Bắc vẫn còn nghèo nàn, rất nhiều người ngay cả cơm cũng chẳng đủ ăn, chúng ta không có lý do gì lại phung phí đồ ăn.”

Tay cô chống cắm, đầu ngón tay chọc vào má, chớp chớp mắt, gật đầu vẻ thành khẩn.

Buổi chiều dừng chân ở Gia Dục Quan và trường thành Huyền Bích. Dưới tà dương, giáo vàng ngựa sắt trăm ngàn năm hóa cát vàng mênh mông. Luồng khói báo động dày đặc hóa mây tía rợp trời. Đập vào mắt là sơn dã ngút ngàn, yên tĩnh và xa xôi.

Từ Gia Dục Quan, cô dõi nhìn Kỳ Liên Sơn đằng xa xa, sau đó tầm mắt lạc vào khung cảnh hoang dã bát ngát phía trước.

Cô thích một bãi có nhân tạo có quy luật, mãi mãi hiền hòa và xanh tươi. Đồng cỏ dại hoang vu trước mặt tựa chiếc vảy của trái đất, chẳng có quy luật, tối tăm xấu xí.

Buổi tối ở lại Gia Dục Quan, bụng anh vẫn căng cứng khó chịu nên lười ăn cơm tối, cũng lười bận tâm tới cô. Cô nhướng cao mày, lại chợt hạ hàng mày mảnh xuống, hai mắt trợn tròn, ngữ khí sợ hãi: “Một mình tôi ra ngoài ở cái chỗ quỷ quái này, không an toàn lắm đâu.”

Lục Phong cau mày lườm cô, lần nữa nhẫn nhịn.

Cô nở một nụ cười xinh đẹp, nhún bờ vai gầy nói với anh: “Trưa nghe đồng chí nói một hồi, thực sự khiến lòng người rung động. Tôi tính sẽ thay đổi triệt để làm người lại lần nữa, đồng chí bắt buộc phải đi cùng đốc thúc quan sát.”

Nước da trắng nõn nổi bật giữa các màu sắc khác của thùng xe, quả thực cô ăn mặc quá mát mẻ.

Anh xuống xe: “Tối trời lạnh, mặc áo khoác vào.”

Cô để lộ nụ cười duyên đắc chí.

Đi chưa xa, mới được vài bước, cô dẫn anh quẹo vào một quán Malatang ở khách sạn bên cạnh, gọi một phần miến ma lạt không cay, đặc biệt gọi phần nhỏ.

Lượng đồ ăn của phần nhỏ vẫn vượt quá sức ăn của cô.

Ăn mãi thì tô miến ma lạt hết một nửa, phần thừa ngâm trong nước lèo còn khá nhiều. Hai má cô nóng đỏ, trán toát mồ hôi, buộc đại mái tóc tím lên, nhưng hẵng còn mấy sợi tóc dính ở cổ.

Miến ma lạt không cay, nhưng vẫn cay đến mức làm cô thở hổn hển. Màu son mận chín bị cô ăn hết, lộ ra bờ môi đỏ au, mũi hấp háy, vì lau bằng khăn giấy thô ráp nên mũi đỏ cả lên.

Anh lạnh lùng liếc cô, tay cô siết chặt đũa, ngước mắt trộm nhìn cô rồi lại cụp xuống, lặng lẽ kéo tô miến về phía mình, khuấy hai cái đưa lên miệng.

Lục Phong không có thói quen ăn đồ thừa của người khác.

Cuối cùng, anh xử lý gọn ghẽ nửa tô miến ma lạt trong hai lần gắp rồi quay đầu bỏ đi.

(còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc