VĨ CẦM TRONG SƯƠNG


Mặc dù Lạc Chi Dao đã hết sức ngăn cản đừng nên động đến ngài Vương thế nhưng với bản tính vốn tò mò, Thẩm Bách Kiêu đã lái xe theo đuôi chiếc xe phía trước.

Thoáng chốc, chiếc xe đã dừng ngay một con hẻm tối.

Một lúc sau, người đàn ông ở bên trong xe bước trở ra.

Khóe môi ông ta khẽ cong lên ngay khi nhìn thấy người trước mặt, liền sau đó dõng dạc tiến về phía trước, thân thiện bắt tay cười nói:
- “Cao tổng, thật thứ lỗi vì sự việc xảy ra gây ảnh hưởng không ít đến tập đoàn Star Produce.

Tất cả đều do phu nhân nhà tôi không suy nghĩ thấu đáo.”
Vương tổng vừa dứt lời đã nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ của mình nhanh chóng đưa đến người trước mặt năm chiếc vali, bên trong đầy ắp số tiền, trầm giọng tiếp:
- “Đây xem như là tấm lòng của tôi để bù đắp phần nào những tổn thất không đáng có của Star Produce.”
Người trước mặt sau khi kiểm tra cẩn thận, vẻ mặt tỏ ra vô cùng hài lòng mà cười nói:

- “Sao tôi có thể trách Vương tổng được chứ.

Star Produce trở nên vững mạnh như ngày hôm nay tất cả đều do có ngài chống lưng.

Sao tôi có thể lên tiếng trách móc được chứ? Thậm chí còn thấy có lỗi vì Mục Thư Kỳ phục vụ không tốt, suýt chút nữa còn gây liên lụy đến ngài.”
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ, Thẩm Bách Kiêu phần nào đã đoán được nguyên nhân cái chết của Mục Thư Kỳ chắc hẳn liên quan đến ông ta.

Ngay lập tức, anh toan lấy điện thoại để quay lại bằng chứng thế nhưng chợt nhận ra rằng bản thân đã bỏ quên nó ở trên xe mà nghiến răng hụt hẫng.
- “Tôi để quên điện thoại trên xe.

Tức chết đi được.”
Anh lẩm bẩm nói với linh hồn Lạc Chi Dao đang ở bên cạnh.

Bất ngờ, có một làn gió lạnh thổi qua.

Nụ cười trên khóe môi của ngài Vương lập tức tắt hẳn.

Ông ta khẽ nhíu mày, ánh mắt tràn ngập cảnh giác lập tức xoay người nhìn ra sau khiến người bên cạnh vô cùng khó hiểu mà lên tiếng hỏi:
- “Ngài Vương, có chuyện gì sao?”
Ngay lập tức, ông ta giơ tay ra hiệu cho toàn bộ những người xung quanh im lặng, mà lắng tai nghe âm thanh lúc này, sau đó nhỏ giọng nói:
- “Tôi có linh cảm rằng đang có người lén theo dõi chúng ta.”
Nghe đến đây, người trước mặt trở nên bối rối mà đưa mắt nhìn ngó xung quanh, dè dặt nói:
- “Chúng…chúng ta làm gì bây giờ? Nếu để người ở phía cảnh sát phát hiện thì sự việc càng trở nên tồi tệ hơn.”
- “Cao tổng, ông đừng quên rằng tôi làm việc cho chính phủ cho nên cảnh sát ở nơi này không đủ khả năng để buộc tội tôi đâu.”

Dứt lời, ông ta đưa tay ra lệnh cho các thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng rút ra khẩu súng mà chậm rãi tiến về nơi góc tối phía trước.

Ngay khi bọn họ đến thì chẳng thấy điều gì bất thường mà nhanh chóng quay trở về, nghiêm giọng báo cáo:
- “Vương tổng, xung quanh chẳng có ai cả.”
Nghe đến đây, cơ mặt vốn đang căng cứng của Vương tổng lập tức biến mất.

Liền sau đó ông ta nhướng mày ngụ ý bảo tất cả mau chóng rời khỏi nơi này để tránh gặp phải rắc rối.

Chiếc xe hơi màu đen của ông ta rời đi trước, sau đó khoảng tầm vài phút sau chính là xe của ông chủ tập đoàn Star Produce.
Thẩm Bách Kiêu dừng xe ở phía công viên đối diện nhìn thấy chiếc xe màu đen ấy mà nghiến răng tức giận, anh đập tay lên vô lăng, lạnh giọng nói:
- “Tức chết đi mà.

Suýt chút nữa tôi đã có thể quay lại sự việc mà buộc tội ông ta.”
Linh hồn Lạc Chi Dao ngồi ngay bên cạnh khẽ trầm giọng nói:
- “Thẩm Bách Kiêu, anh có biết suýt chút nữa đã rước họa vào thân không? May mắn là chúng ta rời khỏi nơi đó sớm, bằng không anh cũng đã sớm bước vào cùng thế giới với tôi rồi.”
Lạc Chi Dao vừa dứt lời thì ánh mắt người đối diện nhìn cô vô cùng kì lạ.

Thẩm Bách Kiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô liền sau đó bật cười khiến cô vô cùng khó hiểu mà lên tiếng hỏi:

- “Thẩm Bách Kiêu, anh không sợ chết sao? Lại còn cười nữa chứ?”
Ngay lập tức, Thẩm Bách Kiêu nghiêm túc nói:
- “Nếu tôi bị bắn chết mà có thể gặp được người tôi thương thì không có gì tôi phải sợ cả.”
Nghe những lời này khiến Lạc Chi Dao trở nên gượng gạo, cô ngoảnh mặt nhìn ra khung cửa sổ, giọng trầm buồn nói:
- “Nếu như trước đây khi nghe những lời này có lẽ tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng bây giờ…”
- “Chỉ tại chúng ta không chung một thế giới sao?”
Thẩm Bách Kiêu đưa mắt nhìn sang Lạc Chi Dao, lên tiếng nói, trong giọng điệu có chút buồn bã, anh tiếp:
- “Chi Dao, giả sử sau này mọi việc được làm sáng tỏ, kẻ xấu sẽ bị trừng trị thì cô có tan biến khỏi nơi này không?”
Một dòng nước mắt khẽ lăn dài lên gương mặt xinh đẹp của Lạc Chi Dao, cô lạnh giọng đáp:
- “Có thể.

Nếu như sau này tôi tan biến, mong rằng anh hãy chôn chiếc vĩ cầm này ở cạnh mộ của mẹ tôi để tôi có thể tìm đến nói lời xin lỗi với bà ấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc