Khi biết được mọi chuyện, Vu Nhuận Đông như muốn phát điên mà một mực đòi gặp người gây ra chuyện cho bằng được thế nhưng cha của anh đã kịp thời ngăn lại, ông lớn tiếng mắng:
- "Con điên rồi sao, ngài Vương không phải là người chúng ta nên động vào.
Con không biết rằng toàn bộ những tin tức từ phía sở pháp y cũng như cảnh sát đều bị ông ta ém xuống toàn bộ sao? Cha nghĩ chuyện này nên kết thúc như thế là được rồi."
Hai mắt Vu Nhuận Đông bừng bừng lửa giận, bàn tay siết chặt đến nổi bật cả gân xanh, nghiến răng lạnh giọng đáp:
- "Nhưng con không thể nào để Chi Dao chết một cách oan ức như thế? Ông ta cố tình làm nhục cô ấy tại sao không trả giá cho những hành động ấy chứ?"
Nghe đến đây, người đối diện cũng không cầm lòng được mà khẽ lặng người, ông chậm rãi tiến về phía con trai hạ giọng an ủi:
- "Nhuận Đông, cha biết con có tình cảm với Lạc Chi Dao điều này cha sớm đã nhận ra.
Bởi vì, cái cách mà con đối xử với cô ấy rất khác so với những diễn viên khác.
Nhưng có một điều cha xin con, đừng làm lớn chuyện này được không? Hơn nữa, dù sao Lạc Chi Dao cũng mất, không thể nào sống lại được.
Con bé là diễn viên nổi tiếng.
Con nỡ lòng nào lật tung sự thật rằng Lạc Chi Dao không phải bị tai nạn té xuống biển mà là bị người khác c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c mà tự vẫn sao? Lúc đó, nỗi nhục ấy sẽ khiến mọi người nhớ mãi, con nhẫn tâm sao?"
- "Con..."
Nghe đến đây, khóe môi Vu Nhuận Đông hoàn toàn tê cứng mà không thốt thành câu.
Hai mắt anh lúc này đã khóc đến nổi sưng phồng cả lên, người trước mặt cứ thế mà lên tiếng nói:
- "Nhuận Đông, KC là tâm huyết của cuộc đời cha.
Khó khăn lắm nó mới được như ngày hôm nay, nếu con động đến ngài Vương, con nghĩ ông ta sẽ buông tha cho chúng ta sao? Con nhẫn tâm vì làm sáng tỏ cái chết của một diễn viên mà làm sụp đổ của cả một tập đoàn hay sao? Còn những người làm việc ở đây, bọn họ sẽ như thế nào?"
Vu Nhuận Đông nghiến răng không đáp, miễn cưỡng gật đầu trong tiếng nấc liền sau đó lặng lẽ rời đi.
Quay trở về thực tại, lúc này, Vu Nhuận Đông lái xe đến mộ của Lạc Chi Dao.
Đứng trước mộ người con gái, anh nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc trắng trước bia mộ mà đứng lặng người nhìn vào di ảnh, trầm giọng nói:
- "Chi Dao, anh xin lỗi.
Điều sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh đó chính là đã đưa em vào giới giải trí đầy rẫy những cạm bẫy.
Đáng lẽ ra, em nên là một người nghệ sĩ chơi vĩ cầm, tiếng đàn của em thực sự chữa lành tâm hồn cho rất nhiều người, trong đó có cả anh.
Chỉ tiếc là từ lúc em rời xa anh, âm thanh ấy chẳng còn vang vọng một lần nào nữa."
Vu Nhuận Đông vừa nói dứt câu thì tiếng đàn vĩ cầm lập tức vang lên.
Ngay lập tức, anh giật mình xoay người lại liền nhìn thấy dáng người con gái quen thuộc đang đắm chìm dạo một khúc nhạc ở cách đó không xa.
Vừa nhìn thấy cô, khiến anh không thể tin vào mắt mình mà ngạc nhiên lớn tiếng gọi, niềm hạnh phúc hiện rõ lên gương mặt mà hớn hở chạy về phía người đang đứng.
- "Chi Dao, em vẫn còn sống sao?"
Anh vui mừng lập tức ôm chầm lấy người trước mặt.
Thế nhưng trái ngược với biểu cảm vui mừng của Vu Nhuận Đông, người trước mặt ánh mắt tựa chừng vô hồn mà đứng lặng người.
Một lúc sau, cô nhìn anh với ánh mắt tràn đầy niềm uất hận mà không nói không rằng vung một cái tát thật mạnh vào mặt Vu Nhuận Đông.
Chát...
Cái tát thật mạnh khiến khóe môi Vu Nhuận Đông bật máu.
Anh lập tức nhìn thẳng vào mắt người đối diện, vẻ mặt đầy tội lỗi mà trầm giọng mĩm cười nói:
- "Anh biết rằng em rất hận anh.
Chi Dao, nếu đây thực sự là em thì em hãy đưa anh đi cùng."
Nghe những lời này, Lạc Chi Dao khẽ nhếch môi cười liền sau đó bất ngờ rút bên trong túi ra một con dao thái mà hướng thẳng người trước mặt đâm.
Ngay khi Lạc Chi Dao sắp đâm con dao thẳng ngay tim Vu Nhuận Đông thì cả cơ thể dường như có ai đó ngăn cản khiến con dao bị lệch mà rạch một đường lên tay áo Vu Nhuận Đông.
- "Lạc Chi Dao, tôi không thể để cô lợi dụng cơ thể tôi để trả thù cá nhân được."
Giọng nói của Thẩm Trúc Chỉ vang lên bên tai.
Linh hồn cô lúc này như thể đang giằng co quyết liệt để chiếm lấy sự điều khiển thể xác.
Thế nhưng, linh hồn uất hận của Lạc Chi Dao mạnh hơn cho nên ngay thời khắc này, cô không thể làm được gì hơn.
Lạc Chi Dao nhìn vẻ mặt đau khổ của Vu Nhuận Đông mà bật cười thật lớn, liền sau đó chậm rãi tiến lên từng bước giơ thẳng mũi dao hướng về phía anh, nghiến răng nói lớn:
- "Vu Nhuận Đông, vậy thì hôm nay tôi sẽ tiễn anh xuống địa ngục cùng tôi."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.