VĨ CẦM TRONG SƯƠNG


“Tôi muốn đòi lại công bằng.

Tôi muốn kẻ hại tôi phải chết.”Giọng nói của người phụ nữ vang vọng tràn ngập sự oan ức ngày một lớn.

Thoáng chốc, hiện ra trước mắt Lạc Chi Dao chính là hồn ma mang đầy sự uất hận của Mục Thư Kỳ hiện lên khiến cô phút chốc sững sờ mà lên tiếng nói:
- “Mục Thư Kỳ, tại sao cô lại ở đây?”
Nghe những lời này khiến Thẩm Bách Kiêu đứng bên cạnh trở nên bối rối bởi vì anh không có đủ khả năng để nhìn thấy hồn ma hung dữ của Mục Thư Kỳ mà chỉ nghe được tiếng nói của cô ta.

Liền lập tức, anh tiến kề gần linh hồn Lạc Chi Dao mà nhỏ giọng hỏi:
- “Là Mục Thư Kỳ sao? Tại sao tôi không nhìn thấy cô ấy?”
Lạc Chi Dao dõng dạc giải thích:
- “Không phải linh hồn nào anh cũng có thể nhìn thấy trừ khi Mục Thư Kỳ muốn anh nhìn thấy cô ta.”
Vẻ mặt Thẩm Bách Kiêu bỗng nhiên cảm thấy có chút rợn người mà nói nhỏ:

- “Bây giờ cô ấy trông thế nào?”
Lạc Chi Dao nhìn Mục Thư Kỳ với những vết thương tím bầm khắp nơi.

Một nửa gương mặt bị dị dạng và méo mó với những thương tích nặng nề tựa như một ác quỷ, người không ra người, ma không ra ma.
- “Tôi nghĩ anh chỉ nên nghe giọng nói thôi sẽ tốt hơn.”
Mục Thư Kỳ hướng đôi mắt đã biến dạng của mình nhìn về phía Thẩm Bách Kiêu đang dáo dát nhìn ngó chung quanh mà lạnh giọng quay sang nhìn Lạc Chi Dao nói:
- “Hắn ta nhìn thấy được cô sao?”
Nghe hỏi, Lạc Chi Dao gật đầu liền sau đó đáp:
- “Đúng vậy.

Anh ấy có thể nhìn thấy tôi, nhưng với cô thì không.

Mục Thư Kỳ, nói cho tôi biết tại sao cô lại thành ra thế này?”
Nghe những lời này, hai dòng máu tươi tựa như những giọt nước mắt không ngừng lăn dài xuống gương mặt đã dị dạng của Mục Thư Kỳ, giọng điệu tràn ngập sự đau đớn và uất hận:
- “Tôi bị bọn chúng c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c, thậm chí còn quay lại clip bôi nhọ danh dự của tôi.

Chưa dừng lại đó, mụ ta…mụ ta còn cho người đẩy tôi từ trên cao xuống, sau đó còn tuyên bố với báo chí rằng tôi đã nhảy lầu tự tử.”
Hồn ma Mục Thư Kỳ vừa dứt lời thì Lạc Chi Dao chỉ biết nhếch môi cười nhạt.

Cô cười cho sự đời, cười cho những kẻ ác vẫn luôn sống dưới lớp bọc của giới thượng lưu, mặc sức ra tay tước đi những mạng người chẳng mấy quý giá mà họ cho là nên loại bỏ khỏi thế giới này.
- “Mặc dù khi trước tôi và cô chẳng hề thích nhau một chút nào.

Nói trắng ra chính là kẻ thù không đội trời chung.


Nhưng chí ích, tôi và cô có cùng kẻ thù, những kẻ đã khiến chúng ta đi đến cái chết.

Nếu như không có bọn chúng, thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như vậy.

Cuộc sống sẽ không có màu đen.”
Toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai linh hồn, Thẩm Bách Kiêu đứng gần đó đều nghe thấy rõ.

Duy chỉ có điều đó chính là hiện tại anh không nhìn thấy hồn ma đang hiện hữu của Mục Thư Kỳ sừng sừng trước mặt.

Chuyện này cũng xem là tốt cho anh.

Nếu để anh nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ này, chắc có lẽ anh sẽ phải mất ăn mất ngủ suốt một tuần.
- “Mục Thư Kỳ, tôi sẽ dẫn lối giúp cô quay trở lại trả thù kẻ đã sát hại cô khi trước.”
Nghe những lời này khiến hồn ma Mục Thư Kỳ cảm thấy được xoa dịu hơn phần nào.

Bởi lẽ kể từ sau khi chết đi, linh hồn Mục Thư Kỳ cứ quanh quẩn nơi đây, không chốn quay về.


Bởi lẽ, thân xác của cô sau khi được chôn cất sớm đã bị người của Tống Diệp Thanh phân thành nhiều khúc mà tự ý chôn vùi ở những khu đất khô cằn, thậm chí còn vùi xác cô cùng chung nơi thiêu xác những con động vật thối rửa buộc phải thiêu hủy do vận chuyển trái phép.

Ngay cả khi chết, Tống Diệp Thanh vẫn không buông tha cho cô.

Bà ta không những muốn cô mang tiếng xấu cả đời, ngay cả khi chôn cất cũng quyết không để cô nguyên hình vẹn trạng.
- “Không ngờ cả hai vợ chồng bọn họ đều ác độc như nhau.

Chồng làm ác, vợ giả câm không nói.

Đến khi vợ làm, chồng giả mù không thấy.

Thậm chí còn dùng quyền lực che đi miệng đời.”.


Bình luận

Truyện đang đọc