VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

Khi hai người về đến nhà thì trời đã tối hẳn, xe dừng ở dưới lầu, Cố Duệ tắt máy nhưng lại chậm chạp không có động tĩnh gì. Dạ Vân Sâm cởi dây an toàn định bước xuống xe liền phát hiện không thể mở cửa xe được, không khỏi nghi ngờ quay đầu nhìn hắn, phát hiện Cố Duệ vẫn mặt không đổi sắc nhìn phía trước, nhưng lại không nhìn cậu, liền gọi hắn một tiếng, hỏi: « Anh sao vậy? »

« Không có việc gì. » Cố Duệ thản nhiên trả lời một câu, buông đôi tay vẫn đang nắm chặt tay lái ra, nhìn theo động tác của hắn, lúc này Dạ Vân Sâm mới phát hiện hắn đã dùng sức siết chặt vô lăng đến mức nào, ngay cả gân xanh cũng nổi lên. Cậu dừng một chút, đại khái cũng biết nguyên nhân liền có chút cảm xúc phức tạp, vươn tay nắm lấy tay Cố Duệ, ra vẻ thoải mái nói: « Không phải lúc này em vẫn ổn sao? »

Dạ Vân Sâm trong lòng thở dài một tiếng, cậu nghĩ lại lúc ấy ắt hẳn trong lòng Cố Duệ đã vô cùng dày vò đi, tuy rằng từ lúc chuyện xảy ra đến lúc kết thúc còn chưa tới một ngày nhưng ở dưới tình huống như vậy mà nói thì một giây trôi qua dài tựa một năm cũng không đủ. Cậu là đương sự lại không cảm thấy khó chịu như Cố Duệ, nhưng ngược lại nếu đổi thành Cố Duệ là người không biết rõ sinh tử, phỏng chừng cậu cũng sẽ phát điên lên mất.

Cố Duệ trầm mặc, bàn tay đang bị Dạ Vân Sâm nắm chặt lại ra sức mà nắm lại tay cậu, giây lát sau mới quay đầu nhìn về phía Dạ Vân Sâm, thanh âm vẫn lạnh nhạt nhưng so dĩ vãng lại trầm thấp hơn chút, hắn nói: « Anh sẽ không lại để em xảy ra chuyện gì nữa. » May mà Dạ Vân Sâm lần này không có bất cứ chuyện gì, nếu không hậu quả tuyệt đối là bà ta sẽ không thể gánh nổi!

Dạ Vân Sâm là điểm uy hiếp của hắn, từ rất sớm trước đây hắn đã tự ý thức được. Sống hơn hai mươi năm, từ lúc bắt đầu có ký ức, chưa hề có chuyện gì có thể khiến hắn không thể khống chế được tâm tình mình, Cố Duệ mà mọi người nhận thức cho tới bây giờ đều là một người vô cùng bình tĩnh, trên thực tế hắn chính là một người như thế, thích đem mọi chuyện khống chế chặt chẽ trong lòng bàn tay, nhưng từ khi Dạ Vân Sâm xuất hiện đã đánh vỡ sự kiên trì của hắn. Hắn thích Dạ Vân Sâm mang đến cho mình cảm thụ mới lạ, cũng hưởng thụ loại chuyện không thèm để ý những thứ bên ngoài mà chìm đắm bên trong đó, nhưng chuyện giống như hôm nay đã vượt qua khả năng tha thứ của hắn, hắn không cho phép có bất kỳ nhân tố nào tồn tại làm bị thương Dạ Vân Sâm của mình.

Dạ Vân Sâm cười cười, tay còn lại cũng đưa qua nắm chặt tay Cố Duệ, « Anh không cần lo lắng cho em, em có thể tự bảo vệ chính mình mà. » Cậu không phải là một đóa hoa dưỡng trong nhà kính, có vài lúc cậu tuy rằng nhìn như ôn hòa, nhưng điều này cũng không chứng tỏ cậu yếu đuối, dễ bắt nạt, thời điểm nên phản kích cậu sẽ không dễ dàng nương tay.

Cố Duệ choàng người sang, một tay nâng lên cái ót cậu, thật sâu mà nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: « Cho dù em có mạnh mẽ đến thế nào thì anh vẫn muốn bảo vệ em. »

Trong lòng Dạ Vân Sâm vô cùng chấn động, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn hắn, thật sâu trong bóng đêm, ánh mắt của cậu giống như ánh sáng huỳnh quang nhộn nhạo, hấp dẫn tầm mắt hắn, khiến hắn hoàn toàn không thể nào dời đi, nhịn xuống rung động nhè nhẹ trong lòng, Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn, tại thời điểm ngay cả bản thân cậu cũng chẳng nhận ra, khóe miệng đã hơi hơi cong lên, cậu chủ động ghé sát vào, chạm vào khóe miệng Cố Duệ, môi cùng môi nhẹ nhàng dán vào nhau, cảm xúc vô cùng mềm mại, liền khiến lòng người sinh nhớ nhung.

« Em cũng muốn như vậy. » Nỉ non dịu dàng biến mất giữa những nụ hôn, hai tay Dạ Vân Sâm quấn lấy cổ hắn, đầu lưỡi chủ động liếm nhẹ trên môi hắn một chút, dưới sự ngầm đồng ý của Cố Duệ lại thăm dò liếm thêm vài cái, giương mắt nhìn nhìn Cố Duệ, ngay khi nhìn thấy Cố Duệ mắt cũng không chớp nhìn chính mình, nhịn không được mặt mày cong cong, cậu thích Cố Duệ dùng ánh mắt chuyên chú như vậy nhìn mình. Lập tức hơi thối lui một chút, lặp lại một lần: "Loại cảm giác muốn bảo vệ đối phương, em cũng có."

Ánh mắt Cố Duệ trầm xuống, cánh tay mãnh liệt dùng sức nâng cổ cậu lên, đem cậu áp gần hơn về phía mình, Dạ Vân Sâm hơi hơi mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì những nụ hôn như mưa rền gió dữ thi nhau hạ xuống, đầu lưỡi mềm mại quanh quẩn nơi khớp hàm, dưới sự dung túng của cậu tiến quân thần tốc, Dạ Vân Sâm ngay cả một chút lực phòng ngự cũng không có, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Cố Duệ cũng đủ khiến quân lính cậu tan rã.

Cảm giác lo lắng nghĩ mà sợ cùng với các loại cảm xúc phức tạp khác hết thảy đều triển lộ không sót chút nào dưới cơn mưa nụ hôn kịch liệt này, Dạ Vân Sâm có thể tinh tường cảm nhận được tâm tình của Cố Duệ, trên thực tế giờ phút này cậu cảm thấy có chút kích động, ôm chặt lấy Cố Duệ mà đáp lại nụ hôn của hắn. Độ ấm bên trong xe dần dần tăng cao, trong lúc mơ mơ hồ hồ Dạ Vân Sâm cảm giác có một bàn tay chui vào vạt áo mình, lòng bàn tay ấm áp, kề sát bên hông cậu, nóng bỏng đến độ da thịt cậu như sắp bị bỏng mất.

Cậu có chút không thở nổi, thoáng lùi lại, nghĩ muốn hét lên, nhưng Cố Duệ lại không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để trốn tránh cả. Cậu lùi một bước, Cố Duệ lại tiến hai bước, bàn tay xâm nhập vào vạt áo cậu không chút thoái nhượng, theo thắt lưng một đường đi lên, sờ đến chỗ nào thì chỗ đó truyền đến cảm giác nóng bỏng cháy da thịt.

Chờ đến thời điểm Cố Duệ buông cậu ra, cả người Dạ Vân Sâm đều vô lực tựa vào lưng ghế mà thở hổn hển. Nhìn thấy Cố Duệ xuống xe, liền cũng đi theo mở cửa bước xuống. Mãi đến khi chân đạp trên mặt đất mới phát hiện hai chân mình hoàn toàn vô lực, bước trên mặt đất giống như một nhánh hoa héo úa vậy, mềm nhũn, một chút sức lực đều không có.

Cố Duệ đi qua nắm lấy tay cậu, Dạ Vân Sâm bước sau hắn nửa bước, đi ở phía sau hắn, nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Duệ, ánh mắt liễm diễm mang theo một tầng hơi nước chưa trút hết, khóe miệng khẽ mím chặt, có chút ảo não nhíu nhíu mày, cũng đều là đàn ông, vì sao chính mình mới bị thân thân một chút đã một bộ vô lực chân nhuyễn, còn Cố Duệ thì nhìn như không có việc gì, thật sự rất không công bằng!

Đáng tiếc một tia bất mãn này của cậu không thể tiếp tục duy trì được bao lâu, hai người một trước một sau vào phòng, cậu thấy Cố Duệ buông lỏng tay mình liền khom lưng xuống định cởi giày, nhưng cậu còn chưa kịp lấy dép trong nhà ra khỏi tủ thì đã bị đẩy mạnh lên vách tường, cái ót đập vào một cái gì đó mềm mại, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện Cố Duệ đã dán đến trước người cậu, thứ mà cổ cậu đang tựa lên là bàn tay Cố Duệ, cậu trừng mắt nhìn, còn chưa kịp hỏi gì, Cố Duệ đã cúi đầu xuống, lần nữa gắt gao che lại môi cậu.

Súng cướp cò chỉ là một chuyện xảy ra trong một cái nháy mắt, độ ấm trong nhà cấp tốc dâng lên, Dạ Vân Sâm chỉ cảm thấy đầu óc như bị tắc nghẽn, hoàn toàn trống rỗng. Chờ cậu thoáng lấy lại tinh thần đã bị đẩy ngã xuống giường lớn mềm mại, mở mắt ra, liền nhìn thấy Cố Duệ đang nằm phía trên, con ngươi đen ẩn ẩn nhảy nhót hai ngọn lửa.

Dạ Vân Sâm bị người nào đó đắc thủ chân như nhũn ra, nhìn Cố Duệ ẩn ẩn mang theo một tia nguy hiểm mới hậu tri hậu giác nhận thấy quần áo trên người mình không biết đã bị cởi từ lúc nào, cậu lăng lăng không hề chớp mắt, trong lòng vừa động, nhịn không được suy đoán chắc là sau chuyện tình lần này Cố Duệ rốt cục đã nguyện ý giao chính mình cho cậu, nhất thời cao hứng, "Rốt cục anh đã nghĩ thông suốt?"

Tuy rằng cậu cảm giác lúc này vị trí của hai người có điểm gì đó lạ lạ nhưng cậu cũng không có nghĩ sâu xa, bởi vì giờ khắc này Cố Duệ nhìn vô cùng gợi cảm, trái tim cậu đã bị Cố Duệ cứ như vậy mà làm cho mê mẩn, tầm mắt không thể dời khỏi người hắn, đột nhiên cảm thấy cứ kéo dài thời gian như vậy thì quả thật là quá lãng phí!

Cậu hít một hơi thật sâu, vươn một bàn tay chọt chọt mảng thịt lớn trước ngực Cố Duệ, vô cùng có tính đàn hồi, không khỏi híp mắt, nóng lòng muốn thử: "Đêm nay chúng ta động phòng đi?" Nói xong, cũng không để ý tay chân chính mình đang mềm nhũn, mà xoay một cái đem vị trí hai người thay đổi, đặt người mình trên người Cố Duệ, từ trên cao nhìn xuống, vỗ nhẹ nhẹ trên ngực Cố Duệ, "Em muốn động phòng với anh, có được không?"

Ánh mắt Cố Duệ trầm lắng xuống, mãnh liệt bắt lấy bàn tay đang tác quái của người nào đó, thật sâu ngưng mắt nhìn cậu, một hồi lâu sau mới trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của Dạ Vân Sâm mà lên tiếng: "Được."

Vì thế Dạ Vân Sâm vô cùng cao hứng bổ nhào lên người hắn!

Bên ngoài bóng đêm chính nùng, bên trong cảnh xuân kiều diễm. (*)

(*) Câu này tôi mạn phép không edit, mất hay đó, mọi người cũng hiểu nó muốn nói gì mà đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc