VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

Trong không gian có thể mông mông lung lung nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ TV truyền ra, Dạ Vân Sâm mơ hơ hồ hồ nghĩ có lẽ TV đã chuyển sang tiết mục kế tiếp rồi, nhưng thật nhanh lực chú ý của cậu hoàn toàn đã bị dời đi.

Một bàn tay ấm áp bỗng nhiên len lỏi chen vào trong áo ngủ của cậu, chậm rãi xoa xoa cái eo cậu, như có như không xoa nắn, vòng eo mẫn cảm mãnh liệt run rẩy, bị thân thân đến mơ mơ màng màng Dạ Vân Sâm mới miễn cưỡng kéo lại một chút tỉnh táo, nhưng cậu còn chưa kịp tỏ vẻ gì, trên môi đã đau xót mãnh liệt, Cố Duệ giống như đang trừng phạt cậu thất thần hơi hơi dùng sức cắn lấy bờ môi cậu.

Giây tiếp theo, đôi môi mới vừa rồi bị dùng sức ngậm lấy rơi vào tự do, cậu giương miệng hơi hơi thở dốc, đôi mắt ẩm ướt hơi nước mở to, mờ mịt nhìn Cố Duệ đang từ trên nhìn xuống mình, một đôi con người tối đen như mực sâu kín nhảy lên hai đám lửa, lại phảng phất như đại dương tràn đầy thần bí khó hiểu.

Phía trên?

Dạ Vân Sâm mãnh liệt hồi thần, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào hai người bọn họ đã ngã vào trên ghế salon, Cố Duệ ngồi trên người cậu chỉ cần một cái cúi đầu thì chóp mũi hai người sẽ lập tức đụng nhau, cái tay đặt bên hông cậu một khắc cũng không chịu yên tĩnh, theo thắt lưng cậu mà xoa xoa, áo ngủ đơn bạc theo động tác của hắn bị xốc lên, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

« Em... » Dạ Vân Sâm mới vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói bị ách đến dọa người, còn mang theo âm rung không thể khống chế được, cậu nhanh chóng ngậm miệng lại, một đôi mắt tràn ngập hơi nước ướt át cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Duệ, đáng tiếc Cố Duệ cũng không chấp nhận để cậu trốn tránh, cúi đầu lần thứ hai ngậm lấy môi Dạ Vân Sâm.

Vì cái gì hắn lại thích thân thân mình như thế?

Cái suy nghĩ này chỉ chợt lóe trong đầu một khắc liền nhanh chóng xẹt qua, Dạ Vân Sâm không rảnh suy nghĩ vấn đề này nữa, áo đã bị xốc ngược lên, một mảng lớn da thịt chói lọi tạc vào trong đáy mắt, tay nóng đến muốn phỏng chậm rãi dao động trên đó, Dạ Vân Sâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, Cố Duệ đã rời đi môi cậu, một đường trăn trở tinh tế hôn từ môi thẳng xuống dưới, đi qua cái cổ tiêm gầy một đường kéo dài đến bả vai, ngực,...

Dạ Vân Sâm chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh mờ mịt, trong tim lại nóng lên, có một loại cảm giác trương trướng, cùng Cố Duệ thân mật dán tại một chỗ cũng không sinh ra cảm giác không thoải mái gì, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng không ý thức được, chờ cậu kịp phản ứng thì đã phát hiện hai tay mình từ lúc nào đã không tự giác ôm lấy cổ Cố Duệ, giống như muốn đem chính mình cùng đối phương càng dán vào chặt hơn.

Đây là một loại cảm giác vô cùng xa lạ, mà cậu không hề cảm thấy có chút phản cảm hay khó chịu gì.

Thời điểm Cố Duệ rốt cục chịu buông cậu ra, cậu đã có chút hô hấp không thông, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, mặt cũng đỏ bừng một mảnh, nhưng cậu không quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm Cố Duệ cũng đang từ trên cao nhìn xuống mình, không thể nói rõ ràng cảm giác lúc bấy giờ, dù sao chính là không muốn dời đi tầm mắt.

Cố Duệ gắt gao ngưng mắt nhìn cậu, sợi tóc trên trán có chút hỗn độn rũ xuống, chặn lấy ánh mắt hắn, lại không thể ngăn trở lửa nóng lộ ra trong đôi mắt, khuôn mặt tuấn tú thản nhiên lạnh lùng, nếu không phải đôi mắt kia còn mang theo nhiệt độ, căn bản không thể đoán ra động tác của hắn vừa rồi là vô cùng kích động.

Đối với nụ hôn của Cố Duệ, Dạ Vân Sâm không hề xa lạ, nhưng lại mang theo tình sắc giống tối nay lại vẫn là lần đầu tiên, cậu có thể cảm giác được, trong nụ hôn vừa rồi, cảm xúc của hai người đều có chút không thể khống chế, thậm chí cậu có thể cảm giác được rằng chính mình đã bắt đầu có chút động tình.

Cứ nghĩ rằng Cố Duệ sẽ một đường làm tới cùng, thế nhưng Cố Duệ lại ngừng lại, mặt dù lửa nóng trong ánh mắt chưa tan nhưng trên mặt lại vẫn như trước không hề đổi sắc, Dạ Vân Sâm lập tức liền tỉnh táo lại.

Cậu giống như thoát lực mà buông tay ra, nằm trên ghế salon nhìn trần nhà, một hồi lâu sau mới vươn tay vỗ vỗ bả vai Cố Duệ, lực độ cũng không mạnh, mang theo một loại ý tứ an ủi, « Không sao đâu, em đã biết từ trước rồi. »

Trời biết Cố Duệ đã dùng bao nhiêu ý chí mới khiến bản thân dừng lại được, nguyên bản còn đang đấu tranh với dã thú trong nội tâm lại chợt nghe thấy Dạ Vân Sâm mang theo ý tứ rõ ràng là an ủi nói với mình như vậy, hắn không khỏi dừng lại một chút, theo bản năng mà « Ân? » một tiếng.

Dạ Vân Sâm chỉ nghĩ do hắn ngại ngùng, lại an ủi: « Ôm ôm ấp ấp như vậy cũng rất không tồi. » Cho nên, cứ cho là không thể tiến thêm một bước tiếp theo cũng không sao đâu.

Cậu mới vừa nói xong lời này, Cố Duệ suy nghĩ một chút mới hiểu ra ý tứ trong lời nói kia, nhất thời có một loại cảm giác dở khóc dở cười. Dạ Vân Sâm thấy Cố Duệ không đáp lời, bỗng dưng nắm tay Cố Duệ đứng lên, trong sự dung túng của Cố Duệ đem hắn đặt dưới thân mình, có chút ngượng ngùng nho nhỏ cười cười, thấp giọng nói: « Nghe nói, nằm dưới cũng rất thoải mái, anh có muốn thử một chút không? »

Cố Duệ: «... » (*)

(*) HAHAHAHA =")))

Rõ ràng bị Dạ Vân Sâm đặt dưới thân nhưng thoạt nhìn qua Cố Duệ cũng không rơi vào cảm giác yếu thế, thần sắc thản nhiên giống như vị quân vương bễ nghễ trong thiên hạ, ánh mắt nhìn về phía Dạ Vân Sâm mang theo ý cười nhợt nhạt, hắn vỗ vỗ cái trán cậu, giả vờ đứng đắn, nói: « Đừng làm rộn. »

Dạ Vân Sâm khẽ hừ một tiếng, vươn tay sờ cái trán một chút cũng không đau, đơn giản đem chính mình nằm úp sấp trên người Cố Duệ, ngực dán ngực, liền tiếng tim đập của nhau cũng có thể nghe thấy đến nhất thanh nhị sở, một bàn tay Cố Duệ tùy ý khoát trên tấm lưng trần của cậu, Dạ Vân Sâm cảm thấy chính mình đã yêu thích không rời cảm giác da thịt dán cùng một chỗ như này rồi.

Lặng im một khắc, cảm giác Dạ Vân Sâm nhất thời sẽ không rời khỏi người mình, Cố Duệ mới vỗ nhè nhẹ thắt lưng cậu, thấp giọng nói: « Miệng vết thương của em cần phải thay thuốc. »

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm "A" một tiếng, nhưng cũng không lập tức trèo xuống khỏi người, mà chỉ lười biếng ghé vào trên ngực hắn, đối với vết thương trên người mình hoàn toàn không thèm để ý tới, « Đã lành đến không sai biệt lắm, thiếu thay một lần cũng không sao đâu. »

Dù cậu không thèm để ý tới, nhưng Cố Duệ chính là vô cùng để ý, nhìn đến những vết xanh tím trên người cậu sẽ khiến hắn có một loại ý tưởng muốn đem đầu sỏ gây tội phải cảm thụ gấp ngàn lần những thống khổ mà Dạ Vân Sâm phải chịu đựng, hắn rất ít khi có loại tâm tình phẫn nộ như thế này, nhưng một khi đã phẫn nộ, thì sự tức giận đó cũng không sao dễ dàng mà tiêu đi được!

Buổi tối đi ngủ lại nảy sinh vấn đề, nhà Cố Duệ vô cùng rộng lớn, phòng cũng rất nhiều, nhưng đều bị dùng để làm những việc khác cả rồi, ba cái phòng, một phòng làm việc, một phòng tập thể hình, phòng cuối cùng là phòng ngủ, Dạ Vân Sâm nhất thời không nghĩ ra ý hay gì, tuy rằng không phải chưa từng ngủ cùng phòng nhưng lúc đó nói thế nào cũng là do Cố lão gia tử cưỡng bách, Dạ Vân Sâm kỳ thật vẫn rất là ngại ngùng.

Bất quá cùng so qua thì Cố Duệ quả quyết hơn chút, trong lúc Dạ Vân Sâm còn rối rắm với vấn đề này, Cố Duệ đã kéo cậu trở về phòng, từ tư thái cùng động tác hết sức lưu loát liền có thể thấy được rằng hắn không hề đem chuyện này để trong lòng. Khi thay thuốc cho Dạ Vân Sâm, lúc đến phần lưng liền bảo cậu nằm sấp xuống giường, động tác vô cùng cẩn thận, sợ làm đau cậu.

Từ tối đó tới nay, Dạ Vân Sâm xem như là ở lại nhà Cố Duệ, dựa theo Cố Duệ thuyết pháp, ở nơi này tiện cho việc dưỡng thương, lúc nghe hắn nói như thế, Dạ Vân Sâm xem xét xem xét những vết thương trên người mình hiện giờ mờ nhạt đến cơ hồ sắp không nhìn thấy nữa, có một loại cảm giác nghẹn không nói nên lời.

« A? Vân Sâm thật sự ở lại trong nhà Cố Duệ sao? » Cố phu nhân dừng lại động tác uống trà, quay đầu nhìn về phía quản gia, khuôn mặt trang điểm trang nhã mang theo ý cười đầy hưng trí, « Là do Cố Duệ chủ động sao? »

Quản gia khẽ mỉm cười trả lời: « Chính xác là vậy, mấy ngày nay Đại thiếu đều tự mình về nhà phân phó chị Văn nấu thuốc, sau đó lại phái người đưa đến nhà riêng trong trung tâm thành phố, tôi cảm thấy có chút kỳ quái, liền chú ý hơn, mới phát hiện những loại thuốc bổ Đại thiếu phân phó nấu là cho Dạ tam thiếu. »

Nghe vậy, Cố phu nhân trầm mặc trong giây lát, cuối cùng cũng nhẹ nhàng cười lên tiếng, khó nén vui sướng mà nói rằng: « Xem ra, Cố Duệ đối với Vân Sâm rất đặc biệt. »

Quản gia lập tức phụ họa: « Đó cũng là do phu nhân tinh mắt, tìm cho Đại thiếu một người bạn đời ưu tú như vậy. »

Cố phu nhân vẫn cười cười, bất quá lại khe khẽ thở dài, chuyện chung thân đại sự của Cố Duệ vẫn luôn là tảng đá đè nặng tâm bà, cũng không biết từ bao giờ nó cứ đeo lên bộ dáng lãnh đạm, hiện giờ thế cục như này xem ra, ngược lại đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt hơn.

Thời gian trước lúc thu xếp hôn sự cho Cố Duệ, bà chỉ hy vọng sau này về già hắn có người bên cạnh bầu bạn, thích hay không thích cũng không còn quá quan trọng, chỉ cần sinh cho hắn mấy đứa nhỏ để cùng hắn qua cả đời là được rồi, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ vậy mà cũng có thể tìm được một người giúp Cố Duệ thay đổi.

Điều này không nằm trong sở liệu của Cố phu nhân, đương nhiên nó khiến bà vô cùng kinh hỉ.

Quản gia nói tiếp: « Đại thiếu cho người nấu thuốc bổ cho Dạ Tam thiếu chứng tỏ cậu ấy đã bắt đầu biết đau người ta rồi. »

Nghe vậy, thần sắc Cố phu nhân vừa động, trầm tư một khắc, đột nhiên hỏi: « Vân Sâm bỗng nhiên ở lại nơi đó của Cố Duệ là do đã xảy ra chuyện gì sao? »

Quản gian hơi hơi khom lưng xuống, thần sắc không chút biến hóa, nói thẳng: « Quả nhiên không có chuyện gì có thể gạt được phu nhân. »

Cố phu nhân mỉm cười, không thèm để ý mà nói rằng: « Nếu ông muốn giấu đi thì làm sao ta có thể phát hiện được? » Từ trong lời nói vừa rồi của quản gia sao bà không nhìn ra dụng ý của ông chứ? Đương nhiên chính là cố ý khơi dậy hoài nghi của bà.

Quản gia chỉ thản nhiên cười, cũng không phản bác, lập tức liền đem mọi chuyện kể cho Cố phu nhân.

Theo quản gia nói, sắc mặt Cố phu nhân lúc ban đầu còn thoải mái dần dần ngưng trọng lại, chờ đến sau khi quản gia nói xong, lần nữa nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt bà đã hoàn toàn lạnh xuống, con ngươi mỹ lệ hoàn toàn nhìn không ra thoải mái thích ý vừa rồi, ngược lại mang theo nhè nhẹ ý lạnh.

Quản gia cẩn thận quan sát sắc mặt Cố phu nhân, thân là người nhiều năm sống tại Cố trạch, ông đã đem chính mình trở thành một phần tử của Cố gia, nghe được bạn đời của Đại thiếu bị người khi dễ, ông tất nhiên cũng sẽ tức giận, nếu Dạ Vân Sâm đã được Cố phu nhân cùng Cố Duệ thừa nhận thì tất nhiên đã trở thành người Cố gia, người Cố gia bọn họ, chỗ nào sẽ để cho người ngoài khi dễ người trong nhà chứ? Dù cho đó là người nhà Dạ Vân Sâm cũng không có ngoại lệ.

Cố phu nhân trầm mặc trong giây lát, mới hơi hơi híp lại mắt, lạnh lùng nói: « Thật là lớn gan mà, ngay cả người Cố gia chúng ta cũng dám đụng đến! »

Bình luận

Truyện đang đọc