VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

Còn chưa tới nửa giờ, Cố Duệ đã đến nơi, còn sớm hơn so với dự tính của bọn cậu. Thời điểm nhìn thấy Cố Duệ xuất hiện trong phòng bệnh, Trần Vũ không khỏi líu lưỡi, thầm nghĩ tới cũng quá nhanh đi.

May mà gã đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để thừa nhận ánh mắt lạnh lẽo của Cố Duệ rồi, Trần Vũ đắc ý dào dạt mà nghĩ, nhưng Cố Duệ lại giống như căn bản cũng không phát hiện đến sự hiện diện của gã, trực tiếp xem nhẹ đi, vì thế gã được phen nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lôi kéo Tiểu Trương theo Cố Duệ vào phòng đi ra ngoài, đem không gian lưu lại cho hai người.

Dạ Vân Sâm vốn là ngồi trên ghế dài bên cạnh cửa sổ, lúc nhìn thấy Cố Duệ xuất hiện liền đứng lên, cùng lúc đó Cố Duệ đã đi tới trước mặt cậu, một đôi con ngươi đen chớp cũng không chớp nhìn cậu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, khi phát hiện sắc mặt cậu tái nhợt không ít so với bình thường, con ngươi đen không chút gợn sóng hiện lên một tia đau lòng.

« Xảy ra chuyện gì? »

Dạ Vân Sâm nhìn thấy một tia khẩn trương ẩn bên dưới vẻ mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng hơi hơi xúc động, một cỗ nhiệt lưu ấm áp không hẹn mà dâng lên, không muốn khiến hắn lo lắng, khẽ cười một chút, nhẹ giọng nói: « Mấy hôm trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đã khỏi hẳn, hôm nay đã có thể xuất viện rồi. »

Nghe vậy, chân mày Cố Duệ nhíu lại, ngưng mắt nhìn cánh tay đang bị băng bó của cậu, con ngươi đen cuồn cuộn khói đen, nhưng cũng không hỏi thêm gì, yên lặng chăm chú nhìn cậu một hồi, cuối cùng chỉ nói: « Anh đưa em về. »

« Ân. » Dạ Vân Sâm cười thành tiếng, một bàn tay không bị băng bó nắm lấy tay hắn, hai người sóng vai nhau đi ra khỏi phòng bệnh, Dạ Vân Sâm quay đầu nhìn nhìn hắn, thuận miệng hỏi: « Mọi chuyện đã xử lý xong rồi sao? »

« Ân. » Cố Duệ trả lời trước sau vẫn luôn ngắn gọn như vậy, khi dắt tay Dạ Vân Sâm đi ra ngoài, tài xế vừa lúc đã chạy xe đến trước cửa bệnh viện, hành lý đã được Tiểu Trương đặt trên xe, Dạ Vân Sâm nhìn xung quanh một chút, không hề phát hiện thân ảnh của Trần Vũ, Tiểu Trương hiểu rõ liền nói: « Trần tiên sinh nói nếu Cố tổng đã đến, vậy cậu ấy liền tự mình đi về. »

Trần Vũ thức thời như vậy cuối cùng cũng khiến ấn tượng của Cố Duệ đối với gã khá lên một chút.

Hai người ngồi trên xe, trước đó Tiểu Trương đã phân phó tài xế cho nên xe liền trực tiếp chạy về hướng nhà riêng của Cố Duệ. Dạ Vân Sâm có chút không thoải mái, chống đỡ không trụ mà dựa vào lưng ghế, Cố Duệ không nói một lời đem cậu ấn vào trong lòng mình, ngữ khí thản nhiên mà lại chân thật đáng tin, « Ngủ một lúc đi. » Từ nơi này trở về cũng mất ít nhất một giờ, thừa dịp này để Dạ Vân Sâm ngủ một chút cũng được.

Mấy ngày nay Dạ Vân Sâm ngủ cũng không ngon giấc, cậu có chút không quen giường, ở nơi xa lạ cho nên ngủ không tốt lắm, lại càng không nói đến thân thể mấy ngày nay nơi nơi đều đau nhức, càng không thể ngủ ngon được, vì thế sau khi Cố Duệ vừa nói như vậy xong cậu liền ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt, tựa vào ngực Cố Duệ ngủ thiếp đi.

Khí tức trên người Cố Duệ khiến cậu vô cùng an tâm, nhắm mắt lại không lâu lắm liền ngủ say.

Cố Duệ cúi đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt thiếu niên vẫn có chút tái nhợt, đôi môi mỏng khe khẽ mím chặt, vươn tay tràn ngập yêu thương mà khẽ vuốt hai má Dạ Vân Sâm, đáy mắt tràn ngập ôn nhu, giây tiếp theo, không biết hắn nghĩ đến điều gì mà con ngươi đen dần dần nhiễm lên một tia lạnh lùng.

« Trợ lý Trương ----»

Hắn trầm giọng gọi, Tiểu Trương ngồi ghế phó lái hiểu ý, quay đầu nói rằng: « Đã sai người đi điều tra. » Nói xong, nhìn nhìn đồng hồ, rồi nói tiếp: « Trễ nhất hẳn là nửa giờ sau có thể biết được kết quả. »

Nghe vậy, Cố Duệ thản nhiên "Ân" một tiếng, tầm mắt lại lần nữa rơi xuống khuôn mặt của Dạ Vân Sâm, ánh mắt không hề lạnh lùng như vừa rồi, hoàn toàn ẩn ẩn nhu hòa.

Tiểu Trương từ sau kính chiếu hậu thấy rõ ràng hết thảy trộm thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, may mà có Dạ tam thiếu, cuối cùng có thể không cần phải chịu đựng áp suất thấp của boss nữa rồi.

Nửa giờ sau, nguyên nhân Dạ Vân Sâm nằm viện đã được phát đến hòm thư của Tiểu Trương, Cố Duệ cẩn thận nhìn xem từng chữ từng chữ, môi mỏng mím chặt, Tiểu Trương thật cẩn thận nhìn lướt qua sắc mặt Cố Duệ, trái tim đập nhanh đến độ sắp nhảy khỏi cổ họng.

Áp suất thấp trong xe thật vất vả mới khôi phục lại như bình thường, thế nhưng lúc này còn khủng bố hơn trước!

Lúc sắp về đến nhà cuối cùng Dạ Vân Sâm cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã phải đối diện với một đôi con người đen đang nặng nề nhìn mình, mới vừa tỉnh ngủ đầu óc có chút mông lung, một hồi lâu sau cậu mới kịp phản ứng, ngồi thẳng dậy từ trong lồng ngực Cố Duệ, đúng lúc này xe dừng lại.

Dạ Vân Sâm quay đầu liền phát hiện xe không phải trở lại Dạ gia, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Cố Duệ, ánh mắt mang nghi hoặc.

« Mấy ngày này, em ở lại đây đi. »

Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn, cũng không nói gì.

Tiểu Trương cùng tài xế đứng một bên mở cửa xe, chờ bọn họ đều xuống xe mới lần nữa ngồi lại trong xe, vô cùng tự giác nhanh chóng rời đi.

Trong nhà cũng không có gì thay đổi, lúc Cố Duệ rời đi nó như thế nào thì hiện tại nó vẫn vậy, nhưng ngược lại ở cửa sổ sát đất trong phòng khách lại nhiều hơn một chậu hoa nho nhỏ, Cố Duệ liếc mắt một cái liền chú ý tới, Dạ Vân Sâm chú ý tới tầm mắt của hắn, có chút ngại ngùng mà nói rằng: « Đó là do em mang tới. »

Trong khoảng thời gian Cố Duệ không có ở đây, cậu có đến đây một lần, tự chủ trương đem chậu hoa nhỏ mà cậu đã nuôi khá lâu đến đặt ở đó, « Em thấy nhà anh có quá ít cây xanh, cho nên mới mang chậu hoa qua đây. »

Cố Duệ gật gật đầu, biểu tình trên mặt cũng không có biến hóa gì, mang theo đồ đạc của Dạ Vân Sâm lên lầu, lúc đi đến cầu thang mới phát hiện Dạ Vân Sâm vẫn còn đứng tại chỗ không động, hơi hơi nhíu mày, ý bảo Dạ Vân Sâm mau đuổi kịp.

Cố Duệ trực tiếp đem Dạ Vân Sâm đến phòng ngủ của mình, đây là lần đầu tiên Dạ Vân Sâm đến phòng riêng của Cố Duệ, nhịn không được có chút ngạc nhiên nhìn đông nhìn tây, phong cách thiết kế vô cùng đơn giản, trong phòng dù một đồ vật dư thừa cũng không có, a, không đúng, bây giờ đã dôi ra hành lý của Dạ Vân Sâm, Cố Duệ đem nó đặt lên ghế sofa.

Dạ Vân Sâm đang buồn bực Cố Duệ đem cậu tới đây để làm gì, liền nghe thấy Cố Duệ thản nhiên nói rằng: « Cởi quần áo ra. »

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm mãnh liệt trừng lớn hai mắt, một bộ không thể tin được những gì lỗ tai mình nghe thấy, trừng Cố Duệ một hồi lâu, vẫn không hiểu nổi ý tứ của hắn.

Cố Duệ không nhiều lời thêm nữa, trong cái nhìn kinh ngạc mà kéo Dạ Vân Sâm tới bên giường, vươn tay muốn cởi quần áo của cậu ra, rốt cục lúc này Dạ Vân Sâm mới hồi phục lại tinh thần, cật lực đè bàn tay đang muốn cởi đồ của mình ra, liên thanh hỏi: « Vì sao phải cởi quần áo? »

Cố Duệ nhìn cậu một cái, « Anh muốn nhìn những chỗ em bị thương. »

« Không có gì đẹp đâu mà nhìn, với lại đã mau khỏi rồi! »

« Mau cho anh xem. » Cố Duệ nhìn cậu, trên mặt một chút ý tứ thỏa hiệp cũng không có.

Dạ Vân Sâm đương nhiên là không muốn, không nói những vết ứ máu trên người vẫn chưa khỏi, chỉ cần vừa nghĩ tới phải xích lõa trước mặt Cố Duệ đã khiến cậu cảm thấy không thoải mái rồi, từ lúc hiểu chuyện đến giờ cậu chưa bao giờ lõa thể trước mặt người khác, hiện tại đột nhiên muốn cậu cởi quần áo trước mặt Cố Duệ, cậu vô cùng vô cùng không nguyện ý.

Đáng tiếc không quản cậu có bao nhiêu không nguyện ý thì cuối cùng vẫn đánh không lại sự kiên trì của Cố Duệ, áo cùng quần đều bị Cố Duệ cường ngạnh thoát ra, toàn thân cao thấp chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ, cậu xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhìn cũng không dám nhìn Cố Duệ.

Khác với Dạ Vân Sâm lòng tràn đầy quẫn bách, Cố Duệ khi nhìn thấy thân thể của Dạ Vân Sâm, trong lòng liền không ngừng bốc lên cảm xúc phức tạp, chốc lát là phẫn nộ, chốc lát là đau lòng, chốc lát lại là không thể tha thứ. Lúc trước thời điểm nhìn kết quả điều tra hắn đã cơ hồ nhịn không được chính mình phát giận, thật vất vả mới đem cỗ hỏa khí áp đi xuống, thế nhưng lúc này khi nhìn thấy thân thể Dạ Vân Sâm tràn đầy vết máu ứ đọng, cỗ hỏa khí kia nháy mắt liền đốt đến càng dữ dội hơn.

Làn da của Dạ Vân Sâm rất trắng, thân thể bị cởi đến trần trụi đứng dưới ngọn đèn chiếu rọi nhìn qua giống như phát sáng, không thích hợp nhất chính là lúc này trên người cậu lại trải rộng nhiều vết máu ứ xanh tím, trên cổ tay còn quấn một băng vải màu trắng liền có vẻ vô cùng chướng mắt. Từ lúc cậu xảy ra chuyện đến giờ đã gần một tuần lễ, vết thương trên người thế nhưng còn rõ ràng như vậy, có thể nghĩ tới những người đó đã xuống tay nặng đến thế nào, lúc ấy cậu đã đau đớn đến bao nhiêu?

Thật lâu không nghe thấy Cố Duệ mở miệng, rốt cục Dạ Vân Sâm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong hoàn cảnh không hề chuẩn bị tâm lý liền nhìn thấy một đôi con ngươi đen mang theo tràn ngập đau lòng, cậu sững sờ một chút, bỗng nhiên liền rõ ràng, kiềm nén quẫn bách nơi đáy lòng, cậu vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Duệ, thấp giọng an ủi: « Chỉ nhìn hơi dọa người thế thôi, kỳ thật cũng không có nghiêm trọng đến vậy đâu, không hề đau. »

Nhìn thôi đã thay cậu thấy đau, cậu thế nhưng còn mạnh miệng nói không đau, trong nháy mắt đó, trong lòng Cố Duệ trừ bỏ tràn ngập đau lòng cũng không còn cảm thấy gì nữa.

Cố Duệ không lời gì để nói chỉ có thể nắm chặt tay cậu, lập tức đem cánh tay đang bị quấn băng vải giơ lên trước mặt cậu, trầm giọng hỏi: « Còn cái này? Có đau không? »

Dạ Vân Sâm trái lương tâm lắc lắc đầu, cười nói: « Chỉ hơi dọa người mà thôi. » Cánh tay của cậu là bị thương tổn đến gân cốt, lúc đầu cũng không phát hiện ra, chờ đến lúc đưa đến bệnh viện mới sưng tấy lên, lúc đó Trần Vũ cũng gấp đến độ đỏ mắt, thời điểm Dạ Vân Sâm được đưa vào bệnh viện đã hôn mê, nhưng mặc dù vậy thời điểm băng bó cũng bị đau đến nhăn chặt mày.

Con ngươi đen trầm trầm, Cố Duệ buông ra tay cậu, nhẹ vỗ về gò má cậu, thấp giọng nói rằng: « Ở trước mặt anh, em không cần giả vờ. » Ngụ ý chính là không cần giấu giếm hắn.

Sao mà cậu không hiểu được ý tứ của Cố Duệ? Nhưng Dạ Vân Sâm lại cười cười: « Là thật, không đau. » Đau hơn cái này gấp nhiều lần cậu cũng đã trải qua, khi đó không hiểu chuyện cậu cũng từng giơ miệng vết thương đi nơi nơi khóc lóc kể lể, nhưng sau đó phát hiện vô luận đau đến bao nhiêu, khóc thảm đến thế nào, vĩnh viễn cũng sẽ không ai phản ứng lại mình mà chỉ có đùa cợt, từ đó cậu không còn khóc lóc kể lể trước mặt ai khác nữa.

Con người là một loại động vật thích ứng vô cùng cường, đau mãi cũng sẽ trở thành thói quen.

Khẽ thở dài, Cố Duệ nhẹ nhàng đem cậu ôm vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, Dạ Vân Sâm xấu hổ muốn chết, nếu như giống như thường còn ổn, nhất định sẽ vô cùng ấm áp, nhưng mà giờ khắc này Cố Duệ ăn mặc chỉnh tề như thế mà cậu toàn thân cao thấp lại chỉ còn lại một chiếc quần lót nhỏ, cậu cảm thấy vô cùng thẹn thùng.

Thân thể xích lõa không dám giống như trước đây hoàn toàn tựa vào trên người Cố Duệ, trong lòng khó hiểu xấu hổ túng quẫn, nhịn không được nhẹ nhàng giãy dụa, đỏ mặt nói rằng: « Ừm, anh xem xong rồi chứ, em trước tiên nên mặc quần áo vào đi? »

Bình luận

Truyện đang đọc