VỊ VƯƠNG GIA NÀY TRÁNH XA TA CHÚT!


" Mặc kệ ngươi muốn hay không, phóng lao phải theo lao, dù ngươi không làm ngươi nghĩ Ung vương sẽ không nghi ngờ ngươi?." Thẩm Khâu cười chế giễu nói.
Thẩm Nhạn: "........"
" Tóm lại tìm cớ được đưa đi săn vào đầu xuân, những chuyện còn lại ta sẽ liên lạc với ngươi sau."
Thẩm Khâu nói xong liền nhìn một lượt từ đầu tới chân của Thẩm Nhạn rồi li3m li3m môi, lâu ngày không gặp hình như người này càng ngày càng đẹp hơn?
Thẩm Nhạn đang suy tính tìm cớ bảo vệ mạng nhỏ thì bỗng thấy ươn ướt bên má, giật mình đẩy người ra rồi lấy tay lau nước miếng trên má.
" Ngươi, ngươi làm gì vậy!." Thẩm Nhạn lấy ống tay áo chùi chùi mạnh vào má, làm cho một tảng da thịt đỏ cả lên.
Ở dơ quá đấy! Có biết bao nhiêu vi khuẩn trong nước miếng không hả?!
Thời đại này thật nguy hiểm, bi3n thái có ở khắp nơi a!
Thẩm Khâu bị đẩy ra cũng không ngã, vốn với cái lực đẩy bé tí ấy của y hắn cũng không xê dịch gì.
Thẩm Khâu nhìn y như đang nhìn một miếng thịt béo bở.
Thẩm Nhạn: …….
Còn nhìn nữa có tin ta đây chọt mù mắt ngươi không?!
" Dạo này ngươi được chăm sóc rất tốt đi? Da thịt non mịn hơn trước rất nhiều."

Thẩm Nhạn triệt để xù lông!
" Gì, gì chứ! Non mịn hay không không liên quan đến ngươi!!!" Nói xong y liền chạy bán sống bán chết về lại cung điện tổ chức tiệc, nếu ở lại lâu nữa y sợ sẽ bị ăn thịt mất! Đáng sợ quá…..TvT
Thẩm Khâu phía sau nhìn chằm chằm lưng Thẩm Nhạn, đợi người đi khuất mất mới rời đi.
Phía xa xa trong một chỗ khuất ánh sáng Diệp Chấn đứng dựa lưng vào tường.

Nhìn hai người rời đi cũng lặng thinh không tiếng động biến mất như chưa từng xuất hiện.
_ _ _
Thẩm Nhạn chạy một mạch về điện, đi lại chỗ trước khi đi nhà xí ngồi.

Vừa lại đã thấy Diệp Chấn ngồi nhấp rượu vẻ mặt rất thông thả.
Thẩm Nhạn tiến lại ngồi xuống bên cạnh sau đó rót cho mình một ly trà, liên tiếp uống ba ly mới hết khát.

Chạy nãy giờ tốn nước quá, uống xong quay đầu thì thấy Diệp Chấn đang nhìn mình nãy giờ.
" Sao, sao vậy?" Thầm Nhạn dựng lông lên.

Sao ai cũng thích nhìn y chằm chằm vậy hả?! Có bệnh nên trị đi chứ!
" Không có gì." Diệp Chấn đưa mặt tiến gần mặt y đến khi mũi chạm mũi mới lui ra nói.
Nói thì nói làm gì ghê quá vậy hả?!
" No chưa? Chúng ta về." Diệp Chấn hỏi.
" A? No, no rồi.

Về phủ đi." Thẩm Nhạn luyến tiếc nhìn qua đóng đồ ăn còn trên bàn, nhưng thực sự ăn không nổi nữa rồi.
Diệp Chấn dẫn người đi cáo lui với Hoàng đế sau đó ra về.

Hoàng đế còn tặng họ một thùng lệ chi nhỏ mang về.
Oa, hoàng đế anh minh! Hoàng đế đẹp trai!
Suốt đường ngồi kiệu về phủ Thẩm Nhạn luôn ôm thùng nhỏ trong lòng mình như sợ giũa đường ai cướp mất, bảo vệ như gà mẹ bảo vệ con vậy.
Diệp Chấn bên cạnh ngồi đọc sách thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Nhạn ôm thùng nhỏ ch ảy nước dãi…
Chờ về đến phủ đã là nữa đêm, vừa vào Tuyết Nhạn Cư Tiểu Thúy Tiểu Mai liền xúng lại hỏi có mang quà về cho hai nàng không.
Thầm Nhạn nhìn nhìn hai người rồi như hiến vật quý nói có một thùng lệ chi nhỏ nhưng vừa vào phủ bị quản gia mang đi rồi vì Diệp Chấn bảo trễ rồi sáng mai mới được ăn.
Tiểu Thúy Tiểu Mai nghe là lệ chi cũng ch ảy nước dãi ra, li3m li3m môi an ủi y không sao sớm muộn cũng vào bụng của y thôi.
Nhưng y thấy lời này như đang an ủi các nàng thì đúng hơn nhìn vẻ mặt thèm thuồng của các nàng mà y hơi sợ sợ…


Bình luận

Truyện đang đọc