VỊ VƯƠNG GIA NÀY TRÁNH XA TA CHÚT!


Chờ người đi được nửa canh giờ bên ngoài liền có rất nhiều tiếng bước chân đi đến.

Hiện tại cũng đã gần sáng, bên ngoài lờ mờ thấy được mặt trời đang mọc.
Thẩm Nhạn sau khi nhân bức thư cũng không có tâm trạng tiếp tục ngủ liền mặc áo ngoài rón rén bước xuống giường, vén nhỏ mành lều ra nhìn bên ngoài.
Ngoài kia, hàng ngàn binh sĩ Diệp Quốc đang đi đến từng hàng từng hàng, đến trước lều của mọi người kiểm tra lục soát như muốn kiếm thứ gì.
Những binh lính ngất trước đó cũng lờ mờ tỉnh dậy được những người khác đưa đi đâu đó, vị trí của họ được một nhóm người khác thay thế.
Không lẽ người của Thẩm Khâu bị phát hiện rồi?
Nhìn lén một hồi không chú ý liền nhô luôn cả cái đầu ra bên ngoài lều.
Ui.

Y vừa đụng trúng thứ gì à?

"Nhìn đủ chưa?."
Cái giọng này nghe quen quen, toang rồi là hắn.
Chầm chậm ngước mắt lên nhìn, nam nhân cao to đứng một bên lều cũng không biết là đã nhìn y bao nhiêu lâu rồi.
Ngại thật, nhìn lén bị phát hiện mất rồi.
Diệp Chấn cũng không nói gì, cuối người xuống một hơi bế y lên đi vào trong lều.
Đặt người lên giường, hắn cuối xuống chà chà bàn chân trắng mềm của Thẩm Nhạn.
"Sao không mang giày." Hắn nhíu mi hỏi.
"Ầy, ta, ta quên mất." Chột dạ trả lời hắn, chứ không phải y gấp đi nhiều chuyện đâu đấy, chỉ là quên.
"Lại nghịch ngợm." Xác nhận bàn chân Thẩm Nhạn đã ấm trở lại hắn lấy chân y để lên giường, cởi ngoại bào rồi ôm người nằm xuống.
Thẩm Nhạn ở trong lòng hắn ngọ nguậy không ngừng, Diệp Chấn ôm không được thoải mái lắm bèn lấy cái tay bóp vào chỗ nào đó của y.
Thầm Nhạn:"........."
"Làm gì?."
"Ngươi chạm vào vết thương của ta, đau lắm." Thầm Nhạn bĩu môi nói.
"Hừm." Diệp Chấn đổi tư thế, đặt Thẩm Nhạn lên người mình để lưng y tựa vào ngực hắn, cả hai nằm ngửa ra.
Này cũng được? Ta đánh giá thấp sự cố chấp với "gối ôm" của ngươi rồi.
Ôm tư thế này một hồi Thẩm Nhạn chịu không nổi nữa bèn hỏi thăm: "Hoàng huynh ngươi sao rồi?."
Chắc là còn sống đi.
"Tạm thời không ổn, đang hôn mê bất tỉnh." Ngừng một lát mới nghe được hắn trả lời, dường như tâm trạng không quá tốt.
"Vậy, vậy sao.


Thái y nói thế nào?." Thẩm Nhạn ngắt khúc hỏi.
"Chỗ đâm trúng là điểm trí mạng, mất máu khá nhiều may là đám người Tôn Tường đến kịp.

Chỉ là không biết khi nào tỉnh, thái y bảo nhanh nhất là ba ngày, chậm nhất là ba, bốn tháng sau." Diệp Chấn đưa tay xoa xoa trán, sau khi vụ việc xảy ra hắn liền phải quản lí chỉnh đốn tàn cuộc thành ra không có thời gian nghỉ ngơi.
"Phải rồi." Không đầu không đuôi hắn nói ra một câu.
"Hả?." Thầm Nhạn hoang mang, bản thân có linh cảm không tốt lắm
"Đêm qua có ai đến tìm ngươi không, hay gặp người lạ mặt nào đó?." Diệp Chấn chậm rãi hỏi.
Thẩm Nhạn:".........."
Ta biết ngay mà! Chắc chắn không phải chuyện tốt!
Thẩm Nhạn cứng đơ người, im lặng sắp xếp từ ngữ trong đầu vài lần mới lấy được bình tĩnh trả lời:" Không có ai đến, người lạ thì gặp rất nhiều ngươi muốn hỏi ai?."
Hừ, ta thật thông minh xứng đáng có một like.
"Ồ?" Diệp Chấn nhàn nhạt đáp.
"Thật không?." Diệp Chấn trầm mặt hỏi, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Vì tư thế năm tựa lưng vào ngực hắn nên y không nhìn thấy sắc mặt của Diệp Chấn, dù vậy cũng cảm thấy rùng mình vì ánh mắt đó cứ lôm lôm nhìn y.
Ực, không thật.
Tên Thẩm Khâu khốn kiếp tại ngươi mà ta mới bị hành như vậy! (ꏿ﹏ꏿ;)
"Hửm?." Bàn tay tội ác đưa xuống chỗ nào đó của Thẩm Nhạn nắm lại, nhẹ xoa xoa vài cái.

Quà nhiên người trong lòng liền mềm nhũn ra, cả người đỏ lên thở dốc.
"Đừng, dừng lại…" Chết tiệt, tên này thế mà đang bức cung mình, còn dùng cách này….tên biến thái.
"Chuyện đó để lần sau chúng ta bàn tiếp, ngươi đang bị thương cứ nghỉ ngơi đi, để ta giúp ngươi." Nhận thấy "vật nhỏ" nào đó đã tỉnh dậy, hắn thở ra một hơi tạm thời gác chuyện kia qua một bên, đặt Thẩm Nhạn nằm xuống giường, hắn ngồi xuống một bên giường, bàn tay bắt đầu không ngừng luồng xuống phía dưới.
Thẩm Nhạn: ∑d(°∀°d)
Khoan, khoan đã! Này có chút không đúng kịch bản ta nghĩ!


Bình luận

Truyện đang đọc