VỢ À, ANH SAI RỒI!



Chuyện này vẫn chưa xong đâu...!
Dạ Nguyệt bước về phía phòng bệnh của Hạ Giang để hỏi rõ Tô Đức Trí về cha mẹ của Hạ Giang.

Lòng đầy nghi hoặc thân mang tiếng là cha là mẹ mang nặng đẻ đau mà lại muốn giết con mình thì có phải ác quá không? Chỉ cần xác nhận đúng là cha mẹ của Hạ Giang làm việc này bang Thiên Phong sẽ nhúng tay vào truy tìm tung tích hai con người này cùng với cùng với bang Huyết Lâm do Tô Đức Trí làm lão đại.

Dạo gần đây cô không hề về tổng bộ hay quản việc của bang toàn bộ được người cha nuôi kính yêu của cô quản dùm cô bởi người nhà của cô vẫn chưa biết cô ở trong hắc đạo nên cô nhờ cha nuôi quản dùm.

Cứ nghĩ đến việc cha mẹ muốn giết con cái thì bước chân của cô bỗng nhanh hơn, đến trước căn phòng cô nắm tay nắm cửa mở cửa bước vào thì thấy một tình cảm trước mặt.

Người con trai đè người gái sát tường hai đôi môi sắp chạm vào nhau bầu không khí ở đây trở nên nóng hơn, cô hơi bất ngờ khi thấy cảnh này đơ một lúc rồi đưa tay lên che miệng ho vài tiếng ra hiệu cho người con trai và người con gái ấy rằng có cô ở đây: " Ưm...!Hưm, xin lỗi vì làm phiền hai người "
Dạ Nguyệt quay mặt sang một bên nhưng vẫn liếc mắt qua nhìn hai người này, mặt Hạ Giang đỏ ửng lên đẩy Tô Đức Trí ra còn mặt Tô Đức Trí thì đen hơn lọ nồi tỏ vẻ không vui vì sự xuất hiện phá tan chuyện tốt của anh.


" Chẳng hay cô Lưu Dạ Nguyệt đây quay lại làm gì? "
Tô Đức Trí nói với giọng lạnh lẽo kèm với ánh mắt hình viên đạn kia là cô biết mình đã sai lầm thật sự rất sai khi quay lại chứng kiến cảnh tình tứ và rồi trở thành kẻ phá chuyện tốt của người khác.

" Tôi không cố ý đâu, tôi quay lại là có chuyện cần nói chuyện với hai người "
" Có chuyện gì cậu cứ vào đây nói Dạ Nguyệt "
Hạ Giang vội cất giọng nói để cứu vớt tình cảnh này, không khí căng thẳng từ từ dễ chịu hơn cô thở phào nhẹ nhõm vì có Hạ Giang giúp chứ không cô sẽ phải chịu đựng cái bộ mặt đen hơn lọ nồi ấy.

Dạ Nguyệt đi vào phòng, kéo ghế ngồi cạnh chiếc giường bệnh nói: " Tôi đã tra khảo tên kia rồi cũng đã có thông tin về...!Người đứng sau chuyện này "
" Ai? "
Tô Đức Trí mặt lạnh nhìn cô ánh mắt ý muốn cô nói ra kẻ cả gan nào đã hại Hạ Giang.

" Như lời tên bác sĩ ấy nói thì là cha mẹ của Hạ Giang "
" Cái gì? "
Tô Đức Trí nhíu mày, cả cô lẫn Đức Trí thấy tâm trạng Hạ Giang bất thường mặt cúi sầm xuống im lặng không nói gì cả.

" Hạ Giang nếu cậu có thể thì nói tớ biết trước khi xảy ra việc bắt cóc cậu có gặp cha mẹ cậu hay không? "
Hạ Giang yên lặng hồi lâu mới ngước mặt lên gật đầu một cái, giọng nói có phần buồn bã xen tức giận: " Tớ có gặp họ vào 2 ngày trước khi xảy ra sự việc bắt cóc, họ rất khác giở giọng cầu xin giúp đỡ cho đứa em gái mang tên Lan Nhi của tớ, lúc đó tớ rất sốc vì bản thân tớ không hề biết tớ có em gái, họ nói nó được sinh ra khoảng 2 năm sau khi tớ bỏ đi.

Đứa em gái tên Lan Nhi ấy ăn chơi sa đọa mượn tiền để ăn chơi nên giờ đây bị nợ bao vây không có tiền trả, bọn họ yêu thương Lan Nhi nên kiếm tìm tung tích của tớ nhờ tớ giúp con bé ấy trả dùm số nợ to lớn đấy.


Tuy tớ giận họ, tuy tớ hận họ nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ tớ nên tớ đã giúp họ đưa một số tiền cho Lan Nhi, không hề nhỏ nhưng vẫn không hết được số tiền ấy.

Sau khi đưa tiền cho cô em để nó trả nợ thì tớ có nói sẽ không giúp được nữa "
" Rồi sao nữa? "
Dạ Nguyệt hỏi vì muốn biết chính xác ai là người làm việc này.

" Lan Nhi lại đến tìm tớ, lại cầu xin tớ giúp thêm khoản lớn nhưng tớ không thể bởi lẽ tớ đã giúp nó một khoản lớn rồi nên tớ từ chối "
" Thì ra là vậy, nếu như thế thì không phải cha mẹ cậu làm mà là do...!Lan Nhi "
Hạ Giang gật đầu, nhưng thật ra cô vẫn nghi ngờ cha mẹ của Hạ Giang, họ không hề yêu thương Hạ Giang nhưng lại rất yêu thương Lan Nhi nếu đã yêu thương Lan Nhi thì...!Việc này cũng có thể xảy ra.

" Dạ Nguyệt à, tớ còn một lời muốn nói, cậu chưa hề biết họ vẫn tớ, tên đầy đủ của tớ là Trịnh Hạ Giang con gái ruột của Trịnh Thế Minh, chắc cậu nghe về Trịnh Gia rồi chứ? "
Dạ Nguyệt thật sự không ngờ Hạ Giang là con gái của Trịnh Thế Minh là tiểu thư Trịnh Gia nhưng vì làm ăn bất chính nên trở nên phá sản tung tích cũng biến mất.


Nhưng lý do vì đâu họ ghét Hạ Giang?
Vì biết Hạ Giang sẽ buồn khi nhắc lại chuyện cũ nên cô không hỏi nữa đành phải tìm hiểu vụ này thôi.

[...]
" Mọi chuyện sao rồi? "
" Chị dâu đã tra khảo tên bác sĩ đấy rồi, cũng đã bảo tớ giải quyết luôn tên bác sĩ đó bằng chất kịch độc "
" Tốt, cứ tiếp tục giúp cô ấy nếu cô ấy cần "
Nhất Dương không nói lên lời với cái người ngồi ở chiếc ghế viện trưởng này mà ra lệnh giúp đỡ chị dâu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc