VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Lạc Thần trở về phòng lập tức gọi cho thư ký, để cô sắp xếp vệ sĩ bảo vệ Hạ Điềm, hơn nữa phải chọn người đáng tin cậy một chút. Anh có dự cảm không lành, vốn định bảo cô đừng dấn thân vào giới giải trí, nhưng anh có tư cách ngăn cản việc cô muốn làm sao?

Giới giải trí là một vũng nước đục, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi xuống đó, bị vấy bẩn, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được nữa.

Lúc này, trong sảnh của biệt thự Lạc gia, người hầu đang chuẩn bị để chào đón Lạc tiểu thư về nhà. Vị tiểu thư này trở về làm ai cũng lo lắng thấp thỏm, đi đứng cũng cẩn trọng vô cùng, sợ mình không chú ý chọc giận cô.

Mắt thấy Lạc Hy bước vào cửa, đám người cúi đầu đồng thanh chào:

“Mừng cô chủ về nhà!”

Lạc Hy đưa tay hất hất tóc, nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Tâm trạng cô không tốt nên nhìn cái gì cũng thấy rất bực mình.

Đưa tay ngoắc một người mặc vest đứng ở cuối hàng ra, khó chịu nói:


“Quản gia, ông nội tôi đâu? Tôi có chuyện muốn nói với ông ấy!”

Quản gia cũng đã là một người khá lớn tuổi, bị cô ngoắc như vậy, trong lòng hơi không vui, nhưng ai bảo người ta là chủ đây? Ông đi tới, cười đáp:

“Cô chủ, ông nội của cô từ sáng sớm đã ra ngoài đi gặp bạn cũ rồi.”

“Đi đâu?” Lạc Hy nhíu mày.

Quản gia vẫn giữ vững nụ cười xã giao của mình:

“Thưa, tôi cũng không rõ.”

“Bố tôi đâu? Không đến đón tôi sao?”

“Lão gia đang bận công việc, buổi tối mới trở về.”

Lạc Hy nghe xong càng điên tiết, tại sao cả nhà không có ai ra đón cô chứ? Cô còn đang định gặp ông bàn chuyện quan trọng đây này!

Người hai bên thấy thái độ của cô chủ không tốt cũng chỉ im lặng cúi đầu, không nói một lời. Sau khi hỏi quản gia mấy câu, cô đem túi xách ném cho người hầu rồi bỏ lên phòng.

Xung quanh lạp tức vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm của đám người. Ai cũng chỉ mong cô đi du học lâu một chút, sao lại về sớm như vậy chứ? So với trước kia còn đáng sợ hơn, những ngày tháng sau này, cuộc sống của người hầu Lạc gia sẽ thảm thiết tới tình trạng nào đây?

Chạy thẳng về phòng, Lạc Hy chờ không kịp mà gọi điện thoại cho Vương Tuyết Tình. Bọn họ là chị em bạn tốt của nhau từ lâu, thậm chí trong lòng Lạc Hy cũng đã xem Vương Tuyết Tình là chị dâu của mình rồi.

Chẳng mấy chốc, bên kia đầu dây có giọng nữ dịu dàng vang lên:


“Lạc Hy bé ngoan ~ Đi máy bay về có mệt không?”

“Em không mệt nhưng sắp bị tức chết rồi nè!”

“Có chuyện gì mà em tức giận vậy?”

“Chị, rốt cuộc Hạ Điềm kia có gì tốt mà anh Sở Dương lại thích cô ta chứ? Còn nữa, em nói cho chị biết một chuyện, cô ta sống chung với anh em lâu như vậy, hai người họ nhất định có vấn đề! Hôm nay em đến thăm Sở Dương, gặp cô ta, sau đó còn bị cô ta ăn hiếp. Chị có biết lúc đó em ấm ức như thế nào không? Vậy mà anh hai còn mắng em vì cô ta đó!”

Lạc Hy nói xong thì bên kia đột nhiên im lặng, một lát sau mới đáp lời cô.

“Em nói rõ ràng một chút? Hai người họ làm sao?”

“Có gian tình! Chắc chắn là do cô ta! Con hồ ly tinh đó quyến rũ Sở Dương và anh hai!

Vương Tuyết Tình đang trong giờ nghỉ giải lao, chuẩn bị chụp ảnh quảng cáo nước hoa, nghe được chuyện này liền tức giận hất đổ ly nước trên bàn.

Loảng xoảng.

Ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, bắn đầy ra xung quanh.

Quản lý đang nhìn lịch trình, nghe thấy tiếng thì hoảng sợ chạy đến bên người cô, nhìn khắp từ trên xuống dưới một lượt, lo lắng nói:

“Bà cố nội của tôi ơi, có bị thương ở đâu không?”

Thấy trên gương mặt xinh đẹp của Vương Tuyết Tình bày ra biểu cảm dữ tợn, quản lý vội an ủi:

“Đừng tức giận, tức giận hại thân, xảy ra chuyện gì cũng có cách giải quyết mà, ha?”


Vị minh tinh họ Vương này mà nổi giận, ai cũng phải cúi đầu.

Ngày đó ở công ty, Vương Tuyết Tình vốn đã nghi ngờ mối quan hệ của Lạc Thần và Hạ Điềm, nhưng khi đó anh ấy đang tức giận, lại nghe Sở Dương lên tiếng bảo đảm nên cô mới nhịn xuống. Nhưng xem ra, cô gái kia không đơn giản! Rõ ràng vẫn còn mang ý nghĩ tiếp cận Lạc Thần, móc nối quan hệ với Lạc gia!

Vương Tuyết Tình khẽ cười khẩy, thì ra cảm giác của cô không hề sai, việc động tay động chân lên quản lý của Hạ Điềm là một điều đúng đắn. Cô ta muốn trở thành minh tinh? Muốn tranh nam nhân với cô và Lạc Hy? Được lắm. Cô thề, nhất định phải khiến người phụ nữ này thân bại danh liệt!

Chào tạm biệt Lạc Hy xong, Vương Tuyết Tình gọi riêng cho quản lý của Hạ Điềm, nói:

“Đưa lịch trình làm việc của Hạ Điềm cho tôi.”

“Vâng vâng, tôi sẽ gửi cho tiểu thư ngay.” Quản lý lập tức vui vẻ cười đáp.

Người này từ sớm đã bị Vương Tuyết Tình dụ dỗ mua chuộc, được trả lương cao gấp đôi công ty Lạc Hoa. Bởi vì mối quan hệ đặc biệt của Vương Tuyết Tình và Lạc Thần, nhân viên có ai dám làm trái lời cô chứ? Hơn nữa, cô có tiền, mà tiền thì điều khiển được cả ma quỷ.

Vương Tuyết Tình siết chặt nắm tay, cười lạnh:

“Cô muốn nổi tiếng chứ gì? Tôi sẽ cho cô nổi tiếng!”






Bình luận

Truyện đang đọc