VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Hạ Điềm suýt chút nữa ném văng điện thoại ra ngoài, may mà còn chút lý trí, đây là đồ của cô, không thể phá.

Lúc này, Sở Dương ở bên ngoài chợt nhận được cuộc gọi từ bạn tốt của mình. Hắn không khỏi giận dữ, vừa cầm điện thoại lên đã mắng một trận đầy nhiệt thuyết, mắng người ta nước miếng ngập đầu, hoàn toàn không cho Lạc Thần cơ hội mở miệng.

Thật lâu sau, Lạc Thần mới thở dài, bất đắc dĩ giải thích:

[Chuyện là thế này…]

Mất một lúc để tiêu hóa hết những gì Lạc Thần nói, Sở Dương nghiêm túc hỏi:

“Cậu có cách để giải quyết không?”

[Tạm thời cần chút thời gian.]


“Nhưng Hạ Điềm…”

[Xin lỗi… Cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy một thời gian. Trước để tôi nói chuyện với cô ấy.]

Sau khi biết chuyện, Sở Dương cũng nhẹ lòng hơn, cứ nghĩ là việc gì đáng sợ lắm, nếu chỉ là bấy nhiêu đó… Hắn lắc đầu, xoay người mở cửa đi vào trong, thay Lạc Thần chuyển điện thoại.

Không biết Lạc Thần nói gì với Hạ Điềm, chỉ thấy cô tức giận mắng, lại là một loạt câu từ hoa mỹ ụp lên đầu Lạc Thần. Nói thật, Lạc Thần cũng quá thảm. Mặc dù đã tận lực giải thích, nhưng rốt cuộc vẫn bị bạn tốt và người yêu phẫn nộ trút giận lên người.

Một buổi tối này, cả ba người đều không ngủ được...

Sáng hôm sau, Lạc Thần cùng Vương Tuyết Tình dắt tay đến công ty.

Trước cửa Lạc Hoa tụ tập không ít nhân viên, thấy chủ tịch đi cùng vị minh tinh số một của công ty, cũng chẳng ai ngạc nhiên. Trước đây bọn họ đã rất thân thiết rồi, theo lời nhân viên nơi này, sớm muộn gì Vương Tuyết Tình cũng về cùng một nhà với chủ tịch.

Vương Tuyết Tình đắc ý nhìn xem xung quanh bắn tới vô số ánh mắt ghen tỵ, chân dài duỗi ra, đứng ở bên cạnh ôm cánh tay Lạc Thần, cô mặc váy ngắn nhưng bên trên khoác áo lông dày, cũng không sợ lạnh. Cô rất hưởng thụ cảm giác trở thành tâm điểm của sự chú ý, vậy nên trở thành người mẫu không chỉ vì Lạc Thần, mà còn là ước mơ và khao khát của cô.

Nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc, hai người đứng cùng một chỗ cho người khác cảm giác chính là: một đôi hoàn hảo.

“Anh đã hứa hôm nay đuổi Hạ Điềm đi, phải giữ lời đấy. Em không thích cô ta ở Lạc Hoa chút nào.”

Mặc kệ cho Vương Tuyết Tình lải nhải suốt đoạn đường đi, Lạc Thần vẫn chỉ giữ im lặng, cùng lắm là gật đầu xem như đáp lời.

Anh không đáp, cô liền tức giận giậm chân:

“Thái độ của anh là gì vậy hả?”

“Thái độ của tôi thế nào?”

Lạc Thần liếc mắt nhìn cô một cái, chân dài sải bước đi vào trong công ty. Bình thường anh đều đậu xe ở ga riêng rồi đi thẳng thang máy lên phòng làm việc, ai ngờ hôm nay người này quấn quýt nói muốn đi từ cửa chính vào? Đừng tưởng anh không biết cô muốn cố ý khoe khoang, muốn chọc giận Hạ Điềm.


Cách bọn họ không xa, một đám người cầm máy ảnh chụp liên tục, chỉ sợ bỏ lỡ cảnh hai người thân cận. Không cần nói, đây đều là người của Vương Tuyết Tình an bài.

Nữ ngôi sao hàng đầu Lạc Hoa và chủ tịch của công ty, tin tức này đủ hot. Bình thường họ cũng viết vài ba bài báo tạo scandal, nhưng ai cũng biết mối quan hệ này chỉ dừng ở mức bạn bè thân thiết, hay nói đúng hơn là Lạc Thần luôn xem Vương Tuyết Tình như em gái thật sự.

Hiện tại, có vẻ mối quan hệ của họ có biến chuyển. Ít nhất, những người không rõ đầu đuôi ngọn ngành đều nghĩ như vậy.

Trên báo nhanh chóng nhảy lên hàng loạt hình ảnh của họ, Hạ Điềm lúc này còn đang ở trong bệnh viện chờ quan sát thêm, không vội xuất viện. Tô Ngữ cũng đến thăm cô, còn có Trình Tiêu.

Thấy mấy bài báo kia, Tô Ngữ tức muốn bể phổi, kêu gào:

“Cái tên này quá đáng lắm rồi! Tớ phải đi dạy cho anh ta một bài học!”

Trình Tiêu mỉm cười, biết rõ Tô Ngữ chỉ đang cố chọc Hạ Điềm vui vẻ, nên cũng phối hợp nói:

“Chị cũng đi, cho anh ta một bài học.”

Hạ Điềm phẩy tay không chút để ý:

“Được rồi, mặc kệ họ, tức giận hại thân mà thôi.”

Hai cô gái cũng không ngờ năng lực tiếp thu của Hạ Điềm tốt đến mức này, hoàn toàn không quan tâm sao? Dù gì… cô cũng đang mang thai con của Lạc Thần, bây giờ đám cưới lại bị hủy giữa chừng, theo lẽ thường thì hẳn phải rất đau khổ, buồn tủi mới đúng. Nhưng cái mà họ nhìn thấy ở Hạ Điềm là sự nhẹ nhõm?

Sáng nay lúc mới nhận được tin tức, Tô Ngữ suýt chút nữa chạy đến nhà Lạc Thần đánh bom liều chết, may mà Hạ Điềm kịp thời ngăn lại.

Trình Tiêu thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì cô nhận được tin của Lạc Thần, để cô chăm sóc tốt cho Hạ Điềm, nên cô nghĩ chắc bọn họ có chuyện gì đó đang giấu diếm. Không cần hỏi, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được.

Hạ Điềm nhàn nhã nằm ở bệnh viện trò chuyện cùng bạn tốt và Trình Tiêu, bên Lạc Hoa thì hoàn toàn đối lập, hiện tại đã gà bay chó sủa.

Vương Tuyết Tình cố ý muốn đến làm ầm ĩ với Hạ Điềm, cũng đã cho người gọi cô ta đến, nói là có việc gấp ở công ty, nhưng cuối cùng, cô ta không đến! Tức chết cô!


Khuôn mặt của Vương Tuyết Tình lúc này đã sắp biến thành màu đỏ vì giận, cô quát vào mặt quản lý:

“Tại sao cô ta không đến?”

Quản lý lần này của Hạ Điềm là người thành thật, tính tình cũng ương ngạnh, đột nhiên bị mắng như vậy tất nhiên không vui.

“Vương tiểu thư, chuyện này làm sao tôi biết được? Đêm qua tôi đã liên lạc với Hạ Điềm, cô ấy bảo sẽ đến, đó là tất cả.”

Thái độ cứng rắn này của quản lý không hề nghi ngờ đã chọc giận Vương Tuyết Tình, cánh tay vung ra, vốn muốn đánh người, nhưng đột nhiên, cổ tay bị một lực lớn giữ chặt lại.

Lạc Thần ở bên cạnh nhíu mày nhìn Vương Tuyết Tình:

“Cô phá đủ chưa?”

“Chưa đủ! Em muốn anh lập tức khai trừ cô ta ra khỏi công ty!” Vương Tuyết Tình chỉ tay vào mặt nữ quản lý kia.

“Cô nghĩ tôi cần sao? Nếu không nể tình chủ tịch ở đây, cả cô tôi cũng đánh! Tiểu thư danh giá cái ***”

Cô gái kia cũng nổi điên, chỉ vào mặt Vương Tuyết Tình mắng to, sau đó bỏ đi trước ánh mắt sững sờ của Vương Tuyết Tình. Lạc Thần chợt muốn cười, nhưng lúc này không được, anh phải nhịn...






Bình luận

Truyện đang đọc