VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Lạc Thần cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào của Hạ Điềm, đầu lưỡi nhẹ nhàng trượt vào trong mà quấn lấy lưỡi cô, dưới tay cũng không dừng chút nào, ngón giữa nhanh chóng chen vào nơi tư mật.

Ngón tay thon dài vừa mới vào được hai phần ba, Hạ Điềm lập tức căng thẳng co hai chân lên kẹp chặt lấy tay anh.

“Đừng sợ, không sao đâu.”

Lạc Thần hôn càng thêm sâu, cũng bất chấp Hạ Điềm thở có chút gấp mà tấn công mãnh liệt ngậm lấy đầu lưỡi của cô. Phía trên thế công quá mức lớn, cô bị kĩ thuật hôn của anh ép đến bủn rủn cả người, chỉ lo đắm chìm trong đó, làm gì còn tâm trí mà chú ý đến bên dưới.

Nam nhân hài lòng trước phản ứng của cô, nhân lúc thiếu nữ còn đang bận thở gấp, anh cong ngón tay chạm vào phần thịt mềm bên trong, chậm rãi lặp lại động tác co rút để giúp cô nới lỏng nơi đó.

Mặc dù kí ức lúc ấy không còn rõ ràng lắm, nhưng anh biết kích cỡ của hai người không phù hợp, phải chuẩn bị ổn thỏa để tránh làm đau cô.

Tác dụng bôi trơn của chất nhờn cực tốt, mà cơ thể Hạ Điềm thì đã sắp thành một vũng nước, mềm nhũn mặc anh chọc phá.

Hạ Điềm vừa bị anh hôn vừa bị anh trêu chọc dưới thân, thỉnh thoảng anh còn dùng ngón cái chạm vào vị trí nhạy cảm của cô, thật sự… cô cảm giác mình sắp điên rồi. Ngoài thở dốc và co người vì bị kích thích ra, cô không còn biết gì nữa.

Trong căn phòng tối tràn ngập mùi vị của tình dục, Lạc Thần không biết từ lúc nào đã chen thêm một ngón tay vào trong người cô, tận tình di chuyển lên xuống.


Hạ Điềm suýt thì bị anh trêu đến khóc, cơ thể khẽ run lên, chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ xíu kháng nghị:

“A… anh chậm một chút… chậm một chút...”

Người nào đó luôn cố tình đối nghịch với cô, kêu chậm một chút, động tác của anh lại càng nhanh hơn. Lúc này Hạ Điềm chỉ biết chôn mặt trong lòng Lạc Thần mà giấu đi tiếng rên rỉ của mình, tay kéo chặt góc áo của anh.

Âm thanh nức nở của cô càng tiếp thêm sức mạnh cho nam nhân, anh đem chân cô kéo sang hai bên, nhanh chóng chen vào giữa, sau đó mới chầm chậm rút hai ngón tay đã ướt đẫm ra.

Quần áo của Hạ Điềm rơi dưới sàn nhà, trên thân Lạc Thần lại vẫn nguyên vẹn không chút xộc xệch.

Hạ Điềm nhân lúc anh dừng tay mà thở gấp mấy hơi, đưa mắt nhìn anh, nói:

“Không… không công bằng… anh cũng phải cởi…”

Làm gì có chuyện chỉ một mình cô phải khỏa thân trên giường chứ? Mặc dù chỉ mở đèn ngủ cũng không thấy được rõ ràng gì cả, nhưng cô cảm giác bản thân đang chịu thiệt!

Lạc Thần thấy đã đến bước này cô còn muốn so đo với anh, không khỏi buồn cười cởi áo ném xuống sàn. Hạ Điềm hé mắt nhìn, mặc dù trông bên ngoài anh có vẻ gầy nhưng nơi nào cần nhô đều nhô, múi bụng rõ ràng đẹp mắt, xương hông cực kì quyến rũ.

Cô nhìn đến ngây người, thật… muốn sờ thử.

Nam nhân lại ném thêm một thứ xuống giường, áp sát vào người Hạ Điềm, hai tay thì phân biệt chống hai bên người thiếu nữ, mắt đối mắt với cô.

“Muốn sờ?”

Anh thấp giọng hỏi cô, lại đổi lấy một cái gật đầu cực đáng yêu.

“Vậy cho em sờ.”

Nói xong nắm lấy tay Hạ Điềm kéo xuống dưới thân.

Có lẽ là hiểu sai ý của cô, hoặc là anh cố tình, mà động tác này lại đúng lúc ấn tay cô vào nơi nào đó đang nhô cao. Hạ Điềm nắm trúng cái thứ vừa to vừa dài kia, trợn mắt nhìn anh.

“Không phải nói muốn sờ sao?” Lạc Thần rất là đáng chết còn giả vờ ngây thơ với cô, môi thì không khống chế được mà cong lên.


Lại cười! Bóp chết anh! Hạ Điềm tăng lực tay nắm lấy phân thân của anh, khiến Lạc Thần hút một hơi khí lạnh, vội nghiêm túc nói:.

“Đừng đừng đừng, nó rất là bé bỏng, em làm vậy là đang chặt đứt con đường tính phúc của mình!”

“Xem anh còn dám trêu người khác hay không!” Hạ Điềm mới nắm một chút mà đã ngượng chết rồi, vội rút tay về.

Giữa lúc chinh chiến mà hai người vẫn còn tâm trạng đùa giỡn như vậy, cũng giúp Hạ Điềm giảm bớt căng thẳng.

Nam nhân hôn lên môi cô một cái, sau đó đem gậy thịt cọ tới cọ lui lên nơi tư mật của cô. Muốn anh ngừng trêu cô? Thật sự rất khó! Ai bảo cô đáng yêu như vậy?

Hạ Điềm quắn hết cả người, nơi nào đó mấơ máy liên tục nhưng lại chỉ có thể bị cọ một chút lại một chút, muốn lại không được lấp đầy, đúng là tức chết người!

Đang lúc cô phẫn nộ muốn đạp văng cái tên nam nhân trên người mình ra, anh lại không hề báo trước mà đem đỉnh đầu của thứ kia nhắm chuẩn vị trí rồi cắm xuống!

“Ah… ư…”

Trước lúc Hạ Điềm kịp kêu lên, Lạc Thần cũng đã biết ý mà hôn lên môi cô. Thật sự thì nơi này cách âm rất tệ, anh chỉ lừa cô thôi. Nếu cô thật sự rên to thì sáng mai anh nhất định sẽ bị Sở Dương đánh chết!

Khoái cảm bị bao bọc đánh úp tới khiến Lạc Thần cũng phải khẽ rùng mình, nơi đó vừa chặt vừa ấm, suýt chút thì anh không chịu nổi mà di chuyển. Chỉ là bận để ý cảm giác của Hạ Điềm, anh trước để cô thích ứng mình, sau đó mới chầm chậm cắm sâu hơn. Hạ Điềm nâng chân kẹp lấy eo anh, màn dạo đầu đầy đủ giúp cô thoải mái hơn không ít, cũng không bị đau.

Nam nhân ra vào mỗi lúc một nhanh hơn, lát sau thì giữ vững tốc độ mà nhiệt tình “làm” cô. Thân thể mẫn cảm bị anh đâm chọc như vậy, cả người cô lâng lâng vẫn không quên nhắc nhở:

“Anh… anh quên mang bao rồi!”

“Ừm.”

Lạc Thần chỉ khẽ ừm một tiếng rồi giữ chặt eo cô mà cắm sâu vào, cũng không rõ là có ý gì, hoàn toàn không để ý đến lời nhắc nhở của Hạ Điềm.

“Thoải mái không?”

Anh ở bên tai cô gặm cắm, còn không quên dụ dỗ.

“Ưm… T-thoải mái…”


Hạ Điềm như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, hỏi cái gì cũng trả lời. Thân thể cô một chốc lại trượt lên, bị anh nắm eo kéo xuống tiếp tục va chạm.

“Có thích không?”

“A… thích… anh chậm chút…”

Lạc Thần đẩy nhanh tốc độ ra vào, tiếp tục hỏi:

“Em có thích anh không?”

“Thích thích! Thích lắm! A… Anh chậm thôi… Em chịu không nổi…”

Cô ôm chặt cổ anh, sắp bị anh va chạm điên rồi, nơi nào đó bị căng đến có chút đau nhưng lại rất thoải mái.

Lạc Thần thả chậm tốc độ ra vào, mồ hôi bắt đầu thấm trên trán, anh hôn lên tai cô, thì thầm:

“Nghe kĩ, anh hỏi là em có thích anh không?”

Hạ Điềm sững người một chốc, sau đó mới ngượng ngùng gật đầu.

Lạc Thần thấy động tác nhỏ này của cô, cả người như được bơm thêm thuốc kích dục, đột nhiên đè chặt eo cô rồi đẩy nhanh tới trước. Âm thanh va chạm thân thể vang lên không ngừng, đầu óc Hạ Điềm như có pháo hoa nổ tung, cô run rẩy bám chặt lấy anh:

“C-chờ chút… ưm… dừng lại đã... oa… Lạc Thần! Anh bắt nạt người!”






Bình luận

Truyện đang đọc